Editor: Y Phi
Beta-er: Nhạc Dao
Phùng Vân Hi đến Sênh Ca sớm hơn nửa tiếng, cô chưa kịp đi vào cửa chính thì đã bị phó đạo diễn của đoàn phim ngăn lại.
Vẻ mặt khó nói thành lời của phó đạo diễn: "Sao, sao cô lại tới."
Phùng Vân Hi: Σ (°△°|||)︴ Không phải là đạo diễn gọi cô tới sao, vẻ mặt của phó đạo diễn có ý gì vậy, sao lại có cảm giác ông ấy rất không mong cô đến vậy.
"Quản lý của tôi có nhận được một cuộc gọi từ đạo diễn, anh ấy nói đạo diễn yêu cầu tôi tới tham gia tiệc mừng lần đầu phát sóng mà."
"Tạm thời cô đừng vào."
"..." Lúc này, hai chữ "lúng túng" đã không đủ để diễn tả tâm tình của Phùng Vân Hi.
"Phó đạo diễn có chuyện gì sao?" Nói xong, Phùng Vân Hi còn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, không sai mà, thời gian cô tới cũng vừa đúng, chẳng lẽ đến đúng giờ là có tội sao?
Phó đạo diễn đứng trước mặt Phùng Vân Hi: "Vừa rồi là tôi nói sai, ý tôi là cô chờ một chút rồi chúng ta cùng nhau đi vào."
Phùng Vân Hi gật đầu: "Vậy khi nào thì chúng ta đi vào?"
"Đại khái khoảng mười phút, mà cũng có thể có thể là hai mươi phút..."
"..." Ai phái người này tới chọc tức cô vậy.
Có thể phái phó đạo diễn ra đây thì chắc chắn là đạo diễn rồi. Hôm nay, đoàn làm phim Giang Hồ Phong Vân muốn tặng Phùng Vân Hi một bất ngờ lớn nên họ đang bố trí sân bãi. Ai ngờ, trên đường lại xảy ra chút trục trặc nên chưa bố trí xong, vậy nên đạo diễn mới cử phó đạo diễn ra bên ngoài ngăn Phùng Vân Hi lại, khi nào nhận được chỉ đạo của ông thì mới đi vào chung với Phùng Vân Hi.
Theo lời của đạo diễn thì bộ phim truyền hình này vốn chỉ hot phần thôi, nhưng vì có Phùng Vân Hi nên phần này liền biến thành phần, cô chính là công thần của đoàn phim nên nhất định phải biểu dương.
Giờ đạo diễn cũng coi Phùng Vân Hi là quý nhân của mình rồi. Nếu không nhờ có cô thì bộ phim tiếp theo của ông sẽ khó mà kéo được vốn đầu tư về. Khoản đầu tư của bộ phim tiếp theo nào có ít ỏi gì, giờ đến nhà đầu tư cũng tự tìm đến cả rồi, nhưng họ có một yêu cầu, đó chính là Phùng Vân Hi phải là nữ chính.
Đây vốn là ý định của ông mà.
Không khí ngoài trời vào ban đêm rất trong lành, thỉnh thoảng còn có vài đợt gió mát thổi tới, đứng ở ngoài cũng thật dễ chịu.
Phùng Vân Hi dựa vào xe của mình, nhìn phó đạo diễn hăng say nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng còn quay lại gật đầu với cô một cái.
Phùng Vân Hi: Cô không hiểu thế giới của phó đạo diễn cho lắm.
Thật ra, Phùng Vân Hi hoài nghi phó đạo diễn vốn dĩ không hề gọi điện thoại, mà là tự mình lẩm bẩm lầm bầm.
Mặc dù không khí bên ngoài mát mẻ nhưng chờ đợi như vậy rất nhàm chán. Sau đó, Phùng Vân Hi nhớ ra bên trong xe của cô hình như còn một túi hoa quả, nên cô mở cửa xe.
"Chị dâu nhỏ!"
"..."
Phùng Vân Hi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một thanh niên, vẻ mặt của cậu hưng phấn, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm so với cô, tóc ngắn, quần áo đơn giản, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, phía dưới là quần jean đen bó sát. Trang phục trên người cậu ta nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất xa xỉ, nhất là thứ cậu ta đang đeo trên tay kia.
Phùng Vân Hi nhìn về phía sau mình, nhưng đằng sau cô cũng chỉ có phó đạo diễn mà thôi...
"Chị dâu nhỏ, đúng là chị rồi, lúc nãy em mới dừng xe, nhìn thấy chị đã cảm thấy quen mắt, đến gần thì quả nhiên chính là chị." Sự phấn khích trên mặt cậu ta không hề biến mất, hơn nữa biểu hiện giống như rất thân với Phùng Vân Hi vậy.
