Danh Kiếm Hoa Hương

chương 4: án cướp tiêu cục 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Đại Sơn lập tức truyền lệnh cho đoàn bảo tiêu tiến vào khu rừng Hòe.

Có thể là trời sắp tối, cũng có thể do Tần Đại Sơn quá tự tin, hoặc do ông ta nhất thời sơ suất.

Nhưng bất kể nguyên nhân gì, ông ta vì sự tính toán sai lầm đó mà phải trả cái giá thật thê thảm.

Khi đoàn bảo tiêu hoàn toàn đi vào khu rừng Hòe, đột nhiên có nhiều tiếng huýt sáo nổi lên, các con ngựa kinh hoảng hí vang trời, hàng trăm thổ phỉ giống như các âm hồn đột nhiên từ trong các tán cây rừng xuất hiện.

Bọn thổ phỉ không những đông người, đao kiếm, cung tên sẵn sàng, mà đội hình trận pháp bố trí rất đẹp mắt.

Rõ ràng bọn chúng không phải là đám thổ phỉ thông thường, đám người ô hợp.

Nhất định là đội quân đã quen chinh chiến, có huấn luyện tổ chức hẳn hòi.

Tần Đại Sơn biến sắc mặt, các tiêu sư và những người tải hàng cũng vậy.

Không ai ngờ đến tình huống như vậy lại xuất hiện.

Kết quả của tình huống này khiến cho mọi người khó tưởng tượng.

Sau giây phút kinh ngạc, Tần Đại Sơn chỉnh đốn lại đội ngũ, các tiêu đầu dần dần lấy lại bình tĩnh.

Bọn họ đều là những người đã từng trải qua các cơn phong ba bão táp, là các anh hùng võ lâm hào kiệt đã từng đổ máu trên chiến trường.

Bọn họ trong lúc đưa mắt ra hiệu cho nhau, cũng rất nhanh chóng xác định được các tên cầm đầu của đối phương.

Toàn bộ các thủ lĩnh đối phương đều bịt mặt.

Bốn tên thủ lĩnh, cầm bốn đại đao, mỗi tên đều khống chế một phương vị rất trọng yếu.

Các tướng lĩnh có nhiều kinh nghiệm chiến trường đều biết, khi hai bên lâm trận, đã bầy binh bố trận, thì việc đột phá phương vị đối phương rất là quan trọng.

Mỗi phương vị đều quyết định huyết mạch sinh tử đôi bên.

“Tần Tổng tiêu đầu, sao đi qua đất này cũng không chịu lên núi báo một tiếng, việc này có vẻ như không hợp với quy củ đạo lý võ lâm?” tên thủ lĩnh bịt mặt phía tây bắc phương vị phá tan cục diện căng thẳng nói.

Hắn tầm vóc trung bình, giọng nói khàn khàn, mắt sáng như đuốc, nhìn thoáng qua cũng biết cao thủ này võ học nội ngoại đều có cả.

Tần Đại Sơn vội xuống ngựa, chắp tay vái tứ phía nói: “Không biết các vị hảo hán thuộc lộ tọa sơn nào? Tần Đại Sơn và Uy Võ tiêu cục thật thất lễ.”

Tên cầm đầu bịt mặt đó nói: “Nhà ngươi đã biết thất lễ, sao còn ăn nói rườm rà chi vậy, chỉ cần bỏ hàng bảo tiêu lại là được rồi.”

Tần Đại Sơn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe một giọng quát mắng: “Đồ ngạo mạn, chắc dựa vào tài cán của ngươi chăng, nói nghe không ngửi được.” Lời nói đó là của tiêu đầu Trường Sa phân cục Lãnh Như Phong.

Tên cầm đầu bịt mặt đảo mắt về phía Lãnh Như Phong, cất giọng cười lạnh, nói: “Từ lâu đã nghe đại danh Lãnh tiêu đầu ‘Thiết chưởng khai bi’, hôm nay mới được gặp mặt, thật may mắn làm sao!”

Lãnh Như Phong nghe hắn lại có thể biết danh hiệu của mình, nên hơi bất ngờ, nói: “Thiết nghĩ các hạ cũng là người có thân phận võ lâm, sao lại dấu đầu hở đuôi, không dám lộ mặt vậy.”

Tên cầm đầu bịt mặt đó nói: “Công việc của chúng ta là cướp đồ nhà ngươi, đương nhiên phải dấu đầu lộ đuôi cho an toàn một chút.

Thôi, chúng ta chỉ nói vắn tắt, đã nghe uy danh thiết chưởng của các hạ, hôm nay nhân tiện xin lãnh giáo.”

Hắn nói xong bước lên trước vài bước, giơ ngang đao.

Lãnh Như Phong không mảy may khách sáo, chuyển thân ra khỏi đoàn tiêu, hét lên một tiếng, tung một chiêu ‘Sinh Tử Mang Mang’ vào mặt đối phương.

Tên cầm đầu bịt mặt như có chuẩn bị trước, thân hình hơi nghiêng, dùng đao thế chưởng đánh ra.

Hai người trong nháy mắt đã giao đấu hơi hai chục chiêu.

Tên cầm đầu bịt mặt đao pháp tuyệt diệu, đã có phần chiếm thượng phong.

Đột nhiên, đao pháp hắn thay đổi, từ ‘Dương cương khai hạp’ chuyển hóa thành ‘Âm nhu miên mật’.

Thế này vốn chỉ có trong kiếm pháp mới có thể thi triển được tuyệt diệu của nó, nhưng ở đây hắn lại thi triển trong đao pháp.

