Giữa thời không bóng đêm dài vô tận, Trần Cảnh cảm giác được bản thân dường như đã ngây ngốc ở nơi này rất rất lâu.
Cái nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thấu tận linh hồn ấy cứ dày vò anh mãi mãi.
Sâu bên trong ấy là một bóng hình người con gái thướt tha dịu dàng tươi cười rạng rỡ.
Ly Ly...!Ly Ly...!
Không biết anh đã thầm gọi cái tên này bao lâu, nhưng anh chưa từng ngừng lại việc thầm gọi tên cô.
Tình yêu quá nồng đậm, chấp niệm quá sâu sắc.
Một đời kia anh hối hận vì đã đánh mất cô mãi mãi.
"Hứa Vỹ anh nhanh một chút đi..."
"Dâm đãng, con trai em còn đang ở cách vách kia kìa."
"Mặc xác thằng câm đó đi, anh nhanh chút người ta không chờ được nữa."
Tiếp đó là tiếng rên rỉ tiếng va chạm của hai người kia.
Trần Cảnh mệt mỏi mở hai mắt hơi cử động cả cơ thể khắp nơi đều truyền đến cơn đau buốt, anh nhớ sau khi chứng kiến Hạ Ly nhảy lầu mình cũng đã tự sát.
Vậy anh chết chưa, nơi này là đâu, là địa ngục ư?
Anh đưa mắt quan sát căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, bỗng anh kinh ngạc ngồi bật dậy chạm đến vết thương lớn nhỏ trên người đau đến kêu lên thành tiếng.
Anh đưa hai tay gầy gò chồng chất vết thương của mình lên, vẻ mặt đều là không dám tin.
"Ưm...!Vỹ anh tuyệt quá."
Giọng nói yêu mị của người phụ nữ vang lên khiến Trần Cảnh cứng đờ cả người.
Giọng nói này anh cực kỳ quen thuộc.
Đưa tay lên tát lên mặt mình một cái thật mạnh.
Đau!
Nhưng khoé môi anh lại cong lên mừng như điên mà sờ soạng khắp người mình.
Đây là thân thể thiếu niên gầy gò, anh vậy mà đã sống lại vào năm tuổi.
Nếu anh nhớ không nhầm đêm nay chính là đêm anh giết chết mẹ ruột của mình, Tạ Nhàn.
Không! Đời này anh không thể giết người, nếu ông trời cho anh một cơ hội sống lại anh thề sẽ không đi vào con đường tội lỗi ấy nữa.
Nhưng tiếng rên rỉ của người đàn bà kia cứ văng vẳng bên tai khiến cho anh tâm phiền ý loạn.
Hơi thở Trần Cảnh bắt đầu dồn dập, anh xiết chặt nắm đấm cố gắng khắc chế sự khó chịu cồn cào trong cơ thể.
Anh cần phải rời khỏi căn nhà này, nhưng đời trước vì anh mà bà ngoại rời khỏi viện dưỡng lão bị cái chết của Tạ Nhàn đả kích mà tái phát bệnh tim ngày càng trầm trọng.
Anh không thể đi tìm bà, không thể.
Suy nghĩ nhảy vọt trong đầu, Trần Cảnh bỗng nhớ đến một người.
Anh đứng dậy rón rén đi ra khỏi phòng đến chỗ quần áo bị hai người kia ném ở phòng khách tìm được di động ở trong túi quần của Hứa Vỹ.
Anh cầm lấy lại đi vào phòng đóng cửa lại, Tạ Nhàn bạo hành anh năm ngoại trừ đánh đập lăng nhục bà ta còn không cho anh tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài, thậm chí di động trong nhà đều không cho anh động vào.
Hai tay Trần Cảnh có chút run rẩy bấm một dãy số anh ghi tạc trong đầu.
Tút...!
Giờ là nửa đêm gọi điện đi rất lâu người kia mới nhận máy.
"Alô ai thế?"
Giọng nói ôn hòa của người đàn ông truyền đến, Trần Cảnh cắn răng hít một hơi thật sâu.
"Ba! xin cứu con."
Bốn chữ đơn giản Trần Cảnh nói ra lại như bị ai rút hết khí lực, anh nói xong liền cúp máy cũng không thèm xem người kia có nghe hay không.
Xoá đi thông tin cuộc gọi rồi đem di động trả về chỗ cũ Trần Cảnh về lại giường co ro ngồi ở đó, hai người ở phòng bên vẫn còn kịch liệt triền miên âm thanh như muốn xé nát lý trí của Trần Cảnh.
"Ly Ly."
Thầm gọi tên cô một lần rồi một lần, Trần Cảnh tận lực khắc chế bản thân mình không đi giết chết hai người kia.
Ánh mắt anh bỗng nhìn đến lọ thuốc ngủ bên trong một túi kín trên đầu giường.
Anh nhào đến vội vã đỗ lọ thuốc ra không xem xét là mình lấy bao nhiêu viên cứ thế bỏ vào miệng nuốt xuống.