Phùng Vân Hi cắn môi, sau đó đóng cửa xe lại. Cô suy nghĩ một chút rồi trầm giọng hỏi: "Cậu đang gọi tôi đó hả?"
Cậu ta gật đầu: "Đúng vậy, em gọi chị đó, em vẫn luôn muốn gặp chị, không ngờ hôm nay lại khéo như vậy. Chị cũng tới đây chơi sao?"
Phùng Vân Hi vén tóc ra sau vành tai, hỏi một câu rất nghiêm túc: "Cậu có thể nói cho tôi biết đại ca của cậu là ai không?"
"..."
Lúc Phùng Vân Hi đăng tấm hình kia lên thì chỉ để lộ bóng lưng của Thẩm Tử Mặc, nhưng phông nền chính là phòng ngủ của anh, bên trong phòng lại còn treo bức tranh kia nữa. Cho nên, những người quen biết Thẩm Tử Mặc chỉ cần nhìn hình là biết ngay bóng lưng đó của ai liền.
Chắc chắn là Thẩm Tử Mặc rồi.
Thấy cậu ta còn muốn nói chuyện, Phùng Vân Hi ngắt lời luôn: "Cậu muốn gì thì cứ để đại ca cậu nói với tôi là được."
Bên này, phó đạo diễn cũng nhận được chỉ thị, ông bước tới gọi Phùng Vân Hi: "Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi."
Phùng Vân Hi gật đầu: "Được."
Phùng Vân Hi phất tay áo tiêu sái bỏ đi nhưng cậu thanh niên kia vẫn đứng đó do dự một lúc lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tử Mặc.
"Anh Thẩm, chị dâu nhỏ bảo anh trực tiếp nói chuyện với chị ấy."
Thẩm Tử Mặc vừa mới về đến nhà, quản gia Chu nói với anh là ông đã hầm một nồi canh cách thủy, múc cho anh một bát sau đó rất đắc ý nói ông đã để lại một phần cho Phùng Vân Hi, chờ cô trở về thì ăn khuya.
Thật ra, ý của quản gia Chu là, tôi đã dùng canh để giữ chân Phùng Vân Hi rồi, còn lại cậu phải tự dựa vào chính mình đấy.
Thẩm Tử Mặc nhíu mày: "Chị dâu nhỏ là sao?"
"Chính là chị Phùng Vân Hi đó, mới nãy em gặp chị ấy ở cửa Sênh Ca. Em gọi chị ấy là chị dâu nhỏ, chị ấy bảo để anh trực tiếp tìm chị ấy nói chuyện, sau đó thì em gọi cho anh nè."
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Chị ấy vừa đi vào Sênh Ca với một người đàn ông rồi."
"Tôi biết rồi."
Người gọi điện thoại cho Thẩm Tử Mặc này chính là em trai của bạn thân của anh, cậu ấy tên là Trần Viễn. Cậu em này luôn thích gây rắc rối, từ những gì cậu ta nói mới nãy có thể nghe ra được, "vừa đi vào Sênh Ca với một người đàn ông", đây không phải là muốn Thẩm Tử Mặc đến Sênh Ca tìm Phùng Vân Hi sao, sau đó cậu ta sẽ làm khán giả ngồi xem náo nhiệt.
Trần Viễn vừa tắt máy xong, lại vội vàng gọi điện cho anh trai cậu ta: "Anh mau tới Sênh Ca chơi đi."
"Sao, anh không đến hả? Em nói cho anh biết, lát nữa anh Thẩm sẽ đến đây tìm chị dâu nhỏ Phùng Vân Hi đó."
"Sao lại không phải chị dâu nhỏ chứ! Anh Thẩm để lại bóng lưng trên Weibo của chị ấy, chính là ngầm đồng ý đó. Hơn nữa, vừa rồi em mới gọi điện thoại cho anh ấy, kêu chị ấy là chị dâu nhỏ mà anh Thẩm cũng không nói gì. Anh không đến thì thôi, dù sao thì em nói cho anh biết thôi, bây giờ em muốn vào xem phòng bao của chị dâu nhỏ."
Sau khi Phùng Vân Hi đi theo phó đạo diễn vào Sênh Ca thì phó đạo diễn mới nói: "Người vừa nãy nhìn hơi quen mắt."
"Không lẽ là minh tinh nào đó mới vào nghề?" Nói xong, Phùng Vân Hi cũng suy tư, chẳng lẽ trước đây cô từng đóng vai chị dâu của cậu ta sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng không đúng lắm, hình như cô đâu có diễn vai chị dâu nào đâu nhỉ.
Cô tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, sau đó được phó đạo diễn đưa vào phòng bao kia, ông còn tự mình mở cửa cho cô, rồi nhìn cô cười một cái.
