Hoàng Tuấn Tú đáng thương
Ai nói rằng mỗi khi phiền muộn chỉ cần ăn bữa thật no là có thể quên hết phiền muộn?Mấy người sáng tác truyện thật đúng là siêu lừa bịp.Mấy cô gái diễn viên chính cứ thất tình là đi gọi bàn đồ ăn,ăn no rồi đứng lên kiên cường.Lừa bịp,ăn no đến bụng muốn nứt ra,đầu vẫn đau như thường,vẫn lo nghĩ như thường.Cái gì mà chỉ cần ăn bữa ngon,tâm tình cũng tốt hơn? Lừa đảo.Ta mà biết kẻ nào nghĩ ra cái triết lý vớ vẩn này ta nhất định phải tới đốt sách của tên đó.Nhưng kể ra ăn món ngon cũng rất tốt,ít nhất bụng ko kêu nữa.Vừa ngồi dựa lưng vào ghế,cô vắt chân lên vừa lấy tay xoa xoa bụng,gương mặt gấu mèo lưu manh trong quán ăn sang trọng thật vô cùng phản cảm.Khiến ko biết bao nhiêu ánh mắt đảo qua nhìn cô.
Nhi tức giận liếc mắt cái,miệng ngậm tăm,ánh mắt gấu mèo đảo vòng lạnh lẽo làm cho những người đang ngắm cảnh đẹp lập tức phải quay đầu đi nơi khác.Nhi chậm rãi vừa cắn chiếc tăm trong miệng,vừa gác chân lên bàn,vừa tay xoa cái bụng to căng tròn của mình,đôi mắt đen quầng thâm nheo lại vô cùng nguy hiểm.Nghĩ lại càng thêm bực,cái tên T chết tiệt,mấy phút trước còn bắn như đại bác liên thanh,mấy phút sau đã trở thành khúc gỗ.Cô cũng biết cái việc cô thích hắn thật sự đáng sợ thế nào,cũng chính vì đáng sợ mà cô mới phải đau đầu như hôm nay,nhưng ko ngờ động vật đơn bào thần kinh yếu như vậy.Cô thì vì chuyện đáng sợ này mất ngủ đêm,còn hắn chỉ vừa nghe câu nếu cô thích hắn thì sao.Chỉ là nếu thôi mà cũng dọa hắn đến mất điện rồi.Cái gì mà cao thủ,chỉ mới bị kẻ thù tỏ tình thôi đã sợ mất mật.Còn gọi là cao thủ.
Nhi tức giận tru mỏ xì tiếng,đôi mắt gấu mèo trở thành con dao sắc lẻm nhìn vu vơ như muốn nhìn thấy gương mặt điển trai của hắn mà rạch cho hàng loạt đao.Vừa ngồi dựa vào ghế, chân gác lên bàn, tay xoa xoa bụng,cô vừa nheo mắt lại suy nghĩ tình hình,bước tiếp theo cô nên làm gì?
Còn đang miên man suy nghĩ,cô đã bị tiếng nói kéo lại về thực tế.
“Nhi?” một giọng nam âm trầm vang lên.
Nhi vẫn ko thèm hạ chân xuống mặt bàn,bàn tay vẫn tiếp tục xoa bụng,khóe môi ko thèm nhếch lên vẫn ngậm chiếc tăm trong miệng.Cô nheo mắt lại,quay đầu nhìn về phía tiếng nói.Đứng ở đó là người con trai trong bộ vest đen,gương mặt cậu nở nụ cười rạng rỡ,đôi mắt nhìn cô phát ra tia sáng.Trông cậu ta có chút gì đó quen mặt.
“Tôi là Thành.Bạn của Tú!” như nhìn ra sự nghi ngại của cô,cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhắc nhở.
Nhi nghiêng đầu như suy ngẫm chút.
“Chào anh!” giơ bàn tay nhỏ gầy của mình về phía anh ta như phép lịch sự.
“Cô làm sao vậy?Ko được khỏe ư?” Thành hơi nhíu mày nhìn gương mặt thiếu ngủ của Nhi.
“Cũng có chút chuyện phiền não!” Nhi thở dài nói.
Thành nhìn cô im lặng hồi,suy nghĩ hồi lâu trên môi cậu bất giác nở nụ cười.
“Có muốn đi dạo chút để giải tỏa tâm lý ko?”
Nhi ngẩng đầu nhìn cậu ta tươi cười.Đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng như bừng tỉnh điều gì đó.Cô vui vẻ gật đầu.Cũng tốt,vận động chút cho giãn gân cốt,tiêu bớt thực phẩm.
Trong công viên dưới hàng cây rợp mát,ko khí tràn đầy mùi vị cỏ thảo ngọt ngào,những làn gió thanh thanh tươi mát mang theo mùi vị của hoa của cỏ,hào trộn mọi hương vị của mùi thu thành hỗn hợp ngát hương làm tâm tình người ta dễ chịu như cốc trà thanh mát.Những bông cúc vàng của mùi thu đong đưa trong làn gió thu dịu dàng,từng hàng liễu bên bờ hồ hơi lay động như thiếu nữ rũ dài mái tóc,cỏ xanh mát,hoa ngọt ngào,tâm hồn con người trở nên thư thái lạ thường.Nhi bước đi chậm rãi trên bãi cỏ,trận chiến trong đầu cô đang nghỉ giữa hiệp để củng cố lại đạn dược và lương thực,đôi mắt đen của cô lấp lánh như dòng sông dưới ánh mặt trời mùa hè,trong ánh nắng vàng của mùa thu lại càng rực rỡ,đôi môi hồng đào của cô hơi cong lên mọng chín như dâu,làn da trở nên trắng hồng mượt mà như dải lụa.Thành chậm rãi bước song song với cô,đôi khi lại vụng trộm liếc cô cái.
“Có gì cứ nói!” một giọng nữ trong veo như ánh nắng vang lên.
Thành lơ đễnh nhìn sang bên cạnh,Nhi vẫn chậm rãi bước ko hề ngừng lại,đôi mắt đen láy vẫn nhìn thẳng ko hề lay động dù chỉ khắc.Giống như cô vốn đang đi dạo mình,giống như cô vốn đang nói chuyện mình,ko hề có người xung quanh.
“Sao cô lại nói vậy?” Thành mỉm cười hỏi.Ngay từ lần đầu tiên cô ấy vẫn luôn như vậy,vẫn ko liếc mắt nhìn hắn cái.Vẫn ko hề để ý tới hắn lần.Đó là điều càng khiến hắn chú ý đến cô hơn nữa.
“Ko phải thi thoảng anh lại liếc tôi cái sao?Có gì cứ nói.Tôi ko thích vòng vo.” Nhi thản nhiên nói vẫn tiếp tục bước đều.
“Sao cô biết?” Thành thú vị mỉm cười.
“Xin anh.Tôi là người có thần kinh vận động vô cùng tốt,cũng ko phải khúc gỗ bị người ta liếc đểu còn ko biết có phải là hơi thiếu thông minh sao?” Nhi lạnh lùng nói.
Thành ko nói thêm lời nào chỉ biết bật cười.Cô rất kì quái.Lại ko hề che dấu điều gì.Khó chịu sẽ thể hiện,ko vui sẽ thể hiện,ko thích ai cũng sẽ thể hiện.Hoàn toàn ko nể tình người khác chút nào.
“Sao có gì cứ hỏi.” Nhi tiếp tục bước đi bình thản nói.Dù sao cũng có thể giúp cô phân tán tư tưởng chút.
“Ko có gì chỉ là muốn biết cô có chuyện gì ko vui thôi!” Thành vui vẻ hỏi.
“Đừng có hỏi vấn đề này nữa!” Nhi lập tức xoay người,nhìn thẳng về phía cái tên ở bên cạnh mình,tức giận mà trừng mắt.
Thành hơi giật mình,cả người nổi da gà,chân trối nhìn cô.Chưa bao giờ hắn thấy cô tức giận như vậy.Trừng mắt nhìn hắn xong,Nhi tức giận xoay người,tiến về phía chiếc xích đu gần đó ngồi xuống.Tâm trạng trở nên vô cùng xấu.Đã muốn phân tán suy nghĩ giờ hắn lại lôi vấn đề ra ánh sáng để hỏi.Cô thật rất muốn quên đi.Thành chỉ có thể im lặng nhìn cô đung đưa trên xích đu,gương mặt cúi xuống mơ hồ nhìn vào xa xăm.
