Editor: Y Phi
Beta-er: Nhạc Dao
Trước khi chính thức quay phim, Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên diễn thử mấy lần, sau đó mỗi lần diễn lại cười một lần, cuối cùng cười thành quen luôn.
Lâm Chính Hào vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh nhìn bày tỏ nội tâm anh ta rất mệt mỏi, chẳng phải đã bàn trước là phải tỏ vẻ thâm tình ư, tại sao anh ta chỉ thấy sự nhiệt tình muốn đi ăn hàng với anh em trong mắt Chu Hạo Hiên vậy?
"Thôi được rồi, lát nữa sau khi Vân Hi diễn xong thì cậu lên diễn tiếp đi." Lâm Chính Hào bất đắc dĩ nói.
Tiếu Lỵ nghĩ ở lại đoàn làm phim chờ cũng không có việc gì để làm, nên dứt khoát báo với Phùng Vân Hi một tiếng, sau đó quay về phòng.
Chu Hạo Hiên thấy vậy cũng không diễn tập với Phùng Vân Hi nữa, tung tăng đuổi theo: "Lúc nãy Miêu Tiểu Trân nói hành lý của cô còn ở trên xe, để tôi giúp cô mang hành lý nhé."
Miêu Tiểu Trân ở bên kia đang chuẩn bị trái cây cho Phùng Vân Hi bày tỏ chuyện này cô nàng không gánh được, rõ ràng là mới nãy chính Chu Hạo Hiên qua đây hỏi cô ấy xem hành lý của chị Tiếu Lỵ đã được mang lên chưa mà.
"Anh Chu, ban nãy anh..."
"Không phải là mời em ăn kem sao, để anh đi mua mua mua."
"..."
Miêu Tiểu Trân: Cmn ai muốn ăn kem chứ. Em có hẳn tủ lạnh mini trong xe đấy, còn thiếu kem ăn sao.
Tiếu Lỵ mặc kệ Chu Hạo Hiên: "Anh không quay phim sao?"
Chu Hạo Hiên gật đầu đáp: "Có quay chứ."
Sau đó Tiếu Lỵ "ra đi đầu không ngoảnh lại", để lại một mình Chu Hạo Hiên đứng tại chỗ bi thương.
Chu Hạo Hiên: Theo đuổi em ấy thật khó quá đi, phấn đấu cho sự nghiệp thì không có thời gian đi với em ấy, không phấn đấu thì em ấy chướng mắt mình.
Nếu là Tiếu Lỵ biết được ý nghĩ này của cậu ta thì có lẽ cô ấy sẽ cười thành tiếng mất, bởi vì cậu ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Rất nhanh đã tới lúc chính thức quay cảnh đầu tiên.
Nhìn những cảnh trên phim ảnh thì đẹp vậy thôi chứ thực tế thì không đẹp đến vậy đâu.
", bắt đầu!"
Trong sơn động u ám, ánh mắt Bành Dao Tịch lạnh nhạt nhìn lướt qua bên trong, cho đến khi một dòng linh lực không ổn định xuất hiện thì gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nàng nhanh chóng truy tìm nguồn gốc của linh lực.
Trên mặt vách tường cao chót vót sau khi Bành Dao Tịch đến lập tức thoáng hiện lên một đoạn văn: "Một vạn năm sau, sẽ có người đến từ kiếm phái sẽ xưng bá bốn phương."
Sơn động này chính là nơi đã phát hiện ra Cửu Thiên Kiếm ngày trước, sau đó kể từ khi Cửu Thiên Kiếm mất tích thì thường xuyên có người tới sơn động này xem xem có thể tìm được chút dấu vết nào hay không, nhưng đều không có kết quả. Mười năm trước, không biết vì sao tộc trưởng của Yêu tộc lại hạ lệnh bố trí nơi này thành cấm địa của Yêu tộc, không có sự cho phép của ngài thì bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Phản ứng đầu tiên của Bành Dao Tịch là mừng như điên, sau đó lông mày nhíu thật chặt: "Kiếm phái!"
"Cắt!"
Cảnh này coi như đã quay xong, khởi đầu tốt đẹp đúng như mong muốn của Lâm Chính Hào. Tiếp theo Chu Hạo Hiên có quay một lần là qua hay không cũng chẳng sao cả, anh ta liền gọi Chu Hạo Hiên ra diễn cảnh kế tiếp.
"Cậu đừng cảm thấy áp lực, vừa bắt đầu quay nên diễn hỏng một hai lần cũng không sao, quen rồi là sẽ tốt thôi."
Chu Hạo Hiên: "..." Vừa mới rồi lúc Phùng Vân Hi sắp quay anh ta đâu có nói như vậy, anh ta nói là nhất định phải diễn một lần là đạt, phải thể hiện được trạng thái tốt nhất của bản thân đó.
Chu Hạo Hiên: Trái tim thật mệt mỏi quá QAQ
Phùng Vân Hi rất nhanh đã duy trì được động tác lúc đạo diễn mới hô cắt, sau đó cảnh tiếp theo lại bắt đầu.
Đại sư huynh của Bành Dao Tịch - Bành Trạch hoảng loạn chạy đến, hơn nữa còn hét lớn một tiếng với Bành Dao Tịch: "Muội đang làm gì vậy!"
"Sư huynh, muội..."
Không đợi Bành Dao Tịch nói hết câu, Bành Trạch đã nói: "Ra ngoài đi, hôm nay ta sẽ xem như muội chưa từng tới nơi này."
Cửu Thiên Kiếm há có thể dễ dàng lấy được như vậy. Cửu Thiên Kiếm chính là Thượng Cổ Thần Khí, là vật có linh tính, nếu nó rơi vào tay những tu sĩ thì chứng tỏ nó đã lựa chọn tu sĩ. Muốn khiến nó quay về Yêu tộc thì chỉ còn cách sử dụng công pháp trong truyền thuyết của Yêu tộc thôi.
"Sư huynh, huynh đã sớm phát hiện ra cái này rồi phải không!"
"Ta bảo muội đi ra ngoài!"
Bành Dao Tịch rũ mắt nhìn xuống, bên trong ánh mắt chợt lóe qua một tia u ám, nàng cũng không hỏi gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Chính Hào vừa mới hô "cắt", hai người liền nhìn nhau cười.
Lúc Lâm Chính Hào quay phim, nếu như không cần thiết thì anh ta sẽ không bao giờ đẩy nhanh tiến độ cả, đến buổi tối là sẽ kết thúc công việc.
Đúng là hạnh phúc không gì sánh được, chẳng trách có rất nhiều diễn viên đều mơ ước được hợp tác với anh ta, nói là hợp tác quay phim với anh ta cũng giống như đi chơi vậy.
Lúc Phùng Vân Hi trở về đã thấy Tiếu Lỵ đang nhìn cái vali chứa lọ điều ước của cô với vẻ suy tư.
"Cậu đang làm gì vậy?" Cô vừa đi vào vừa hỏi.
Tiếu Lỵ vội vàng tiến lên ôm cánh tay cô: "Mình nói này, lúc xế chiều hôm nay mình quay lại ngủ một giấc, lúc đó trong phòng không có cái vali này. Sau khi thức dậy thì mình ở trong phòng một lúc quay video trang điểm, sau đó đi tìm đầu bếp giúp họ chuẩn bị bữa tối. Nhưng khi mình trở lại phòng thì có thêm một cái vali, cho đến bây giờ mình vẫn chưa dám mở ra."
Phùng Vân Hi nhíu mày: "Làm sao có thể chứ, cái vali này vẫn luôn ở trong phòng mà." Nói xong cô còn tiến lên mở vali ra, bên trong vẫn như cũ không thiếu thứ gì, những lọ điều ước kia cũng xếp rất ngay ngắn.
"Thật sự là không có mà!"
"Có phải cậu ngủ nhiều quá nên nhầm lẫn không, vị trí của cái vali này cũng không thay đổi mà."
Vì chiếc vali này đối với Phùng Vân Hi rất quan trọng nên cô nhớ rất rõ vị trí của nó.
Tiếu Lỵ vẫn chưa tin, vì cô nàng vốn không có khả năng ngủ đến mức hồ đồ. Lúc cô đi vào đã cất vali của mình nên nhớ rõ trong này có mấy cái vali, sau đó cô lại nói: "Nhưng lúc mình xếp vali của mình, rõ ràng không có cái vali này mà."
Bởi vì thái độ của Tiếu Lỵ vô cùng kiên quyết nên Phùng Vân Hi còn nhìn xung quanh phòng một lượt, lại nhìn những đồ vật khác thấy không thiếu thứ gì, kịch bản cũng vẫn ở đây.
"Lúc mình ra ngoài thì đã khóa cửa phòng rồi, cậu xem, cũng không mất thứ nào cả, cửa cũng nguyên vẹn, không có việc gì đâu, tụi mình đi ăn cơm đi." Phùng Vân Hi vừa nói vừa xem lại cái lọ điều ước sáng nay cô vừa mở ra một chút, tờ giấy bên trong vẫn là tờ cô xem sáng nay, không có vấn đề gì.
Nghe Phùng Vân Hi nói như vậy, Tiếu Lỵ cũng có chút bối rối, có điều cô nhìn thấy máy tính của mình trên bàn thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Lúc mình mới quay video trang điểm, camera hình như có thu lại, trong đó nhất định có..."
Cô còn chưa nói xong thì Chu Hạo Hiên đã lết thân thể mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác tới gõ cửa: "Đạo diễn bảo tôi gọi hai người xuống ăn cơm."
Chu Hạo Hiên: Lúc ở nhà, cậu ta là người chịu trách nhiệm gọi người khác ăn cơm. Bây giờ đến đoàn làm phim, cậu vẫn tiếp tục phụ trách việc gọi người ta đi ăn cơm.
Bởi vì bị Chu Hạo Hiên làm gián đoạn nên hai người không tiếp tục nói về đề tài kia nữa. Tiếu Lỵ nghĩ buổi tối trở về sẽ nói sau, còn Phùng Vân Hi lại cảm thấy Tiếu Lỵ nghĩ quá nhiều rồi.
Hoạt động buổi tối hôm nay của đoàn làm phim là đá bóng, người nào đá được nhiều bóng nhất có thể thầu hết dưa hấu, những người còn lại chỉ có thể được mỗi người một miếng.
Lâm Chính Hào nhìn thấy Phùng Vân Hi đi xuống, hỏi: "Hay là cô đá đầu tiên nhé?"
Phùng Vân Hi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tôi ăn một miếng dưa hấu là đủ rồi, mọi người đá đi."
Lâm Chính Hào: "..." Đây là chuyện về dưa hấu sao.
Ba người bọn họ đều không có hứng thú gì với dưa hấu, tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Lâm Chính Hào nhìn bọn họ như vậy cũng cảm thấy vô vị, đúng là một miếng dưa hấu cũng đủ rồi, chẳng phải còn trái cây khác sao, nên anh ta cũng không chơi nữa.
Mấy nhân vật chủ chốt đều không chơi, những người khác cũng bớt hào hứng nên chỉ đá tượng trưng mấy quả rồi sau đó tự đi chơi.
Chờ đến lúc Phùng Vân Hi ngẩng đầu mới phát hiện không có ai đá bóng cả, sau đó cô nói: "Sao không có ai chơi hết vậy?"
Chu Hạo Hiên: "Chắc là họ đều không thích ăn dưa hấu đó."
Tiếu Lỵ: "Có lẽ do thời gian hoạt động không đúng, ai cũng ăn cơm no rồi thì còn ai muốn ăn dưa hấu chứ."
