Danh Môn Độc Sủng

chương 65: hát lạc tông*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

Lần này, Hứa Chu bận rộn vì chuyện công ty nên không thể đi theo Phùng Vân Hi. Đã rất lâu rồi hai người chưa xa nhau lâu như này, nếu là trước kia thì Hứa Chu sẽ an tâm khi để Phùng Vân Hi đóng phim một mình nhưng phim này có Chu Hạo Hiên, anh ta thật sự không yên lòng chút nào.

Khi Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên ở cạnh nhau thì có thể chọc thủng trời, đến Tề Thiên Đại Thánh cũng phải cúi đầu chào thua họ luôn ấy chứ.

"Em nhớ phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nam chính, đừng mải mê chơi với Chu Hạo Hiên mà quên nam chính đó." Hứa Chu đứng cạnh xe bảo mẫu dặn dò Phùng Vân Hi.

Nam chính của Cửu Thiên Kiếm là Bành Phi. Tuy cậu ta còn trẻ nhưng đã nhận được danh hiệu Ảnh đế, tính cách cũng rất hào sảng, diễn viên nào hợp tác với Bành Phi cũng khen cậu không dứt lời.

Phùng Vân Hi gật đầu thật mạnh: "Em biết rồi mà, đây cũng không phải là lần đầu tiên em đến đoàn làm phim."

"Còn nữa, nếu em xin nghỉ thì nhớ đến thăm anh nhé."

"..."

Hứa Chu không nói giỡn, ban nãy anh ta nghe thấy Phùng Vân Hi nói với đạo diễn về việc xin nghỉ. Anh ta kết hợp với những lời hôm nay cô nói thì đã biết lý do cô xin nghỉ là để hẹn hò.

Anh ta từ chối tiếp nhận sự thật bản thân sẽ bị gà nhà mình bỏ rơi nên phải chứng minh sự tồn tại của mình.

Phùng Vân Hi nói: "Tuy em không thể tham dự lễ khai trương công ty nhưng em phải về khi nghệ sĩ đầu tiên của công ty ra single chứ."

Hứa Chu gật gật đầu: "Ừ, em mau lên xe đi." Nói xong, anh ta còn dặn tài xế phải lái xe cẩn thận.

Sau khi xe khởi động, anh ta mới cảm thấy không đúng. Hình như ban nãy gà nhà mình mới nói là: "Em phải về khi nghệ sĩ đầu tiên của công ty ra single" phải không? Không phải em nên nói là vì nhớ anh nên mới về sao??

Hứa Chu: Anh ta luôn cảm thấy đau lòng kể từ khi gà nhà mình yêu đương

Ngoại trừ Miêu Tiểu đến đoàn làm phim chung với Phùng Vân Hi thì còn có một tài xế. Tài xế cũng ở trong đoàn làm phim, việc nặng gì cũng do anh ta gánh.

Vừa lên xe, Phùng Vân Hi đã thấy nhớ Hứa Chu nên gọi điện thoại cho anh ta: "Anh Chu, em cũng sẽ nhớ anh."

Hứa Chu: "Anh không tin đâu, em vừa tổn thương anh."

Phùng Vân Hi: "..."

Sau khi cúp điện thoại, Phùng Vân Hi liền xem xét hành lý trên xe. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là đã hết hồn: "Ai xếp va li cho chị vậy?"

Toàn bộ hành lý chiếm hơn nửa xe, vừa nãy cô lo tạm biệt Hứa Chu nên không chú ý đến chuyện này.

Vẻ mặt Miêu Tiểu Trân rầu rĩ: Ai cũng giành công việc với cô cả.

"Dù sao thì cũng không phải em."

"..."

Một nửa hành lý là do Thẩm Tử Mặc sai người đưa đến, nửa còn lại là do Hứa Chu chuẩn bị. À quên, còn một đống đồ ăn được Chu Hạo Hiên đưa tới.

Suốt cả quãng đường, Miêu Tiểu Trân đều hậm hực mãi thôi. Khó khăn lắm cô ấy mới được quay lại làm việc, vậy mà cứ luôn có người giành việc với mình!

Cô nghĩ cô có thể viết một quyển sách tên là "Những tháng ngày nhàn nhã làm trợ lý của Phùng Vân Hi."

Nội dung chỉ đúng một câu, "Chỉ cần nghỉ ngơi, công việc đều do người khác làm."

Vì va li được xếp ngay ngắn nên Phùng Vân Hi không mở ra mà thô bạo mở túi siêu thị bự nhất ra. Cô thề là bản thân không cố ý dùng biện pháp mạnh đâu, đều do nút thắt của cái túi quá phức tạp thôi.

"Xuất phát đi."

Miêu Tiểu Trân: "Chị Vân Hi, chị của trước kia không như thế. Chị không thể vì một vì sao mà biến thành người khác."

Phùng Vân Hi yếu ớt hỏi một câu: "Vậy chị phải làm gì?"

"Nếu là trước kia, lúc này chị sẽ xem lại kịch bản."

"..."

Vì Hứa Chu không đi theo mà Miêu Tiểu Trân đã biến thành Hứa Chu thứ hai.

Xe chạy được một lát đã đến một ngã tư. Đúng lúc này, Chu Hạo Hiên liền đi xuống xe rồi gõ cửa kính xe Phùng Vân Hi: "Cô cho tôi đi ké với, tôi không muốn ngồi chung với quản lý của tôi đâu."

Phùng Vân Hi hạ kính xe xuống: "Quản lý của cậu còn chưa chê cậu mà cậu đã ghét bỏ người ta rồi, tôi còn thấy tội nghiệp thay quản lý của cậu."

Chu Hạo Hiên khiếp sợ ôm ngực: "Cô đã không xem tôi là anh em nữa rồi ư?"

"Sau khi ký hợp đồng thì chúng ta đã không phải là anh em nữa." Nói xong, cô định quay kính lên.

"Sao cô nỡ đối xử tàn bạo như vậy với đồ ăn vặt tôi đưa cho cô chứ!" Chu Hạo Hiên cảm thấy bản thân bị đả kích lần hai khi thấy túi đồ ăn bị hành hạ qua cửa sổ.

"Tôi không gỡ được nút thắt của cậu."

"Phùng Vân Hi, không ngờ cô lại là người không biết bảo vệ môi trường. Túi đựng đồ ăn phải tái chế đó, cô mau trả lại cho tôi!"

Phùng Vân Hi: "Túi đựng đồ ăn ra nông nỗi như vậy đều do cách thắt nút của cậu. Cậu đừng lo, tôi vẫn sẽ quý trọng nó mà." Cô vừa dứt lời liền kéo cửa kính lên.

Cô không thể nào tưởng tượng được cảnh Chu Hạo Hiên và Miêu Tiểu Trân ở chung một xe được. Trước kia còn đỡ, Miêu Tiểu Trân vẫn là cô trợ lý mềm mại nhưng bây giờ cô bé đã thành phiên bản thứ hai của Hứa Chu.

Kết cuộc, Chu Hạo Hiên đành phải quay lại xe bảo mẫu của mình. Nhưng quản lý của cậu đột nhiên bảo rằng cậu phải tự tìm cách đến đoàn làm phim.

Huhu, chuyện cười này không vui chút nào.

Cuối cùng, nam chính Bành Phi quyết định chìa tay ra giúp đỡ cậu.

Sau khi lên xe, Chu Hạo Hiên kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bành Phi. Nghe xong, Bành Phi liền cảm thấy hối hận, nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể thả cậu xuống ngã tư kế tiếp không?"

Chu Hạo Hiên: Thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao mọi người không thể đối xử nhẹ nhàng với người ngốc nghếch đáng yêu là tôi đây chứ?

Lúc họ tới phim trường thì mặt trời cũng sắp lặn. Vì trường quay ở trong núi nên đoàn làm phim phải ở nhờ nhà của người dân địa phương.

Vì Phùng Vân Hi là bảo bối của đoàn làm phim nên Lâm Chính Hào cho cô một căn phòng phía sau phòng của anh ta.