Đột nhiên đám học sinh ồn ào tiến tới gần chỗ người cãi và ầm ỹ.Nhi ngẩng đầu lên,tò mò nhìn xuyên qua tàng cây chắn giữa bên đường đi nhìn sang thấy có cậu học sinh,đang tranh cãi với cậu học sinh khác.
“Sao hả mày tưởng học giỏi là ngon lắm hả?” một cậu nói.
“Thấy thầy cô khen mày kênh kiệu như vậy hả?” một người khác tiếp lời,lại xỉa ngón tay vào vai cậu ta.
“Thằng này nói gì đi xem nào?” người đứng giữa bắt đầu lên tiếng.
Cậu học sinh kia trên mặt đeo mắt kính,gương mặt có vẻ rất đẹp trai từ nãy tới giờ chỉ im lặng ko nói lời nào.Cậu ta chỉ im lặng giữ chặt chiếc cặp sách trong tay.Mặt lạnh băng ko nói lời nào.
Nhi ở ngoài hơi nhíu mày.Thật đúng là ngốc bị người ta gây sự cũng ko phản ứng lại.Nhưng nhìn cậu ta cũng chẳng có sức đâu mà phản kháng rồi.Bọn người kia nói cậu ta là học sinh giỏi,nhưng xem ra trí thông minh của cậu ta cũng ko cao rồi.Cậu ta ko biết đám người gây sự đó cậu ta càng im lặng càng như châm dầu vào lửa sao?
Thành bị ánh mắt chăm chú của cô thu hút,anh cũng nhìn sang phía đối diện xem có chuyện gì xảy ra.Bắt gặp ngay đám học sinh đang cãi cọ,anh thật ko hiểu cô thấy gì hứng thú vội kéo tay cô.
“Chuyện gì?” Nhi nhỏ giọng giật tay hắn ra.Cô rất ghét bị người khác kéo tay.Bọn con trai thật khiến người ta bực mình.
“Đi mau nếu có đánh nhau thì sao?” Thành cũng nhỏ giọng nói với cô,lén lút y như sợ người ta nhìn thấy.
Nhi mở trừng mắt ko tin được cái tên con trai trước mặt.Khuôn mặt thì luôn cười rất gian xảo,nhưng nhìn thấy có mấy đứa học sinh đánh nhau là sợ chạy đi nơi khác.Quả là kì thú nhé. Lần đầu mới thấy tên con trai hơn tuổi lại đi sợ học sinh đánh nhau.
“Ko phải anh sợ bị vạ lây đấy chứ?” Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đánh nhau rất nguy hiểm cô biết ko?Có thể bị thương vô cớ bất cứ lúc nào!” Thành nghiêm túc nói.
Cốp!
“Ai!” Thành nhíu mày ôm đầu vừa bị cô gõ cái.
“Anh có phải trẻ con ko hả?Lớn tướng rồi còn sợ đánh nhau bị vạ lây.Muốn đi thì tự đi mình.Tôi còn muốn xem trò!” Nhi lạnh lùng nói,lập tức quay đầu lại màn ảnh.Trong lòng cảm giác thật khó chịu,tại hắn ta cô lỡ mất cú đấm làm cái kính của cậu ta lệch hẳn sang bên rồi.Cũng tại cái tên nhát gan kia cả.
“Trời đánh như thế cậu ta chết thì sao?” Thành tiến lại gần chỗ cô nấp dưới tàng cây nói nhỏ.
“Anh sợ cậu ta chết hả?” Nhi quay mặt sang nhìn hắn hỏi,trong mắt sáng lấp lánh ánh cười.
“Cô nhìn họ kìa,người này đấm,người kia đá,cậu ta có mỗi người.Quá dã man!” Thành lo lắng nói.
“Vậy thì anh ra tay anh hùng cứu mĩ nam đi!” Nhi ánh mắt sáng lấp lánh ánh cười nói.
“Cô đùa sao?Tôi còn muốn sống!” Thành lập tức lùi người lại,mở trừng mắt nhìn cô như thể gặp ma.
Nhi hừ lạnh tiếng,khinh thường lại tiếp tục theo dõi màn hay.Đúng là đồ nhát gan.Nói miệng thì nói làm gì.Nhưng mà nếu đánh thế này cậu ta cũng thật đáng thương,thôi được rồi.Hôm nay số cậu em rất may mắn,gặp được bà chị đây.Lâu lâu cũng nên giãn gân cốt chút.Dù sao lâu rồi cũng ko hành tẩu giang hồ.
Nhưng khi cô chỉ vừa mới đứng dậy khỏi chỗ nấp thì đã có bóng người lao tới như tên bắn,kèm theo tiếng thét vang trời.
“Ba tên khốn kia dừng tay lại cho tôi!” một cô gái với mái tóc ngắn rối bời,gương mặt trắng sữa,đôi mắt nâu sáng lấp lánh lao tới hét lớn.
“Ái nam!” ba tên côn đồ lập tức dừng động tác quay đầu nhìn cô gái đang hùng hổ bước đến.
Cô gái tóc ngắn tiến tới đứng chắn trước mặt cậu con trai đeo kính,gương mặt cương nghị nhìn người đối diện.
Nhi nở nụ cười trên môi vô cùng gian xảo.Nữ chính xuất hiện rồi.Mĩ nữ cứu mĩ nam.Màn kịch này ko xem đúng là uổng.
“Cô gái đó thật liều mạng.Ko sợ bị thương sao?” Thành lo âu mở tròn mắt.
Nhi lại lấy tay gõ cốp vào đầu hắn cái.Cái tên ko biết thưởng thức nghệ thuật này.
“Ai nói con gái ko thể làm anh hùng cứu người?Tôi đảm bảo cô ấy sẽ thắng!” Nhi tức giận nói.
Quả nhiên lời nói của con khủng long có được chứng minh,mặc dù ko được hoàn mĩ lắm.Cô gái bị đánh sưng vù mặt,nhưng kết quả vẫn có thể bảo vệ được mĩ nam thoát khỏi con trâu mộng.Làm cho Nhi hơi xót xa,nếu là cô đảm bảo ba tên ấy chỉ có quì gối trên mặt đất mà xin dừng tay thôi.Nhưng ko sao,bị đánh chút nhưng vẫn cứu được người cũng coi là giành thắng lợi rồi.
Cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng tiến lại phía cậu con trai đeo kính,đỡ cậu ta dậy.Nhưng cậu ta vẫn lạnh lùng ko nói lời nào,thậm trí còn giật mạnh tay cô ra.Tỏ thái độ vô cùng ko cần giúp đỡ.
Nhi ở một bên xem kịch hay lại xì lạnh tiếng,con mắt tức giận liếc nhìn cậu con trai khinh bỉ,lại liếc xéo cái tên nhát gan ở bên cạnh.Đúng là con trai kém cỏi.Được người ta cứu ko tiếng cảm ơn còn tỏ thái độ.Còn kẻ thấy người gặp họa lại sợ bị thương mà tránh mặt.Quá kém cỏi.
Cô gái tóc ngắn ko nói tiếng nào,chỉ lặng lẽ nhặt chiếc cặp bị rơi trên đất của cậu,lặng lẽ phủi hết bụi.Nhưng cậu con trai lại lần nữa tức giận giật lại.Cô gái vẫn chỉ im lặng nhìn cậu ta,rồi quyết định quay người bỏ đi y như lúc cô vừa xuất hiện.
“Tại sao cô lại cứu tôi?Chúng ta ko phải đối thủ sao?” cậu con trai cuối cùng cũng lên tiếng,giọng nói của cậu vừa có phần mạnh mẽ,lại có phần thanh thanh như tiếng sáo trong ko khí.
Cô gái tóc ngắn ko vội đáp,cô chậm rãi quay đầu lại,nhìn gương mặt vô cùng kiên định của cậu.Tuy gương mặt của cô có nhiều vết bầm nhưng đôi mắt nâu của cô vẫn sáng long lanh,gương mặt vô cùng kiên định.
“Bởi vì cậu là đối thủ của tôi cho nên cậu chỉ có thể thua dưới tay tôi!” cô gái tóc ngắn vô cùng kiên định nói,giọng nói vô cùng tự tin,nụ cười trên gương mặt sáng ngời hơn bao giờ hết.
