Đôi bạn cùng tiến
Xuân qua hạ về đã là điều thiên kinh địa nghĩa,thời gian cứ vùn vụt trôi đi kể từ cái ngày hẹn hò nghiêm túc của cặp đôi hay chành chọe này.Thoắt cái họ đã hẹn hò được hơn tháng,những tia nắng mùa xuân cũng bắt đầu gay gắt hơn,báo hiệu mùa hè sắp tới.Đối với lũ học sinh thì mùa hè là mùa đáng chờ đợi,nhưng đối với học sinh lớp thì mùa hè lại mang ý nghĩa khác.Đó là mùa chia tay,mùa báo hiệu kì thi quan trọng sắp tới.Lũ học trò lớp bị cuốn vào cái guồng quay của thi cử,của bài vở,của những ước mơ.Có những người đuổi theo cánh cửa đại học,lại có những người tự vạch ra cho mình kế hoạch khác,mỗi người suy nghĩ ước mơ.Nhưng ko ai bảo ai,tự dưng khối lớp trở nên trầm xuống.
Các giáo viên cũng lo lắng cho mùa hè tới,lo cho những lớp học sinh của mình liệu có đạt được điều chúng muốn ko?Ai chẳng muốn có thành tích tốt nhưng có phải cứ muốn là được đâu.Nhưng ít ra đã đến lớp thì cái bằng tốt nghiệp cấp thế nào cũng ko thể vuột mất được.Cho nên chỉ cần có bất cứ chiến binh nào bị tụt lại phía sau là y như rằng các thầy cô giáo vô cùng nhiệt huyết và tràn đầy quyết tâm đạt chỉ tiêu cao vào cuối năm sẽ ko ngại ngần mà thúc cú huých lớn.Và bây giờ Dung mama đang làm như thế.
“Con ranh đứng lại cho tao!” tiếng quát thất thanh vang ra từ phòng bệnh số ,một bóng hình nhỏ bé vừa chạy tháo thân khỏi căn phòng để né cái bô vừa được ném ra.
Con nhỏ thở dài nhíu mày.Dung mama,em biết là cô cần huých nhưng cũng đâu cần ác liệt như thế.Tại sao lại phải gọi điện thoại cho quái thú nhà em chứ?Nghĩ lại Nhi mím môi.Giờ thì thời gian của cô,sáng đi học,chiều đi làm,tối vào thăm bệnh.Có hôm lại phải ngoan ngoãn đi kéo cày trả nợ,phải đóng giả người yêu ngoan ngoãn của hắn.Cũng may cô có tuyệt chiêu cứ xem hắn như con gái là được rồi,ko thì chắc chắn cái tên đó đừng bao giờ nghĩ tới chuyện có đời sau nối dõi rồi.Mới nghĩ tới đây thôi thì vấn đề to tướng đặt ra.Cái thời khóa biểu đang kín mít của cô giờ kiếm đâu ra chỗ trống để mà dành cho thầy VH bây giờ?Hơn nữa,tiền viện phí sắp phải đóng,lấy gì mà nộp lệ phí cho thầy.
“Con ko đi đâu!” Nhi phụng phịu.
“Đừng có giở trò ấy với mẹ mày.Mày phụng phịu nữa hay hơn nữa mẹ mày cũng ko mắc lừa đâu!” mẹ nó bực bội nói.
Nhi khẽ e hèm tiếng,bà già đúng là bà già,sao thính thế.Ta giở chiêu này,chưa ai ko mủi lòng,mẹ mình đúng là quái vật mà.Chắc chắn dạ dày phải làm bằng sắt chứ ko phải bằng mô tế bào rồi.Nghĩ vậy nên cô đành đổi chiến thuật.
Nhi chui vào phòng,tiến lại giường mẹ nó,nhẹ nhàng ôm lấy tay mẹ nó,dựa đầu vào vai mẹ nó ngửi ngửi mùi hương quen thuộc.
“Mẹ,con ko đi học đâu.Con có thể nâng cao điểm số mà!”
“Mày tự nâng cao điểm số hả?”
“Dạ!Đi mà mẹ!” nó lại dụi dụi vào người mẹ nó như con mèo con.
