Lâm Thanh Đình nói lại tình huống của mình với Lâm gia chỗ đó một lần, cười nói: “Ca ca làm sao có thể giao việc hôn nhân của mình cho bên kia chứ, là ta nhìn trúng cảm thấy đến lúc thành thân rồi, sau đó cầu Thánh Thượng tứ hôn.”
Hai năm qua Lâm Thanh Đình quả thật làm như hắn lúc trước nghĩ, không trả thù không tới gần, chỉ xa xa nhìn.
Lâm Thanh Uyển thế này mới yên tâm, chỉ cần không phải Lâm gia bên kia là tốt rồi.
“Ca ca nhìn trúng? Xem ra ca ca đối với tẩu tử tương lai cũng để bụng nha?” Nàng trêu nói.
Lâm Thanh Đình không lộ ra dáng vẻ quẫn bách, mà thẳng thắn mười phần tiếp nhận muội muội trêu chọc.
“Ha hả, có lần nàng ra khỏi thành dâng hương, trên đường đi gặp nguy hiểm, vừa vặn ta đi ngang qua thuận tay cứu. Có nói chuyện với nhau vài câu, cảm thấy cô nương này coi như không tệ, vừa vặn lúc này cũng nên suy xét nhân sinh đại sự của mình nên định ra.”
Lâm Thanh Uyển nghe xong, quýnh quýnh nghĩ, đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết anh hùng cứu mĩ nhân? Phong cách cũ rích nha!
Lâm Thanh Đình sợ muội muội lo lắng đại tẩu tương lai không dễ ở chung, lại mở miệng nói: “Tẩu tử tương lai của muội là người dễ ở chung, người thực ôn nhu nhã nhặn lịch sự, về sau các muội nhất định hợp.”
Lại nhìn sắc trời không sớm, phân phó người truyền thiện, người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện.
Bữa tối dọn tại Tây thứ gian Hinh Uyển Viện, hai nhóc con Nặc Nặc Hừ Hừ cũng bị gọi về, được nha hoàn hầu hạ rửa tay dùng bữa.
Trong bữa tiệc, Lâm Thanh Đình cùng muội tế hai người uống vui vẻ sảng khoái.
Dương Thiết Trụ không phải là lần đầu tiên giao tiếp với Lâm Thanh Đình, lúc trước hắn đến kinh mở rộng sinh ý thì hai người gặp mặt vài lần. Cũng biết đại cữu này không phải người tự cao tự đại, không có bởi vì chính mình hiện tại thân chức vị cao mà không nhìn nổi hắn.
Mặc dù gia đình lớn chú ý ăn không nói, nhưng mấy người trên bàn không ai để ý cái này, cho nên bữa cơm này mọi người ăn thật lâu sau mới dọn.
Lâm Thanh Đình đoán chừng được gặp người nhà tâm tình rất tốt. Lại uống nhiều rượu, lúc này đã say khướt rồi.
Hắn vỗ bả vai Dương Thiết Trụ, nói: “Muội tế, ngươi rất tốt, đối xử với Uyển Uyển cũng rất tốt. Về sau an gia ở trong này đi, cả nhà chúng ta mỗi ngày vui vẻ như thế này, không có chuyện phiền lòng.”
Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ liếc nhau, Dương Thiết Trụ mở miệng nói: “Đại cữu, huynh uống say rồi, ta gọi người đưa huynh đi nghỉ ngơi.”
“Say ư?” Lâm Thanh Đình đỏ bừng hai má, hai mắt tỏa sáng, “Thế này mới uống được một ít, làm sao có thể say. Cứ nói như vậy, an gia ở trong này, không cần đi về, Vân Châu bên kia quá xa, gặp mặt một lần thật không dễ dàng.”
Nói xong không đợi hai người nói cái gì, gọi tùy tùng tới đỡ hắn đi về nghỉ.
Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ hai mặt nhìn nhau không nói gì thêm.
Hai đứa nhỏ được nha hoàn hầu hạ ngủ rồi, Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ hai người rửa mặt xong cũng đi ngủ.
Hai người nằm trên giường lớn an tĩnh thật lâu, Lâm Thanh Uyển mới mở miệng nói: “Ta vừa đến liền biết, ca ca sẽ làm như vậy.”