Những người có mặt đều nhìn nhận đao pháp của hắn thần diệu có chút quái đản, rất đáng khâm phục.

Ngay chính Lãnh Như Phong cũng phải vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng ánh đao của đối phương lại công tới một chiêu sát thủ.

Máu me bắn tung tóe.

Thi thể Lãnh Như Phong nằm ngay tại trận.

Kinh ngạc hết sức, ngạc nhiên vô cùng.

Toàn bộ đoàn bảo tiêu Uy Võ tiêu cục bị cuộc chiến trước mắt làm cho hoảng loạn.

Tiền Hải Bình, Đỗ Trọng Viễn, hai tiêu đầu này vốn có giao tình mật thiết với Lãnh Như Phong.

Hai người ngay lập tức rút đao nhảy vào liều mạng với đối thủ.

Cũng vào giây phút đó, Thủ lĩnh bịt mặt phía Nam phương vị hạ lịnh toàn bộ tấn công.

Tức thì, cung tên trong rừng bắn ra như châu chấu, đao quang kiếm ảnh mặc sức tung hoành, tiếng hò hét giết nhau vang động cả trời.

Uy Võ tiêu cục thất thế trông rõ.

Trong hỗn loạn, Tần Đại Sơn và một thủ lĩnh bịt mặt đang giao phong.

Các thế của Tần Đại Sơn hoàn toàn là đả pháp liều mạng, mỗi một chiêu của ông đều không chừa con đường rút của mình.

Sinh tử có mối quan hệ với nhau, ông hiểu rằng nếu mình chết ở đây, mười tám năm sau sẽ thành một trang hảo hán.

Đáng tiếc, đao pháp của đối thủ quá tuyệt diệu, chỉ giao tranh ngăn ngắn hơn mười chiêu, ông ta đã bị thương, lãnh đủ hai đao một lúc.

Chính trong giây phút ông hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên chạy đâu ra một người, gã nghiêng kiếm đâm lén tên Thủ lĩnh bịt mặt.

Mũi kiếm im hơi lặng tiếng cắm phập vào bả vai Thủ lĩnh bịt mặt.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi trước khi Tần Đại Sơn đi vào cơn hôn mê, ông đã kịp thời nhìn thấy mặt người ra tay tập kích lén cứu mình, người đó chính là Phó thủ của ông, Sở Thiên Vũ, tức Sở tiêu đầu.

Sở Thiên Vũ thấy một kiếm đã chiếm thượng phong, liền chuẩn bị tái chiến, thì người Thủ lĩnh bịt mặt bị thương kia đã nhanh chóng đào tẩu rồi.

Gã liền không chậm trễ, vội vác Tần Đại Sơn thân bị trọng thương lên vai mở dường chạy thoát.

Từ trong rừng có hai tên thổ phỉ chạy ra chặn đường.

Trường kiếm Sở Thiên Vũ vung lên, hai tên thổ phỉ thét lên ngã lăn ra ……

Nghe kể tới đây, toàn bộ sự việc bắt đầu sáng tỏ.

Đường Trung Long đưa mắt nhìn Cao Phong, hỏi: “Theo ngươi, đám thổ phỉ này là thuộc loại người nào?”

Cao Phong nói: “Căn cứ vào địa điểm và lời mô tả của Tần Đại Sơn về đặc trưng của bọn thổ phỉ, đám này rất giống bọn Kim Thị Ngũ Hổ ở núi Hoàng Sơn.”

Đinh Hiểu Lan đột nhiên hỏi: “Kim Thị Ngũ Hổ có phải là năm người không? Nhưng Tần Đại Sơn lại nói bọn họ chỉ có bốn thủ lĩnh?”

Cao Phong nói: “Bởi vì cách đây mười năm khi bọn họ còn trẻ đã chết đi một người.”

Hai mắt Đinh Hiểu Lan sáng lên: “Huynh đã nhận ra bọn chúng?”

Cao Phong nói: “Chẳng những nhận ra, mà còn là oan gia với nhau nữa!”

Đinh Hiểu Lan bỉu môi nói: “Quen đã lâu sao không thấy huynh nói qua cho muội biết?”

Cao Phong nói: “Dĩ nhiên việc đó cách đây mười bốn mười năm năm về trước, sau này huynh sẽ kể cho muội nghe.” Hướng về Đường Trung Long lại nói: “Chúng ta không thể suy đoán tùy tiện được, nó chẳng giúp ích gì, chúng ta cần phải đi kiểm chứng một chút.”

Đường Trung Long nói: “Theo ý của ngươi chúng ta sẽ đi Hoàng Sơn?”

Cao Phong gật đầu: “Việc không nên trì hoãn, càng nhanh càng tốt.”

Đường Trung Long trầm tư giây lát, rồi biểu lộ đồng ý.

Ngay sau đó mọi người bàn bạc xem ai đi ai ở lại.

Ý của Đường Trung Long là muốn Đinh Hiểu Lan và Sở tiêu đầu ở lại khách sạn để chăm sóc Tần Đại Sơn, tiếc rằng lại bị Đinh Hiểu Lan kiên quyết phản đối, lý do nàng chưa từng tới núi Hoàng Sơn bao giờ cả, nay nhân việc muốn đi qua cho biết, với lại trong thâm tâm nàng muốn ở gần Cao Phong.

Đinh Tương Ngọc biết tâm tư muội muội mình, nên chủ động xin được ở lại, cuối cùng cũng dễ dàng giải quyết việc tranh cãi.

Sự tình đã bàn bạc xong, Cao Phong, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan lập tức phóng ngựa đi Hoàng Sơn.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio