Bên kia nhóm nàng dâu đang nghị luận chuyện Điền gia, bên này Nhiếp nhị đường tẩu nói khẽ với Lâm Thanh Uyển: “Thanh Uyển muội tử, thật là xin lỗi, cách nhiều năm như vậy nhất thời ta thật không nghĩ ra chuyện Điền Thúy Lan, biến thành xấu hổ vừa rồi.”
Lâm Thanh Uyển cười, nhỏ giọng trấn an: “Nhị đường tẩu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không để trong lòng đâu, là chuyện của bao nhiêu năm rồi mà.”
“Vậy là được rồi.”
Tuy rằng miệng nói chuyện cùng Nhiếp nhị đường tẩu, nhưng lỗ tai Lâm Thanh Uyển không ngừng hóng nghị luận bên kia. Trong lòng suy nghĩ, Điền Thúy Lan này không khỏi cũng quá bi kịch đi, đầu tiên là bị người nhà bức từ hôn, sau đó gả đi thì mình lại không thể sinh, còn phải làm trâu làm ngựa hầu hạ bình thê…
Sao toàn chuyện xui xẻo như vậy ả lại gặp phải chứ?
Chính phòng bên kia làm ồn xong, mọi người đều trào ra ngồi vào vị trí bắt đầu uống tiệc rượu, trong sân cũng khua chiêng gõ trống dọn thức ăn lên bàn.
Lâm Thanh Uyển nhìn món ăn cảm thấy lần này Hà thị thật là hạ vốn gốc, có cá, có thịt, có gà, phỏng chừng Hà thị giết hết gà trong nhà.
Ăn tiệc mừng xong, mọi người dần dần tán đi.
Nhiếp nhị đường tẩu giao Lâm Thanh Uyển cho Dương Thiết Trụ xong cũng rời đi, còn lại người trong nhà vội vàng thu nhặt tàn cục.
Dương Thiết Trụ còn chưa khôi phục hoàn toàn vai trái, sáng sớm hôm nay Lâm Thanh Uyển dặn dò hắn nhiều lần không được dùng tay trái, cho nên không giúp được cái gì, chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ xách chút đồ vật nặng. Lâm Thanh Uyển đứng ở bên cạnh nhìn một đám người đang thu dọn.
Hai người Tam phòng bận rộn đến mức chân không chạm đất ngay cả cơm cũng chưa ăn, toàn bộ Dương gia ngoại trừ Dương lão gia tử và Lâm Thanh Uyển, phỏng chừng mọi người chưa có ai ăn cơm.
Một đám người thu xếp bàn ghế đặt trong sân, thu gọn đám thức ăn còn dư lại, sau đó mang bát đũa mà mượn nhà người ta đi rửa còn trả cho người ta, bằng không sáng sớm ngày mai nhà người ta không có bát ăn cơm.
Bận rộn xong, Vương thị vội vàng chạy đi ăn cơm, ả đói bụng từ lâu nhưng bận quá không ăn được. Đi phòng bếp không nhìn thấy bát đựng thức ăn dư đâu. Hỏi Diêu thị ở bên cạnh mới biết được, Hà thị bưng hết đồ ăn thừa đến chính phòng.
Vương thị đứng ở cửa phòng bếp xả cổ họng hỏi Hà thị đồ ăn đâu.
“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, chờ một chút hết bận mới ăn thì sẽ chết hả?” Hà thị xốc rèm cửa đi ra khiển trách.
Vương thị bĩu môi không lên tiếng.
Hà thị nói xong Vương thị, liếc ánh mắt nhìn Lâm Thanh Uyển, muốn nói gì đó nhưng không nói, lại gọi Diêu thị lên.
Diêu thị bận rộn đến mức mồ hôi đầy đầu đi ra.
“Được rồi, ngươi cùng lão tam cũng không cần làm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi, còn lại để Vương thị đến làm.”
Nếu ngươi cho rằng Hà thị muốn để hai người tam phòng bớt phải làm, vậy thì ngươi nhầm rồi. Không chỉ Lâm Thanh Uyển chú ý đến câu ‘Về phòng đi’ kia, mọi người trong sân đều chú ý đến. Dương lão gia tử bồi các lão nhân uống rượu đã về phòng nằm. Một đôi tân nhân lúc này ở tân phòng, còn lại mọi người Dương gia đều ở trong sân bận việc.
Hà thị vừa nói lời này lập tức trong sân yên tĩnh lại.
Nghe thấy lời này, lúc ấy sắc mặt Diêu thị khó coi. Nhưng nàng không nói cái gì, kéo cái tạp dề xuống ném vào phòng bếp rồi đi ra.
Sau khi ra ngoài liếc nam nhân nhà mình, hai người trở về phòng.
Dương Thiết Trụ cũng không biết nên nói cái gì, hắn cũng chưa ăn cơm đâu. Im lặng ném trong tay gì đó, quay người đỡ vợ mình trở về phòng.
Vương thị bị nói trong lòng buồn bực, nghe Hà thị bảo tam phòng ‘Về phòng’, lập tức tặc lưỡi bật cười hề hề.
Lâm Thanh Uyển nghiêng mắt nhìn Hà thị, thật chịu phục bà ta luôn. Nhưng mà nàng cũng chẳng trông đợi vào bữa cơm kia, sở dĩ đến hỗ trợ là vì mặt mũi thôi.
Đứng trước cửa tam phòng hô một tiếng: “Tam đệ, tam đệ muội, lát sang phòng ta ăn cơm. Ngày hôm qua ta hầm một nồi xương sườn, còn nguyên cả một nồi đầy đấy.” Lại quay người cười nói một câu với Hà thị: “Ngài nói như vậy về sau chúng ta ai còn dám tới cửa hỗ trợ nha, mệt rõ sắp chết, ngay cả miếng cơm cũng không cho ăn, còn không bằng người ngoài, loại sự tình này về sau không cần tìm chúng ta.”
Nói xong lại lẩm bẩm: “Thật khờ, so cái gì chứ, đã ở riêng đi ra ngoài rồi, nhất định là người ngoài rồi.”
Sau đó không nhìn sắc mặt Hà thị, kéo nam nhân mở cửa vào phòng.
Hừ, không cho ăn, tự chúng ta làm ăn.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Dương Nhị Muội gọi nhị phòng tam phòng đi chính phòng nhận thức nàng dâu mới, hai phòng đều không đi.
Vội vàng cả ngày mà miếng cơm cũng không cho ăn, còn đi nhận thức nàng dâu mới làm cái gì? Bọn họ tiện như vậy sao?
Nhóm người kia muốn thể diện trước mặt nàng dâu mới đó là chuyện của bọn họ, dù sao bọn họ sẽ không phụng bồi. Có thể ở ngày thành thân Dương Học Chương đi giúp đỡ là nể mặt lắm rồi, để mọi người nhìn. Ai biết ngày hôm qua Hà thị nói vậy, ngay cả tính tình luôn tốt như hai vợ chồng Dương Thiết Căn cũng phải nổi giận.
Lúc Lâm Thanh Uyển ở trong sân phơi nắng, thường xuyên nhìn thấy Dương Học Chương đưa nàng dâu mới ra ra vào vào. Dương Học Chương từ lúc cưới nàng dâu về, mỗi ngày không còn co đầu rút cổ ở trong phòng nữa, thường xuyên nhìn thấy đi sau nàng dâu mới. Nhìn qua cảm tình hai người không tệ, ngay cả Hà thị cũng xem trọng nàng dâu mới này, rất ít sai sử nàng làm việc, đừng nói tới sai ra đồng.
Nàng dâu mới này họ Phùng, gọi là Phùng Tú Lan. Một cô nương rất đẹp, nhìn ra được cũng là người tinh minh, dỗ được Dương Học Chương xoay quanh, Hà thị cũng rất ít làm mất mặt mũi nàng.
Có một lần Phùng thị nhìn thấy nàng ở cửa phòng phơi nắng thì đi lại đáp lời.
Lâm Thanh Uyển không có cảm tình với ai ở chính phòng cả, cho nên cũng lười để ý tới Phùng thị này. Nói vài câu, Lâm Thanh Uyển đều là ‘Ừ à’ hờ hững, Phùng thị kia là kẻ có ánh mắt về sau không tiến lên bắt chuyện nữa.
Phùng thị sống dễ chịu, Vương thị lại không muốn. Hai nàng dâu, một người ít làm việc, một kẻ không thích làm việc. Không thể nghi ngờ, tựa như Diêu thị và Vương thị lúc Lâm Thanh Uyển chưa gả tới đây vậy.
Cho nên Vương thị không làm, không nể mặt ai hết, ba ngày thì có hai ngày làm ầm ĩ.