Dương Thiết Trụ nghiêng người ôm nàng, “Ta biết nàng luyến tiếc nhà.”
Nhà là chỉ Thôn Lạc Hạp chỗ đó, chung quy nơi đó có nhiều người thân cận như vậy, còn có hồi ức của bọn họ.
Lâm Thanh Uyển nghĩ mà đầu đau, xoa xoa mặt, ủ rũ nói: “Nơi nào có cả nhà muội muội đều ở nhà ca ca, thôi thôi không nghĩ nữa, đợi làm xong hôn sự của ca ca, ta lại nói với huynh ấy vậy.”
Kỳ thật Lâm Thanh Uyển vẫn biết một ít nhà giàu sang ở kinh thành, thân thích tới phủ ở không phải là không có. Nàng biết nếu như nàng lên tiếng, nam nhân cho dù có ngại mặt mũi cũng nhất định sẽ dựa vào nàng, nhưng nàng không muốn ăn nhờ ở đậu, cho dù cái phủ này là của ca ca.
Chung quy hiện tại ca ca một mình đơn giản, trong nhà không có vợ con, đợi về sau có vợ con, chuyện phức tạp sẽ rất nhiều.
Xa thơm gần thối. Đạo lý này nàng vẫn hiểu, huống chi nàng cũng rất luyến tiếc Thôn Lạc Hạp kia, đương nhiên nàng cũng luyến tiếc ca ca. Không gặp mặt thì không sao, vừa thấy mặt đúng như ca ca nói như vậy, hắn chỉ có một muội muội ruột là nàng thôi, cách xa như vậy, muôn sông nghìn núi, gặp nhau một lần còn phải đi xe ngựa mệt nhọc rất lâu.
Cho nên Lâm Thanh Uyển lúc này trong lòng rất mâu thuẫn.
Hai người ai nấy tự suy nghĩ tâm sự rồi ngủ.
Lâm Thanh Đình thân là tâm phúc của Cảnh đế, hôn sự của hắn bị rất nhiều người trong kinh chú ý.
Đồng thời bị chú ý còn có Lâm Thanh Uyển muội muội cùng mẹ này, vừa nhập kinh cũng chính thức tiến vào đáy mắt mọi người.
Trải qua khắp nơi hỏi thăm, mọi người mới biết vị muội muội cùng mẹ này là từ nơi nào toát ra. Cùng lúc đó, một ít chuyện cám bã trong nhà hộ bộ thị lang Lâm Chí Hiền cũng bị người ta lật ra.
Thảo nào Lâm gia và Định Viễn hầu ở chung quái dị như vậy chứ, đối với Lâm Thanh Đình xuất thân là một thứ tử tầm thường của Lâm gia, mọi người trong kinh cũng biết được. Sau này song phương ở chung không hòa thuận, được rồi, không phải không hòa thuận, là Lâm Thanh Đình căn bản coi như không nhìn thấy Lâm gia, phảng phất như không có quan hệ gì với Lâm gia.
Dĩ vãng mọi người còn tưởng rằng là giữa cha con có mâu thuẫn lớn, con trai bất mãn bị xem nhẹ, mới tức giận ra khỏi nhà báo danh tham quân ý cầu trở nên nổi bật rửa sạch nhục khi trước. Nay con trai trở nên nổi bật, sau khi hồi kinh vẫn còn giận dỗi với người nhà, đoán chừng là nhất thời còn chưa nguôi giận, cho nên song phương vẫn giằng co, đợi hết giận, cha con chung quy vẫn là cha con, máu mủ ruột thịt không thể vứt bỏ được.
Vì thế nhóm đại thần trong triều và các hộ huân quý trong kinh cho vài phần tình mọn vị tiểu quan hộ bộ thị lang chính tam phẩm này.
Thẳng đến khi Lâm Thanh Uyển này tự xưng là muội muội cùng một mẹ sinh của Lâm Thanh Đình nhô ra, ánh mắt mọi người chuyển dời, mới nhìn ra vài phần manh mối.
Trải qua các loại hỏi thăm mọi người mới biết được, vị muội muội này của Lâm Thanh Đình gả không tốt lắm, nhà chồng chỉ là một cái nông hộ ở sơn thôn nhỏ xa xôi. Được rồi hiện tại không phải nông hộ, nghe nói đã là cái địa chủ không lớn không nhỏ, nhưng vài năm trước lúc ấy đúng là cái chân đất.
?? Đây là đang kể chuyện cười sao?
Đợi mọi người tiếp tục tra mới biết được, thì ra đó không phải kể chuyện cười.
Lâm Thanh Đình là do một di nương của Lâm Chí Hiền sinh ra, đồng thời vị di nương kia quả thật còn sinh một nữ nhi, di nương kia sau khi mất chỉ để lại huynh muội sống nương tựa lẫn nhau.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nữ nhi này trong khi theo Lâm Chí Hiền ra kinh đi phương Nam tiền nhiệm, bên kia truyền ra tin tức ôm bệnh mà chết.
Nói cách khác nữ nhi này kỳ thật hẳn là chết, nhưng vị muội muội cùng một mẹ này từ đâu đi ra?
Nhất thời trong lúc đó, mọi người trong kinh chú ý việc này tâm tư dị biệt.
Từ Lâm Thanh Đình thận trọng tiếp muội muội cùng mẹ này vào kinh, đến Định Viễn Hầu Phủ gióng trống khua chiêng mở cửa chính nghênh đón. Theo lý thuyết đây không phải là người cực kì quan trọng, là sẽ không có đãi ngộ như vậy.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một vị tư giao rất tốt với Lâm Thanh Đình thả ra một ít tin đồn không muốn người biết —
Lâm Thanh Uyển này đúng là muội muội ruột của Lâm Thanh Đình, quả thật cùng một mẹ sinh ra. Chỉ là nàng trong khi đi theo Lâm Chí Hiền đi phương Nam bị thất lạc, bất đắc dĩ mới gả cho một nông hộ đã cứu nàng.
Cách nói này rất có tính tranh luận.
Đầu tiên, một cái quan lại người ta, mặc hắn là quan lớn hay quan nhỏ, tức là người Lâm gia thanh quý thế gia, không có khả năng sẽ xuất hành đơn giản như vậy. Tuyệt đối là nha hoàn bà mụ hộ viện một đống lớn, làm sao có thể làm mất nữ nhi nhà mình?!
Mặt khác Lâm Thanh Uyển này là từ Vân Châu đến, trạm dịch trên đường đều có ghi chép, thuyết minh nhà chồng là người Vân Châu phương Bắc.
Mà Lâm Chí Hiền năm đó là đi phương Nam đi tiền nhiệm, một kẻ ở Bắc một cái ở phương Nam, làm sao thất lạc gả cho nông hộ?
Lừa mọi người không có kiến thức địa lý hả?
Nhưng người tin tức lộ ra không giống người nói dối, hơn nữa quả thật người đó có quan hệ rất tốt với Lâm Thanh Đình.
Mọi người đang nghi hoặc không thôi, một bà mụ trong gia đình nhà giàu lộ ra tiếng gió trước mặt chủ tử.
Thì ra bà mụ này có quan hệ rất tốt với Tiền mẹ mìn, việc này trong kinh thành đồn đãi thật nhiều, ngay cả những gia đình có liên quan tới Tiền mẹ mìn cũng được móc ra.
Tiền mẹ mìn này thường ngày giúp một ít gia đình nhà giàu lén xử lý người không tốt, biết bí mật cũng rất nhiều, rất nhiều đương gia chủ mẫu cũng nghe thấy.
Sau đó nói, sáu năm trước hạ nhân Lâm gia tìm bà ta xử lý một người, là đại cô nương mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng thật là mĩ mạo. Lúc đưa người đến đang trong trạng thái hôn mê, đầu bị thương.
Lúc ấy hạ nhân Lâm gia nói cô nương này là một nha hoàn muốn bò lên giường chủ tử, chủ mẫu niệm tình hầu hạ nhiều năm, sinh lòng trắc ẩn, liền nhắm mắt làm ngơ tính toán bán ra kinh, tùy tiện tìm hộ chân đất gả đi.
Mẹ mìn này nhận nàng dẫn tới Vân Châu phương Bắc, làm theo quý nhân dặn dò, bán cho một cái chân đất làm vợ. Lúc trước mẹ mìn thấy nàng này hôn mê rất lâu, sinh lòng thương xót, còn chăm sóc hồi lâu.
Sau này nàng này tỉnh lại, tự xưng gọi là Thanh Uyển.
Tin tức này trải qua chủ mẫu hộ gia đình nhà giàu kia, truyền đến giao tế trong giới, sau đó truyền khắp kinh thành.
Nhất thời lúc đó mọi người trống mắt líu lưỡi.
Kinh ngạc về kinh ngạc, nhưng một khi chứng thực, cảm thấy nói vậy cực kỳ đáng tin.
Sau đó mọi người liền hiểu ra, thảo nào mà Lâm Thanh Đình không thích Lâm gia như thế, thì ra Lâm gia này làm chuyện người không làm. Thừa dịp người ta không có mặt, đi xử lý muội muội người ta.
Hậu viện nhà giàu sang việc ngấm ngầm xấu xa thật nhiều, rất nhiều người đều thấy chuyện này nhưng không thể trách.
Trách móc nặng nề thứ tử thứ nữ chỗ nào cũng có, ai cũng không dám nói mình chưa từng trách móc nặng nề thứ tử thứ nữ. Nhưng mọi người bình thường vẫn phải cố kỵ thể diện nhà mình, nhiều lắm chính là trước khi lấy chồng trách móc nặng nề một chút, đến tuổi tác thì tùy tiện tìm hộ không có trở ngại gả đi, dùng thứ nữ làm quan hệ thông gia không phải ít.
Nhưng làm như Liễu thị đương gia chủ mẫu Lâm gia như vậy coi thứ nữ là nha đầu bò giường bán ra kinh, quan trọng nhất vẫn bị người bùng ra, thì chưa từng thấy qua.
Bùng ra cũng coi như xong, mấu chốt người ta có cái bản lãnh ca ca, đây chính là không đúng.
Mọi người cũng rõ ràng, không có cái bản lãnh ca ca, việc này có nói cũng chẳng ai biết. Cho dù là vì lấy lòng Định Viễn Hầu, mọi người bên ngoài cũng sẽ bày ra một bộ phỉ nhổ sắc mặt, khinh thường làm bạn.
Vì thế Liễu thị bi kịch, hiện tại ngay cả cổng cũng không dám bước ra, người ngày thường hay giao tế với bà ta cũng tránh như tránh hổ.
Vì thế Lâm gia bi kịch, bởi vì trong nhà ra một cái chủ mẫu thủ đoạn dơ bẩn như vậy, mất hết mặt mũi. Vì thế Lâm thừa tướng cũng bi kịch, đối thủ thường xuyên sẽ tranh thủ lúc vừa tan triều, nhìn hắn thở dài Lâm gia các ngươi làm sao lại làm ra chuyện hoang đường như vậy, thật là bại hoại môn phong.
…
Lâm gia bây giờ quả thật rất khổ sở.
Không chỉ nhà Lâm Chí Hiền, chủ yếu vẫn là Lâm gia chủ Lâm thừa tướng chỗ đó.
Năm đó thân mình xương cốt cựu hoàng không tốt, đại thần trong triều đứng thành đội, Lâm thừa tướng thực bi kịch lựa chọn đương thời thế lớn Tấn vương. Về phần tại sao không lựa chọn đội Thái Tử, chung quy Thái Tử mới là chính thống, vấn đề này rất sâu xa, nói tóm lại Lâm thừa tướng lựa chọn đội Tấn vương.
Kết quả thực ‘Khả quan’, Tấn vương bức cung tạo phản bị hỏng, trong một đêm dọa rớt răng nanh mọi người. Hai hổ tranh chấp, tiện nghi ngư ông Cảnh vương tựa hồ từ đầu tới cuối không có xen vào kia.
Tân hoàng đăng cơ, làm những người kia dĩ vãng trong lòng có quỷ thật lòng lo lắng một trận.
Mặc kệ ban đầu đứng ở đội nào, ít nhất không cản Cảnh vương chuyện gì, cho nên mọi người tuy rằng bất đắc dĩ mình không có công, nhưng đối với Cảnh vương kế vị là không có ý kiến gì.