“Mày nghĩ não mẹ mày đi nghỉ mát rồi hả?Tưởng làm nũng là mẹ mày cho qua à!Ngồi thẳng dậy!”
Chỉ câu quát của Quái Thư,khủng long vội vàng bật thẳng lưng dậy như bộ đội đứng nghiêm chờ hiệu lệnh.Đôi mắt đen của cô khẽ nhíu lại,sao mà thính thế.Nịnh hót xem ra cũng ko xong rồi.Phải dùng cách khác rồi.
Đôi mắt đen của nó nheo lại,suy nghĩ rồi khóe miệng của cô khẽ nhoẻn cười gian xảo.Cô ghé sát lại tai quái thu nói nhỏ.
“Mẹ này,dạo này có cái phim sex mới làm với kĩ thuật D nghe nói hay lắm.” đôi mắt đen của nó nheo lại sáng lấp lanh.
Mẹ nó khẽ mở mắt nhìn nó “Nghĩa là sao?”
“Nói chung là kĩ thuật mới nên rất thật.Mọi người nói thế!”
“Tên gì?”
“Sex and zen.Mẹ thích ko con đi mua cho mẹ!” nó mỉm cười tinh quái
“Được đấy.” mẹ nó hơi đỏ mặt nói.
Nó cười vẻ đắc thắng chiêu này bao giờ cũng hữu hiệu.
“Nhưng mày vẫn phải đi học!” mẹ nó lạnh băng đòn đập chết chút háo thắng nhỏ nhoi của nó.
Ko phải chứ?Vậy mà vẫn ko xong?Hừ,tất cả là tại cái tên kia,ko phải tại hắn,làm ta mất bài kiểm tra tiết,ta đâu có thảm như vậy?
Tại căn biệt thự hồ Tây,có anh chàng điển trai,trên người mặc chiếc áo thun màu xám ôm người,chiếc quần bò màu xanh sẫm,tay đang cầm điện thoại,đi đi lại lại trong phòng.
“Hắt xì.. ko.Ko phải ốm..Ko đi!”
“Tao ko cần biết,kết quả học tập thế còn ko chịu học thêm.Tao đăng kí rồi,mày mau vác xác đến lớp cho tao!Mày ko cải thiện điểm số đừng mong tao mở thẻ cho mày.” giọng người đàn ông trung niên gắt lên trong điện thoại.Rồi sau đó chỉ còn nghe tiếng tút tút vang lên.
Hắn nhìn cái điện thoại nhăn mặt.Ông già,thật lắm chuyện.
Bước ra khỏi văn phòng sau cuộc nói chuyện với Dung mama,Nhi khẽ thở dài.Thần tượng của em ơi,cô đang dồn em vào đường cùng đấy.Giờ em lo tiền viện phí đã đủ mệt rồi,còn phải lo tiền học phí nữa.Em kiếm đâu ra chứ?Đã thế lại suốt ngày bị cái tên khốn kia quấy rối,lo cho con quái thú,thêm động vật đơn bào,mình đâu có phải làm trong sở thú đâu mà số khổ vậy trời??
Lặng lẽ bước chân trên hành lang bệnh viện,gương mặt cúi gằm nhìn xuống sàn,trong đầu cô hỗn loạn những suy nghĩ,làm thế nào?Người ta có ăn quịt,chứ chưa nghe học quịt bao giờ.Có lẽ cô sẽ là người đầu tiên phát minh ra cái từ này quá.Thật mất mặt.
Tâm trạng còn đang mơ màng suy nghĩ cách để thoát khỏi gương mặt thầy VH,thì đột nhiên trước mặt nó có đôi giày da đen bóng loáng.Nó khẽ ngước đầu lên nhìn,trước mặt nó là người đàn ông trông rất trẻ,khoác trên người bộ vest là lượt cẩn thận,đôi giày của ông ta bóng lộn,đôi mắt đen của ông ta đang nhìn cô.Nhi khẽ nhíu mày khó chịu,đôi mắt đen của cô sáng như sao trời nhìn ông vô cùng khó chịu.
“Ông đến đây làm gì?” cô hỏi.