Một làn gió mùa thu thổi qua làm cho hương hoa lan trong ko khí thoang thoảng giữa con người đang đứng im lặng nhìn nhau.Ko gian đột nhiên trở nên im lặng,khoáng đạt làm người ta phải ngây dại.Cậu con trai đứng trong làn gió,nếp áo khẽ bay nhẹ,mùi hương thơm thoang thoảng của cỏ cây mang theo hương vị thơm mát,trong ánh nắng dịu của một buổi chiều mùa thu,nụ cười của cô gái trở nên ấm áp đến khó tả.Cậu con trai ngây dại,cảm giác trái tim mình dừng lại nhịp,nhìn đôi má hồng của cô trong nắng thu,đôi môi hồng lên vì nẻ.Tóc mái rối bời của cô bay nhẹ nhàng,phấp phới trong cơn gió nhẹ.Cô gái mỉm cười đầy tự tin,chậm rãi trả lời.
“Cho nên trước khi kì thi kết thúc,đừng rút lui quá sớm.Nếu ko tôi thật sự sẽ vô cùng thất vọng!” cô gái tóc ngắn bỏ lại thêm câu rồi quay người bước đi.
Nhi ngẩn ngơ mở to mắt,cảm giác từng chữ từng chữ rơi vào tai mình rõ ràng vô cùng.Tại sao cô lại ko nghĩ ra?Sao cô có thể ngốc quá vậy.Cô vui vẻ lao ra khỏi chỗ nấp,lập tức chặn đầu cô gái tóc ngắn.
“Chị là ai?” Cô gái tóc ngắn hoảng hốt lùi người lại,nhìn cô gái vừa lao ra.
Nhi gương mặt tươi cười vội vã túm chặt lấy tay cô,gương mặt tươi cười như hoa.
“Cám ơn em.Cám ơn.Em thật sự quá thông minh.Em là số !” Nhi vui vẻ bắt lấy tay cô lắc thật mạnh.
“Chị.. chị làm cái gì thế?Buông ra!” Cô gái hoảng hốt la lớn.
Nhưng bàn tay của Nhi túm quá chặt,hơn nữa sức của Nhi lớn hơn cô rất nhiều.Cô hoàn toàn ko thể nào tin được nhìn cô gái trước mặt càng lúc càng hoảng loạn.Cậu con trai đeo kính thấy cô gái tóc ngắn la lớn vội vàng chạy tới giúp cô kéo tay khỏi bàn tay của Nhi.
“Em thật sự rất rất thông minh.Chị phải nghĩ cả đêm ko ra mà em ko cần suy nghĩ cũng nói ra được.Em quá giỏi!” Nhi vui vẻ nói.
“Chị nói cái gì?” Cô gái tóc ngắn ko tin được hỏi cô.
“Chuyện em nói về đối thủ đó.Rất đúng.Rất rất đúng.Chị đã phải mất ngủ cả đêm,chỉ vì chị bạo vệ kẻ thù của chị.Có người nói tại chị thích hắn.Đúng là điên rồi.Cám ơn em.Cám ơn em nhiều lắm.” Cô vừa nói vừa ôm chặt lấy cô gái tóc ngắn còn đang ngơ ngác.
Thành thấy vậy vội vàng đi tới giằng mạnh Nhi ra khỏi người cô gái còn đang sợ tới ko tin được.
“Có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho chị.Lần sau có phải đánh nhau với ai cứ gọi chị tay chị có thể giúp em.” Nhi vừa bị Thành kéo ra lập tức túm lấy tay cô gái nói.Rồi lại lôi trong túi tờ giấy ghi số điện thoại cho cô.
“Đi thôi.Xin lỗi em.Cô ấy hơi quá đà!” Thành vừa cố kéo con khủng long đang hưng phấn nhét tờ giấy vào tay cô gái tóc ngắn vừa ra áy náy.
“Chị ta làm sao vậy?” Cậu bé đeo kính ngơ ngác nhìn cô gái tóc ngắn lại nhìn người vẫn vui vẻ vẫy tay với họ đang xa dần.
Cô gái tóc ngắn ko nói lời nào nhún vai.Nhìn vào mảnh giấy với nét bút vội vàng ghi số điện thoại,lại đưa mắt nhìn vẻ tươi cười của cô gái vừa bị kéo đi.Cô khẽ thở dài.Chị đúng là ngốc. Cái này chỉ là kiếm cớ mà thôi.Nhưng em cũng có thể hiểu cho chị,cái cớ này em đã phải nghĩ mất tháng đó.
Nghĩ rồi cô lại khẽ lắc đầu,cẩn thận nhét mảnh giấy vào túi quần.Rồi ko nói thêm lời nào,cũng ko dám quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh,lặng lẽ rời đi.
“Cô vui đến thế sao?” Thành nhíu mày nhìn người đang cười ko thể khép miệng bên cạnh mình.
“Dĩ nhiên!” Nhi tươi tắn nhìn sang hắn tâm tình tốt vô cùng.Cuối cùng có thể lý giải được chuyện gì đã xảy ra rồi.Cô lặng lẽ đặt bàn tay lên ngực trái nơi trái tim cô đang bình thản đập, khóe môi bất giác mỉm cười.Tốt rồi.Ko sao nữa rồi.Trái tim của cô vẫn là của cô.Vẫn ở trong lồng ngực của cô mà.
“Thật ra thì có chuyện gì?” Thành nghe mà chẳng hiểu cô đang vui vì điều gì nữa,vô cùng tò mò.Lời cô gái kia nói thì liên quan gì đến cô.
“Chuyện này,ko nói được.” Nhi lém lỉnh cười.
Thành hơi nhíu mày ko đồng ý.Nhi thấy vậy lại cười rất vui vẻ,cô quàng tay qua vai hắn thân tình.
“Cũng nhờ ý kiến của anh chúng ta mới có thể xem được kịch hay như vậy.Cho nên giải quyết vấn đề cũng có công của anh.Tôi rất sòng phẳng.Tối nay đãi cậu chầu thế nào?” Nhi vui vẻ nói.
Thành quay sang nhìn cô,khóe môi ko khỏi mỉm cười.Hình như hắn càng lúc càng thích cô hơn thì phải.
Người ta vẫn nói chuyện vui chia sẻ càng nhiều người bạn càng vui vẻ,nhất là cá tính ham vui,thích xem trò như Nhi.Cô vừa đau khổ cả ngày đương nhiên giờ thoát được gánh nặng thì phải kiếm cớ để tụ tập,kiếm cớ để đập phá rồi.Cho nên cô lập tức ko cần suy nghĩ gọi điện thoại cho loạt thân bằng cố hữu bạn bè gần xa,bà con khối xóm đến chung vui.
Trong khi con khủng long đang chìm đắm trong hạnh phúc,và cầm điền thoại gọi loạn lên mọi số điện thoại trong danh bạ,thì ở trong phòng họp của tập đoàn x,đang có buổi họp hết sức quan trọng diễn ra.Một người của bộ phận tiêu thụ đang báo cáo tình hình tiêu thụ của khách hàng,bên bộ phận khách hàng thì đang nói về số khảo sát của về nhu cầu của khách hàng nhằm nâng cao chất lượng,cũng như nhu cầu sản phẩm cho mùa tiếp theo.Mọi người đang làm việc nghiêm túc vô cùng nhưng đột nhiên tư tưởng đột phá,nỗ lực của mọi cá nhân,tinh thần nghiêm túc của họ đột nhiên bị cắt đứt bởi .. một tiếng cười ko thể kìm lòng được.
Cả hội trường vang lên tiếng cười rả rích,mọi người đều nhìn nhau lo lắng,ko biết kẻ nào ko biết sống chết mà lại dám cười trong giờ làm.Ko sợ tổng giám đốc giết chết sao?Hôm nay giám đốc tâm thần ko tốt.Cuộc họp sáng nay có người chỉ vô ý gõ tay lên mặt bàn suy nghĩ,có vài người có thói quen như vậy,dù tiếng động rất nhỏ,cũng ko ai để ý hay thấy phiền.Nhưng mà có người lại vô cùng ngoại lệ.Chính là tổng giám đốc.Kết quả của thói quen thường nhật, lối tư duy cần dùng hành động chính là tháng lương.May mắn còn chưa bị đuổi khỏi công ty.Cho nên mọi người đang vô cùng lo lắng cho kẻ nào là kẻ sắp chết tiếp theo.Nhưng mà..