Phùng Vân Hi: Hôm nay, phó đạo diễn bị sao vậy?
Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng thét chói tai, ruy băng rực rỡ bay đầy trời: "Hoan nghênh đại công thần của chúng ta."
Phùng Vân Hi vẫn đang đứng ở ngoài cửa: "..."
Đạo diễn đứng trong phòng: "Người ta còn chưa bước vào, mấy người phun ruy băng làm gì hả." Nói xong, ông đóng sập cửa lại.
Phùng Vân Hi vẫn đứng ở ngoài cửa như cũ: "..."
Lúc này, tiếng của đạo diễn từ trong phòng vang lên: "Cắt, làm lại một lần nữa."
Phó đạo diễn đứng cùng Phùng Vân Hi ở bên ngoài khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ông ấy kêu "cắt" theo thói quen."
Phùng Vân Hi gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu, cô phối hợp với đạo diễn làm lại một lần, hơn nữa còn dùng vẻ mặt phong phú bày tỏ mình rất hưng phấn, ngạc nhiên và mừng rỡ đó.
Thấy vậy, đạo diễn rất vui vẻ, còn khen một câu: "Không tệ, diễn xuất có tiến bộ."
Phùng Vân Hi: "Đều do đạo diễn tài giỏi."
Đạo diễn: "Vẫn là do cô diễn tốt, nếu cô diễn không được thì tôi có chỉ đạo như thế nào cũng vô ích."
Những người khác trong phòng: Đạo diễn, ông có nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không.
Ngoài bất ngờ ruy băng này, đạo diễn còn đặt một cái bánh ngọt đặc biệt trong phòng bao, vừa nãy vì chờ bánh ngọt nên mới để cho Phùng Vân Hi đứng ở bên ngoài.
Trần Viễn vừa mới vào, đang đứng cách đó không xa: "..." Cảm giác chị dâu nhỏ còn ham chơi hơn cậu ta.
Vì tránh cho Thẩm Tử Mặc lúc đến lại hỏi số phòng bao của Phùng Vân Hi, cậu ta còn nhắn tin cho anh, nhưng Thẩm Tử Mặc cũng không thèm để ý tới cậu.
Hoạt động đầu tiên của buổi tối là xem Happy Camp, sau đó mới đến Giang Hồ Phong Vân, hai chương trình tuy không cùng một kênh nhưng thời gian chiếu lại vừa vặn.
Mọi người một bên ăn mừng một bên xem TV, thỉnh thoảng còn thảo luận đôi chút.
Đạo diễn Lâm Vĩnh Phong hỏi: "Sau khi quay Cửu Thiên Kiếm xong thì cô có lịch trình gì không? Mà có lịch cũng không sao, tôi chờ cô. "
Phùng Vân Hi: "..."
"Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần là đạo diễn Lâm thì tôi sẽ đi. Nhưng ông cũng nên liên lạc sớm với quản lý của tôi, nếu không tôi e là đến lúc sắp xếp gặp nhau sẽ có chút phiền toái."
"Có câu này của cô là được rồi, tôi sẽ tự liên lạc với người quản lý của cô."
Thẩm Tử Mặc đến thì không thể trực tiếp đi tìm Phùng Vân Hi. Lần trước, anh chỉ chờ cô ở ngoài xe mà cô đã kinh ngạc đến vậy. Nếu còn trực tiếp đi tìm thì không biết cô sẽ biến thành cái gì nữa.
Sau khi đến Sênh Ca, Thẩm Tử Mặc trực tiếp đi tới phòng bao của Trần Viễn.
Từ nhỏ, Trần Viễn đã đi theo Thẩm Tử Mặc, Thẩm Tử Mặc cũng rất chiếu cố tới cậu. Trong lòng cậu, địa vị của Thẩm Tử Mặc và anh trai cũng không khác nhau là bao.
"Anh Thẩm, em vừa mới hỏi thăm được, chị dâu nhỏ đến tham gia tiệc mừng phát sóng gì gì đó, bên này tụi em cũng cho lắp đặt truyền hình cáp, hay là anh cùng tụi em xem đi?"
Những người có thể cùng Trần Viễn đến đây chơi đều là người cùng lớn lên với cậu, khi còn nhỏ họ cũng thường xuyên đi theo Thẩm Tử Mặc chơi.
Tuy rằng khi đó Thẩm Tử Mặc và anh trai của Trần Viễn cũng không phải là rất muốn chơi với bọn họ.
Trong phòng bao, tính thêm Thẩm Tử Mặc là tổng cộng có bốn người. Nhưng trừ Trần Viễn ra thì không ai dám nói chuyện với Thẩm Tử Mặc cả.
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Tử Mặc vang lên: "Da mặt cô ấy mỏng, đừng làm phiền cô ấy!"