Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Y Phi
Anh ta sợ cô gây ra chuyện động trời gì nên không dám đi đâu hết. Vì vậy, sau khi Hứa Chu nhận được điện thoại của Phùng Vân Hi, anh ta liền xuất hiện như một siêu nhân. Đáng tiếc, đây chỉ là siêu nhân giao hàng mà thôi.
Cả hai ngồi xuống hai bệ cửa sổ trên hành lang, giữa họ là một vài hộp xiên nướng, từ xa cũng có thể ngửi được mùi thơm từ chỗ họ luôn ấy chứ.
Mấy xiên nướng Hứa Chu mang đến đều thuộc hàng siêu cấp cay, Phùng Vân Hi mới ăn mấy xiên đã không chịu nổi sự cay này: "Anh Chu, anh có nước không?"
Hứa Chu: "Ăn đồ siêu cấp cay phải như vậy mới đúng nè, uống nước thì còn gì là thú vị nữa. Thật ra, anh nghĩ uống nước cũng không giảm được sự cay này đâu."
Phùng Vân Hi: "..." Vậy anh có nghĩ đến lát nữa em sẽ lên sân khấu nhận giải thì như thế nào không? Chẳng lẽ cứ đi thẳng lên sân khấu với bộ dạng này sao?
Đúng lúc này, giọng nói của MC chủ trì đang đứng giữa sân khấu liền vang lên: "Không biết nữ diễn viên chính xuất sắc lần này là ai nhỉ? Giờ tôi sẽ công bố liền đây!!!"
Hứa Chu: "Fck..."
Hai người nhìn nhau một hồi rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, vội vàng chạy về hội trường, Phùng Vân Hi vẫn còn theo bản năng cầm hai cái cánh gà nướng trên tay.
Đến khi họ vào hội trường thì Phùng Vân Hi đã thấy ảnh của cô xuất hiện trên màn hình lớn; không những thế, MC còn gọi tên cô rõ to.
"Bây giờ, xin mời Phùng Vân Hi lên sân khấu nhận giải!"
MC chủ trì vừa dứt lời, ánh đèn liền chiếu về chỗ ngồi của Phùng Vân Hi, nhưng chỗ ngồi của cô lại trống không.
Toàn hội trường liền xôn xao, rõ ràng ban nãy còn thấy cô đi thảm đỏ mà, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?
Hứa Chu thật sự đã quên giải thưởng mở màn sẽ là vai nữ chính xuất sắc nhất. Nếu anh ta nhớ thì tuyệt đối sẽ không rủ rê cô ăn hàng với mình đâu!
Sau đó, Phùng Vân Hi bị Hứa Chu đẩy ra: "Em mau lên sân khấu đi."
Về phần Phùng Vân Hi, giờ cô đang bận ngẩn ngơ rồi. Sau đó, khi cô bị người ta gọi tên ở lối vào thì nội tâm của cô đã hoàn toàn vỡ nát.
Lúc ánh đèn chiếu vào người Phùng Vân Hi, ngay cả MC cũng cạn lời.
MC chủ trì: Cô chỉ lên nhận giải thôi mà, cầm theo hai cánh gà nướng là ý gì vậy?
Hứa Chu: Σ( ° △°|||)︴... Em ấy chộp lấy hai cái cánh gà nướng từ khi nào thế?!
Toàn hội trường yên lặng nhưng Phùng Vân Hi chỉ mỉm cười, giống như thứ cô đang cầm trong tay là quyền trượng chứ không phải là cánh gà nướng vậy. Cô bước từng bước lên sân khấu, dáng đi vẫn cao quý như cũ. Sau khi lên sân khấu, cô liền phát cho mỗi MC một cái cánh gà.
Lúc nhận cánh gà kia, trong lòng của MC rất muốn từ chối nhưng ngoài mặt vẫn nhận lấy.
"Tới là được rồi, đâu cần phải mang lễ vật tới chứ."
"..."
Đây tuyệt đối là một buổi lễ trao giải có một không hai!
Dù Phùng Vân Hi rất muốn nhận giải theo cách bình thường nhưng bầu không khí của hội trường đã không cho phép cô làm vậy.
"Dù lý trí của tôi bảo tôi phải "nói vẹt" những gì trong kịch bản nhưng trái tim lại mách bảo tôi hãy nói những gì tôi muốn nói." Sau khi cánh gà trong tay đã biến thành microphone, Phùng Vân Hi như đã quay trở về với phong cách tiên nữ lạnh lùng.
Khi Hứa Chu đang đi vào hội trường nghe thấy lời này của cô thì cười mỉa trong lòng. Kịch bản nào cơ? Em có kịch bản phát biểu cảm tưởng khi đoạt giải hồi nào vậy?
Hôm nay, lúc ở trên xe, Hứa Chu muốn Phùng Vân Hi học thuộc lòng kịch bản nhưng cô lại đòi học thắt cà vạt. Trong lúc chờ buổi lễ bắt đầu, vì anh ta không ở cạnh cô nên chuyện này cũng bị vứt ra sau đầu.