Ông khẽ cười nhìn cô “Ba đến gặp mẹ con!”
“Sao,lại muốn mượn tiền nữa à?” Nhi gương mặt lạnh băng nhìn ông nói mỉa mai.
“Trần Hiểu Nhi,con vào đây cho mẹ!” một giọng nói cao chót vót như ngọn cờ vang lên từ trong căn phòng khiến nó giật bắn người.
Nhi khẽ mím chặt miệng lại,nhìn người đàn ông cái khó chịu,rồi mới bước vào phòng bệnh.Nó nhìn thấy mẹ nó nằm trên giường,bên cạnh đầu giường là cọc tiền được bọc vuông vức,gương mặt của bà mẹ độc thân của nó hôm nay đặc biệt nghiêm túc.Phải nói là vô cùng,vô cùng nghiêm túc giống hệt lúc mẹ nó chú ý xem AV vậy.Nó khẽ nuốt nước bọt,chưa bao giờ,quái thú nhà nó nghiêm túc khi nhìn nó thế.Làm cho nó có chút lo sợ.Nó bước vào,cổ rụt lại để phòng thủ,đôi mắt đen lấp lánh nhìn mẹ nó dò xét.
“Con vào đây!” mẹ nó nói.
Nhi cúi gằm mặt,thấy da gà nổi lên trên từng thớ thịt.Sao đột nhiên hôm nay lại tử tế thế,ko gọi mày xưng tao như mọi ngày.Có phải.. có phải là ân huệ cuối cùng trước khi chết ko?
“Cầm lấy tiền trên bàn,lo tiền viện phí với tiền học đi!” mẹ cô nói lạnh băng,gương mặt nhìn vào bức tường ko dám quay lại nhìn cô.
Cô khẽ nhíu mày. “Mẹ lấy tiền ở đâu thế?”
“Của bố con!” mẹ cô đáp mặt vẫn ko quay lại.
Nó nhìn mẹ nó,đôi mắt đen vụt tắt ánh sáng thường ngày. “Ko cần!”
“Cầm lấy!” mẹ cô nói giọng ra lệnh.
“Chúng ta ko cần sự giúp đỡ của hắn ta!” Nhi bực bội phản đối.
“Con phải cầm lấy mà trả tiền viện phí ngay đi.Đóng tiền học và nghỉ ngay việc làm thêm đi!” mẹ nó nói giọng nói nghèn nghẹn ko kìm được nữa.
“Mẹ.. là ai nói?” Nhi đôi mắt đen nhìn mẹ nó lo lắng.
“Ko quan trọng.Mau cầm tiền đi lo việc đi.Mẹ muốn nghỉ ngơi!” mẹ nó gương mặt vẫn quay vào tường,giọng nói trầm xuống nghe đã đỡ xúc động hơn.
Nhìn thấy mẹ cô như vậy,Nhi đành im lặng cầm lấy số tiền trên bàn.Bàn tay nhỏ của nó siết chặt,rất chặt khó chịu.
“Tiền ông ta trả nợ,nên cứ tiêu đi!” mẹ nó nói.
Nhi quay mặt lên nhìn mẹ nó.Đôi mắt đen ánh lên vẻ u buồn,rất muốn phản đối,nhưng lại ko nói nên lời nào.Bác sĩ đã giục viện phí rồi,nó vẫn chưa gom đủ.Nó khẽ thở dài.Trước đây cũng đã đến tìm ông ta,phải tính tới chuyện này chứ.Cho nên giờ cứ xem như là tiền đòi nợ được đi.Khi nó bước tới gần cửa,vừa với tay đến tay nắm cửa nó nghe giọng mẹ nó khàn khàn.
“Nhớ đi học đấy!”
“Con biết rồi!” Nhi nhẹ nhàng đáp.
Các thầy cô giáo ngoài thu nhập dựa vào tiền lương giáo viên hạn hẹp ra,nguồn thu nhập chính dĩ nhiên là dựa vào dạy thêm.Đã là giáo viên thì ai lại ko dạy thêm để kiếm chút tiền trang trải cho gia đình,có tiền chẳng nhẽ lại ko kiếm?Mà đã có lớp thì dĩ nhiên phải có học trò,thế cho nên dẫn tới hệ quả cuối cùng là người người học thêm,nhà nhà học thêm.Người ta cứ bảo “Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”,vì tư tưởng này,mà nhà nhà muốn tạo điều kiện sống tốt hơn cho giáo viên của con mình,bằng cách bắt con đi học thêm.
