Trì Tư Tự tức quá hóa cười: “Tuỳ cậu.”
Đó là lần đầu tiên chúng tôi tạm biệt trong không vui.
Tôi và Trì Tư Tự ch i ế n t r a n h lạnh trong một khoảng thời gian dài.
Chỉ có vài tòa giảng đường, cộng thêm sinh viên năm nhất có rất nhiều môn phải học, tôi đã bắt gặp anh ta ở rất nhiều nơi.
Hơn nữa đa số luôn là Mạnh Thời Nam ở bên anh ta.
Hai người họ cùng nhau đi học, tan học, ăn cơm, thậm chí là tản bộ trên sân vận động vào lúc chập tối.
Đây đều là những việc trước đó anh ta chưa từng làm với tôi.
Đúng vậy, tôi hơi đ ố k ỵ.
Tôi cũng quên mất mình thích đã Trì Tư Tự từ khi nào.
Có thể là mỗi lần anh ta đ ộc m ồm đ ộc m iệng, mất kiên nhẫn nhưng vẫn sẽ giải quyết rắc rối cho tôi, cho tôi sự thiên vị mà không một ai có.
Nhưng dường như ngoại lệ không còn là của riêng tôi nữa, tình yêu còn chưa dám ngỏ này đã phải c h ế t từ trong trứng nước.
Có lần thứ nhất thì sẽ không chỉ dừng lại ở lần đầu tiên nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến có ngày Trì Tư Tư lại chống lại tôi vì Mạnh Thời Nam, không phân rõ đúng sai đã tr ách móc tôi.
Vì điểm số nên tôi và bạn cùng phòng đã đăng ký tham gia một buổi tọa đàm có chủ đề là “Trao đổi kinh nghiệm".
Buổi tọa đàm sẽ được bắt đầu vào giờ sáng, thời gian đó rất ít người để ý đến nên cũng không có quá nhiều người tham gia, không đến một trăm người.
Bạn cùng phòng nằm ì trên giường, bảo tôi đi mua đồ ăn sáng trước.
Đến khi buổi tọa đàm bắt đầu tôi mới chạy vội đến
Các đại diện sinh viên lần lượt lên phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm.
Nhìn thấy bóng dáng của Trì Tư Tự trong khán phòng, tôi ngây người, bởi vì bình thường anh ta rất ít khi tham gia những sự kiện như thế này.
Nhưng ngay sau đó, người đứng trên sân khấu đã giải đáp rõ thắc mắc trong tôi.
Người đầu tiên lên sân khấu là Mạnh Thời Nam.
Bạn cùng phòng cầm chiếc bánh mì, cúi đầu ăn nhồm nhoàm, Mạnh Thời Nam vốn đang rất dịu dàng chia sẻ.
Đột nhiên, bục phát biểu rầm một cái.
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
“Đỗ được đại học nhưng lại không học được cách tôn trọng người khác phải không?” Nói xong, cô ta mặt không cảm xúc nhìn về phía chúng tôi.
Chẳng mấy chốc, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt đến.
Tôi vô thức nhìn Trì Tư Tự, anh ta lại nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
Tôi không hiểu, nhìn Mạnh Thời Nam rồi hỏi: “Gì cơ?”
“Ăn uống trong lúc người khác đang nói chuyện, đây là biểu hiện của việc tôn trọng người khác sao?”
Tôi quay sang nhìn bạn cùng phòng, cô ấy cũng ngẩn người, miếng bánh mì ở trong miệng, nhai cũng không được mà nuốt cũng không xong.
Cô ấy nhai vội vài cái rồi nuốt xuống, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chưa kịp ăn sáng.”
Mạnh Thời Nam cười khẩy: “Chẳng lẽ cô không thể dậy sớm một chút hoặc là đợi sau khi sự kiện này kết thúc hãy ăn được sao?”
Tôi nhíu mày, nghĩ cô ta đang b ắ t ch ẹt người khác.
Tôi đứng dậy nhìn thẳng mặt cô ta rồi nói: “Bạn tôi có bệnh huyết áp thấp, nếu không ăn sáng sẽ rất khó chịu.”