Nơi họ thuê là một toà nhà ba tầng, sau khi đến nơi thì Lâm Chính Hào nói: "Sao nào, không tồi chứ hả? Trong sân còn có đất, ai muốn ăn rau củ tươi thì cũng có thể tự trồng nhé."

Chỉ có đạo diễn, nam nữ chính và nam phụ số và nữ phụ số ở chỗ này. Nam ở tầng một, nữ ở tầng hai, một mình đạo diễn một tầng, nghe nói là nếu ở chỗ càng lớn thì linh cảm của anh ta sẽ càng nhiều.

Vài diễn viên quan trọng và nhân viên hậu cần cũng ở đây.

Chu Hạo Hiên vốn là nam phụ số nhưng dạo này cậu ta quá nổi nên Lâm Chính Hào quyết định đổi cho cậu thành nam phụ số .

Thật ra, lúc biết chuyện này, Phùng Vân Hi còn suy xét có nên đóng phim này không. Tuy trước kia cô có thể đóng vai vợ chồng nhưng bây giờ thì cô sợ cô nhịn được mà bật cười mất.

Chu Hạo Hiên đắc ý bá vai với Bành Phi, Bành Phi đứng bên cạnh lại tỏ ra đau khổ.

Thật ra, Phùng Vân Hi có thể hiểu được tâm trạng của Bành Phi. Cô chỉ bất ngờ khi thấy Chu Hạo Hiên vẫn tỏ ra ngốc nghếch trước mặt người khác.

Phùng Vân Hi: Sao cô lại cảm thấy hơi mất mát nhỉ?

Rất nhanh, sự mất mát của cô liền bay theo gió. Bởi vì Chu Hạo Hiên nhìn cô với vẻ khiêu khích như đang muốn nói, nếu cô không chơi với tôi thì tôi cũng có người khác chơi cùng.

Cô không muốn để ý đến kẻ thiểu năng này nữa.

Sau khi mọi người tề tụ đông đủ thì Lâm Chính Hào nói cho mọi người biết ai ở phòng nào, sẵn tiện đưa chìa khoá cho họ luôn. Chuyện này vốn không phải do anh ta phụ trách nhưng anh ta cảm thấy làm vậy thì sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng diễn viên, họ sẽ không quá ghét anh ta khi bị anh ta rống.

Đúng vậy, là rống. Một khi Lâm Chính Hào nổi giận lên thì chính anh ta cũng sợ.

Đáng ra sẽ có người giúp mang hành lý của Phùng Vân Hi lên lầu nhưng Chu Hạo Hiên cứ nằng nặc giành làm, bảo là phải cứu vớt túi bảo vệ môi trường của mình.

Lâm Chính Hào an bài cho Phùng Vân Hi một căn phòng rất tốt. Cửa sổ sát đất cực kỳ lớn, cô có thể ngắm mặt trời mọc lẫn mặt trời lặn và núi non cùng lúc.

Phùng Vân Hi đứng ở mé giường cười ngờ nghệch một lúc. Nếu cô mang theo một cái kính viễn vọng là có thể ngắm sao vào ban đêm rồi.

Chu Hạo Hiên mệt bở hơi tai sau khi vác hết hành lý của Phùng Vân Hi lên lầu nhưng vẫn ráng buôn dưa lê: "Sao cô mang nhiều đồ thế?"

"Cậu không hiểu đâu."

"..." Chu Hạo Hiên cảm thấy vô cùng khổ sở. Cậu luôn cho rằng bản thân là tri kỷ của Phùng Vân Hi nhưng cô lại nói cậu không hiểu đâu.

Chu Hạo Hiên vô cùng tủi thân hỏi một câu: "Vậy cô có muốn xuống ăn cơm với tôi không? Tôi có thể bới nhiều cơm cho cô đó."

Phùng Vân Hi mỉm cười: "Tôi phải gọi điện cho Thẩm tiên sinh nhà tôi đã."

Chu Hạo Hiên càng cảm thấy ấm ức hơn nhưng vẫn kiên cường hỏi một câu: "Vậy tôi có thể ngồi đây đợi cô không?"

"Tuỳ cậu."

"Vậy tôi ngồi đây đợi cô."

Chu Hạo Hiên: Còn lâu tôi mới đi ăn cơm một mình. Tôi muốn cho cả đoàn làm phim biết tôi là anh em với Phùng Vân Hi. Dù cậu không phải là nam chính nhưng địa vị của nam chính trong lòng Phùng Vân Hi sẽ không vượt mặt được cậu đâu.

Ai dám nói Chu Hạo Hiên ngốc nghếch đáng yêu vậy, thật ra cậu ta rất thông minh đó. Chiêu này của cậu là đánh vào căn cứ của kẻ thù.

Phùng Vân Hi tìm di động xong, ngồi xuống giường, thuận tay vớ một cái gối rồi mới gọi điện cho Thẩm Tử Mặc.

Toàn bộ đồ dùng trong tất cả phòng họ thuê đều được đoàn làm phim thay mới.

Chu Hạo Hiên hồi hộp ngồi trên ghế, chống cằm nhìn về phía Phùng Vân Hi.

Miêu Tiểu Trân hết cả hồn khi bước vào phòng, tiểu công túa từ nơi nào đến vậy! Sau khi cô bé thấy chị Vân Hi đang gọi điện thoại thì định kéo Chu Hạo Hiên ra ngoài.

"Xuống lầu ăn cơm thôi."

"Tôi đang đợi anh em của tôi mà."

"Anh không cần gọi điện cho bạn gái sao?"

Vì ban nãy chị Vân Hi có nói cho cô bé biết là chị sẽ gọi cho Thẩm Tử Mặc nên cô bé biết chị ấy đang gọi cho ai.

Chu Hạo Hiên cười ha ha: "Thế vì sao cô không gọi điện cho bạn trai của cô?"

"Vì em còn nhỏ chứ sao."

"..."

Chu Hạo Hiên: Đoàn làm phim này quá quắt thật, ngay cả trợ lý của Phùng Vân Hi cũng bắt nạt cậu.

Điện mới reo vài tiếng là đã có người bắt, cô đứng lên, ôm gối đi tới cửa sổ rồi mới nói: "Thẩm tiên sinh, em đến phim trường rồi. Lát nữa em sẽ xuống ăn tối, ăn xong thì sẽ đi ngủ. Ngày mai em sẽ chính thức bắt đầu làm việc."

Thẩm Tử Mặc đang đợi điện thoại của Phùng Vân Hi, nghe được giọng của Phùng Vân Hi thì anh mới yên lòng, có vẻ như tinh thần của cô cũng khá tốt: "Chút nữa tôi sẽ tan tầm đúng giờ, sau đó thì tôi sẽ về nhà."

"Vậy, tối nay chúng ta gọi video call đi? Cảnh đêm ở đây rất đẹp, nên em muốn cho anh xem, sẵn tiện để anh ngắm phòng của em luôn." Trong lúc nói chuyện, cô đã vô thức cười ngọt ngào, lấy tay vẽ lên cửa kính.

Phùng Vân Hi nói rất nhiều chuyện nhỏ nhặt với anh rồi mới chịu cúp máy. Lúc cô quay người lại thì phát hiện Chu Hạo Hiên và Miêu Tiểu Trân đã ra ngoài tự khi nào.

Phùng Vân Hi cầm điện thoại, đi tới cửa nhìn xung quanh mới thấy hai người họ đang đứng trong hành lang.

Cô hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Hai cẩu độc thân đang sưởi ấm cho nhau thôi mà."

"..."

Ban nãy, Chu Hạo Hiên và Miêu Tiểu Trân vẫn chướng mắt với đối phương, luôn miệng tranh cãi. Nhưng kể từ lúc Phùng Vân Hi gọi điện cho Thẩm Tử Mặc thì cả hai không hẹn mà cùng đi ra ngoài.

Họ không chịu nổi sự ngược đãi của cặp đôi sến rện này đâu.

Phùng Vân Hi vuốt tóc rồi nói: "Hai người đợi tôi thay quần áo rồi chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm thôi."

Bộ quần áo cô đang mặc quá lộng lẫy, không hợp với đi ăn liên hoan chút nào.