Điều làm họ kinh hãi hơn chính là,hung thủ chính là vị lãnh đạo hết sức trẻ tuổi của họ.Mọi con mắt đều mở lớn nhìn về vị trí trung tâm.Một chàng trai điển trai đang cười hết sức ngọt ngào,đôi mắt nâu tinh tường híp lại như mặt trăng,đôi môi mỏng gợi cảm cong lên để lộ hàm răng trắng bên trong,cặp lông mày rậm bình thường luôn đăm chiêu,bây giờ giãn ra như sợi dây được thả lỏng.Cả người cậu tỏa ra một ko khí ấm áp đến ẩm ướt.Cả phòng họp đột nhiên chết đứng ko thể tin được.
Tú dường như cảm thấy ánh nhìn của mọi người,vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cả căn phòng đang im lặng.Đôi mắt nâu nhìn thấy sự ngạc nhiên của mọi người,nhưng ánh mắt vẫn ko giảm đi sự ấm áp,khóe môi vẫn cong lên ngọt ngào.
“Xin lỗi,tôi làm giám đoạn mọi người sao?” Tú dùng giọng nói trầm trầm mê người,cùng với gương mặt hiền lành nói.
Cả căn phòng càng thêm chết lặng.Cả người da gà cũng nổi cả lên.Từ lúc nào sếp trở thành hiền dịu,ánh mắt lấp lánh hạnh phúc như vậy?Có phải có tin gì mà họ ko biết ko?
Tú vẫn ko giấu được nụ cười trên môi.Hắn che miệng khúc khích cười,hoàn toàn ko để ý đến xung quanh đang rớt từng cái quai hàm xuống đất.Cả văn phòng lặng im nhìn vẻ mặt vui vẻ quá khó kìm chế của giám đốc,lại hoang mang quay sang nhìn cô thư ký của sếp tổng,như chờ đợi xem có chút tin tức mới nào mà họ chưa kịp cập nhật hay ko.Nhưng chỉ thấy nụ cười mê người của cô gái thư ký.Cứ như cả người đều đang có chuyện gì đó vui ko thể kìm nén.
“Được rồi.Công việc nhìn chung là vậy phải ko?” Tú cất giấu nụ cười trên môi chậm rãi nói.Thật muốn đi thật nhanh ra ngoài để tìm con khủng long.Hắn chờ đã lâu,rất rất lâu rồi.Nói rồi xoay người ra ngoài phòng họp,rất nhanh tiến về văn phòng vừa cầm điện thoại lên bấm số. Nhưng tín hiểu chỉ là những chiếc tút ngắn càng làm hắn thêm sốt ruột.Hắn gọi lần,vẫn bận,gọi lần, rồi gọi đến lần thứ thì nghe được thông báo “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được,xin vui lòng gọi lại sau”.
“A!” Nhi chán nản hô một tiếng nhìn vào màn hình đã đen xì lại cô chu miệng lên chán nản.
“Sao thế?” Thành ngồi bên cạnh nhìn cô xị mặt ko khỏi phì cười.
“Hết pin rồi.” Nhi chán nản nhìn chiếc điện thoại.
“Cô đã gọi cả thảy cuộc điên thoại rồi.Ko hết pin mới là lạ.Có cần cho cô mượn máy ko?” Thành vui vẻ hỏi.
“Ko cần.Mượn máy anh thì tôi cũng ko nhớ số!” Nhi chán nản nhét điện thoại vào túi thở dài.Mới gọi được cho vài người,danh sách cô muốn mời vẫn còn nhiều lắm.Nhưng thôi tạm thời vậy đi.
Lúc này Thủy nhìn điện thoại đột nhiên tắt đột ngột ko khỏi nghiêng đầu,tự dưng cắt điện thoại bất ngờ vậy.Còn đang ngơ ngẩn nhìn màn hình thì đã nghe thấy máy bàn của cô reo lên.
“Cô vào đây tôi muốn hỏi chút.” Giọng Tú phát ra từ chiếc máy bàn làm cho Thủy hơi giật mình.Cô đứng dậy khỏi bàn nhanh chân tiến vào văn phòng.
“Giám đốc!” Thủy nghiêng đầu cúi người lễ phép.
“Lúc Nhi rời đi có nói gì ko?” Tú chậm rãi khỏi ko thể giấu nổi sự sốt ruột trong lòng.
“Dạ.Cô ấy ko nói gì.” Thủy hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nhưng mà cô ấy vừa gọi điện thoại cho tôi.” Thủy nghiêm chỉnh nói.
“Hả?Cô ấy gọi cho cô?” Tú mở lớn mắt nhìn cô gái trước mắt.Anh gọi điện thoại mãi ko thông,thì ra là vì cô ta.
Thủy nuốt nước bọt cảm giác được ánh mắt sát khí của sếp tổng.Sếp thật là vô ơn,ko nhờ tôi khích tướng,thì cô ấy có đau đầu đi nói thích sếp ko chứ.
“Dạ.” Thủy chậm rãi gật đầu.
“Cô ấy nói gì?” Tú nheo mắt lại nhìn cô gái trước mặt ngờ vực.
Thủy cảm giác cổ họng mình khô khốc.Cả người đang run nhẹ.Trên trán đổ mồ hôi.Sếp nhìn cô cứ như tình địch.Ko phải cả con gái sếp cũng ghen chứ?Chỉ là cuộc điện thoại thôi mà.Thủy tính toán chút,bây giờ mà nói Nhi hẹn cô ko phải là tự chui đầu vào thòng lọng sao?Hơn nữa nếu nói,sếp tổng đi đến đó, người họ cãi nhau.Ko phải cô càng khổ hơn sao?Suy đi tính lại vẫn là ko nói.
“Cô ấy hỏi công ty có chuyện gì ko?Vì cô ấy đã trốn việc ạ!” Bịa bừa lý do cho quan hoạn nạn là tốt rùi.
“Chỉ có thế thôi?” Tú nheo mắt lại nghi ngờ.
“Cô ấy cũng hỏi tổng giám đốc thế nào rồi.” Thủy cố nặn nụ cười,trán đã ướt đẫm mồ hôi.Cầu trời Nhi chỉ hỏi tối có rảnh ko,nói thời gian và địa điểm còn lại “chị nhớ..” nói đến đây thì cắt điện thoại.Làm gì có hỏi đến sếp lấy chữ.Chưa bao giờ kể từ lúc đi làm Thủy cảm thấy nghẹn thở như lúc này,cả người run rẩy y như người bị kẹp chặt giữa quả núi.Cô đang nghĩ nếu người này sau này thật sự nên duyên,có phải cô nên tính đến việc đổi việc hay ko?
Tú vừa nghe lời này,người lập tức tự động dãn ra,khóe môi ko kìm lòng được nở nụ cười,đôi mắt nâu sáng ngời ngọt ngào.
“Cô trả lời sao?” Tú nhẹ giọng hỏi,gương mặt vẫn đang mỉm cười nhìn về nơi nào đó ko rõ,cứ như thể nơi ấy hắn nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô.
“Dạ tôi nói giám đốc đang bận họp nên cô ấy cúp máy.” Ko nên bịa nữa,còn bịa nữa đảm bảo cô ko biết nói gì thêm.
“Tại sao ko gọi tôi?” Tú hơi nhíu mày tức giận,hắn gọi điện tìm cô mãi ko được.Cô ta nghe điện thoại của cô lại ko gọi hắn.Thật là thiếu chuyên nghiệp.
“Tôi xin lỗi.Tại tôi nghĩ giám đốc đang bận xem hồ sơ ạ!” Thủy khép nép nói.Trần Hiểu Nhi cái này là chị trả nợ cho em,lần sau đừng có hại chị như thế nữa.Cô thầm nghĩ trong đầu nhất định phải cho số điện thoại của Nhi vào chặn cuộc gọi.
“Được rồi.Ra ngoài đi!” Tú phẩy phẩy tay,gương mặt có chút khó chiu.
Thủy lập tức biết ý nhân cơ hội mà quay người chuồn ra ngoài ngay khi có thể.Vừa bước chân tới cánh cửa cô đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp ở phía sau lưng.
“Nếu cô ấy gọi lại cho cô thì bảo cô ấy gọi cho tôi.”
“Dạ,thưa giám đốc!” Thủy quay người lại lễ độ cúi đầu rồi mới rời đi,nhưng còn chưa bước được bước đã lại nghe tiếng nói.
“Cô ấy gọi đến thì gọi tôi ngay là được rồi.” Tú suy nghĩ lúc rồi nói.
“Vâng,thưa giám đốc!” Thủy khẽ cười gật đầu rồi nhanh lui ra ngoài.
