“Ôi chao, sao tiểu thư còn ngồi ở dây, lão phu nhân đã tới Cẩm Tú đường, khách khứa cũng đến hết rồi, phu nhân đang tìm Đại tiểu thư khắp nơi đấy, Đại tiểu thư mau theo lão nô tới chúc thọ lão phu nhân thôi.”
Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy thì nhíu mày quay đầu lại, thấy là Hạ ma ma tâm phúc bên người mẫu thân thì mới thoáng nhịn xuống sự buồn bực, trái lại đám người Diệu Hồng vẫn hầu hạ trong đình từ nãy đến giờ thì thở phào nhẹ nhõm. Các nàng vốn thấy đã đến giờ, vội thúc giục Diêu Cẩm Ngọc quay về, nhưng Diêu Cẩm Ngọc cứ lần lữa không chịu tới Phúc Lộc viện, sau bị thúc giục lại càng bực mình. Mấy đứa nha hoàn cứ thấp thỏm lo âu, chỉ sợ chốc nữa Diêu Cẩm Ngọc gây ra chuyện chê cười thì Ngô thị sẽ phát tác lên đầu họ.
Thế nhưng Diêu Cẩm Ngọc chỉ cười nói: “Hạ ma ma à, người là lão ma ma trong phủ, sao hôm nay một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu thế, vị này chính là khách quý thế tử Võ An hầu, ma ma còn không mau tới hành lễ chào hỏi.”
Tạ Thiếu Văn ngồi lù lù ở trong đình như vậy sao Hạ ma ma lại không nhìn thấy cơ chứ? Bà hiện giờ chỉ muốn đưa Diêu Cẩm Ngọc rời khỏi đây nên mới giả vờ như không trông thấy hắn, ai dè Diêu Cẩm Ngọc lại cố ý chỉ ra, Hạ ma ma chỉ có thể tiến lên hành lễ, Tạ Thiếu Văn còn chưa phản ứng lại thì mặt khác đã thấy Liễu ma ma vội vã chạy tới.
Tới gần đình Liễu ma ma mới cúi người hành lễ, mặt đầy vẻ lo lắng mà nói: “Đều trách lão nô, vừa rồi thế tử tới đây, khi nha hoàn thông báo cho lão nô, lão nô nghĩ tiểu thư vừa mới ngủ, không nên quấy rầy liền tự ý mời thế tử tới tiền viện dùng trà, sau đó thấy Đại tiểu thư đích thân chiêu đãi thế tử tại đây, cũng không cần đến lão nô phải tiếp đón nên lão nô liền quay về viện nhìn xem tiểu thư thế nào, nếu tiểu thư tỉnh dậy thì cũng tiện báo để người biết mà sang đây. Nhưng lão nô còn chưa về đến Y Huyền viện thì gặp phải Liễu ma ma ở phòng bếp, nhân chuyện thuốc thang của tiểu thư nên mới hàn huyên một hồi với bà ấy, chẳng ngờ khi về đến Y Huyền viện thì mới biết khi lão nô vừa rời đi thì tiểu thư liền tỉnh lại, lại không biết thế tử tới nên lập tức đi Phúc Lộc viện chúc thọ lão phu nhân rồi… Chuyện này, đều trách lão nô, đều trách lão nô cả!”
Hạ ma ma vốn không hiểu sao Diêu Cẩm Ngọc lại dây dưa với Tạ Thiếu Văn ở đây, trong khi đó Cẩm Sắt lại có mặt ở Phúc Lộc viện, khi nãy bà còn nghĩ chỉ sợ Y Huyền viện động tay động chân gì đó. Hiện giờ nghe Liễu ma ma nói vậy, bà chợt bừng tỉnh, cũng bất chấp nghĩ sâu thêm, vội nói: “Đại tiểu thư mau theo lão nô tới Cẩm Tú đường thôi.”
Diêu Cẩm Ngọc nghe vậy dù cũng biết phải nhanh tới Cẩm Tú đường, nhưng nàng ta không nhấc nổi chân, hôm nay tâm tình thiếu nữ đã sớm bùng lên, hiện giờ là lúc nàng cực kỳ rung động, vừa nãy còn thân thiết ở cùng một chỗ với Tạ Thiếu Văn, thường ngày lại lúc nào cũng bị Hạ ma ma giáo huấn, cho nên bây giờ nàng không hề muốn rời xa Tạ Thiếu Văn.
Vừa nãy khi nhắc tới Cẩm Sắt, ánh mắt Tạ Thiếu Văn dịu dàng đến nhường nào, Diêu Cẩm Ngọc bỗng cảm thấy cực kỳ ghen tỵ với Cẩm Sắt, nàng bất chợt muốn để mọi người, nhất là Cẩm Sắt biết chuyện nàng và Tạ Thiếu Văn thưởng trà ngắm cảnh ở đây.
Vì vậy Diêu Cẩm Ngọc lập tức cười nói với Tạ Thiếu Văn: “Tứ muội đã tới Cẩm Tú đường rồi, vậy chi bằng Văn ca ca cũng theo muội tới chúc thọ lão thái thái đi? Huynh cũng tiện trông thấy Tứ muội mà.”
Tạ Thiếu Văn vừa nãy bị những hành động của Diêu Cẩm Ngọc làm hồi tưởng lại chuyện thuở bé, hắn nhớ tới không ít kỷ niệm khi chơi cùng Cẩm Sắt, nghĩ bây giờ nàng đang ở rất gần mình nên khó nhịn nỗi xúc động muốn trông thấy nàng.