Đúng vậy, là liên hoan. Đoàn làm phim của Lâm Chính Hào có một điểm cộng cực kỳ bự - mỗi bữa cơm đều giống như tiệc liên hoan, không cần phải tiết kiệm.

Nguyên văn từ Lâm Chính Hào là: "Tôi đây làm việc là vì no bụng, nếu vì công việc mà xem nhẹ bữa cơm thì không được rồi."

Vậy nên, mọi người đều đồn đại rằng chỉ cần ở đoàn làm phim của anh ta thì không sợ bị đói.

Mỗi khi đi công tác, Phùng Vân Hi luôn nhìn thấy va li đựng quần áo, lần này cũng không ngoại lệ. Cô mở va li đó ra rồi lấy một bộ quần áo thể thao và một đôi giày thể thao.

Cô vừa nhìn là đã biết Hứa Chu là người soạn va li này, ngoài anh ấy ra thì còn ai xếp quần áo chung với giày và trang sức chứ?

Phùng Vân Hi còn tìm được dây nịt và kẹp tóc trong va li nữa. Anh Chu càng ngày càng chu đáo mà.

Sau khi kéo tấm rèn ngăn cách thì cô bỏ điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Miêu Tiểu Trân và Chu Hạo Hiên đã thành bạn bè. Vì cả hai đều là cẩu độc thân, họ có cảm giác vừa gặp đã quen.

Phải nói là đường nhân duyên của Chu Hạo Hiên khá tốt, những người thân thiết với cậu đều rất tốt bụng, có như vậy thì họ mới tiếp nhận được kẻ ngốc nghếch đáng yêu này.

Lúc cả ba xuống lầu thì thấy mọi người đang bưng đồ ăn lên.

Phùng Vân Hi đột nhiên nhớ ra một chuyện nên hỏi: "Hai người có đem kem chống muỗi không?"

"Không sao đâu, da tôi dày, con muỗi nào cắn phải tôi thì đúng là tự lãng phí thời gian của nó." Chu Hạo Hiên đắc ý hếch mặt.

Phùng Vân Hi: Bộ da dày thì tự hào lắm sao?

Cô đúng là càng ngày càng không hiểu nổi Chu Hạo Hiên nữa rồi.

Quản lý của Chu Hạo Hiên cũng tới đây với Chu Hạo Hiên nên khi thấy họ xuống lầu liền đi qua, rồi vỗ vai Phùng Vân Hi: "Giao cho cô đó, tôi đi ăn cơm."

Phùng Vân Hi mỉm cười: "Vì sự hoà bình của đoàn làm phim, anh hãy dẫn cậu ta đi ăn chung với anh đi."

Chu Hạo Hiên: Cậu lại bị ghét bỏ nữa rồi QAQ

Tuy nói vậy nhưng cuối cùng Chu Hạo Hiên vẫn ngồi chung bàn với Phùng Vân Hi, không những thế, cậu còn ngồi bên cạnh cô.

Vì tối nay cả đoàn làm phim đều ăn tối ở đây nên trong sân đặt rất nhiều bàn ghế. Mọi người đều định ăn xong rồi ai về phòng nấy.

Phùng Vân Hi thật sự cho rằng ăn cơm là ăn cơm theo nghĩa đen, thì ra cô vẫn còn quá ngây thơ.

Bởi vì Lâm Chính Hào còn bảo nhân viên lắp ráp máy karaoke ngay trong sân, kỹ thuật viên ánh sáng cũng chỉnh lại đèn trong sân thành đèn disco luôn.

Nếu đạo diễn nào cũng như Lâm Chính Hào thì vào đoàn làm phim là thiên đường.

Đây là lần đầu tiên dàn diễn viên chính đóng phim của Lâm Chính Hào nên ai nấy cũng đều hết hồn với mức độ chịu chơi của anh ta luôn.

Nhân viên trong đoàn làm phim rất bình tĩnh, giống như đã quen với chuyện này vậy.

Sau đó, họ ăn cơm. Ăn no thì chuyển qua gặm trái cây, rồi mọi người cùng nhau ca hát và nhảy múa. Cuối thì ai về phòng nấy.

