“Ngừng lại.” Tả Minh Vũ nhẹ giọng ngăn mọi người.
Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe, hỏi.
“Là cái gì nhỉ? Dường như rất lớn.”
“Không biết, nhưng rất lợi hại, cẩn thận chút.”
Mọi người không dám hít thở mạnh, nhìn chằm chằm cánh rừng không xa.
“Tôi nghe thấy mùi sợ hãi nha~” Theo tiếng nói là một sinh vật có đầu chó, hai cái đầu, ba cái đầu, kế tiếp là thân người. Một người mọc ba cái đầu chó.
“Đây là gì? Chó địa ngục ba đầu?” Đào Chân hỏi.
“Ghê quá, chó địa ngục nhà ai mà xấu như vậy!?” Khâu Tử Lộ tiếp lời.
“Cũng đúng.”
“Đừng làm rộn, hắn rất mạnh.” Tả Niệm nhắc nhở. “So với mấy thứ trước kia thì không cùng đẳng cấp.”
“Dám vũ nhục ta! Các ngươi sẽ phải trả giá!” Chó ba đầu nói.
“Ta sợ quá đi~” Tả Niệm nghiêm giọng. “Em dâu, lên đi!”
“Tại sao là tôi?” Nghiêm Học chỉ mũi mình, hỏi.
“Được rồi Tứ ca, anh đừng chọc A Học khóc.” Tả Minh Vũ bao che.
“Tôi đâu có dễ khóc đâu!” Nghiêm Học giận.
“Các ngươi quá khinh thường người rồi!” Chó ba đầu cũng giận, luôn bị mấy người này bỏ qua.
“Ngươi đâu phải người!!!” Mọi người đồng thanh cãi lại.
“!!!” Chó ba đầu nổi giận, há miệng nhào hướng mọi người.
Ba cái đầu chó khóe miệng chảy nước dính đặc khiến mọi người buồn nôn.
Tả Minh Vũ tay trái cầm đao, dùng lưỡi dao chặn cái đầu chính giữa, tay phải chọc vào con mắt cái đầu bên phải móc ra một con. Chó ba đầu hét thảm một tiếng, lùi ra sau vài bước. Lông trên ba cái đầu bị máu nhuộm đỏ thẫm.
“Tuyệt vời!” Đào Chân huýt sáo.
“Răng rất cứng, lực lượng cũng vậy.” Tả Minh Vũ vừa nói xong thì chó ba đầu bị thương lại tấn công mọi người.
Khâu Tử Lộ giơ súng lên.
Đoàng! một tiếng, chính xác bắn trúng trái tim chó ba đầu. Vốn tưởng nó sẽ bị thương, nhưng ai ngờ nó phất tay đánh trúng Khâu Tử Lộ. Khâu Tử Lộ bị đánh văng ra ba, bốn mét, há miệng hộc búng máu.
“Tiểu Lộ!” Khâu Tử Dạ khẩn trương hét to.
“Tôi không sao.” Khâu Tử Lộ chậm rãi đứng dậy, lộ ra nụ cười khiến hắn yên tâm, nói. “Thứ này sức mạnh thật!”
Mọi người lại luân phiên tấn công. Nhưng con chó ba đầu này thật là lợi hại, bị chém đứt cánh tay, chân đều lấy năng lực tái sinh kinh người hồi phục lại.
“Nhược điểm của nó là đầu!” Nghiêm Học đột nhiên quát lên.
“Sao cậu biết?” Đào Chân hỏi.
“Các người xem, tất cả vết thương của nó đều khép lại nhưng con mắt bị Minh Vũ móc thì không tái sinh. Hơn nữa vết thương trên đầu nó không khép lại!” Nghiêm Học chỉ chó ba đầu, nói.
“Mới rồi hắn dùng súng bắn đầu ta chẳng phải ta không bị gì ư?” Chó ba đầu cười chỉ hướng Khâu Tử Lộ.
“Bởi vì đầu của ngươi phải tách khỏi thân thể! Minh Vũ từng nói, nhược điểm của dị hình là bộ phận không biến dị!” Nghiêm Học chỉ hướng chó ba đầu, nói.
Mắt chó ba đầu chợt lóe tia hoảng loạn nhưng rất nhanh hồi phục bình thường, lại tấn công mọi người.
Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học hôn một cái, nói.
“Bà xã, em ngày càng thông minh!”