“Bao giờ cô ấy gọi lại thì đưa luôn máy cho tôi là được rồi.” Tú lại nói tiếp.
Thủy lại hé ra cánh cửa khẽ nói.
“Vâng thưa giám đốc!”
“Nếu ko đưa luôn điện thoại của cô đây là tốt nhất!” Tú suy nghĩ rồi rút ra kết luận.
“Tổng giám đốc.. chưa chắc cô ấy đã gọi lại.” Thủy mở tròn mắt ko thể nào tin được nhìn cái người mà mấy tháng này vẫn lạnh như cục nước đá.Làm sao giờ này có thể trở thành gã trai si tình chỉ vì cú điện thoại mà cuống lên như vậy?Hơn nữa còn quá đáng bảo cô đưa điện thoại.Là máy của cô nhé, người muốn gọi thì tự dùng điện thoại của mình ấy.
“Cũng phải.Được rồi.Đi ra ngoài đi.” Tú như nhận ra có vẻ mình hơi quá.Cuống cái gì chứ?Cũng ko phải lần đầu yêu đương với cô ấy.Ko phải ư?Từ từ.Từ từ.Phải bình tĩnh.Cứ như bình thường là được rồi.Cứ bình thường là được rồi.
Trong một quán bia Đức ồn ào,những dãy bàn gỗ dài với từng nhóm từng nhóm người vui vẻ tụ tập.Tiếng ồn ào lâm râm lan tràn trong gian phòng lớn,giữa phòng có màn hình đèn chiếu vô cùng lớn đang chiếu trận bóng đá nào đó.Nhưng dường như ko có ai để ý tới trận bóng có gay cấn hay ko,đội nào đang dẫn trước mà chỉ nghe những tiếng nói tiếng cười vô cùng vui vẻ,tiếng chạm cốc lách cách từ những dãy bàn.Trong đó có một bàn với khoảng người đang vô cùng huyên náo.
“Trần Hiểu Nhi hôm nay cậu có tin vui gì mà lại chiêu đãi thế này?” một cô gái vui vẻ đá mắt nhìn cô.
“Ko phải là tin vui chứ?” một cô gái khác lém lỉnh hỏi.
“Này con ranh,cuối cùng cũng tóm được anh rồi à?” một người khác mắt sáng lên tò mò.
Nhi đứng dậy ở giữa bàn,xua xua tay,gương mặt nở nụ cười gian xảo.
“Bình tĩnh nào bình tĩnh nào chuyện gì cũng phải có đó.Nhưng đúng là hôm nay có chuyện vui.Mới gọi đến mấy người bọn cậu.Từ khi tốt nghiệp cấp là biến mất dạng,muốn tìm các cậu để tụ hợp cũng ko thấy.Trước tiên phạt mỗi người ly.” Nhi tươi tắn nhướng mày.
Cả cô gái nhìn cô lập tức chu miệng lên bất bình.
“Ko phải chứ chị gái A,càng ngày chị càng độc à nha.Bia gọi cốc lớn,còn bắt phạt ly.” Một người lập tức kháng nghị.
“Phải đấy bọn này lại ko phải cái thùng chứa,định cho bọn này thành vòi nước à?” một người khác liếc mắt tức giận.
“Các cậu nghe Nhi nói làm gì nghe nó có mà bán nhà trả nợ.” Ngọc vui vẻ xua xua tay.
“Còn mày nữa.Tao còn chưa xử cậu chuyện lần trước đâu nhé.” Nhi lập tức quay người sang lườm Ngọc cái.Nghĩ đến tấm kính vẫn ko khỏi căm hờn.
“Phải rồi tao cũng đang muốn hỏi,tấm kính pha lê của tao đâu?” Ngọc thản nhiên uống hớp bia rồi hỏi.
“NGuyễn Mai Ngọc,bạn bè quan trọng hay bàn uống nước của mày quan trọng hả?” Nhi tức xì khói trách cứ.
“Dĩ nhiên đồ nhập khẩu sẽ rất đắt tiền.” Ngọc thản nhiên nói.
“Nguyễn Mai NGỌC!!” Nhi tức giận xì khói định lao tới trước mặt Ngọc thì bị bàn tay con trai ngăn lại.
“Woa,woa.Chồng bảo vệ kìa!” một người ngồi đối diện che miệng trêu ghẹo.
“Thật đúng là ngọt ngào nhỉ!” một người khác tiếp lời trêu chọc.
“Anh Vũ,anh đang bao che cho vợ anh phải ko?” Nhi ko hề nể tình nghiến răng trừng mắt.
“Nhi à.Em thông cảm cho vợ anh,hôm nay ko phải em có chuyện vui sao.Đừng động thủ.” Vũ một tay ôm Ngọc tay ngăn Nhi tức giận.
“Được rồi,được rồi.Em bảo em có chuyện vui bao giờ mới công bố đây?” Huy ở bên giữ lấy tay của Nhi khuyên nhủ.
“Babe,anh từ lúc nào thích ra tay trượng nghĩa như vậy?” Nhi nhướng mày nhìn Huy trêu chọc.Dù sao thì ko phải cô muốn trừng phạt con bạn thân dù sao tâm trạng của cô cũng rất tốt.
“Nhi à,cậu đừng nổi giận nữa.Thật ra là có chuyện gì từ từ nói.” Nam ngồi cạnh Huy cũng ra tay khuyên bảo.
“Chà chà.Hôm nay Nam nhút nhát cũng muốn thành anh hùng nha!” Nhi liếc mắt cười đến sảo quyệt.
Nam vội vàng cúi đầu ko nói thêm lời nào.Các cô bạn gái của Nhi nhìn thấy cảnh này thì ko khỏi bật cười,ko phải cười nhạo mà chỉ là cảm thấy vô cùng dễ thương.Anh chàng này đúng là động vật quí hiếm nha.
“Được rồi.Em lại thấy người ta hiền nên bắt nạt phải ko?” Huy hơi nghiêm nghị nhìn cô ra oai.
“Huy babe,hôm nay anh thật là trượng nghĩa nhé.Nhưng mà anh lại đi bảo vệ người con trai.Anh bảo vệ Ngọc em có thể hiểu được,nhưng bảo vệ con trai.. Vấn đề này thì chứng tỏ..” Nhi nhướng mày,đôi mắt đen lấp lánh đầy khiêu khích,khóe môi cong lên trêu chọc.
“.. đồng tính luyến ái!” cả cô gái còn lại lập tức đáp lời.
Vừa đáp lời cả bàn ăn lại lập tức vang lên tiếng cười giòn rã.Huy chỉ có thể lắc đầu,nhìn mấy cô gái đang “give me fine” ăn mừng.Cái đám tiểu quỉ này,ko hiểu cô giáo chủ nhiệm cấp của họ phải tài giỏi thế nào mới có thể chịu đựng được từng này tên tiểu quỉ.
“Cô ấy lúc nào cũng như vậy ạ?” Thành nhỏ giọng ghé vào tai Huy hỏi.
“Phải.Như vậy là còn bình thường.Lúc nổi giận mới gọi là địa ngục.” Huy vừa cười vừa nói.
“Hả?” Thành mở tròn mắt ngạc nhiên.
“Phải rồi.Anh ko biết sáng nay cô ấy bực bội suýt đập nứt đôi cái bàn của công ty đấy.” Nam nhỏ giọng nghĩ tới việc hãi hùng trưa nay,chỉ sợ có người nghe thấy.Nhưng mà cậu quả thật lo lắng quá thừa thãi.Bởi vì.. Nhi chắc chắn sẽ nghe thấy.
“Nam à.Có phải cậu cảm thấy sống quá vất vả rồi ko?” một giọng nói vô cùng trong trẻo,mềm mại cất lên.
Nam hiện tại đang ngồi trên ghế run bần bật,cảm giác luồng khí lạnh ầm ầm thổi tới cũng mềm mại trong trẻo y như tiếng nói kia của cô.Cậu chỉ có thể thu ngoài ngồi run bần bật trên ghế.Huy chỉ mỉm cười uống bia,Thành mở to mắt nhìn người đang run và người đang cười,trong mắt ko giấu nổi kinh ngạc.
Giữa lúc khung cảnh đang lãng mạn vô cùng,cảnh sắc như đêm trăng thanh gió mát,mặt trăng bị mây che mờ,gió thổi lạnh lẽo,từng hơi thở trở nên mờ sương thì có tiếng nói làm tan sự im lặng.