Món ăn cũng rất phong phú, Phùng Vân Hi còn tưởng họ sẽ được thưởng thức hương vị đồng quê nhưng sau khi nếm thử thì món nào cũng rất chính tông. Cô hỏi thăm thì mới biết Lâm Chính Hào dẫn theo đầu bếp.

Đi quay phim còn dẫn theo đầu bếp...

Một người đầu bếp còn cực kỳ kiêu ngạo giải thích: "Tất cả vai đầu bếp trong toàn bộ phim của Lâm đo diễn đều do chúng tôi đảm nhận. Không những vậy, chúng tôi còn bao hết đồ ăn trong phim luôn."

Thì ra làm đầu bếp cũng cần phải kiêm nhiều việc vậy ư? Hết làm đạo cụ, rồi tới đóng phim và nấu ăn nữa.

Phùng Vân Hi an ủi họ: "Mọi người có thể đi làm người đại diện phát ngôn cho trường dạy nấu ăn mà."

"Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã định làm người đại diện phát ngôn cho trường nhưng hiệu trưởng bảo chúng tôi đừng làm vì tương lai của trường." Đầu bếp nọ giải thích.

Phùng Vân Hi: "..."

Khi tiệc vừa bắt đầu thì Phùng Vân Hi đã ăn no căng bụng, đương lúc Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên đang cắm mặt ăn đùi gà trong bát thì có người bên hát hò gọi tên của Chu Hạo Hiên.

"Hôm nay người hát mở màn là Chu Hạo Hiên."

Chu Hạo Hiên: Σ ( ° △°|||)︴....

Mọi người muốn mình hát mở màn ư?

Đoàn làm phim này có một quy định ngầm là người nào hát mở màn sẽ được quyết định bằng viên nang gashapon, họ còn có một cái máy gashapon nữa cơ. Trong mỗi viên nang đều có đựng một tờ giấy viết tên của một người, sau khi quay thì tên của ai trong viên nang được nhả ra sẽ là người hát đầu tiên.

Gashapon/gachapon: Máy bán tự động viên nang đựng đồ chơi rất phổ biến ở Nhật Bản và một số quốc gia khác.

Có người tốt bụng giải thích quy định này cho họ nghe.

Chu Hạo Hiên cảm thấy cực kỳ gượng gạo. Đã rất lâu rồi cậu không hát trước mặt người khác, lần gần nhất là lúc đi nhà trẻ. Bình thường cậu toàn hát cho bản thân, sao bây giờ cậu có thể hát trước mặt nhiều người được đây!!!

Chu Hạo Hiên nắm chặt cánh tay của Phùng Vân Hi, cố gắng bày ra vẻ mặt bản thân không biết hát, cô mau cứu tôi với!

Phùng Vân Hi: "Nhưng đây là quy định..."

Chu Hạo Hiên: "Cô không quan tâm tôi nữa ư?"

"..."

Đúng lúc này liền có người nhốn nháo: "Cậu định hát bài gì, để tôi bật cho."

Chu Hạo Hiên: Tôi không muốn hát, tôi chỉ muốn lẳng lặng ăn cơm thôi.

Cậu hát lạc tông kinh dị lắm chứ chả chơi, chỉ sợ sau khi cậu hát xong thì mọi người không còn hứng chơi nữa.

Phùng Vân Hi nhỏ giọng hỏi: "Tôi bật nguyên bài hát thì cậu cũng không hát được ư?"

Chu Hạo Hiên: "Dù cô có kêu luôn ca sĩ của bài hát đó tới thì tôi cũng vẫn lạc tông."

Mọi thứ trong đoàn làm phim rất tốt, vì sao phải hát vậyyyyy

Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu tiên viết chương dài như này, tự tôi còn cảm động nữa là (≧▽≦)/

Đoạn kịch nhỏ:

Chu Hạo Hiên: Tôi cảm thấy tôi mới là nam phụ, đất diễn của tôi nhiều vậy mà.

Hứa Chu chỉ cười không đáp.

Mọi người đừng tổn thương Chu Hạo Hiên, cậu ấy chỉ là một nàng công chúa ngốc nghếch đáng yêu mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio