"Ăn nói cho cẩn thận."
"Vâng, em biết rồi." Mộng Vãn Tình đứng trước mặt hắn, gật đầu ngoan ngoãn.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen dài, mái tóc rối búi hờ hững ra sau.
Trông có vẻ tùy tiện nhưng lại mang đến cảm giác thoải mái.
Hắn chỉ nhìn cô một cái, rồi quay người bỏ đi.
Mộng Vãn Tình nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, thở phào một tiếng.
Hôm nay anh trai cô, Mộng Vãn Hiếu thông qua Hoắc Tường Quân trực tiếp gọi cô tới nơi này.
Mộng Vãn Tình đứng trước cửa một phòng bao, gõ hai tiếng.
Cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mặt cô là người đàn ông.
Anh ta dựa vào cửa, gương mặt điển trai, thanh tú, làn da trắng sáng, sống mũi cao, đôi mắt đen.
Thần thái toát lên vẻ biếng nhác, hờ hững.
Thấy người trước mặt, anh ta dịch người sang một bên, đủ cho cô đi vào.
Mộng Vãn Tình vào trong, căn phòng bao không tính là lớn, chỉ có bộ bàn ghế, trên bàn đặt chút đồ ăn và chai rượu.
Mộng Vãn Hiếu đóng cửa lại, ngồi phịch vào chỗ cũ, giơ tay ra rót rượu, một hơi uống cạn, không đoái hoài gì đến cô.
Mộng Vãn Tình không biểu cảm ngồi xuống, kiên nhẫn đợi anh ta ăn xong.
Mãi lâu sau, anh ta mới dừng lại hoạt động ăn uống, mới mở miệng
"Không biết chào hỏi sao? Gia giáo lễ nghi đâu rồi?"
"Không được học." Cô không nhanh không chậm đáp.
Mộng Vãn Hiếu nhướn mày "Hử? Dám bật lại anh cơ đấy.
Có như tên tiểu tử nhà họ Hoắc làm chỗ dựa cho rồi à?"
Cô im lặng không đáp, nhìn anh ta.
Mộng Vãn Hiếu ngả người ra sau, hai chiếc cúc áo cởi ra, thấp thoáng lồ ng ngực và xương quai xanh gợi cảm.
Mỹ nam mang vẻ đẹp dụ hoặc lòng người.
"Tìm em có chuyện gì?"
"Chẳng có gì." Anh ta lại khui ra một chai rượu mới, rót hai cốc, đẩy ra trước mặt cô "Ngoài chuyện thừa kế cả."
Mộng Vãn Tình "..."
"Em sẽ từ bỏ quyền thừa kế.
Anh không cần phòng bị em."
"Anh biết là em không để ý." Anh ta nói "Nhưng chị gái của chúng ta thì không."
Nói đến đây, gương mặt của Mộng Vãn Hiếu lộ vẻ chán ghét.
Mộng gia có tư duy tốt không trọng nam khinh nữ, nhưng lại cực kì cưng đứa con gái đầu lòng.
Trước kia do bà Mộng sinh nở không tốt do tâm trạng chuyển biến xấu vì ông Mộng có nhân tình bên ngoài, Mộng Gia Linh sinh ra có thân thể cực kì yếu ớt, đến tận khi cô ta năm tuổi mới khá lên được.
Nên cả ông Mộng lẫn bà Mộng đều cảm thấy vô cùng có lỗi với cô ta, luôn nuông chiều hết mực coi là bảo bối sống.
Rõ ràng Mộng Vãn Hiếu là con trai duy nhất trong nhà, nhưng ý tứ thừa kế gia sản của ông Mộng đặt hết lên người Mộng Gia Linh, chỉ qua loa có lệ với anh ta, còn Mộng Vãn Tình thì thảm rồi, không cần nói.
"Cùng là con mà sao khác nhau quá vậy hả!" Mộng Vãn Hiếu không nhịn được chửi thề, đặt "cộc" ly rượu xuống bàn.
"Anh muốn làm gì?"
"Bỏ nhà đi bụi?" Ánh mắt của anh ta mê man nhìn cô.
Mộng Vãn Tình "..."
"Em gái nuôi được anh không?" Anh ta gãi cằm nhìn cô.
"Không thể.
Hiện tại em là ăn nhờ ở đậu nhà người khác, sớm rồi cũng lưu lạc đầu đường xó chợ, nuôi sao được anh."
"Tính ly hôn hả?"bg-ssp-{height:px}
Cô không nói, nhắm hờ mắt lại.
Mộng Vãn Hiếu "chậc" một tiếng, anh cũng tự đoán được thái độ của thằng em rể.
Ngay cả bố mẹ ruột còn chỉ hận không thể gạch tên cô ra khỏi nhà nữa là một người đàn ông xa lạ chỉ ham mê quyền lực.
Anh đối với cô em gái này chẳng có gì, đối với cô cũng bình thường, không oán không yêu.
Ít ra vẫn nhìn thuận mắt hơn cô chị cả.
"Sẽ ra sao nếu anh bêu xấu chị ta?" Anh ta đưa ra ý kiến.
Mặt cô không bày ra bất cứ biểu cảm nào "Bố mẹ dập được."
"Cho người phá thanh tiết?"
"Anh nghĩ với tình thế của Mộng gia bât giờ, cô ta có qua lại với ai thì gây ra sóng gió gì?" Cho dù bị chỉ trỏ cũng sẽ vẫn có đoàn người xếp hàng dài cầu hôn cô ta, ít nhất là vì lợi ích gia tộc.
"Thế làm sao giờ?"
"Anh bỏ nhà đi."
Mộng Vãn Hiếu "..."
Sao lại quay lại cái câu nói nhảm nhí này của anh rồi?
Bỏ nhà đi? Haha, không thể.
Đời này không thể.
Anh bĩu môi xì một tiếng, ánh mắt khing thường quét dọc người cô "Ăn mặc kiểu gì thế? Ăn mày à?"
"Đi, ra ngoài anh đây mua cho mấy bộ mới!"
Mộng Vãn Hiếu ngoắc tay, túm cô ra ngoài "Người ngoài nhìn vào lại tưởng anh ngược đãi cô."
Mộng Vãn Tình "..." bên ngoài đều biết cô thảm như thế nào rồi, liên quan gì đến anh?
"Nhang cái chân lên, anh đây có mỗi cô là em gái thôi đó!"
"Em không cần."
"Còn không mau vui vẻ đồng ý, nhanh còn viết đơn từ bỏ quyền thừa kế cho anh!"
"..." Cho nên, mục đích thực sự của anh là cái này?
Mộng Vãn Hiếu kéo cô tới cửa hàng bên cạnh, mua cho cô khá nhiều đồ tốt, không phải hàng hiệu, nhưng giá cả không hề rẻ.
Đây không phải lần đầu, cô đã quen, không nói năng gì.
"Em yêu?"
Mộng Vãn Hiếu bỗng ngân dài giọng gọi cô.
Da gà da vịt cô bỗng dựng đứng lên.
Mộng Vãn Hiếu với đôi mắt đầy mong chờ nhìn cô, sáng lấp lánh chỉ tay sang bộ váy bên cạnh "Mặc cho anh xem."
Mộng Vãn Tình nhìn chiếc váy màu hồng, tầng tầng lớp lớp bên cạnh.
"..." cái thứ Mary Sue gì đây? Bắt cô mặc á? Không thể, đời này càng không, kiếp sau cũng không thể!
"Không." Cô ngay thẳng từ chối, Mộng Vãn Hiếu xì một tiếng, tiếc nuối.
Cô em gái này của anh có gương mặt cực kì đẹp, thanh khiết như búp bê sống, lại toát ra vẻ đáng yêu mềm mại.
Anh rất thích nhìn cô mặc mấy thứ kiểu lo lita này, cực kì dễ thương, hệt búp bê trong tủ kính luôn.
Nhưng đẹp vậy mà vẫn bị người ta nói xấu...!Mộng Vãn Hiếu không thích điểm này.
Người ngoài nói cô xấu, nhưng không phải mặt anh giống cô y hệt sao? Giờ anh đội tóc giả thì chẳng khác em gái anh là bao.
Đám người kia nói cô xấu, có khác nào nói là anh ta xấu đâu?
Nhưng ngoại trừ ngày bé anh lừa gạt cô mặc ra, thì lớn lên rồi không nhìn được nữa.
Về điều này, Mộng Vãn Hiếu vô cùng tiếc nuối.
Sao ngày bé em gái anh dễ lừa như vậy, một tiếng anh hai hai tiếng anh hai, vậy mà giờ chào cô còn không thèm nói chứ nói gì đến chuyện lừa được cô mặc cái đống này.
Mộng Vãn Tình nhìn anh trai đứng thẫn thờ nhìn bộ váy, lại nhìn coi tràn đầy bi thương, rất hoảng hốt.
Rốt cuộc anh cô có cái chấp niệm thần thánh gì với cái đám váy này vậy?
Còn bắt cô mặc, anh là ma quỷ sao?
Còn nữa, cái ánh mắt như bị người yêu ruồng bỏ cắm cho mấy cái sừng này là sao hả?.