Lớp học thêm nhà thầy giáo VH nằm trên tầng thượng nhà thầy,là căn phòng kê tấm bảng đen,bên dưới là dãy gồm bàn khá dài,với những chiếc ghế gỗ đơn giản.Trông y chang như cấu hình của thầy VH vậy.Rất đơn giản,rất rõ ràng phân biệt.
Nhi lê lết cái thân xác của nó tới lớp sau khi vừa phải xin nghỉ việc làm thêm,làm thời gian cũng đã quen chỗ quen bạn,giờ phải nghỉ thật đáng tiếc.Nhưng bà mẹ Quái Thư của cô đúng là quái thú thời đại.Bà biết cô làm buổi chiều nên cứ chiều lại bắt cô vào trông bằng được,thậm trí cả khi người yêu bà ta đến tâm tình,bà cũng bắt cô tận mục sở thị.Cho nên dạo này cô như người được mở rộng tầm mắt,được xem cảnh yêu đương thật hơn trong phim.Kết quả là mỗi ngày mắt thấy nhức mỏi.Nhưng giờ đây đôi mắt nhức mỏi của cô đang mở tròn ra ko tin được.Hiện tại cô đang thấy ngức con mắt bên phải,đỏ con mắt bên trái,vì một sinh vật đang ngồi ngủ ở bàn cuối cùng kia.Nhi nghĩ tốt nhất tránh xa ra phòng hậu họa.Cô tính ngồi ở bàn thứ ,thì đột nhiên giọng nói trầm trầm cất lên.
“Khủng long!”
Nhi quay người nhìn xuống “T xin chào!”
“T?” hắn nhíu mày nhìn cô khó chịu.Hắn và cô đã hẹn hò với nhau được tháng rồi,mỗi ngày đều gặp nhau ở trường,mỗi ngày cô đều phải nhắn tin cho anh mỗi khi thức dậy,mỗi khi đi ngủ,những lúc hẹn hò cô luôn nắm tay anh,đôi khi trước mặt bạn bè anh có ôm cô vào lòng,mặc dù cô vẫn liếc anh khó chịu,nhưng cô ko tìm cách gỡ tay anh ra nữa.Nhưng điều duy nhất làm cho anh thấy khó chịu là,cô chuyển từ gọi anh là động vật đơn bào sang T.Có nghĩa là thích tiêu tiền.
“Xuống đây ngồi!” hắn nói.
“Tại sao?” cô nhíu mày nhìn hắn.Cái tên T này,ko chỉ thích tiêu tiền vô lý,còn thích ra những điều kiện vô lý nữa.Hẹn hò với hắn,mỗi tuần hắn phải đi mua đồ ít nhất lần,mỗi lần đều là bắt cô chọn đủ mọi thứ.Mỗi sáng sớm là lại đợi cô ở bức tường,mỗi giờ ra chơi lại cùng đi ăn trưa,mỗi khi đi về lại phải đưa cô về nhà làm cho cô phải vòng về nhà mới vào viện được,rõ là mất thời gian.Nhưng đã nói nghiêm túc hẹn hò,nên cô xem hắn cứ như người bạn gái thân thiết vậy.Ngoài mấy tật xấu ra thì hắn là cô bạn gái dễ chịu.
“Che cho anh ngủ!” hắn nói. “Nhanh lên!”
“Hả?” Nhi mở to mắt nhìn hắn.Ko phải chứ,đúng là đồ T,anh đến để ngủ thì đến làm gì?Nhưng kết cục vẫn bị hắn kéo xuống bàn thứ tư ngồi chắn cho hắn.Hắn túm lấy vai cô.
“Ngồi thẳng lên nhé.”
Thế là mặc cho thầy VH vô cùng tận tụy giảng dạy,cái tên ngồi bàn cuối vẫn thản nhiên gục đầu vào bàn mà thả hồn vào cõi mộng.Nhi khẽ liếc nhìn hắn bĩu môi.
