Bùi Lục Thần kéo cô ra cửa chính của hộp đêm, tay vẫn còn run, cũng không biết là tức giận, hay là hưng phấn.
Trên mặt Thì Nhan mặc dù cười ha hả, một bộ dáng hết sức hả giận, cũng đã lặng yên vụng trộm không một tiếng động đẩy tay anh ra.
Lòng bàn tay Bùi Lục Thần đột nhiên trống, cảm giác thiếu đi cái gì, lại thấy cô cười, đầu óc càng thêm nóng lên.
"Tôi đụng cô nửa đoạn đầu ngón tay cũng không được, đầu heo kia sờ cô nửa ngày cô thế nào cũng không phản ứng?"
Thì Nhan coi thường oán giận của anh, từ trong túi lấy ra nửa bình nước lọc đưa cho hắn. Nước lọc luôn mang bên mình, đổi lại trong tiệc hỗn loạn có thể thay rượu phòng thân.
"Uống chút nước, sẽ bớt giận."
"Chẳng lẽ Bùi Lục Thần tôi còn không sánh bằng một đầu heo?"
Anh vẫn không ngừng tức giận, cô ngược lại thoải mái nhàn nhã: "Bùi thiếu, miệng sạch sẽ chút."
"Cái người này, tại sao có thể. . . . . ."
"Cám ơn." Thì Nhan ngắt lời anh, ngữ điệu mềm mại.
Anh nhất thời cứng họng, bất giác nhìn xuống mặt của cô. Đã biết cô lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cô thật lòng nở nụ cười.
Bùi Lục Thần thần trí chưa kịp phản ứng, cửa chính bên kia có bóng người đột nhiên đung đưa —— giám đốc Triệu với bộ mặt đầm đìa máu tươi dẫn người từ hộp đêm vọt ra.
Thì Nhan cuống quít đem Bùi Lục Thần đang thất thần kéo thấp xuống, hai người đồng loạt núp ở sau xe. Một mảnh mềm mại, cứ như vậy trong lúc vô tình dựa vào trong ngực Bùi Lục Thần, trái tim đột nhiên một hồi rung động, làm Bùi Lục Thần bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô cảm thấy tiếng tim đập của anh, chờ những người đó đuổi theo ngược hướng khác, Thì Nhan lập tức đứng lên, lui về phía sau, giãn ra khoảng cách giữa hai người.
Bùi Lục Thần vội ho một tiếng, "Bọn họ nhất định sẽ đến chỗ cô đỗ xe đợi, tôi đưa cô về."
"Không cần ——" Thì Nhan cố ý cự tuyệt liền dừng lại, liếc phía sau anh tại một điểm nào đó, ngay sau đó đổi lời nói "Được."
Bùi Lục Thần không phải là không biết trong đó có mờ ám, theo ánh mắt Thì Nhan liền quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng ở nơi xa đó.
Người đàn ông kia đứng ở bên cạnh mấy đôinam nữ đang say, càng nổi bật bắt mắt.
Khoảng cách có chút xa, diện mạo nhìn không rõ, dáng người ngược lại uy vũ hiên ngang, dáng điệu đầy đủ, nhìn về bọn họ bên này, ánh mắt lại mang theo cảm giác bị áp bức.
Bùi Lục Thần cảm thấy quen mắt, đang muốn cẩn thận nhìn lại, nhưng Thi Nhan đã mở miệng thúc giục anh: "Chúng ta đi thôi."
Bùi Lục Thần lái xe, trên đường đi Thì Nhan đều gọi điện thoại, Bùi Lục Thần ở bên cạnh nghe, nửa câu cũng không xen vào.
Trong lòng nhận định cô đây là cố ý, nhưng cũng không có biện pháp, đưa cô về đến nhà, Bùi Lục Thần mới nói: "Không mời tôi lên ngồi một chút?"
Thì Nhan trầm mặc cởi dây an toàn.
"Dù sao cũng nên có một Goodbye kiss chứ?"
Thì Nhan trầm mặc mở cửa xe.
Bùi Lục Thần thò đầu ra cửa sổ xe: " Ngày mai tôi tới đón cô?"
Thì Nhan cũng không quay đầu lại, cánh tay giơ cao, vung vung lên, không biết là cự tuyệt, hay là cùng hắn nói lời từ biệt.
Phụ nữ không tình cảm, thật là không thú vị . . . . . . Đưa mắt nhìn bóng dáng cô, cho đến biến mất không thấy gì nữa, Bùi Lục Thần đạp mạnh tay ga, trong nháy mắt đã lái về phía rất xa.
Về đến nhà, lần đầu tiên cô thấy Tịch Thịnh ôm nửa quả dưa hấu xem ti vi.
"Ở cửa sổ em thấy có người đưa chị về."
Khẽ ném giày cao gót vào trong tủ giày, Thì Nhan chân không đi tới, "Bé con chớ xen vào việc của người khác."
" Cái cỗ xe rốt cuộc là của ai? thật là bảnh!"
Thì Nhan âm thầm thêm một câu: người khác càng bảnh hơn.
"Bùi Lục Thần?"
"Em có phiền hay không?"
Xem ra đã đoán trúng, " Đến lúc nào thì chị dẫn anh ta đến cho em nhìn một chút?"
"Em hiếu kỳ với người đàn ông đó làm gì?"
"Em đã ăn của anh ta hộp chocolate Bỉ cao cấp rồi, không thể tò mò về hình dạng anh ta như thế nào sao?"
Bùi Lục Thần không phải người dễ dàng thỏa hiệp, để cho anh đừng mang quà tặng đến công ty, anh lại trực tiếp chuyển về nhà, kết quả toàn bộ vào trong túi Tịch Thịnh.
Thì Nhan hai mắt nhìn TV, vô tình nói nhiều, " Xem phim gì thế? không hay, đổi đài."
"Phim Hàn mà. Không đổi."
"Em lúc nào đã thích phim Hàn rồi hả ?"
Tịch Thịnh từ chối cho ý kiến, chỉ mải nhìn cô, rõ ràng không có ý định nhìn ti vi, "Chị xem, diễn viên này tên là Trì Thành."
Trong phút chốc, điều khiển ti vi dừng lại hình ảnh vừa rồi, khiến cho cô không nhúc nhích, ánh mắt cũng ngẩn ngơ.
Sau đó chợt giương mắt lên.
Tịch Thịnh tư thái lười biếng dựa lưngvào sofa, cầm điều khiển ti vi cứng ngắc trong tay giấu đi, "Ngày trước không phải chị nói có bạn trai sao? Em nghĩ mãi không ra tên anh ta, hiện tại, rốt cuộc nhớ ra."
Mỗi lần cô uống rượu say, đều lẩm bẩm lời giống nhau, nghe không rõ rốt cuộc là đang nói cái gì, thì ra, là một cái tên. . . . . .
Trì Thành. . . . . .
Đã từng uống đến muốn bất tỉnh, đến run lẩy bẩy, ôm mình co rút thành một cục, đau đến không muốn sống, vẫn một câu: "Trì Thành, ta đau. . . . . ." Tịch Thịnh cả đời cũng không nghe được lần thứ hai.
"Anh ta so với người trên ti vi, còn đẹp hơn nhiều."
Vẻ mặt Tịch Thịnh có chút cứng, " Em thấy chị ít khi khen ai quá đáng. Anh ta có chỗ nào đẹp hơn?"
"Nơi nào cũng đẹp."
Trước sau như một, một câu nói, ba phần giống như than thở, bảy phần tựa như tiếc hận, Tịch Thịnh không ngờ cô sẽ phản ứng như thể sóng nước chẳng xao, trong lòng đau xót, lập tức chuyển kênh.
Hắn nhất thời nhanh miệng, phát giác lời hỏi ra có chút thương xót, thần trí Thì Nhan tựa như đã trở lại, "Chị đi ngủ trước đây."
"Vâng." Tịch Thịnh nhìn chằm chằm TV, đổi kênh lung tung, ý nghĩ đã đi thật xa.
Tịch Thịnh ôm ti vi cả đêm không chợp mắt, sáng sớm tắm qua, đi mua chút đồ ăn sáng đợi cô rời giường. Không biết cô ngủ có ngon hay không, từ cửa phòng đi ra, vẫn như cũ gọn gàng xinh đẹp.
Hắn đem cà phê của cô đổi thành sữa tươi, "Bao tử chị không tốt, đi xã giao cũng uống ít rượu thôi, ba bữa cơm nhớ phải ăn."
Thì Nhan bất đắc dĩ: "Bé con, đang quản chị sao?"
Tất cả chuyện tối hôm qua cô tựa như đều không nhớ rõ, cười thật là đẹp.
"Chị sợ chị đi rồi, em không chăm sóc tốt bản thân mình?"
Đứa nhỏ này, mấy ngày nay thật là làm cho cô liên tiếp kinh ngạc: "Chị phải đi đâu?"
Khẩn trương giương lên nụ cười, cô nhìn đứa em nhỏ "Chị chuẩn bị trở về Vô Tích thăm cha, nếu không thì cùng đi theo chị ?"
"Ông ta cũng không phải là cha em, em không đi, " Thì Nhan tiếp tục cúi đầu bôi tương hoa quả: "Em tốt nhất đừng đi."
"Kể từ lúc chúng ta đi Mĩ cùng Yết Thụy Quốc, liền không có liên lạc. Sợ thời điểm ông ấy nhớ ra sẽ đuổi theo mà đánh chết chị."