Cảm nghĩ của các diễn viên rất đa dạng nhưng phần mở đầu thì luôn dài lê thê, Phùng Vân Hi là người đầu tiên dám đi thẳng vào trọng tâm như này đấy.
Dù vậy thì cũng không thể giảm bớt được sự sôi nổi trong bầu không khí lúc này tí nào cả.
Vì cô không dám nhìn Thẩm Tử Mặc dưới sân khấu nên cô cụp mắt xuống. Đồng thời, cô cũng đang suy nghĩ nên nói gì tiếp.
MC chương trình đứng bên cạnh cô rất muốn nói một câu: "Chị gái à, chị đừng xúc động. Chị chỉ cần nói như bình thường là được rồi, dù chỉ nói "cảm ơn" cũng được tất."
MC còn lại: Nếu Phùng Vân Hi cứ chơi tiếp thì bầu không khí của đêm nay sẽ không còn sôi nổi nữa mất.
"Vân Hi..."
"Mọi người biết vì sao tôi cầm hai cái cánh gà lên sân khấu không?"
MC: Fck, câu hỏi này thâm quá. Chẳng lẽ cô muốn tôi nói là vì ban nãy cô đang ăn dở thịt nướng sao? Hay là nói cô chuẩn bị diễn cảnh ăn thịt nướng đây?
Phùng Vân Hi nhìn mỗi MC cầm một cái cánh gà, suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra được một câu: "Ngụ ý của cánh gà này là ở trên trời nguyện làm chim liền cánh."
Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, ở dưới đất nguyện làm cây liền cành: câu này trích từ bài thơ Trường hận ca, kể về nỗi nhớ da diết của Minh Hoàng dành cho Dương quý phi. (Nguồn: Wikipedia)
Anh chàng đánh đàn piano còn cực kỳ ăn ý phối hợp chơi một bản nhạc nữa cơ.
"..."
Ống kính chuyển qua Hứa Chu và Thẩm Tử Mặc, vẻ mặt của cả hai đều rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, Hứa Chu vỗ tay rồi còn đứng lên, rất nhanh đã có người đưa microphone cho anh ta.
Anh ta nói: "Nhờ có "Giang Hồ Phong Vân" mà Vân Hi mới nhận được giải thưởng này. Kết thúc của "Giang Hồ Phong Vân" là nữ chính chết ở dưới kiếm của nam chính, nam chính tự sát vì tình, khiến rất nhiều cư dân mạng tiếc thương cho cuộc tình của họ. Vì vậy hôm nay mới có hai cái cánh gà này, ngụ ý như Vân Hi vừa mới nói - ở trên trời nguyện làm chim liền cánh."
Không biết là ai là người vỗ tay đầu tiên nhưng toàn hội trường liền vỗ tay rần rần theo.
Đã gặp không ít người thích chém gió nhưng chưa thấy ai chém gió giỏi như Hứa Chu cả.
Hứa Chu mỉm cười với mọi người thêm lần nữa mới ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện với Thẩm Tử Mặc: "Tôi là người mang xiên nướng tới."
Thẩm Tử Mặc nhướng mày nhìn anh ta rồi mới nói: "Đừng lo, tôi bảo vệ được cô ấy."
Hứa Chu trợn mắt, ý của anh ta không phải như vậy, anh ta sợ Thẩm Tử Mặc sẽ nghĩ không tốt về Phùng Vân Hi sau hôm nay thôi mà.
Phùng Vân Hi liền nói tiếp: "Đúng là như vậy, nhưng nếu quản lý của tôi đã giải thích rồi thì tôi sẽ không lặp lại nữa. Được rồi, giờ đến phiên phát biểu cảm nghĩ của tôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục phấn đấu."
Ngắn gọn thật...
Đương lúc MC chủ trì định nói chuyện thì Phùng Vân Hi lại nói tiếp: "Đây là phát biểu cảm nghĩ của lý trí nhưng bây giờ đột nhiên tôi rất muốn nói cảm xúc của mình khi đoạt giải."
Trên sân khấu, bóng hình Phùng Vân Hi sáng rực, cô tiến về phía trước, từng bước từng bước một, giọng nói lanh lảnh: "Thẩm tiên sinh, em muốn trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời của anh, cùng anh san sẻ những buồn vui và cùng nhau ngắm mặt trời lặn lẫn mọc trời mọc. Vậy, anh có còn muốn nắm lấy tay em đi đến hết cuộc đời này không?"
Làn điệu êm dịu vang lên, toàn bộ hội trường liền tối đen như mục, chỉ còn hai ánh đèn chiếu xuống Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc.
Giống như toàn thế giới chỉ còn lại họ vậy.
Thẩm Tử Mặc đứng dậy, bước từng bước đến chỗ của Phùng Vân Hi.