Anh mệt mỏi ngã ra giường ôm chặt lấy đầu của mình.
"Anh sẽ không giết người nữa, Ly Ly chờ anh."
Thuốc rất nhanh đã phát huy tác dụng Trần Cảnh nhắm chặt hai mắt rơi vào hôn mê.
Đến khi Trần Cảnh một lần nữa tỉnh dậy trước mắt là một mảng trắng xoá mùi thuốc sát trùng gay mũi quen thuộc khiến anh thoáng thả lỏng tinh thần.
"Tiểu Cảnh, con tỉnh rồi!"
Người đàn ông cao lớn vững chãi hốc mắt lại đỏ bừng khi nhìn về phía anh, Trần Lập của năm sau vẫn còn khá trẻ, nhìn ông hiện tại anh lại nhớ đến dáng vẻ khi trưởng thành của mình dường như có phần giống ông.
"Con có khó chịu chỗ nào không? Ba đi gọi bác sĩ cho con nhé?"
Ông cả đời cũng không thể quên được khoảnh khắc khi thấy con trai mình co ro nằm trên giường, miệng còn sùi bọt trắng.
Thằng bé uống thuốc ngủ quá liều nếu ông đến trễ một chút thì thằng bé sẽ...!
Trần Lập không dám nghĩ tiếp, không thấy Trần Cảnh trả lời ông tưởng anh còn đau ở đâu ông liền xoay người muốn đi tìm bác sĩ.
Nào ngờ cổ tay lại bị người nắm chặt, ông ngạc nhiên nhìn về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh cũng nhàn nhạt nhìn ông rồi lắc đầu ý bảo không cần.
Đời trước anh vốn muốn giết ông chứ không phải Từ Khiêm, nhưng chỉ vì ba chữ "ba yêu con" của ông cuối cùng anh vẫn không xuống tay được.
Đối với anh mà nói, người ba này anh vừa hận vừa thương.
"Con sao rồi? Có muốn uống chút nước không con?"
Trần Lập đưa tay vuốt ve đỉnh đầu anh, giọng nói ông bất giác nhẹ nhàng đi vài phần.
Trần Cảnh chạm đến ánh mắt ấm áp của ông chợt cảm thấy lúng túng, anh mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này có người mở cửa bước vào giúp anh hoá giải sự lúng túng này.
"Trần Lập, cảnh sát ở ngoài tìm anh."
Lê Nguyệt Sương đi vào trên tay còn cầm theo một cái hộp gì đó, Trần Lập nghe thế liền vỗ vỗ đầu Trần Cảnh.
.
"Con ở đây với dì, ba đi rồi quay về ngay."
Trần Cảnh gật đầu không lên tiếng đến khi nhìn bóng lưng ông khuất sau cánh cửa anh mới thở phào một hơi, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn người phụ nữ đoan trang bên cạnh.
Lê Nguyệt Sương năm nay tuổi nhưng vẻ ngoài lại hệt như mấy, so với Tạ Nhàn xinh đẹp sắc sảo thì bà lại mang trên người nét dịu dàng trầm lặng.
Lê Nguyệt Sương đem cháo đỗ ra bát nhỏ cảm nhận được ánh mắt của anh, bà nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn anh.
"Đã đói chưa, ăn ít cháo lót dạ nhé?"
Bà ngồi xuống cạnh giường bệnh đưa muỗng lên thổi thổi rồi đưa đến bên môi Trần Cảnh, anh hơi cụp mắt đưa tay cầm lấy muỗng trong tay bà.
"Tôi tự ăn."
Lê Nguyệt Sương đối với đứa con trai trầm mặc ít nói này của chồng cũng không so đo, liền đưa cả bát cho anh.
"Con ăn đi, dì đi lấy ít nước ấm."
Đứa nhỏ này vì bà mà mất đi ba, hiện tại lại bị chính mẹ ruột bạo hành đến ra nông nỗi này, nó có thể bình tĩnh không mặn không nhạt với bà cũng còn xem là may mắn.
Trần Cảnh vẫn cúi đầu ăn cháo không hề nhìn bà một cái, cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa anh mới hạ muỗng trên tay xuống.
Suy nghĩ trong đầu Trần Cảnh lại một lần nữa bay xa, nhưng đột ngột chỗ giường bên cạnh lại lún xuống.
Anh giật mình xoay người nhìn qua thì chạm phải một đôi mắt to tròn lúng liếng mang theo nét vui mừng và hưng phấn khó tả.
Hiện tại anh mới phát hiện ra trong phòng bệnh còn có một cô nhóc cực kỳ quen thuộc.
Trần Nguyệt Cầm.
"Anh ơi!"
Cô mở to hai mắt chăm chú nhìn anh không rời, hai tiếng "anh ơi" ngọt ngào thân quen như cô đã gọi hàng trăm lần, nhưng khi Trần Cảnh nghe được thì cả người đều cứng đờ..