Lâm Chính Hào: "..."
Cuối cùng, Lâm Chính Hào đưa ánh mắt về phía người bình thường nhất trong đoàn làm phim - nam chính Bành Phi.
Bành Phi đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy nói: "Tôi ăn no rồi."
Lâm Chính Hào: Lần đầu tiên làm đạo diễn mà gặp phải cảnh này, không phải là bình thường diễn viên đều đến nịnh nọt anh ta sao.
Từ nhỏ Chu Hạo Hiên đã thích chơi bài, dù luôn thua thảm bại nhưng cậu ta vẫn thích chơi, đồ vật tuỳ thân khi đến đoàn làm phim luôn là bộ bài tú lơ khơ, thường xuyên cùng mọi người chơi đùa, ai thua sẽ phải mời kem.
Bây giờ lại có sẵn người, đương nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên đề nghị chơi bài, hơn nữa còn gọi cả Lâm Chính Hào.
Thật ra Chu Hạo Hiên cũng không hẳn là rất muốn gọi Lâm Chính Hào đâu, dù sao thì hôm nay lúc quay phim Lâm Chính Hào cũng đã làm tổn thương cậu. Nhưng mà cậu lại muốn chơi kiểu chia hai người một nhóm, bởi vì cậu muốn cùng một nhóm với Tiếu Lỵ.
Ai mà ngờ lúc chia nhóm lại xảy ra chút chuyện.
Tiếu Lỵ: "Tôi chọn Phùng Vân Hi."
Lâm Chính Hào: "Tôi chọn Phùng Vân Hi."
Chu Hạo Hiên: "..."
Nhìn vẻ mặt vô cùng đáng thương của Chu Hạo Hiên, Phùng Vân Hi nhìn cậu ta cười cười, sau đó nói: "Thật ra, tôi chơi không giỏi đâu."
Lâm Chính Hào cong khóe miệng: "Không sao, chỉ cần đừng cản đường là được."
Chu Hạo Hiên: Ha ha...
Cuối cùng, họ chia thành nhóm: Lâm Chính Hào và Phùng Vân Hi, Tiếu Lỵ và Chu Hạo Hiên. Bởi vì cùng nhóm với Chu Hạo Hiên nên Tiếu Lỵ tỏ vẻ cam chịu, thậm chí cô nàng cũng đã lấy sẵn tiền mua kem ra rồi.
Nhưng mà, không biết vì sao Chu Hạo Hiên đột nhiên may mắn hẳn lên, nhiều lần được hai quân K trong tay.
Chu Hạo Hiên kích động tới mức nói chuyện có chút lắp bắp, cậu nói với Tiếu Lỵ: "Em quả nhiên là vận may của tôi, tôi nhất định sẽ cưới em."
Tiếu Lỵ: "..."
Bởi vì Hứa Chu gọi tới nên Phùng Vân Hi để cho quản lý của Chu Hạo Hiên chơi thay mình, sau đó về phòng nghe điện thoại.
Giọng của Hứa Chu rất nghiêm túc: "Chuyện văn phòng thám tử kia đúng là do Tô Duệ gây ra. Còn nữa, ngày mai gã sẽ đến làm khách mời trong đoàn làm phim của em!"
Văn phòng thám tử mà anh ta vẫn hợp tác đã bị Tô Tuệ mua chuộc từ lâu. Suốt một khoảng thời gian dài, rất nhiều tin tức quan trọng đã bị bọn họ ngăn lại, hoặc có thể nói là Tô Duệ muốn cho họ biết chuyện gì thì họ mới biết được chuyện đó, Tô Duệ không muốn họ biết thì họ không tài nào biết được.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cứ nghĩ đến đại kết cục ngọt ngào, nên tôi tính xử lý vật hy sinh Tô Duệ đơn giản thôi, mọi người cảm thấy thế nào?