Cô ta nhếch mép: “Sao không ăn sớm hơn một chút, nói thẳng ra thì các cô thấy buổi tọa đàm này không quan trọng, không thì cũng không biết tôn trọng người khác là gì.”
Tôi lập tức im bặt.
Trì Tư Tự cất tiếng, anh ta đứng bên cạnh Mạnh Thời Nam, đứng ở phe đối lập với tôi.
Nói không chút cảm xúc: “Vốn đã sai rồi, rốt cuộc cậu còn già mồm gì nữa?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn đau nhói.
“Chẳng lẽ không phải? Sẽ không có ai ở đại học chiều theo tính tình của cậu đâu.” Anh ta đã nói như thế đó.
Cuộc ch i ế n diễn ra trong âm thầm, bỗng dưng có tiếng khóc khe khẽ.
Mạnh Thời Nam bật khóc, Trì Tư Tự vội quay sang nhìn.
Tự dưng cô ta cúi đầu nức nở.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu cô ta đang khóc vì điều gì.
Chỉ vì… người khác ăn thôi sao…
Mạnh Thời Nam khóc nức nở đến nỗi bả vai cũng run lên.
Trì Tư Tự đi tới dịu dàng an ủi cô ta vài câu, sau đó ngẩng đầu lên, nhíu mày lạnh lùng nói.
“Lương Chi, làm sai nhưng vẫn già mồm, đây là gia giáo của cậu sao?”
Tôi không dám tin, không dám tin anh ta lại nói ra những lời như thế.
Mấy nữ sinh khác cũng bước tới an ủi Mạnh Thời Nam, sau đó nhìn tôi nhỏ giọng chêm vào: “Đúng đó, không biết xấu hổ là gì.”
Bạn cùng phòng đứng bật dậy, lớn tiếng với Trì Tư Tự: “Là tôi ăn, cậu quát Lương Chi làm gì!”
Tôi nhìn xung quanh, mọi người càng bất mãn hơn.
Trước khi Trì Tư Tự lên tiếng, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn bóng lưng thỉnh thoảng lại run lên của Mạnh Thời Nam.
“Xin lỗi, ăn uống trong lúc cô phát biểu là lỗi của chúng tôi.”
Sau đó lại hết sức bình tĩnh nói: “Nhưng nếu sức chịu đựng tâm lý của cô chỉ có thế, tôi không khuyến khích cô sau này bước lên bục phát biểu nữa.”
Nói xong, cũng chẳng nhìn mọi người mà kéo bạn cùng phòng rời đi.
Vừa ra khỏi tòa nhà, có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Đứng lại!”
Trì Tư Tự đuổi theo.
Tôi cũng chẳng muốn để ý đến anh ta, giả vờ không nghe thấy, đi tiếp.
Anh ta giơ tay kéo tôi lại.
“Cậu còn việc gì sao?” Tôi nhìn anh ta.
Trì Tư Tự kéo gần khoảng cách với tôi, nhìn tôi từ trên cao: “Cậu xin lỗi người khác bằng thái độ đó sao?”
Tôi gật đầu: “Thế tôi dập đầu trước mặt cô ta nhé, cậu thấy được không?”
Trì Tư Tự ngây người, như thể không tin tôi sẽ chế nhạo anh ta như thế.
Nhân cơ hội đó, tôi vùng ra.
Bình tĩnh nhìn anh ta, lùi về phía sau một bước rồi nhấc bước rời đi.
“Lương Chi.”
Tôi không ngoảnh lại.
Bên tai là giọng điệu xa lạ của anh ta: “Sao bây giờ cậu lại thành ra như thế.”
Ngừng lại một chút, cuối cùng anh ta cũng tìm được từ để miêu tả.
“D ung t ục.”
Trong tiềm thức của Trì Tư Tự, anh ta khác với những sinh viên bình thường khác, anh ta được hưởng nền giáo dục, được sống một cuộc sống mà người khác không có.
Còn Mạnh Thời Nam lại là người đặt tự tôn lên trên hết, thậm chí còn hơi cực đoan, trùng hợp thay lý tưởng này lại giống hệt anh ta.