“Đưa tay đây.” Cô nói nhỏ.
“Hả?” hắn mơ màng ngẩng đầu lên,nhìn tấm lưng nhỏ bé đằng trước.
“Đưa tay anh đây!” Nhi nói,bàn tay giơ ra đằng sau chờ đợi hắn.
Tú nhìn phía hông bàn thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang chìa ra phía mình,hắn khẽ mỉm cười,ko nghĩ ngợi đưa bàn tay của hắn lên.
Nhi tay cầm bàn tay to của hắn,tay kia cầm cái bút chì,cô mỉm cười.
“Thức dậy học bài đi nào!” vừa nói vừa ấn đầu bút chì vào lòng bàn tay hắn.
“A” Tú đau nhói tỉnh cả ngủ,nhìn cô ko chớp mắt.
Thầy văn hóa dừng bài giảng,nhìn cô cậu học trò nơi cuối lớp,khẽ nhấc gọng kính nhíu mày.Rồi lại quay người lại với bảng đen phấn trắng để giải tiếp bài hình học.
“Khủng long,em làm cái trò gì thế?” Tú thì thầm.
“Làm anh tỉnh ngủ chứ làm gì.” Cô đáp tiếp tục chép bài.
“Cảnh báo em,đừng làm phiền anh ngủ nữa đấy!” hắn nói lại gục đầu xuống bàn.
Nhi lại ấn thêm lần nữa chiếc bút chì.
“A” Tú lại la lên.
Văn hóa quay ngay người nhìn xuống góc lớp.Hai cô cậu học trò này lại gây mất trật tự.Ông hắng giọng rồi nói.
“Nhi em xuống bàn cuối ngồi đi.Đừng mất trật tự nữa!”
Nhi mở tròn mắt,ko phải chứ thầy?Đâu phải em muốn mất trật tự.Ngồi cạnh T thì em còn học hành gì nữa.Nhưng nhìn cái hình nón đang có thêm đường thẳng song song nhíu lại trên cái gọng kính hình chữ nhật kia,nó biết ý chỉ ngậm miệng thu dọn sách vở xuống bàn cuối ngồi cạnh hắn.
“Khủng long,em nghe chưa là em gây mất trật tự đấy!” hắn đắc ý.
“Ko phải tại anh sao?” Nhi bực bội.
Vì đã phải nghỉ việc làm thêm,nên buổi chiều Nhi vô cùng rảnh,chỉ còn biết ngồi nhìn cặp nhân tình đang hàn huyên trước mặt mình,rất rất muốn biến thành con kiến mà trốn biệt đi,nhưng lại ko thể nào làm thế được.Đột nhiên nó thấy điện thoại nó rung.
“Hen ho” – from ox đẹp trai.
Nhìn cái màn hình điện thoại,cô như bắt được vàng.Nếu để chọn nhìn thấy T hay chọn là ngồi ở đây xem phim “tình yêu nồng thắm” mà mẹ cô là diễn viên chính,phim đã dài tới mấy trăm tập rồi,và còn chưa có chiều hướng kết thúc.Thật sự đối với cô,xem phim là cả cực hình để chờ đợi đến khi nó kết thúc.Nó đứng bật dậy đôi mắt sáng ngời.
“Mẹ,con đi chơi với bạn!”
“Đi với ai?” mẹ nó ngừng việc diễn phim quay ra nhìn nó.
“Tên này!” Nhi giơ điện thoại ra trước mặt quái thú nhà cô như bằng chứng.
“Ox đẹp trai?Ox là gì?Rượu à?” mẹ cô nheo mắt nhìn cái màn hình.
“Ko phải rượu là XO,còn OX là con bò trong tiếng anh.Nói chung là con bò học cùng trường!” cô thản nhiên.
Nhìn cô lúc tìm kiếm sự tội lỗi trong đôi mắt đen của cô,rồi quái thú mới chấp nhận cho cô xổng chuồng mà bỏ dở suất diễn của bà.