Mặc dù ngoài miệng trêu ghẹo, nhưng biểu tình Tịch Thịnh, không có hưng phấn, chỉ có bình tĩnh, cùng chút ít cô đơn.
Thì Nhan ít khi lộ ra thương xót, cô trìu mến gẩy gẩy tóc của hắn, " hiện tại, phỏng chừng ông ta đã là một lão già, không đánh em được đâu."
"Chị muốn nói, nếu biết Yết Thụy Quốc sụp đổ em có vui không?"
Thì Nhan hừ lạnh, " Tốt nhất, vui vẻ đến phát bệnh tim."
"Miệng độc như vậy, cẩn thận gặp báo ứng." cô đơn thoáng qua rồi biến mất, hắn cười híp mắt đè tay cô lại.
"Chị sẽ chờ."
Một câu nói đùa, lại để cho hắn nói trúng, Thì Nhan đụng vào tiểu nhân ——
Giám đốc Triệu bị đánh, cuộc làm ăn của Thì Dụ bị hớ lại không tính, nhưng bị bọn đầu gấu động đến, mới thật phiền phức.
Giám đốc Triệu muốn bức Thì Nhan đem người gây họa ra, mang theo người chờ dưới công ty,. Thì Nhan dứt khoát muốn thay Bùi nhị thiếu dọn dẹp cục diện rối rắm, chỉ khổ cho người Thì Dụ mang bức tranh đến nhà vợ giám đốc Triệu, cửa trước bị chặn, cửa sau bị đánh.
Một ngày kia Kim Hoàn muốn tuyên bố nhà thiết kế thắng thầu, Thì Nhan phải tự mình có mặt.
Cũng may đi Kim Hoàn nghe được tin tức tốt, có hai nhà thiết kế thắng thầu, một nhà trong đó, chính là Thì Dụ. Trì Thành tuyên bố tin tức, vấn đề liên quan, anh sẽ cùng với người phụ trách của hai nhà thiết kế bàn bạc.
Bên nhà thiết kế khác phải thay đổi người đi theo, người thay còn chưa tới, trong phòng hội nghị chỉ có cô cùng Trì Thành ngồi đợi.
Anh hút thuốc lá, đưa sang cho cô.
Cô khoát khoát tay: "Cai rồi."
Anh không nói gì, tiếp tục làm việc, một lát sau, lại đột nhiên mở miệng: " Cai lúc nào? Năm đó tôi khuyên thế nào, cô cũng không chịu."
Trong đầu Thì Nhan kêu không xong, tại hộp đêm hôn nhau, người này đã học được cách trêu chọc cô rồi, hiện tại anh lại muốn gì khi hỏi như thế?
"Thuốc lá, chỉ cần nghĩ, khó như vậy thì cũng sẽ cai được."
Giọng nói không chút để ý, nhưng một nháy mắt kia, đột nhiên Trì Thành cảm thấy cổ họng căng lên, nơi nào đó cảm xúc dâng trào.
Bữa ăn tối kết thúc hội nghị, Thì Nhan nhìn người dẫn đầu đi ra phòng họp chính là người đàn ông kia, tim có chút chua, bị một chút mà thôi, cô lại hết sức xem nhẹ.
Đi lấy xe tại bãi đỗ, đã thấy Bùi Lục Thần dừng chiếc Grand Sport trước mặt bước tới, Thì Nhan im lặng nhìn trời.
Xe cùng người đều nổi bật, Bùi nhị thiếu chống khuỷu tay lên mui xe, "Tôi chờ cô đã lâu."
Thì Nhan đang suy nghĩ muốn đối phó "Kẹo da trâu" như thế nào, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu: "Thì tiểu thư!"
Thanh âm này, làm trong lòng cô "Lộp bộp" một tiếng.
Theo tiếng kêu nhìn lại, Thì Nhan thật không biết nên giận hay nên cười, giám đốc Triệu mang theo mấy tên tay chân, cũng tại chỗ này đợi cô nửa ngày. Thì Nhan không nói hai lời chui vào trong xe Bùi Lục Thần.
Giám đốc Triệu lập tức nhận ra Bùi Lục Thần, bực tức: "Đứng lại cho tôi!"
Bùi Lục Thần lập tức lên xe, còn chưa có ngồi vững vàng, Thì Nhan đã đạp ga. Bùi nhị thiếu không biết sống chết mà cười: "Đừng chạy chối chết, làm như hắn có thể giết tôi?"
Thì Nhan không để ý tới.
Cô chạy không quen, xe còn chưa có ra khỏi bãi đậu, tại khúc quanh suýt nữa đụng vào một chiếc Land Rover màu trắng đang lái ra ngoài.
Dồn sức thắng xe, nhưng khi cô khởi động lại, lại không nhúc nhích!
Nhìn vào gương hậu, thấy giám đốc Triệu chạy không nổi, đang vội vàng kêu tay chân đuổi theo.
Thì Nhan vẫn đang phân cao thấp cùng cần sang số: "Xe rởm?" Đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trì Thành đang đứng ở trước mặt.
Bùi Lục Thần cùng Trì Thành coi là có duyên gặp mặt một lần, xuống xe xem xét, Trì Thành cùng chiếc Land Rover không tổn hại gì.
"Trì tiên sinh thật xin lỗi, bạn gái của tôi lái xe quá lỗ mãng rồi."
Trì Thành ngẩn ra, nhìn về cô gái trong xe mui trần, lông mày ngọn núi nhíu lên.
Từ đáy lòng chua xót lại không khỏi xông ra, nghe câu "Bạn gái", Thì Nhan dừng lại tất cả động tác, chẳng thèm cần sang số, hướng về phía Bùi Lục Thần cũng không tính toán cứu anh nữa.
Trì Thành nghiêng đầu thấy bộ dáng mấy người lưu manh đang đuổi tới bên này, gọi điện thoại liên lạc tới an ninh tòa nhà, âm thanh lại khuếch đại vừa phải:
"Chúng tôi cùng một số người ở bãi đậu xe nổi lên phân tranh.
Đúng.
Nhanh chút, những người đó. . . . . ."
"Bịch" một tiếng, gậy bóng chày của bọn lưu manh đã nện lên cánh tay của Trì Thành.
Điện thoại di động bay ra thật xa, Trì Thành nhịn đau chống chọi đối phương, cánh tay thật vất vả đoạt lấy gậy bóng chày, bụng lại bị một quyền.
Một quyền hung ác kia, như nện vào trung khu thần kinh Thì Nhan, "Không được ——!" Cô lao xuống xe, Bùi Lục Thần tay mắt lanh lẹ, ngăn cô lại.
"Buông tôi ra!" Thì Nhan nghiêng đầu, nước mắt đã vội vã rơi xuống, Bùi Lục Thần nhìn thấy, hoàn toàn mất hồn.
Tay như cũ vẫn ôm cô.
Thì Nhan hốt hoảng luống cuống, tiếng kêu rên khổ sở của anh cơ hồ phóng đại nghìn lần vạn lần, như xuyên qua chặn đánh màng nhĩ của cô.
Cô tát hắn một cái: "Anh ấy đang bị đánh thay anh! ! !"
Bùi Lục Thần từ trong bệnh viện đi ra, Thì Nhan đang tựa bên cạnh xe chờ tin tức.
"Trên đầu anh ta khâu mấy mũi, nứt xương một chút xíu mà thôi."
". . . . . ."
"Đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, anh ta không có gì đáng ngại."
". . . . . ."
Bùi Lục Thần tự tìm mất mặt, học tư thế của cô, chuyển người tựa bên cạnh xe, "Anh và anh ấy biết nhau?"
". . . . . ."
"Rất quen?"
Trì Thành từ bệnh viện ra ngoài, trời đã tối hoàn toàn, xe của anh đậu ở công ty, bước đi lại có chút khó khăn phải đi đến bên đường gọi taxi, với anh mà nói, thật không phải là chuyện dễ.
Đi tới nửa đường khi nhìn thấy cô, anh còn tưởng là mình hoa mắt.
Trì Thành không hề chớp mắt, nhìn cô đang đạp lên màu vàng ấm của ánh đèn đường, từ từ đến gần anh.
Thì Nhan đứng trước mặt anh, câu thứ nhất không biết muốn nói gì, lo lắng bao phủ thật lâu.
Trầm mặc hồi lâu, dài gần như một thế kỷ, ". . . . . . Tôi mua bữa tối giúp anh." Thì Nhan đem túi đựng đồ ăn mua bên ngoài xách đến trước mặt anh, quơ quơ.
Trì Thành lặng yên không nói, ánh mắt của cô rất sáng, lấp lánh rực rỡ. Trong nháy mắt, anh nghĩ muốn ôm cô.
Tiếp theo một cái chớp mắt, anh chỉ là vòng qua cô, tiếp tục đi ra ngoài.
"Trì Thành!"
Thì Nhan gọi anh.
Anh không dừng lại.
Cô sửng sốt đứng nguyên tại chỗ một lúc, vội nhấc chân đuổi theo, Trì Thành đi không nhanh, đảo mắt liền bị cô đuổi kịp. Bởi vì chân bước quá nhanh, lúc Thì Nhan từ sau ôm lấy anh, đầu vai Trì Thành run lên bần bật.
Gò má Thì Nhan dán chặt vào lưng anh, không buông tay.
"Anh bây giờ là bệnh nhân, cần người chăm sóc.
Cho em hai lựa chọn.
Đi về nhà anh, em chăm sóc anh.
Hoặc là,
Dẫn anh về nhà em, em chăm sóc anh. . . . . ."