Phùng Vân Hi cảm thấy mỗi bước đi của anh giống như đang đi thẳng vào lòng mình vậy, cô hồi hộp đến mức chỉ cảm giác được trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực của mình.
Cô biết hành động này của mình rất không lý trí, dù có muốn nói những lời này thì cũng phải trong tình cảnh khác chứ không phải chật vật như này. Chỉ là, đời người ngắn ngủi, có mấy khi chúng ta làm chuyện điên rồ chứ? Nếu không làm chuyện điên rồ vào lúc điên cuồng thì cuộc sống sẽ buồn tẻ biết mấy.
Thẩm Tử Mặc dừng lại khi chỉ còn cách Phùng Vân Hi ba bước. Thân hình anh cao lớn, đôi mắt đen bóng chỉ có mỗi bóng hình của cô, anh hỏi: "Vậy, em có đồng ý để tôi nắm tay em đi đến hết cuộc đời này không?"
Anh vừa nói vừa quỳ một gối xuống, chìa tay ra với cô.
Phùng Vân Hi không chút do dự liền đặt tay mình vào tay anh: "Em đồng ý!"
Mọi người vỗ tay như sấm.
Thẩm Tử Mặc đứng dậy, bế cô theo kiểu công chúa rồi đi xuống đài.
Phùng Vân Hi nắm vai anh: "Còn chưa nhận cúp mà."
"Có Hứa Chu rồi..."
Phóng viên liền ồ ạt lao về phía họ.
"Xin hỏi, ý của hai người là sắp kết hôn sao?"
"Hai người đã ra mắt gia đình chưa?"
Mặc kệ bọn họ hỏi gì thì cũng không được nghe bất kỳ câu trả lời nào cả.
Trong lúc đó, cũng có một nhóm phóng viên nhỏ hét lên: "Mau trở lại, mấy người đừng làm trễ nải việc hẹn hò của họ nữa!"
Hứa Chu đang đi ở phía sau giật giật khoé miệng, phóng viên thời buổi này dễ nói chuyện vậy sao?
Khu bình luận trực tiếp đã nổ tung.
Bánh quy giòn thơm: Chúng ta có còn xem hết lễ trao giải này nữa không? Sao tui lại cảm thấy điểm chính của buổi lễ đã kết thúc nhỉ?
Ha ha ha: Nhanh nhanh kết hôn điiiii
Giá đỗ: Tui không thể đoán được mở đầu lẫn kết thúc khi nữ thần bước lên nhận giải, nữ thần nhà chúng mình dữ dội thật!
Kem chiên giòn: Tui nghi hội trưởng Hiệp hội trao giải đã khóc ngất trong nhà vệ sinh lắm! Lại thêm một buổi lễ trao giải không thể tiếp tục tiến hành vì Phùng Vân Hi. Mà dù có tiếp tục thì cũng còn gì để xem nữa đâu nhỉ?
Lạt điều tệ: Không nói lời nào liền rải thức ăn cho chó, xong đến bất ngờ tỏ tình, rồi đột nhiên bế kiểu công túa nữa chứ.
Hứa Chu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thẩm Tử Mặc bế Phùng Vân Hi ra ngoài, chỉ là, anh ta tính tới tính lui lại không tính được phóng viên sẽ đổ xô về phía mình.
Hứa Chu: Tôi không biết gì hết. Tôi không biết họ sẽ tỏ tình, lại càng không biết sẽ có màn bế công chúa đâu.
"Mọi người tiếp tục lễ trao giải đi, ngày mai tôi sẽ thông báo mọi chi tiết trên Weibo." Hứa Chu vốn định bất chấp tất cả lao ra ngoài rồi ấy chứ, nhưng anh ta lại bị MC ngăn lại.
"Còn chưa nhận cúp nữa."
"..."
Hứa Chu: Trái tim thiệt là mệt mỏi mà...
Sau khi Thẩm Tử Mặc thành công cắt đuôi phóng viên thì ôm Phùng Vân Hi lên xe.
Ban nãy cô không thấy hồi hộp tẹo nào, bây giờ thì tim đập như nổi trống. Cô nói: "Mỗi lần em muốn làm gì đó cho anh thì lại phát hiện ra em không làm được gì cả. Vì vậy, em quyết định sẽ tặng bản thân cho anh."
Trong xe tĩnh lặng như tờ.
Phùng Vân Hi cúi xuống thấp hơn: "Có phải em không nên..." Hôm nay cách thức lên sân khấu của cô khá lúng túng, đáng lẽ cô không nên tỏ tình mới phải.
"Ai nói là em chưa từng làm gì cho tôi?" Giọng nói trầm thấp của anh khàn khàn.
Phùng Vân Hi ngẩng đầu: "Em đã làm gì?"
Đôi mắt đen nhánh của anh cực kỳ nghiêm túc, anh trả lời cô: "Em khiến tôi gặp được em."
Tác giả có lời muốn nói: Đây không phải là cầu hôn, Hi Hi chỉ tỏ tình thôi~