Chung quy tâm lý mấy phương đều rõ ràng, đổi thành tùy tiện một phương thượng vị, bên kia chính là chết không thể chết hơn, Cảnh vương kế vị là vui như mở cờ trong bất đắc dĩ.
Tân hoàng tính tình rất quái lạ, đây là chuyện mọi người đều biết. Trong triều thế lực tẩy bài, thực khiến văn võ bá quan trong triều khủng hoảng.
Cùng với một ít người phía dưới không an phận chậm rãi bị đổi, trong triều là một mảnh im lặng, nhưng Lâm thừa tướng lão hồ li này trà trộn triều đình rất nhiều năm phát hiện sự tình không đúng.
Cảnh đế tựa hồ bắt đầu ghim hạ thủ lão.
Dấu hiệu thực không rõ ràng, nhưng vẫn sờ ra dấu vết để lại, thánh ý khó dò, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao Lâm gia nhiều lần vứt cành oliu tới Lâm Thanh Đình.
Được rồi, nói như vậy, hiện tại đã không phải là mới đầu lúc ấy Lâm gia trên cao nhìn xuống vứt cành ô liu cho Lâm Thanh Đình, lúc này là ước gì quỳ cầu nhét vào tay hắn. Chỉ là ngại mặt mũi đồng tông tộc lại là trưởng bối, tạm thời biểu hiện còn chưa rõ ràng như vậy.
Mà nay đồn đãi bất thình lình, Lâm thừa tướng và Lâm Chí Hiền đang nghĩ biện pháp kéo Lâm Thanh Đình trở về như thế nào thì rất tức giận không thôi, phía ngoài khinh thường phỉ nhổ cũng coi như xong, đây rõ ràng là kết thù, thảo nào bọn họ đối đãi tốt như thế nào, Lâm Thanh Đình vẫn bỏ mặc không để ý, thì ra còn có nguyên nhân này.
Lâm thừa tướng nổi giận, Lâm Chí Hiền không dễ chịu. Lâm Chí Hiền không dễ chịu, đương nhiên có thể tưởng tượng được Liễu thị bi kịch.
Lâm Chí Hiền tự cho mình là người đọc sách, luôn luôn động khẩu không động thủ, lần này về đến nhà, chẳng những động miệng còn động cả tay.
Mắng to Liễu thị ‘Độc phụ không hiền’ một trận, cho bà ta hai bàn tay, liền đi chỗ di nương.
Liễu thị đã sớm dự liệu được sớm hay muộn có chuyện như vậy, không ngờ mới cách năm đã đến.
Từ ngày ấy Lâm Thanh Đình lấy siêu nhiên tư thế hồi kinh, Liễu thị mỗi ngày khủng hoảng, đêm không thể say giấc.
Bà sợ Lâm Thanh Đình tìm bà gây phiền toái, bà sợ Lâm Thanh Đình móc những chuyện bà làm trước đây ra, bà sợ rất nhiều… Nhưng không thấy Lâm Thanh Đình có động tĩnh gì, bà nghĩ có lẽ lúc trước bà làm Lâm Thanh Đình không biết?!
Tuy rằng loại ý nghĩ này là lừa mình dối người, nhưng tóm lại có thể trấn an tâm bất an của mình.
Thời gian chậm rãi xóa đi khủng hoảng trong lòng bà ta, lại không nghĩ tới cách năm sau hôm nay lập tức bạo phát ra.
Nay chỉ là mặt mũi mất đi, tuy rằng ăn hai bàn tay, nhưng ít ra chỉ là bùng ra chuyện của Lâm Thanh Uyển, Liễu thị ngoại trừ may mắn tạm thời cũng không thể có những ý nghĩ khác.
Hiện tại bà chỉ hi vọng, Lâm Thanh Đình không biết những chuyện trước đây mình đã làm, không so đo với bà, bằng không chờ đợi bà không phải hai bàn tay đơn giản như vậy.
Ai có thể nghĩ tới, lúc trước cái thứ tử mặc bà bài bố kia, chẳng biết lúc nào đã trưởng thành đến lật tay là có thể chụp bà tới tình cảnh thịt nát xương tan.