Thật ra thì đem chính mình ở trong phòng, an tĩnh suy nghĩ lại, không ra mấy phút mà có thể nghĩ thông suốt. Tình nguyện tin tưởng Yết Thấm, cũng không nguyện tin tưởng người đàn ông của mình, Thì Nhan cũng cảm giác mình có chút không tưởng tượng nổi .
Tịch Thịnh thấy cô từ trong phòng ra ngoài, người tựa như thay đổi, thế nhưng hắn lại vẫn như cũ không thấy sắc mặt vui mừng, nghiêng mắt nhìn cô một cái: "Chị, người lại muốn đi sao?"
"Không có ."
Tịch Thịnh khinh thường với tin tưởng: "Làm trò, em dám đánh cuộc, đến lúc đó anh ta gọi một cú điện thoại tới đây, bảo đảm chị lập tức chạy như bay ra khỏi cửa."
Hắn một lời nói trúng, Thì Nhan cười đến lơ đễnh. Cô liền nắm ở trong tay quả mâm xôi đen, ý đồ rõ ràng như vậy, bị hắn nhìn ra cũng không kỳ quái.
Tịch Thịnh sáng sớm canh giữbở trước máy vi tính vui vẻ xem websites, thấy thời gian không còn sớm, bày ra dáng vẻ thuận theo: "Giúp em đi mua đồ ăn sáng đi."
Thì Nhan tối hôm qua mất ngủ nghiêm trọng, hiện tại chỉ muốn bất động nương nhờ trên ghế, hai chân cô vén lên, làm bộ như không nghe thấy. Tịch Thịnh đứng dậy gảy nhẹ gáy cô, đảo mắt ôm túi bánh bích quy trở lại.
Thì Nhan cũng đã ngồi vào vị trí của hắn, nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính: "Ngươi chừng nào thì thích xem nhiều chuyện rồi hả ?"
Websites tin tức toàn bộ báo cáo phú thương nổi danh kết hôn, trên phố tin đồn tân nương mánh khoé rất cao, dựa vào con riêng thượng vị, thời gian trước thế kỷ đoạt tử án huyên náo xôn xao, có thể thấy được Cô bé lọ lem này dã tâm bao nhiêu, hôm nay Cô bé lọ lem cuối cùng được lọt mắt xanh toàn bộ thạch vương lão ngũ này, các khách xem hoặc hâm mộ, hoặc khinh bỉ, đều hóa thành trà dư tửu hậu dừng lại đàm luận.
Tịch Thịnh nhai bánh bích quy nói: "Chỉ là muốn xem một chút thế kỷ này Cinderella rốt cuộc có dáng dấp như thế nào."
"Mẫu bằng tử quý loại loại này, không có gì đáng giá tò mò."
"Nhưng dàn ông, loại sinh vật này chính là kỳ quái như vậy, lúc huyết mạch trong tình yêu lực ảnh hưởng có đôi khi quá mức ."
Tịch Thịnh chậc chậc thán, Thì Nhan nghe được sắc mặt ngưng tụ, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại nắm ở trong tay.
Thế nào còn không có gọi điện thoại?
Trì Thành cả ngày cũng không có liên lạc với cô.
Thì Nhan suy nghĩ, nên không phải lúc ấy cô lấy cớ phải bận rộn công sự mà cúp điện thoại của anh, anh mới không chịu chủ động liên lạc lại?
Làm càn cũng chính là cô, Thì Nhan lấy chính sách dụ dỗ cố gắng thuyết phục Tịch Thịnh: "Nếu không em gọi điện thoại cho anh rể tương lai của em, hẹn anh ta đi quán quyền anh đánh quyền?"
Tịch Thịnh mặt đen lại, cự tuyệt.
Tại giữa trưa Thì Nhan chỉ đành phải đơn giản dọn dẹp bắt lính theo danh sách. Cô nghiễm nhiên một điệu bộ chuẩn bị ở chỗ Trì Thành xây dựng cơ sở tạm thời, Tịch Thịnh thấy thế lắc đầu, thở dài nói: "Chị rốt cuộc muốn vứt bỏ em."
Thì Nhan không khách khí bóp mặt hắn: "Nói nhăng cuội gì đó?"
Lái xe trở về nhà trọ Trì Thành, nhấn chuông cửa hồi lâu cũng không có người tiếp, vốn định cho anh kinh hỉ, không ngờ đi một chuyến không thành, Thì Nhan lúc này mới nhớ tới muốn gọi điện thoại cho anh.
Đối với mình, đối với anh, cũng quá chắc chắn, cô coi như là đến nếm đau khổ —— Trì Thành nơi đầu kia nói: "Anh đi công tác."
"Anh không phải nói là xin nghỉ ngày?"
Thì Nhan thật ra thì tưởng tượng ra được anh đại khái sẽ nói những lời trấn an, người đàn ông này vụng về, dụ dỗ tới dụ dỗ đi cũng liền mấy câu như vậy. Không ngờ, anh chỉ là lạnh nhạt nói: "Anh đã không phải Trì Thành năm trước, không thể nào bởi vì tình cảm làm trễ nải công việc, cũng không thể ngày ngày vây quanh chuyện của em, là em nói đúng không ?"
Ngữ điệu anh xa cách đến gần như cứng nhắc, Thì Nhan trên mặt có chút không nhịn được, ở nơi này vắng vẻ trên hành lang miễn cưỡng cười hạ xuống, cũng không biết cười cho ai nhìn: "Như vậy sao. . . . . ."
Cô tự nhận giọng nói cũng không khác thường, lại không biết anh nghe ra điều gì, dừng một chút, mới hơi hiền hòa một chút: "Nguyên bản là có chuyện muốn đi Bắc Kinh, là trên đẩy xuống . Em sáng sớm liền đi, đại khái cũng rất vội, thời gian trên anh chiều theo em, dứt khoát trả phép."
"Vậy lúc nào anh trở lại?"
"Không xác định."
". . . . . ."
Cúp điện thoại, Thì Nhan nhìn rương hành lý xinh xắn lúng túng. Hành lý của mình thế nào xách ra khỏi nhà, hiện tại liền muốn thế nào xách về đây, Tịch Thịnh thấy, cô không thiếu được sẽ bị giễu cợt.
Kéo hành lý trở lại bãi đậu xe, cô mở cốp sau ra, trực tiếp ném hành lý vào.
Trở về Thì Dụ trả phép đi làm.
Bận rộn một ngày, rốt cuộc làm xong, cũng chính là chuyện Kim Hoàn, bằng lòng chuyện kia ngược lại lại càng không sống yên ổn.
Thứ nhất đại phiền toái đã giải quyết, tất cả mọi người có thời gian nhàn hạ, thứ hai, thật sự là lòng hiếu kỳ quấy phá, đầy tớ mọi người quanh cô lòng vòng hỏi thăm, cô cùng Trì tổng có chuyện bí mật.
Thì Nhan một câu đã từng, chỉ có Chris như cũ không thuận theo: " Toàn bộ đồng nghiệp chúng tôi nhìn thấy thời điểm anh ta ôm ngài đi xuống, mắt cũng cấp bách đỏ."
Thì Nhan lấy cớ đi phòng giải khát pha cà phê, Chris lại cũng vào theo tới nơi: "Lão đại, thành thực khai báo thôi. Nếu như các người. . . . . . A, thật có quan hệ thế nào, Thì Dụ chúng ta về sau lại thật sự là không lo không có con đường . . . . ."
Thì Nhan lập tức muốn cô ta dừng lại, "Làm ăn mà thôi, tôi tội gì bán mình rồi hả ? Cũng chớ đoán mò."
Chris đứng tại phòng giải khát không chịu đi, Thì Nhan định ngồi xuống xem tạp chí xây dựng.
Nhắc tới cũng khéo, Trì Thành lên mặt trang bìa này, tây trang đen, áo sơ mi màu xanh dương đậm, người đàn ông anh tuấn nghiêm cẩn, được đứng thứ nhất "Nghiệp giới tân quý", bên trong kèm theo giới thiệu vắn tắt xem như lý lịch hoàn mỹ.
Chris chỉ lo thưởng thức cùng tờ một bên kia được xưng "Nữ vương thiết kế từ Newyork mới trở về" Yết Thấm, cũng hào phóng bày tỏ ghen tỵ, nhưng Thì Nhan vẫn nhìn chằm chằm chuỗi chữ nhỏ này không buông, "Cùng bạn gái họ Nhiễm tình cảm ổn định."
Chris chậc chậc thán: "Yết Thấm này muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, thời điểm ta cái gì mới có thể giống như cô ta. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Thì Nhan bỗng nhiên đứng lên, chén cà phê đã đặt trên bàn.
"Lão đại ngươi đi đâu?"
"Về nhà."
"Ngươi không phải là vừa trả phép sao? Lão đại! . . . . . ."
Sân bay thủ đô .
Trì Thành không ngờ đại biểu công ty đối phương tới đón máy bay, hẳn là Nhiễm Khiết Nhất. Nghĩ lại, lúc ban đầu hai phía công ty chính là do cô đáp cầu dắt mối, hiện nay phái cô tới đón người, cũng không đủ là lạ.
Nhiễm Khiết Nhất biểu hiện được so với anh hơn ngoài ý muốn, chỉ nhận điện thoại cùng đi với người của chi nhánh công ty Kim Hoàn: "Công ty người ta nói anh nghỉ phép ở đây."
Trì Thành hiểu cô ý ở ngoài lời, cô cũng ở tận lực tránh khỏi cùng anh gặp mặt.