Phùng thị kia khôn khéo, chưa bao giờ chính diện xung đột cùng Vương thị, luôn trốn phía sau Hà thị, để Hà thị làm chủ. Hà thị là vì mặt mũi Dương Học Chương sẽ không để con dâu cả bắt nạt con dâu út, cho nên Vương thị bị Hà thị răn dạy thực thảm.
Bị áp bức nhiều sẽ phản kháng, Vương thị chưa bao giờ là người thích bị áp bức. Tuy rằng ả chưa bao giờ chân chính phản kháng Hà thị. Nhưng không thử thì làm sao mà biết có phản kháng được hay không?
Vương thị tìm kiếm vui sướng phấn khởi bên trong trong áp bức và phản kháng, cho nên gần đây bên chính phòng ẫm ĩ rất kinh khủng.
Chỉ là tất cả những cái đó không liên quan gì tới mấy người Lâm Thanh Uyển.
Thời tiết dần dần ấm áp lên, chuyện bảo đảm chất lượng cho đồ sấy tiên trở thành việc lớn.
Mấy người Dương thị không con làm mỗi lần là mấy trăm cân bán dần nữa, mà cách năm ba ngày làm một lần, làm xong đưa lên trấn trên luôn.
Bây giờ bả vai Dương Thiết Trụ đã hoàn toàn hồi phục, chỉ là việc này người ngoài không biết, chỉ có mấy người thân cận nhà mình biết thôi.
Đợi Dương Thiết Trụ khang phục, Lâm Thanh Uyển nói với hắn chuyện để hắn đi mấy trấn khác đẩy mạnh tiêu thụ.
Dương Thiết Trụ nghe cảm thấy ý tưởng này không tệ, cũng muốn làm thử.
Hiện tại đồ sấy tiên chỉ cung ứng mấy nhà tửu lâu trấn Lạc Vân, mỗi ngày tiêu thụ được khoảng bốn mươi cân. Số lượng tuy không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng được hai ba lượng bạc lợi nhuận. Đây là chưa trừ tiền vốn và chưa chia hoa hồng. Nếu mang trừ hết các phí tổn, hai người Dương Thiết Trụ mỗi ngày kiếm được khoảng một lượng bạc, mà Dương thị và hai người tam phòng mỗi nhà được chia khoảng bốn trăm văn tiền.
Tiền tài động nhân tâm, đây chỉ là tiêu thụ tại trấn Lạc Vân nhỏ này, nếu như mấy nhà tửu lâu ở các trấn nhỏ khác như trấn Lạc Vân cũng mua đồ sấy tiên của bọn họ, như vậy có phải là tiền thu vào sẽ càng nhiều hay không?
Không có ai sẽ cự tuyệt tiền tài, đặc biệt làm sinh ý đồ sấy tiên coi như thuận lợi. Có thể bán chạy thì tốt, nếu không bán chạy thì cũng chỉ là mệt sức mà thôi. Kiếm ăn trong đất còn không kêu mệt, đi ra ngoài chạy một chút sao lại kêu mệt được chứ?
Dương Thiết Trụ động tâm tư là muốn thử ngay, nhưng Lâm Thanh Uyển lại suy tính vấn đề giao thông.
Hiện tại không giống đời trước, ra cửa có taxi, không có taxi còn có xe bus tàu điện ngầm, đi xa một chút thì có xe lửa, máy bay. Nơi này giao thông thực lạc hậu, đi trấn khác vẫn đi được, lộ trình cũng không xa lắm, có thể đi xe la, nhưng mỗi lần ngồi là giá xa xỉ.
Nếu như chỉ trông cậy vào hai chân đi bộ hoặc ngồi xe la kia chẳng phải là mệt chết? Hơn nữa về sau nếu như đồ sấy tiên thật sự được tiêu thụ tới địa phương khác, cũng không thể trông cậy vào đi bộ hoặc ngồi xe la đưa hàng, không chỉ thời gian không tiện mà vận chuyển đồ cũng phiền toái.
Vì thế Lâm Thanh Uyển nảy ý niệm mua xe la. Xe ngựa thì không cần suy nghĩ, thứ này không phải nhà giàu sang là không nuôi nổi. Bọn họ trước mắt chỉ là kẻ chân đất có tí tiền, tiền lại hữu hạn, không cần thiết đi tiêu lãng phí. Xe bò cũng không cần suy xét, vừa là nhà không có ruộng, thứ hai tốc độ xe bò quá chậm, trông cậy vào ngồi xe bò thì vội chết.