“Trần Hiểu Nhi!” một giọng nói thanh thanh yêu kiều vang lên giữa những tiếng ồn ào xung quanh.
Nhi lập tức quay đầu lại,đôi mắt đen láy ánh lên ý cười.
“Cuối cùng chị cũng đến!” Nhi vui vẻ cười thật tươi.
Huy đang uống bia lập tức ngừng lại trong khắc,cả bàn ăn đều dồn mắt nhìn vào cô gái xinh xắn trong bộ đồ công sở đang bước về phía bàn họ.Nhi vui vẻ tiến lại phía cô,một tay thân tình đặt trên lưng cô gái vui vẻ.
“Em còn tưởng chị ko tới.Chị đến đây để em giới thiệu với mọi người.” Vừa kéo Thủy lại bàn,Nhi vừa liếc xéo sang Huy đang ngồi bên tay trái mình,Huy lập tức biết ý nhích người sang phía bên cạnh.
“Đây là chị Thủy thư ký của tổng giám đốc công ty mình đang thực tập,cũng là sếp trực tiếp của mình.” Nhi thẳng thắn giới thiệu.
“Chào mọi người.” Thủy nở nụ cười tươi xinh như đóa hoa bách hợp nhìn mọi người vô cùng lịch thiệp.
Nhi bắt đầu giới thiệu một vòng mọi người cho Thủy làm quen,đầu tiên là Ngọc,rồi đến Vũ,rồi đến mấy Huy,Nam thì đã biết sơ sơ,rồi tiếp theo là Thành bạn của sếp tổng,rồi tiếp theo là cô tiểu quỉ cùng lớp của cô hồi cấp .Sau khi mọi người đã biết rõ về nhau mọi người lại tiếp tục xoay qua nhìn nhân vật chính.
“Giờ thì có thể nói tin vui được rồi chứ?” một cô bạn cấp sốt ruột hỏi.
“Được rồi.Chủ mưu đã tới cho nên có thể nói được rồi.” Nhi tươi cười vỗ vỗ vai Thủy tinh quái nhìn chị nói.
“Vậy là em đã nghĩ ra rồi sao?” Thủy mỉm cười nói.
“Nhi ngố cuối cùng là chuyện gì thế?” Huy nheo mắt nhìn Nhi tò mò.
“Có phải chuyện hôm này đến tìm tao ko?” Ngọc ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Nhi lập tức gật đầu.Gương mặt cô vô cùng tự đắc.Cô phải rất vất vả mới nghĩ ra vấn đề này nhé.Cho nên dĩ nhiên thoát khỏi bể khổ để thấy thái bình,dĩ nhiên chính là tu thành chánh quả,nhìn thấy tây thiên rồi.
“Thật sao?Mày nghĩ thông suốt rồi sao?” Ngọc vui vẻ túm lấy tay Nhi gương mặt tươi cười.Gương mặt Vũ cũng trở nên sáng sủa chờ đợi.
“Dĩ nhiên.Đã nghĩ thông suốt.” Nhi tươi cười gật đầu.
Thủy nhướng mày yêu kiều nhìn Nhi vui vẻ.Xem ra sếp tổng của họ sau này sẽ vô cùng dễ thở đây.Mới được tỏ tình đã cười ko khép được miệng,họp cũng ko cần,nếu người thật sự yêu nhau.Sau này có làm sai gì chắc cũng ko bị mắng rồi.Xem ra công việc này sau này sẽ tiến triển rất tốt.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” cả cô gái đều tò mò đến ko chịu nổi.
“Dĩ nhiên là chuyện hay rồi.Có nhớ anh Tú ko?” Ngọc vội vàng biến ngay thành con buôn mối lái.
“Chồng cũ của Nhi?” cả cô gái lập tức mở trừng mắt sáng lấp lánh.
“Cái gì mà chồng cũ.Bồ cũ cũng là hơi quá đáng rồi nha!” Nhi ở một bên lầu bầu.
Nhưng lời nói của cô hoàn toàn bị bỏ ngoài tai,cả chiếc bàn lập tức có người con gái trâu đầu vào nhau rôm rả bàn tán.Còn những người còn lại,mặt ko tỏ vẻ gì,nhưng cái tai thì luôn luôn gióng thẳng hướng vòng tròn đang vô cùng rôm rả.
“Phải rồi phải rồi.Là hotboy A đó.Biết chuyện gì ko?” Ngọc vui vẻ nháy nháy mắt.Chuyện này cô rất rất rất muốn nói với người khác rồi.Chỉ là ngoài Nhi ra cô chẳng còn gặp ai nữa để buôn chuyện.Nói với ông xã thì cái gì hắn ta cũng cười,cô nói gì hắn chẳng đồng tình.Cô nói đông hắn gật,mà nói tây hắn cũng ưng.Hoàn toàn ko có tí hấp dẫn buôn chuyện nào hết.
“Chuyện gì?” cả cô gái đồng thanh nói,ánh mắt sáng ngời sốt ruột.
“Bây giờ anh ấy là sếp trực thuộc của Nhi đấy!” Ngọc nháy nháy mắt khóe môi cong lên nói.
“Hả?” cả cô gái đồng thanh há hốc,lập tức quay sang nhìn Trần Hiểu Nhi đang uống bia bình thản.
“Các cô cũng biết tổng giám đốc của chúng tôi sao?” Thủy vô cùng nhẹ nhàng tao nhã mỉm cười.
“Chị à tổng giám đốc của chị tên là Hoàng Tuấn Tú à?” một cô gái ko tin được hỏi lại.
“Phải.Đó là tên tổng giám đốc.” Thủy nghiêm túc khẳng định.
“Ko phải chứ?” Cả cô gái lập tức đồng thanh ko tin nổi,ánh mắt lại dõi về phía Nhi.
“Trần Hiểu Nhi hotboy bây giờ là sếp tổng của cậu?” một cô gái hỏi.
“Ko phải tình cũ ko rủ cũng đến à?” một người khác lại thêm vào.
“Hai người đang cặp bồ lại hả?”
“Trần Hiểu Nhi,ko phải định mời bọn này đi bê tráp chứ?” một người khác ko tin được mở tròn mắt.
“Các cậu ồn ào quá.Cái gì mà bê tráp.Các cậu có mấy cái duyên mà cứ thích đi bê tráp thế hả?” Nhi lập tức chặn đứng cái chợ vỡ.
“Ko phải mày nói có tin vui cần báo sao?Giờ thông báo đi xem nào.” Ngọc vui vẻ chờ đợi con bạn thông báo tin mừng cuối cùng thì nó cũng sáng mắt ra.
“Được rồi.Thông báo thì thông báo.” Nhi đắc ý cười.Thông báo càng sớm thì càng dễ tránh cho bọn họ nói lung tung.
“Thông báo gì?” các cô gái cùng mở lớn mắt chờ đợi.
“Cách đây ngày chị thủ trưởng của tớ đây đã đưa ra vấn đề làm mình đau cả đầu.” Nhi rất chậm rãi câu giờ nói.
“Vấn đề gì ạ?” các cô gái nhao nhao lên.
“Chị hỏi cô ấy chỉ vấn đề rất đơn giản.” Thủy nhẹ nhàng nói.
“Oh.” cả cô gái hoàn toàn ko có thêm chút tò mò với chiêu câu bài spam thiếu đạo đức này.
Nhi ko tin được trừng mắt nhìn mấy cô gái vừa nói.Thái độ của họ hoàn toàn ko hợp tác gì cả. Ít nhất cũng phải tỏ ra tò mò chút chứ,chuyện này làm cô mất ăn mất ngủ cả ngày đó.
“Này chỉ vì vấn đề này mà tao đã mất ngủ đêm đấy!” Nhi tức giận thêm chút mồi lửa.
“Hả?” mồi lửa lập tức có tác dụng.
“Chị à?Vấn đề đơn giản của chị là gì vậy?” một người khác ko kìm được hỏi.
“Làm cho chị gái lớp em ko ngủ được đúng là tuyệt chiêu nhé.Bình thường nó chưa bao giờ mất ngủ,thi học kì,thi đại học,thậm trí giáo viên tìm đến nhà,hiệu trưởng xuất chiêu.Tối nó vẫn về nhà ngủ ngon lành.” Một người khác vô cùng am hiểu nói.
“Chị à,cuối cùng chị hỏi gì vậy?” một cô gái khác vô cùng tò mò hỏi.
