Vệ Tân yên lặng nhìn Vị Vụ, không nói tiếng nào.
Ánh mắt khẽ cười của Vị Vụ hơi khép lại, nói: “Anh biết rồi.” Vị Vụ tiến đến bên tai Vệ Tân nói gì đó, Vệ Tân chợt lộ ra một chút kinh ngạc, rồi mỉm cười thật ấm áp: “Ừa.”
Tôi với Tuế Tuế ngứa ngáy hết cả lòng, nhưng rốt cuộc cũng không biết là chuyện gì.
Cần bao nhiêu tiền mới có thể mở góc nhìn thượng đế trong câu truyện này dậy!
A ——
Chuyến đi chơi Cố Cung này, bởi vì Vị Vụ và Vệ Tân đột nhiên tỏ tình với nhau mà kết thúc một cách qua loa. Vị Vụ thậm chí không trưng cầu ý kiến của tụi tôi, trực tiếp tống hai đứa tôi đến trạm Bắc Kinh Nam.
Dọc đường, tôi có thể thấy từ trong gương chiếu hậu, ánh mắt của Vị Vụ thỉnh thoảng sẽ quang minh chính đại liếc mắt nhìn Vệ Tân của ổng. Tự dưng khiến tôi nghĩ tới chuyến đi Bắc Kinh lần trước, Vệ Tân cũng ngồi ở ghế cạnh tài xế, chỉ có điều lần đó, người có ánh mắt không ngừng bay qua bên cạnh chính là Vệ Tân, còn Vị Vụ thì luôn nhìn thẳng.
Tôi không nhịn được cảm thấy tò mò, tại triển lãm tranh cùng cái đêm say rượu ngày hôm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chia tay Vị Vụ và Vệ Tân, tôi với Tuế Tuế đi về phía cửa an ninh.
Mới đi được hai bước, tôi tự dưng ma xui quỷ khiến quay đầu lại, phát hiện hai người bọn họ vẫn còn ở đó, Vệ Tân đầy mặt là nét tươi cười nói chuyện với Vị Vụ, tuy rằng trên mặt Vị Vụ vẫn ít thấy biểu cảm gì như trước, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập ôn nhu.
Tôi không khỏi dừng bước chân.
Vị Vụ hơi xoay người, tựa hồ chuẩn bị rời đi, cái tay luôn theo thói quen cắm vào trong túi quần chạm gần Vệ Tân, mà đồng thời, Vệ Tân cách Vị Vụ nửa bước ở đằng sau, cũng đang thử duỗi tay qua, có lẽ là muốn nắm tay ổng, nhưng tay ảnh còn chưa duỗi đến, bàn tay mà ảnh muốn nắm đã đút vào trong túi quần.
Vệ Tân nắm tay lại, rụt trở về.
Vị Vụ thoáng thấy động tác nhỏ của Vệ Tân, lại rút tay ra khỏi túi quần, cầm lấy bàn tay đang cuộn thành nắm vẫn chưa hoàn toàn rụt về kia, tách ra từng chút một, đan cài mỗi ngón tay của mình vào.
Vị Vụ nghiêng mặt, nói mấy câu gì đó.
Vệ Tân dùng cái tay còn lại che mặt, cúi đầu.
Vị Vụ cầm tay Vệ Tân hơi quơ quơ, dắt ảnh đi về trước.
“Tiểu Vũ, đi thôi! Cậu nhìn gì thế?” Tuế Tuế gọi tôi.
Tôi đi chậm vài bước đuổi theo Tuế Tuế, vui vẻ tung tăng nói: “Tuế Tuế ơi!”
Tuế Tuế: “Làm sao vậy?”
Tôi: “Lưỡng tình tương duyệt với người mình thích, thật tốt quá nha!”
Thông minh như Tuế Tuế lập tức hiểu ngay tôi đang nói gì, dùng ánh mắt truy tìm bóng dáng của Vị Vụ và Vệ Tân, nhưng trạm Bắc Kinh Nam quá nhiều người, may mà chiều cao của cả hai xuất chúng, mới có thể tìm được bọn họ.
Giữa những khe hở trong dòng người tấp nập, Tuế Tuế chắc cũng nhìn thấy mười ngón tay liên kết của Vị Vụ và Vệ Tân. Thế là, cô nàng cũng dắt tay tôi, đi vào bên trong: “Hi vọng chàng khờ mà Tiểu Vũ thích, cũng thích cô ngố Tiểu Vũ này ha!”
Tôi: “Cậu mới là ngố ấy!”
Tuế Tuế: “Ha ha ha…”
Cùng ngày tụi tôi về trường học, lão Trương biết được chân tướng thì bù lu bù loa một trận, cuối cùng vẫn là Tuế Tuế trấn áp hắn.
Tuế Tuế nói như vầy: “Lão Trương à, ông suy nghĩ một chút đi, nếu như tụi tôi không coi ông là bạn tốt, thì làm gì nói cho ông biết, để còn bị ăn chửi? Đúng không? Không dẫn ông theo là do không tiện, ông nghĩ thử coi, Cầu Lông đi Bắc Kinh, kéo ông theo, là chuyện gì đây? Thông minh như Vị Vụ, sẽ không cảnh giác sao?”