Nhi lôi theo cặp sách của mình đi đến nhà hắn như bay.Lần đầu tiên cô thấy vui khi nhận tin nhắn của hắn như vậy.Đến nơi cô ấn chuông cửa,chỉ mấy giây sau đã thấy hắn xuất hiện.
Đi vào phòng khách nhà hắn,Nhi nhìn cái bộ dạng ngái ngủ của T.Hắn nói “Đợi anh thay đồ khủng long.”
“Tôi đi cùng anh!” Nhi nói.
Hắn quay người lại nhìn cô “Ko phải muốn thay đồ hộ anh chứ?” hắn cười vô cùng gian xảo nhìn cô.
“T,anh muốn có người thay đồ hộ hả,để tôi gọi hộ cho!” Nhi nói tay lôi điện thoại ra tìm số.
Hắn nhíu mày “Vậy lên phòng anh làm gì?”
“Bạn gái muốn lên phòng bạn trai cũng ko được hả?” đôi mắt Nhi đen láy ánh lên tia tinh quái.
“Tùy em thôi!” hắn hoàn toàn ko biết nói thế nào,đành nghiêng đầu cười.Thời gian hẹn hò của hắn và cô,hắn đã dần quen với những lời sửa lưng của cô,quen đôi mắt đen láy của cô sáng lên cười tinh quái,quen với chiếc răng khểnh của cô.Và cũng chẳng biết từ lúc nào,quen chiều theo ý nghĩ của cô.
Hắn đi vào phòng,đi tới phía tủ áo,Nhi tiến lại phía cái bàn nơi ghế sofa trong phòng hắn,đặt cặp của mình xuống,cô quay lại con gấu bông to sụ trên ghế sofa ôm cái như gặp lại bạn cũ,rồi ngước lên thấy cái gã T đang cởi trần nhìn nó vô cùng gian xảo.Nó liền cầm ngay quyển sách trên bàn,liệng vào hắn.
“Biến thái,sao anh ko vào phòng thay đồ!” cô quát.
“Em đang ở trong phòng anh đấy khủng long!” hắn né quyển sách,đôi mắt nâu cao ngạo nhìn cô trả lời.
“Ý tôi là phòng thay đồ kìa,anh xây cả cái phòng to thế làm gì!” cô đáp chỉ vào phòng thay quần áo của hắn.
Hắn đủng đỉnh quay người đi,ngó lơ lời cô nói.Cô lại liệng thêm cuốn sách khác.
“Mau vào đó ngay!” cô hét.
Hắn chậm rãi bước vào,trước khi đóng cánh cửa hắn khẽ cười nhìn cô “Muốn vào cùng ko?”
Bốp.
Một quyến sách va vào cửa phòng rơi bịch xuống đất.Nhi tức giận đi ra nhặt sách vở của mình thì thấy điện thoại của hắn đang đặt trên giường đang có cuộc gọi đến.Cô nhìn màn hình là Duy gọi.Lại nhìn cánh cửa đang đóng,cô mím môi,đôi mắt đen lấp lánh sáng.Cầm điện thoại của hắn cô ấn nhận cuộc gọi.
“Alo?”
“Ai thế?” Duy bối rối khi nghe giọng con gái bên điện thoại.
“Em Nhi mà.” Nhi mỉm cười nhẹ nhàng. “Hôm nay bọn em ko qua được chỗ anh rồi.Em xin lỗi thay Tú nhé.Bọn em có chút việc.” cô nói vô cùng nhẹ nhàng.
“Ko sao đâu! người cứ vui vẻ đi!” Duy cúp máy rồi lắc đầu nhìn cái điện thoại cười.Chuyện riêng chỉ có người à?Cái tên này.KHẽ thở dài,anh vắt chéo tay ôm đầu,xem ra lại thua hắn lần nữa rồi.
Duy bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ cánh mới,nhìn con khủng long đang ngồi trên sàn,cạnh chiếc bàn trong phòng anh,trên mặt bàn toàn sách là sách,đôi mắt nâu của anh nhíu lại,khủng long đang chơi trò gì.
“Đi thôi!” hắn nói.
“Hẹn bị hủy rồi!” Nhi thản nhiên.