Sau đó anh nhoáng người đi tới sau lưng chó ba đầu. Chó ba đầu cũng phát hiện ra, xoay người chắn đao của Tả Minh Vũ. Nghiêm Học nhân cơ hội dùng sức vung đao chém hướng cổ chó ba đầu, nhoáng người cách xa chó ba đầu.
“A!” Chó ba đầu hét thảm một tiếng, vội vàng xoay người lại, không thấy bóng dáng Nghiêm Học đâu.
Tả Minh Vũ thừa dịp lại đánh lén. Máu tuôn ra ào ạt, một cái đầu rơi xuống đất. Chó ba đầu không rảnh kêu đau, lắc mình biến mất bóng dáng.
“Kẹp đuôi chạy trốn?” Tả Niệm nói.
“Còn đang ở gần đây, cẩn thận chút.” Tả Minh Vũ nhắc nhở.
Vừa nói xong thì chó ba đầu nhảy xuống khỏi một gốc cây, há cái mồm nhễu nhão nước táp hướng đầu Đào Chân.
“Cẩn thận!” Nghiêm Học hét to, chuẩn bị nhào tới cứu người.
Chỉ thấy một bóng dáng từ chỗ khác xông tới đẩy Đào Chân ra. Là L! Cổ gã bị cắn ra một lỗ máu. Tả Minh Vũ lao lên giết chết chó ba đầu không kịp phòng bị, sau đó xem xét vết thương của L, lắc đầu với mọi người.
“Cảm ơn các người cho ta mấy ngày qua sinh hoạt tự do.” L cười nói.
“L! Ngươi sẽ không có việc gì!” Hốc mắt Đào Chân đỏ ửng. “Minh Vũ, máu của anh có thể cho hắn uống không?”
Tả Minh Vũ lắc đầu.
“Hắn đã rót vào quá nhiều loại huyết, sẽ sinh ra bài xích khác lạ tự nổ.”
L suy yếu nói.
“Ngươi tên…là gì? Có thể…đặt cho ta…cái tên không? Ta rất..hâm mộ các ngươi…có…tên.”
“Được được! Tôi tên Đào Chân! Anh cùng tôi một họ đi! Gọi là Đào…Đào Thân! Đúng vậy, tên là Đào Thân! Sau này tôi chính là người thân của anh, chúng tôi đều là bạn của anh, chúng ta là người nhà!” Đào Chân không thể kiềm nén nước mắt tuôn trào.
“Người thân…tốt quá…a…au!” Đào Thân (L) nói xong miệng ọc ra bãi máu, lại nói. “Các người…cẩn thận…D…hắn biết…thôi miên…cảnh tượng thôi miên…muốn…muốn lợi dụng…Nghiêm…” Đào Thân không nói xong thì vĩnh viễn ngủ say.
“Hai ngày nay hắn luôn đi theo chúng ta, tôi thấy hắn không có ác ý nên không nói ra.” Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ quyết định nói ra hết.
Nghiêm Học vùi đầu vào ngực anh lén khóc. Mấy người khác cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Anh ta là người tốt, là thân nhân của tôi.” Đào Chân rơi nước mắt nói.
“Anh ta là bạn bè và người thân của chúng ta, hãy để anh ta yên tâm đi đi.” Tả Niệm ngồi xổm xuống vỗ vai Đào Chân.
Đào Chân gật đầu, lau lệ.
Mọi người đốt lửa thiêu xác Đào Thân, đổ hết nước trong chai ra, bỏ tro cốt của Đào Thân vào, chôn xuống. Mọi người dùng gỗ khắc một bia đơn giản, bên trên có tên Đào Thân, mặt dưới có hàng chữ nhỏ.
[Chúng tôi vĩnh viễn là người nhà của anh: Đào Chân, Tả Niệm, Tả Minh Vũ, Nghiêm Học, Khâu Tử Dạ, Khâu Tử Lộ]
Tuy thời gian ở chung với Đào Thân cực kỳ ngắn ngủi, nhưng mọi người cảm thấy gã rất thân thiết, rất đáng yêu, ngây ngốc, đơn thuần, thật khiến người…không nỡ.
Sắp xếp xong Đào Thân, mọi người chuẩn bị tiến lên. Trước khi trời tối có thể tới gần phòng nghiên cứ A-, nghỉ ngơi một đêm sẽ chuẩn bị trận chiến cuối cùng.
“Anh Đào Thân, bây giờ tôi mang anh đi không an toàn. Anh nằm đây chờ, đợi giải quyết sự việc xong tôi sẽ đón anh về nhà.” Trước khi đi, Đào Chân đứng trước mộ nói như thế.