Lão Trương tin phục lý do thông não này, cũng tự trách sâu sắc hành vi gây sự của mình, cuối cùng tiếp nhận “giáo dục yêu thương” từ Kiếm ca.
Tôi yên lặng cầu nguyện cho lão Trương ở trong lòng —— Cầu xin bạn gái của Kiếm ca sẽ chừa cho lão Trương mấy cọng lông mèo.
Sau đó, Vị Vụ với Vệ Tân biến mất suốt năm ngày trời.
Tôi hơi lo lo nên từng gửi tin nhắn WeChat cho bọn họ, nhưng chỉ nhận được một cái biểu cảm thuẫn thuẫn đáng yêu của Vệ Tân, kèm theo một câu đầy mùi cơm chó “Vị Vụ anh ấy không có chuyện gì đâu, chỉ là không có thời gian trả lời WeChat thôi” —— Gửi từ tài khoản của Vị Vụ.
Vừa thấy là biết Vệ Tân gửi!
Với chuyện này, khóe miệng của Tuế Tuế biến thái giương lên: “Sẽ không phải là ở trong phòng ngủ chơi xếp hình chừng mấy ngày chứ?”
Tôi: “…”
Tuế Tuế, mình thấy đầu óc của cậu bắt đầu đen như đêm rồi đấy.
Học sinh giỏi Đại Lâm lại đúng lúc cổ động: “Xin mời đại văn hào Tuế Tuế diễn tả tại chỗ cho chúng ta nghe!”
Cái này thì tôi đồng ý hai tay hai chân!
Tôi cầm một cây bút trên bàn của Đại Lâm, dâng cho Tuế Tuế, bị Tuế Tuế quăng cho một câu “Méo có cửa”.
Tụi tôi không chờ đến được Vị Vụ và Vệ Tân online, nhưng chờ tới được tin tình báo mới toanh của Quạt Giấy.
Quạt Giấy bảo: “Tuế Tuế à, sao tui cảm thấy tin tức của bà rời rạc nghiêm trọng vậy? Giống như repost truyện của người ta mà còn repost thiếu mấy chương ấy?”
Tuế Tuế cảm giác tố chất nghề nghiệp của mình bị sỉ nhục: “Không thể nào!”
Quạt Giấy: “Ngày hôm qua lúc tụi tui đánh danh kiếm, có một trận đánh cực kỳ hay, xong lão Trương nói với con nhỏ đó là ‘Chồng ơi giỏi quá moah moah’.”
Tuế Tuế mắng nhân viên tạm thời của hiệp hội bà tám lão Trương là cái đồ quá dễ dãi.
Tôi giúp lão Trương giải thích, kỳ thực trước đây hắn cũng gọi Vị Vụ như vậy, mới vừa nói xong thì Tuế Tuế đã véo mặt tôi: “Tại sao lúc trước cậu không kể tụi mình nghe lão Trương gọi Vị Vụ là “chồng”?!”
Tuế Tuế và Quạt Giấy hận đến nghiến răng nghiến lợi —— Tôi, học viên phỏng chừng vĩnh viễn không tốt nghiệp nổi của hiệp hội bà tám, cùng lão Trương, nhân viên tạm thời của hiệp hội bà tám, đều ở trong cái drama gió bão bập bùng này, còn hai cổ thì giống như cứ đứng trong gió bão, nhưng lại không hay không biết gì cả.
Hiệp hội bà tám, còn gì là mặt mũi nữa chứ.
Giữa ánh mắt muốn xử đẹp tôi của Tuế Tuế, tôi không dám giải thích cho cô nàng biết lão Trương chỉ là giỡn nhây thôi.
Tuế Tuế hỏi: “Con nhỏ Mộc Cẩn Hoa Khai này nhô ra từ chỗ nào vậy, trước đây chưa từng gặp cái acc này bao giờ.”
Quạt Giấy chụp một tấm hình nhân vật của Mộc Cẩn Hoa Khai gửi qua, nói: “Lúc trước chắc nghỉ game.”
Tôi ngu ngốc hỏi một câu: “Sao cậu biết?”
Quạt Giấy tặng cho tôi một cái biểu cảm thiếu nữ dịu dàng đập người hung tàn: “Dưới thanh nhân vật của nhỏ đó có BUFF ‘Người cũ quay về’ () kia kìa!”
() Nhân vật quá ngày không online thì sẽ nhận được một cái buff người cũ quay về, có tác dụng rớt thêm một món trang bị nếu đánh bí cảnh.
Tôi không nên ở đây, tôi nên kéo khóa cái mồm mình rồi ngồi trong góc chơi thôi.
Đại hội hóng hớt này còn chưa tiến hành xong, thì dưới lầu đã vang lên tiếng la quen thuộc của Kiếm ca: “Tuế Tuế ——”
Tuế Tuế mò mẫm tìm điện thoại di động. Ui giời! Vài cuộc gọi nhỡ.
Túm lấy cái túi, Tuế Tuế chạy rồi.
Quạt Giấy cũng chuồn nốt.
Để lại nhi đồng Cầu Lông suy nghĩ một chút, nên làm bài tập thôi. Tôi theo thói quen treo trong YY của Vị Vụ, kết quả mới vừa vào, thì nghe thấy cái người mất tích mấy bữa nay là Vị Vụ đang ở trong YY nói: “Em gọi đi nào.”
Tôi:???