“Hả?Ai hủy?” hắn ngạc nhiên nhìn cô.
“Tôi!” Nhi thản nhiên bình chân như vại,ngồi giở sách toán ra đọc lại công thức.
“Cái gì?” Tú gào lên,đôi mắt nâu mở to nhìn con khủng long đang ngồi đọc sách.
Nhi ngước lên nhìn hắn đôi mắt đen sáng lấp lánh,đôi môi hồng khẽ mỉm cười,cô nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay hẹn hò ở nhà đi!”
“Hả?” hắn nhíu mày nhìn cô,khóe môi khẽ nhếch lên gian xảo “Khủng long,em muốn hẹn hò kiểu gì đây?”
Nhi mỉm cười,vẫy vẫy ngón tay ý nói hắn lại gần,đôi mắt đen của cô ánh lên tia gian xảo,khóe miệng hé cười gian tà.
Tú tiến lại gần cái bàn,cũng ngồi xuống đất trước mặt cô,đôi mắt nâu nhìn cô chăm chú chờ đợi.
Nhi lúc này mới cầm lấy quyển sách trong tay,đặt đến bịch xuống trước mặt hắn vui vẻ nói.
“Bắt đầu từ môn đại số đi!”
“Cái gì?” hắn ko tin được nhìn cô rồi lại nhìn quyển sách ở trước mặt.
“Bắt đầu học thôi!” Nhi cười.
“Ko!” hắn méo xẹo mặt nhìn cô phản đối.
“T ko phải anh bảo bố anh khóa thẻ rồi à?Ko muốn được mở thẻ hả?” cô nói,đôi lông mày khẽ nhếch lên.
Hắn nhìn cô chằm chằm.Kết quả của hồi đấu tranh giữa thẻ bạch kim,và cuộc chơi đang chờ đợi.Thì thẻ bạch kim vẫn có hấp dẫn hơn.Nhi nhìn gương mặt hắn khẽ lắc đầu,đúng là sức mạnh của đồng tiền mà.Giờ anh đã ném mùi chưa hả?
“Giờ làm gì?” hắn chán chường nhìn cuốn sách.
“Làm thử bài này đi!” cô nói,đưa quyển vở ra trước mặt hắn.
“…” hắn nhìn dãy phương trình,khẽ nuốt nước bọt.
“Ko biết à?” nhỏ nhìn hắn gương mặt xám lại hỏi.
Hắn im lặng ko nói gì,Nhi khẽ kéo tay hắn lại,xoay quyển vở ra bắt đầu giải bài cho hắn xem.Vừa giải cô vừa giải thích.
“Phá ngoặc.. chỗ này áp dụng hằng đẳng thức… sau đó ta được kết quả..”
Hắn ngẩn ra nghe lời nói của cô,nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô đang chăm chú làm bài,đột nhiên đôi mắt đen láy của cô chạm vào mắt hắn.Cô nhíu mày,cầm cây viết gõ nhẹ lên đầu hắn.
“Anh có nghe ko đấy.Tập trung nào!” cô nói giọng trách móc.
Rồi lại tiếp tục lặp lại lần nữa cho hắn nghe.Hắn nhíu mày nhìn cô nói.
“Rắc rối quá.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ này.” Hắn chỉ vào mớ công thức loàng ngoàng.
“Cái này phải dùng hằng đẳng thức này..” Nhi nói đưa quyển sách toàn lại chỉ cho hắn công thức.
Hắn chăm chú lắng nghe,ko biết tại sao nghe lời cô nói lại dễ hiểu hơn những lời buồn ngủ ở trên lớp rất nhiều lần.Những bài tập cô đưa hắn ngồi cặm cụi cố gắng làm cho hết,mỗi khi có chỗ ko hiểu cô lại giải thích hộ hắn.Mỗi khi hắn ngủ gục,cô gõ nhẹ lên đầu hắn gọi dậy.Vô cùng chán nản với những con số,nhưng ko biết tại sao nhìn cô làm bài hắn lại bất giác tự động làm theo.Cái cảm giác ngồi trên sàn nhà,đối diện với cô đang chăm chú học bài,đột nhiên hắn cũng trở nên chăm chỉ.
“Ko làm nữa.. Đói lắm rồi!” hắn bực bội vứt bút xuống bàn.Nghĩ mãi ko ra đáp án.
Cô ngừng bút nhìn lên gương mặt của hắn,đúng là công tử bột được nuông chiều mà.
“Nếu anh tiếp tục làm bài,tôi sẽ đi làm đồ ăn!” cô nói.
“Hả?” hắn mở to mắt nhìn cô.
“Muốn ăn thì làm bài tiếp đi.Còn nếu ko làm,anh đành chịu nhịn đói thôi.Nếu ko nhầm tiền anh còn đã tiêu hết cho mấy bộ đồ mua hôm qua rồi.Đúng ko?” cô nheo mắt lại nhìn hắn.
“Khủng long,em đang đe dọa anh?” hắn nói.
“Ko phải đe dọa,mà đây gọi là ra điều kiện.” Nhi mỉm cười.
“Được rồi,anh làm tiếp là được đúng ko?” hắn bực bội đáp.
“Tốt làm bài tiếp đi.Rồi sẽ có đồ ăn.” Nhi khẽ cười,nhìn hắn bắt đầu cầm bút suy nghĩ,cô mới đứng dậy đi xuống bếp.
Lúc này,cô thật sự nghĩ,tại sao cái căn nhà to thế này,mà tủ lạnh hoàn toàn rỗng ko?Y chang cái đầu của chủ nhân nó vậy.Ngoài trứng và mì gói,thì hoàn toàn chẳng còn gì khác.Nhưng căn bếp rất sạch sẽ,nhìn là biết sạch vì ko ai đụng tới rồi.Nhi tức tối,nhìn đống mì,lại nhìn mấy quả trứng.Thôi thì có sao làm vậy.
Đang ngồi cắm đầu vào sách vở,theo nghĩa đen chứ ko phải nghĩa bóng,hắn nghe thấy tiếng gọi ở dưới nhà.Đôi mắt nâu của hắn mở to,giống y như được lên giây cót,hắn bật người dạy đi xuống bếp.
Một mùi hương tỏa ra ấm cúng trong căn nhà của hắn.Cô bê đĩa mì to đang bốc khói đặt lên bàn nói với hắn “Ngồi xuống đi!”
Hắn ngồi xuống ghế,nhìn đĩa mì xào nghi ngút khói,thơm nứt mũi,lại nghe bụng mình đang kêu.
“Ăn đi!” cô nói.
Hắn chậm rãi cầm đũa lên,bắt đầu gắp cho vào miệng.Đã lâu lắm rồi hắn ko ăn cơm ở nhà,căn bếp vẫn được người làm dọn dẹp,nhưng chẳng có ai nấu ăn cả.Hắn luôn ăn ở ngoài. Cho nên trong nhà bếp cũng chẳng có ai hết.Sợi mì với mùi trứng thơm thơm,sợi mì cưng cứng,mùi vị đậm đà tan trong miệng hắn.Lần đầu tiên hắn ăn món mì ngon tới vậy.
“Khủng long,em cũng biết nấu ăn cơ à?” hắn ngạc nhiên hỏi cô.
“Tất nhiên rồi.Ai nói ko?Tôi đâu có nhiều tiền như anh để đi ăn ngoài,tất nhiên phải tự nấu rồi!”
Hắn nhìn cô,im lặng.Lại gắp thêm mì đưa vào miệng,đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp lạ.Nhi nhìn vậy cũng chỉ im lặng.Cô biết tại sao bếp nhà hắn nguội ngơ nguội ngắt.Cũng hiểu cảm giác phải ăn cơm mình là như thế nào.Đã lâu lắm rồi,cô ko ăn cơm cùng người khác như thế này.Đột nhiên cô khẽ mỉm cười,cảm giác rất dễ chịu.
Trong căn bếp của ngôi biệt thự hồ Tây,có đôi trai gái đang ngồi đối diện nhau,dù họ ko nói với nhau lời nào,nhưng ko ai bảo ai tự bản thân họ đều mỉm cười.Đây là bữa cơm gia đình mà rất lâu rồi cả người họ mới có được.