Kim Hoàn nhìn trúng một mảnh đất vốn là của công ty đối phương, Trì Thành làm liên tục, khảo sát thực địa chỉ là đi một chút ngang qua sân khấu, cùng Phó tổng công ty đối phương thi hành chu toàn mới hao tổn thời gian, bữa tiệc buổi tối thiết lập tại khách sạn Kim Hoàn, đang là địa bàn của mình, Trì Thành tự nhiên muốn theo cùng.
Trên bàn rượu nữ nhân muốn ăn thua thiệt chút, không phải anh cản trở, Nhiễm Khiết Nhất sợ là không thiếu được một cuộc phải say.
Bữa tiệc giải tán, hai quản lý chi nhánh công ty đã sớm say như chết, Trì Thành kêu tài xế đưa bọn họ trở về, mình trực tiếp ở trên lầu mở ra gian phòng.
Trì Thành xin phục vụ đưa thuốc giải rượu đi lên, không lâu lắm đã có người nhấn chuông cửa.
Mở cửa chỉ thấy Nhiễm Khiết Nhất đứng tại bên ngoài.
Trì Thành đè huyệt Thái Dương, mi tâm nhíu lại: "Em cũng ở nơi này?"
"Gặp anh uống không ít, đặc biệt đưa thuốc giải rượu cho anh ."
Thuốc giải rượu, mật ong, trà xanh, Nhiễm Khiết Nhất mang không ít thứ vào cửa.
"Cám ơn."
"Một cái nhấc tay mà thôi." Nhiễm Khiết Nhất dịu dàng cười.
Trì Thành cầm mật ong cô đưa qua. Nhiễm Khiết Nhất ngồi xuống ở quầy rượu bên kia: "Gần đây trôi qua như thế nào?"
Trì Thành động tác dừng lại, hồi lâu, khẽ cười nói: "Đau cũng vui vẻ ."
Không biết sao, Nhiễm Khiết Nhất trong tiếng cười của anh đọc lên tự giễu nhàn nhạt.
"Anh, cùng cô ta. . . . . ."
"Khiết Nhấtt." Anh cắt đứt lời cô.
"Hả?"
"Chúng ta là bạn bè, đúng không?"
Nhiễm Khiết Nhất sắc mặt hơi cương.
Anh là muốn nói, anh cùng với cô, chỉ là bạn bè thôi. . . . . .
"Bởi vì công ty chúng ta cũng muốn giao thiệp với giới khách sạn, em ở tại Kim Hoàn các anh thuần túy chỉ vì khảo sát, không phải là vì cùng anh lôi kéo làm quen."
Anh đem mật ong qua đưa cho cô một ly: "Xin lỗi."
Một ly này, Nhiễm Khiết Nhất tiếp xúc vừa cũng không phải, mà không nhận cũng không được, "Cái người này, chính là đối với người khác thật tốt quá, nếu như anh có điểm tuyệt tình, một chút cơ hội cũng không cho, tựa như mới vừa rồi, nếu như anh không phải cho em vào cửa, em cũng sẽ không. . . . . ."
Nhiễm Khiết Nhất lời nói tan tác, cuối cùng tiếp tục không nói xuống.
Bỗng dưng bay tới một hồi tiếng chuông điện thoại dễ nghe, đúng lúc thay thế đoạn bỏ trống, Trì Thành cùng Nhiễm Khiết Nhất đều thở phào nhẹ nhõm.
Là điện thoại của anh, Trì Thành vừa nghe điện thoại liền đi ra ngoài.
"Đã ngủ chưa?" Thanh âm của cô có chút thấp, không tự chủ mang theo tựa như đầu độc.
"Còn chưa có."
"Chuyện buổi sáng, thật xin lỗi."
Thanh âm Thì Nhan xuyên thấu qua làn sóng điện, thoáng như một dòng nước nóng, ấm thính giác của anh, anh cười mà không biết: "Chuyện gì? Anh đã quên."
"Em vốn còn muốn bồi thường anh một cái, anh nếu quên, vậy coi như xong thôi."
Cô đầy ngập mất mác, cũng không biết là không phải xạo lời, nhưng anh xây lên nguội lạnh, chỉ cần cô đối mặt như vậy, tổng hội mất đi hiệu lực: "Đừng."
Anh bật thốt lên, Thì Nhan nghe cười khanh khách.
Vừa gặp lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Trì Thành đi ra cửa.
"Nói đi, như thế nào bồi thường?" Vừa nói vừa kéo cửa ra.
Trong nháy mắt, Trì Thành trước mắt thoáng một cái, trong ngực trầm xuống.
Thì Nhan như gấu Koala một dạng ôm lấy anh, chân kẹp vững vàng ở trên hông của anh. Trong tay hai người cũng cầm điện thoại di động, Thì Nhan hung hăng hôn anh: "Như vậy bồi thường!"