Ba năm không gặp, có lẽ Cẩm Sắt muội muội đã trổ mã xinh đẹp, liệu có giống với Đại tiểu thư duyên dáng yêu kiều trước mắt không? Không, dung mạo và phong thái của Cẩm Sắt muội muội như thế, dù có một trăm một ngàn Diêu Đại tiểu thư cũng không so được…
Tạ Thiếu Văn mặc dù biết đi theo Diêu Cẩm Ngọc tới Cẩm Tú đường rõ ràng là hành vi lỗ mãng, nhưng hắn lại nghĩ tới mong muốn riêng, nghe thấy Diêu Cẩm Ngọc nói vậy thì không chối từ ngay, ngược lại chần chừ do dự.
Hạ ma ma nghe vậy thì thấy cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ Đại tiểu thư sao vô tâm vô tính thế, bà liền bước lên phía trước rồi nói: “Tiểu thư, làm vậy không ổn, dù sao hiện nay trong Cẩm Tú đường đều toàn nữ quyến…”
Thế nhưng Diêu Cẩm Ngọc lại không cho là đúng, ánh mắt sắc bén trừng về phía Hạ ma ma, nói: “Làm vậy sao lại không ổn?! Thế tử và Tứ muội đã đính hôn, Diêu phủ và Võ An hầu phủ có quan hệ thông gia, thế tử cũng không phải là người ngoài, vốn cũng nên tới chúc thọ lão thái thái, nếu có nữ quyến thì dựng bình phong lên là được.”
Tạ Thiếu Văn tới chúc thọ lão thái thái đương nhiên không có gì không đúng, nhưng hắn đi cùng Diêu Cẩm Ngọc thì chính là chuyện cực kỳ không ổn! Phải biết rằng chỗ nào có các vị phu nhân tiểu thư tụ tập thì chỗ đó chính là nơi sản sinh ra vô khối tin đồn vô căn cứ.
Hạ ma ma thấy Diêu Cẩm Ngọc hoàn toàn không hiểu ý của mình thì nhất thời nôn nóng đến vã mồ hôi trán, lại không biết phải giải thích ra sao trước mặt mọi người, bà còn đang suy đi tính lại thì mặt khác Nghiêm ma ma do Tiểu Quách thị phái đi cũng đã bước tới, ngây lập tức tiếp lời Diêu Cẩm Ngọc.
“Đại tiểu thư nói phải, vừa nãy khi Hạ ma ma rời đi, các vị phu nhân liền đề cập tới việc thế tử tới phủ, phu nhân Võ An hầu cũng bảo nên gọi thế tử tới chúc thọ lão thái thái. Vì thế Tứ phu nhân liền bảo lão nô đi tìm thế tử đây.”
Nghe nói vậy tức thì Diêu Cẩm Ngọc trở nên vui vẻ, vội vàng nhìn về phía Tạ Thiếu Văn nói: “Nếu đã vậy, Văn ca ca à, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để Hầu phu nhân, lão thái thái và mọi người phải đợi lâu.”
Tạ Thiếu Văn nghe Nghiêm ma ma nói vậy tất nhiên gật đầu đáp ứng, lập tức đứng dậy cùng Diêu Cẩm Ngọc trước sau ra khỏi đình, Hạ ma ma thấy chuyện tình thành ra như vậy thì ngẩn ngơ đứng lặng một chỗ, trái lại Nghiêm ma ma cười kéo nàng rồi nói: “Lo lắng làm gì, chủ nhân đi xa rồi kia kìa.”
Hạ ma ma lúc này mới lườm Nghiêm ma ma một cái rõ sắc, sau đó mới bước nhanh đuổi theo Diêu Cẩm Ngọc. Liễu ma ma thấy mọi người đều đã đi xa, bà nhìn bóng dáng Tạ Thiếu Văn mà vẻ mặt trở nên đăm chiêu.
Bên này vở kịch mới được xướng lên, bên kia tại hoa viên của tiền viện Phúc Thọ đường trò hay lại đang bắt đầu.
Lại nói về Tứ thiếu gia Diêu Văn Mẫn bị Ngô thị mỉa mai một phen, lại không thể không giao lại ngọc bội vốn luôn đeo trên người lại cho nàng ta, ra khỏi phòng hắn chỉ cảm thấy tức giận mà không biết trút vào đâu, nỗi hận, sự căm phẫn nghẹn ở trong ngực khó mà chịu nổi, đến nỗi hắn thật sự muốn trút hết vào đâu đó.
Mấy gã sai vặt thường ngày đi theo hắn cũng đều do Ngô thị sắp xếp, lúc này hắn tất nhiên không muốn nhìn thấy mặt chúng, đá lung tung cho mỗi thằng vài cái, mấy gã sai vặt cũng thông minh, tất nhiên không muốn ở lại để hắn trút giận, ngay lập tức chuồn nhanh như chớp.
Diêu Văn Mẫn liền tự tìm một hòn giả sơn hẻo lánh ngồi xuống, chốc chốc lại thấy bực tức khó chịu, hắn đứng dậy đá vào hòn giả sơn, vì dùng lực mạnh quá nên đau chân đến mức nhảy loạn lên. Thêm vào đó trong lòng buồn bực nên đôi mắt đỏ dậy, nước mắt chảy dọc theo cánh mũi, hắn thốt bằng giọng đầy căm hận.
“Sớm muộn gì, sớm muộn gì ta nhất định sẽ dẫm nát các ngươi dưới chân!”
“Tứ thiếu gia sao lại ngồi một mình ở đây vậy?”
Hắn vừa dứt lời đã nghe bên kia hòn giả sơn truyền đến tiếng người hỏi, Diêu Văn Mẫn lập tức thấy toát mồ hôi hột, hắn chợt ngừng khóc, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, sau đó mới quay đầu nhìn, hóa ra là Vương ma ma tổng quản Y Huyền viện với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn lo lắng mà vòng sang đây, ánh mắt bà đăm đăm chiếu vào hắn.