“Em hỏi cô ấy xem.” Thủy mỉm cười nói.
Mọi người lại lần nữa nhìn Nhi chăm chú.
“Chị ấy bảo tao bảo hộ T.” Nhi chậm rãi nói.
“Mày bảo vệ anh ấy?” một người khác mắt sáng rực.
“Lúc nào?” người khác hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra?” một người khác mở lớn mắt.
“Hiệp nữ cứu mĩ nam.” Ngọc ở bên cạnh vui vẻ bồi câu,ánh mắt sáng rực.
“Cái gì mà hiệp nữ cứu mĩ nam.Chuyện ko như mọi người nghĩ đâu.” Nhi tức giận xua tay.Càng nói càng xa chủ đề.
“Thế có muốn nghe tin vui của tao ko đây?” Nhi tức giận nói.
“Nghe.Nghe.Nghe.Chắc chắn phải nghe!” cả cô gái đều gật đầu lia lịa,Thủy cũng nhìn Nhi chờ đợi,Huy hơi nheo mắt lại nhìn cô em gái đang ra oai,Vũ ôm lấy vai Ngọc đôi mắt cũng chờ mong liệu đại ca của hắn cuối cùng có được đền đáp ko.
“Chị ấy nói bởi vì tao thích hắn ta nên mới cứu hắn.Cho nên tao đã đau đầu nhức óc cả đêm suy nghĩ ko thể ngủ được.” Nhi nghĩ lại buổi tối lăn qua lộn lại làm cho đệm cũng phải mòn của mình.Thật sự quá chua xót.Giấc ngủ quí báu của cô.
“Kết quả kết quả?” Mọi người đều háo hức mở lớn mắt chờ đợi.
“Kết quả cuối cùng tao đã nghĩ ra được lý do vì sao tao lại bảo vệ hắn.” Nhi tự hào ưỡn ngực,vênh mặt lên vô cùng tự đắc.
Cả chiếc bàn đột nhiên im lặng,mọi ánh mắt đều hướng về phía cô tò mò.Thủy nở nụ cười của người sắp thu được thành quả,chậm rãi tao nhã nâng cốc bia lên miệng từ từ uống.
“Lý do rất đơn giản.” Nhi chậm rãi tươi cười.
Mọi người lại càng nín thở lắng nghe.
“Bởi vì hắn là kẻ thù của ta!” Nhi chắc chắn trả lời.
“Hả?” mọi gương mặt vừa rồi còn chờ đợi giờ chuyển thành há hốc.
Thủy lập tức phun ngay ngụm bia vừa uống vào miệng.Cô ho sặc sụa làm cho gương mặt xinh xắn trở nên đỏ hồng.Huy ở bên cạnh vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô,một tay lấy khăn giấy đưa cho Thủy.
Thủy nhẹ nhàng cám ơn rồi đảo ánh mắt ko thể tin được nhìn Nhi.
“Mày vừa nói gì?” Ngọc há hốc ko tin được hỏi.
“Tao vừa nói bởi vì hắn là kẻ thù duy nhất của tao.Cho nên hắn có muốn bị bắt nạt cũng phải do tao bắt nạt.Có bại cũng phải bại dưới tay tao mới được.” Nhi vô cùng tự đắc vỗ ngực huênh hoang.
Ngọc mở tròn mắt như muốn rụng ra ngoài.Mọi người cùng trong tình trạng tương tự nhìn con khủng long.Đáng sợ.Quá đáng sợ. năm trước rồi,đến bây giờ cô ấy vẫn ko phát hiện cô ấy đối với hotboy đặc biệt thế nào sao?Nhớ có lần khi gần đến lễ bế giảng hotboy bặt vô âm tín,có vài người lớp A nói qua nói lại hotboy thật là kênh kiệu,nhà giàu,tự tung tự tác ko coi ai ra gì. Lúc ấy kẻ của lớp A đã lập tức chặn đường họ,gương mặt vô cùng tức giận chỉ thẳng mặt từng người nói.
“Các người có gì hơn người ta.Trước mặt người khác thì ko dám nói,chỉ đến khi người ta bỏ đi mới dám nói chuyện.Khi Tú ở đây sao các người ko nói?Lúc đó thì anh anh em em ngọt ngào lắm.Giờ lại quay mặt ra nói người ta thế nọ thế kia.Các người xem bản thân mình có giống người có học hay ko?Ko cảm thấy xấu hổ tôi cũng thấy xấu hổ hộ mấy người.”
Kết quả của việc đó là trong trường lan truyền ra tin đồn,hotboy bỏ rơi Nhi.Chị gái lớp A bị đá vô cùng thê thảm,còn có người nói Nhi khóc lóc năn nỉ nhưng Tú vẫn lạnh nhạt hắt hủi cô ko thương tiếc.Cuối cùng Tú chẳng thèm nói với cô câu nào mà bỏ đi ko thèm quay đầu nhìn lần.Lại có người nói cuối cùng hotboy cũng đã nhận ra được bộ mặt thật của chị gái lớp A,cho nên mới lập tức bỏ của chạy lấy người.Chỉ có cô ta mình đa tình, mình nhớ thương người ta,nhưng người ta hoàn toàn ko thèm để ý đến.Mặc dù có vô vàn khảo dị.Nhưng kết quả chung vẫn là,Trần Hiểu Nhi yêu Hoàng Tuấn Tú,nhưng bị anh ta từ chối.Là kẻ bị đá hết sức thể thảm,mà cô ta lại còn mặt trơ bám theo người ta.Nói chung kết quả chỉ có ,cô bị đá.Cả lớp A đều hiểu rõ ràng,nếu ko có tình cảm với hotboy chắc chắn Nhi sẽ ko ra mặt,cũng ko tức giận đến thế.Nhưng chị gái của họ vô cùng ngây thơ,hỏi đến hotboy chỉ trả lời người yêu nhau ko phải thật lòng.Chỉ là bạn bè thôi để giúp anh ta đuổi mấy cái đuôi phiền toái.Nhưng ai mà tin được.Nhìn cách họ ở bên nhau đi,ngọt ngào còn hơn đường cát.
Thủy lắc đầu chán nản.Thật may ko nói với sếp tổng đến đây.Nếu sếp đến đây đảm bảo ngày mai cô sẽ bị đuổi việc.May mắn,quá may mắn.
Huy chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng vì đã quá quen rồi.Cũng may hắn ko chờ đợi cho nên chắc chắn ko thất vọng như mọi người.
Bốn cô gái chán nản chống cằm quay đi nơi khác uống bia.Chị gái lớp A,phải gọi là động vật cao cấp quái thai nhất thế giới.Cho đến bây giờ các cô cũng ko biết phải nói sao với Nhi nữa.Bầy giờ dẫn đầu lớp,nham hiểm đầu lớp,nhanh nhậy đầu lớp,nhìn qua cái cô ta có thể biết người ta sẽ có thể tức hộc máu vì điều gì.Nhưng mà những việc hết sức đơn giản như người ta thích cô ta,hay cô ta thích người ta cô ta có thể mất ngủ cả đêm thức trắng.Người ta vẫn thường bảo tương tư thức trắng đêm,còn Nhi tuyệt đối ko phải vì tương tư.Cô ta chỉ đang điên đầu vì cô ta ko tìm ra lý do nào để bác bỏ cái định luật mọi người đều nhận ra.Cô ấy mất ngủ ko phải vì nhớ thương gì người ta,mà chỉ bởi vì cô ấy bực bội vì bị ghép đôi với người khác.Mà cô ấy lại ko thể hiểu được bản thân cô ấy nóng nảy như vậy,muốn rũ bỏ như thế càng chứng tỏ cô thích người ta càng nhiều.
Ngọc chán nản cúi gập mặt lắc đầu.Xem ra mặt kính pha lê còn lâu mới có thể thay rồi.Lại ngước mắt lên nhìn ông xã cũng đang có ánh mắt vô cùng thương tâm chia sẻ.Cả cùng thở dài lắc đầu.
Nam nhìn khung cảnh người tinh thần sa sút cũng lập tức thức thời quay đi nơi khác uống bia.Thành nhìn khung cảnh xung quanh mà ko khỏi buồn cười,trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.Cô ấy vẫn ko nhận ra là tốt có thể hắn sẽ có cơ hội,nhưng có lẽ phải nhanh hơn.
“Này.Sao mặt ai cũng đưa đám như vậy?Các người có phải bạn tao ko thế?” Nhi tức giận quở trách.