Trì Tư Tự cũng từng xếp tôi vào chung một loại người với anh ta, nhưng sau cuộc ch iến lần này, tôi rất vinh hạnh được anh ta đá khỏi đó.
Tôi nhìn con đường phía trước không chớp mắt, làm như không có gì bỏ đi, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.
Về đến ký túc xá, tôi chặn hết số liên lạc của Trì Tư Tự.
Đây là đạo lý chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
Còn về chút rung động này, nó đã hoàn toàn tan biến khi anh ta đứng về phe Mạnh Thời Nam rồi.
Một tối nọ, tôi vừa sấy tóc về đến ký túc xá.
Điện thoại bỗng đổ chuông, là một số máy lạ.
Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà bắt máy ngay.
“Alo?”
Đầu dây bên kia ngoài tiếng điện thoại ra thì chẳng có động tĩnh gì.
Tôi giơ điện thoại ra nhìn, sau đó hỏi lại lần nữa: “Chào anh?”
“Cậu quậy đủ chưa?”
Là Trì Tư Tự lâu rồi tôi không gặp, hình như giọng của anh ta khàn hơn so với bình thường.
Tôi lạnh lùng trả lời: “Cậu gọi nhầm số rồi.”
Đang định cúp máy, Trì Tư Tự vội gọi tôi lại.
“Bao giờ cậu mới bỏ chặn tôi?”
Nhất thời, tôi chưa kịp phản ứng: “Bỏ gì?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Chặn.”
Tôi “ồ” lên một tiếng: “Đợi rảnh đã.”
Nói xong tôi cúp máy, tiện thể chặn số lạ này luôn.
Tôi vẫn luôn cho rằng, mình và Trì Tư Tự sẽ không ai can thiệp vào chuyện của ai nữa.
Cho đến khi tôi nhận được điện thoại của mẹ.
“Lương Chi, mẹ hỏi con, con với Tư Tự sao thế?”
Giọng điệu của bà giống như đang giải quyết công việc vậy, khiến tôi có ảo giác bà mới là mẹ của Trì Tư Tự chứ không phải là mẹ của Lương Chi.
“Không có gì.”
“Thế tại sao mấy đứa đi biển chơi, thằng bé lại bảo mẹ gọi điện hỏi con.”
“Biển gì cơ?” Tôi ngơ ngác.
Bà khẽ nói: “Tư Tự và đám bạn có tổ chức một buổi đi chơi biển, con cũng đi cùng.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
Bà giải thích qua: “Hai đứa quen nhau lâu như thế, có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được? Huống hồ bố con còn đang làm ăn với nhà người ta.”
Tôi lẳng lặng lắng nghe, gần như lập tức hiểu được ý mẹ.
Câu cuối cùng mới quan trọng.
Tôi im lặng không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng chỉ đợi vài giây là cúp máy.
Tôi cũng chẳng biết nên trách ai, trách Trì Tư Tự tự ý, hay là trách mẹ không thương tôi, hay trách mình phải thỏa hiệp đây.
Chẳng mấy chốc tôi lại nhận được một tin nhắn từ số lạ.
“ giờ sáng thứ bảy, tôi đợi cậu dưới ký túc xá.”
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhếch miệng, không trả lời cũng không chặn nữa.
Thứ bảy, lúc tôi xuống dưới tầng thì đã thấy Trì Tư Tự đang đứng ở đó.
Trước đây, hầu như toàn là tôi đợi anh ta.
Nhưng giờ đây, tôi cũng chẳng thấy có gì đáng để vui mừng nữa.
“Trông dáng vẻ này của cậu, như thể người khác ép cậu đi vậy.”
Tôi tức quá bật cười, dừng bước quay lại nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Phải hay không, cậu không biết sao?”
Anh ta mím môi, sa sầm mặt mày, cũng không phản bác.
Tôi lập tức nhìn thấy Mạnh Thời Nam trong đám đông, bước tới xem như không nhìn thấy cô ta.
Do quá đông nên bọn họ đã th uê một chiếc xe du lịch.