“Chị gái của tôi ơi,đến giờ cậu vẫn ko hiểu trái tim của cậu chắc?” một người chán nản nói.
Những người khác đồng tình lắc đầu.
“Ai nói ko hiểu.Rất hiểu là đằng khác.Lý luận rõ ràng thế còn gì!” Nhi nhíu mày vênh mặt lên nói.
“Lạy mày.Cái lý luận chỉ dành cho mấy đứa nhóc cấp ấy mà mày cũng nghĩ ra được à?” một người chán nản nói.
Nhi hơi chột dạ.Hình như người kia đúng là học sinh cấp thật.Nhưng mà dù thế nào nghe cũng vô cùng có lý.Chân lý ko cần biết do ai nghĩ ra,trẻ tuổi thì sao,lớn tuổi thì sao,giàu có thì sao,nghèo khó thì sao?Chỉ cần là chân lý thì ko cần biết là ai nói vẫn sẽ là chân lý.
“Được rồi.Ko nói đến chuyện mày vừa nhận ra lẽ phải.Vậy còn tình cảm của hotboy thì sao?” một người tò mò hỏi.
“Gặp lại thái độ thế nào?” một người khác tò mò.
“Vẫn như trước.” Nhi chậm rãi trả lời.
“Như trước là sao?” một người tò mò hỏi.
“Còn phải hỏi.Hotboy dĩ nhiên là vẫn như lúc người yêu nhau!” Ngọc càng nói càng cảm thấy thương xót.
“Nghĩa là sáng đợi nó đến,chiều đưa nó về.Sáng mời ăn sáng,trưa đưa cơm trưa,tối thì dẫn đi nhà hàng đó hả?” một người ko tin được mở to mắt.
“Này,làm gì mà ghê gớm như vậy.” Nhi méo miệng nói,gương mặt ghê rợn nhìn mấy người trước mặt.
“Tổng giám đốc rất tốt với Nhi.Còn bê bàn của cô ấy vào tận văn phòng nữa.” Thủy ở bên thêm mắm nêm muối.
“Hả?” cả cô gái lập tức mắt sáng lên.
“Trưa còn cùng xuống căng tin ăn cơm.” Thủy lại tiếp tục.
“Ngừng.Ngừng.Trưa nào em cũng ăn cùng Nam nhé,ko liên quan đến hắn ta.” Nhi lập tức giải đáp vấn đề.
“Ko phải trưa nào tổng giám đốc cũng theo em xuống căng tin mà ngồi ở bàn bên cạnh em sao?” Thủy trêu ghẹo nhìn cô.
“Hắn dĩ nhiên phải xuống ăn cơm rồi.Còn hắn ngồi đâu làm sao em biết.Dù sao em nhìn thấy hắn ăn sẽ mất ngon cho nên ai điên mà ngồi ăn cùng hắn.” Nhi khoanh tay nói.
“Trần Hiểu Nhi, hỏi thật nhé cậu ko cảm thấy chút gì à?” một cô gái nghiêm túc nhìn cô hỏi.
“Cảm thấy gì?” Nhi mở to mắt ngạc nhiên.
“Tình cảm của hotboy?” một người khác chen vào.
“Dĩ nhiên là thấy.Tao có mù đâu!” Nhi thản nhiên nói.
“Thật?” cặp mắt của cả bàn lại lần nữa sáng lên hy vọng.
“Dĩ nhiên.Hắn ghét tao ra mặt như thế tao có phải kẻ ngốc đâu.” Nhi thản nhiên nói.
“Trời ơi.Hotboy thật quá đáng thương.” Cả bàn ăn lập tức trở nên cô đọng,mọi người ai cũng cúi mặt xuống thở dài.Tại sao số phận của anh lại bi thảm như thế chứ,yêu ai ko yêu chọn đúng cái người này mà yêu.Chắc chắn kiếp trước anh phải tạo nghiệp lớn lắm đây.
Trong lúc đó,cái người đang được mọi người đồng cảm sâu sắc đang ngồi lặng im trên ghế sofa,vô cùng sốt ruột nhìn cái điện thoại.Hắn đã gọi đi gọi lại bao nhiêu lần,nhưng vẫn ko có ai bắt máy.Tú một mình đi lại trong căn hộ của mình,gương mặt điển trai trở nên thâm trầm.Con khủng long ngố đã trốn đi đâu rồi?Tại sao ngỏ lời với hắn rồi,hắn đã đợi chờ câu này hơn năm,vậy mà tại sao cô ko thể chờ hắn chỉ nửa tiếng để hắn có thể tiếp nhận điều này.Tại sao ko đợi để hắn có thể thể hiện tình cảm của hắn với cô mà đã chạy mất.Đã vậy lại còn biến mất ko tung tích,gọi điện thoại ko nghe.
Khoan đã.Hình như có gì ko ổn.Lời nói của khủng long hình như là câu hỏi.Ko.Chắc chắn là câu hỏi.Đã là câu hỏi thì phải đợi câu trả lời.
Tú lập tức đứng bật người dậy khỏi ghế,đôi mắt nâu mở to như chợt nghĩ ra điều gì.Có nghĩa là hắn phải đưa cho cô câu trả lời.Hắn..Lẽ nào,hắn phải nói hắn yêu cô để trả lời ư?Cả người hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc,hắn cảm giác cổ họng khô rát,tay chân bủn rủn.Nặng nhọc thả người rơi xuống chiếc sofa êm ái,Tú ngơ ngẩn mơ hồ nhìn xung quanh.Hắn cảm giác rõ trái tim hắn đang đập thình thịch,thình thịch.Hắn phải nói thế nào?Hắn phải nói thế nào?Chẳng nhẽ phải nói với cô “Anh yêu em.” Vậy mới được ư?Hắn ta có rất nhiều người yêu,nhưng hắn chưa bao giờ ngỏ lời với ai cả.Chỉ là họ tự động đến với hắn,liếc mắt đưa tình.Mọi chuyện tự nhiên diễn ra,tự nhiên ôm,tự nhiên hôn,tự nhiên tiến xa hơn nữa.Mỗi khi họ hỏi hắn “Anh có yêu em ko?”,hắn sẽ theo lịch sự trả lời “Có”.Bảo hắn phải ngỏ lời?
Gương mặt điển trai của hắn dần dần đỏ ửng như trái cà chua,cơn nóng lan dần từ gò má cho đến mang tai của hắn,vành tai mỏng dần dần đỏ bừng lên.Trái tim trong lồng ngực của hắn cứ như trống ngực gõ lớn càng lúc càng mạnh.Tấm lưng rộng lớn của hắn dựa vào sofa giờ đã ướt mồ hôi,hai chữ “tỏ tình” cứ như oan hồn bay lượn lung tung trong đầu hắn. năm hắn sống trên đời đã bao giờ hắn tỏ tình đâu cơ chứ?Phải làm sao?Làm sao?
Vắt óc suy nghĩ nhưng dường như đầu óc hắn đã hoàn toàn ngừng hoạt động,dù cho hắn cố hết sức thế nào thì các tế bào thần kinh cũng ko động đậy lấy cm.Hay là gọi điện thoại hỏi bạn bè hắn.Ko được.Đến tuổi này rồi,còn ko biết tỏ tình,mà trước đây hắn có nhiều bạn gái như vậy.Ko phải đóng góp cho chúng câu truyện cười thế kỉ sao?Ko thể hỏi.Vậy phải làm sao?Càng nghĩ hắn càng đi vào bế tắc.Trong đầu đột nhiên nhớ đến chuyện con khủng long hỏi hắn làm sao để cưa đổ cô gái.Hắn có trả lời thế nào cô ấy cũng ko hài lòng,hơn nữa trước đây hắn dùng các tuyệt chiêu với cô ấy ko phải cũng vô hiệu sao?Vậy thì lần này phải trả lời cô ấy thế nào mới phải?Dùng tay day day huyệt thái dương,hắn cảm giác mình đúng là tên ngốc.Buồn chán gục đầu suy nghĩ,khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tia cười ngây ngốc.Hắn bởi vì cô gái trở thành như vậy,nhưng trái tim hắn lại cảm giác hết sức ngọt ngào.Cái người ta gọi là cam tâm tình nguyện chết,giờ hắn đã hiểu.Cho nên hắn quyết định lôi Ipad ra bắt đầu nhờ tới đại gia google,click chuột vào ô trống bắt đầu gõ chữ “tỏ tình”,ấn nút search.