Xe la là thích hợp nhất, không nhanh như xe ngựa, nhưng cũng không chậm, thứ hai giá cả cũng vừa phải. Mua một chiếc xe la, cả thùng xe phía sau mất khoảng hai mươi lượng bạc.
Một đầu con la hơn mười lượng, làm một cái thùng xe cũng phải mấy lượng bạc. Đương nhiên không cần làm thùng xe, làm cái xe hai bánh cải tiến trùm vào con la cũng được, nhưng bọn họ dùng để đưa hàng, cần phải có thùng xe để che giấu.
Hai mươi lượng bạc nhà bọn họ lấy ra được. Mấy tháng này làm sinh ý đồ sấy tiên, Lâm Thanh Uyển buôn bán thu được khoảng hơn một trăm lượng, bạc bán thêu phẩm lần trước không tiêu hết bao nhiêu. Cộng lại gần lượng, mua một chiếc xe la vẫn mua được.
Nghĩ xong là đi mua ngay, có tiền chính là tùy hứng.
Dương Thiết Trụ cũng hiểu được nàng dâu đau lòng hắn, hơn nữa về sau nếu thật bán được đồ sấy tiên tới nơi khác, không có xe là không được. Hơn nữa có xe la về sau nhà mình đưa hàng cũng tiện, không cần phải để Dương Thiết Căn mỗi ngày cõng cái sọt ngồi xe bò đưa hàng.
Đi mấy vòng trên trấn, rốt cuộc Dương Thiết Trụ cũng dắt về một con la đen, đằng sau còn có một cái thùng xe mới.
Con la Đại hắc này khoảng chừng hai tuổi, vừa trưởng thành, da lông bóng loáng, nhìn ra được nhà bán này chăm sóc rất tốt.
Lâm Thanh Uyển vừa nhìn thấy con la kéo cái thùng xe mới về, hỏi Dương Thiết Trụ chuyện gì. Dương Thiết Trụ cười nói hắn lần này đi lên trấn vừa vặn gặp người cần dùng bạc muốn bán xe la trong nhà, cả con la và thùng xe mất có mười tám lượng bạc.
Lúc ấy hắn thấy thật có lời nên mua luôn.
Dắt con la về, xe cũng có luôn. Nhưng để chỗ nào? Đây cũng là một vấn đề. Sân Dương gia là không cần suy nghĩ rồi, Lâm Thanh Uyển không muốn tìm việc cho mình đâu, vì thế quyết định để ở sân nhà Dương thị, làm cho nó một cái mái che.
Kể từ đó sân nhà Dương thị càng nhỏ, vốn hậu viện treo đầy đồ sấy tiên, nay trước sân lại bị chiếm. Dương thị tuy rằng chưa nói cái gì, liên tiếp bảo bọn họ cứ để ở chỗ bà, hai người tam phòng cũng nói sẽ phụ trách dọn dẹp không gây phiền toái cho đại cô, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn thấy băn khoăn trong lòng.
Nhưng không có cách nào, bọn họ chỉ có một gian phòng, sân dùng chung, căn bản không có chỗ để.
Lâm Thanh Uyển không khỏi nghĩ đến xây phòng dọn ra ngoài ở.
Ý nghĩ này không phải một ngày hai ngày, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn muốn dọn ra ngoài ở.
Tuy rằng thỉnh thoảng được xem diễn điều tiết tâm tình, mở rộng tầm mắt. Nhưng cứ cách năm ba hôm lại ầm ĩ, ngồi ở trong phòng còn nghe thấy bên ngoài động tĩnh thì thực phiền. Hơn nữa suốt ngày ra ra vào vào cùng mấy người chính phòng kia đúng là không tiện, muốn làm cái gì cũng phải tránh.
Lâm Thanh Uyển thuộc phái hành động, nghĩ tới nơi đó, nghĩ là làm, chỉ là lúc này nàng bụng lớn không tiện, lại không hiểu việc xây phòng này nên chạy đi hỏi Dương thị.
Dương thị nghe xong phi thường tán đồng ý tưởng của nàng.
Trước đây là không có tiền, hiện tại có tiền làm gì phải nhét chung một chỗ với nhà kia, làm cái gì cũng không tiện. Dương thị biết trong tay hai người Dương Thiết Trụ có tiền, làm đồ sấy tiên lâu như vậy, bà và hai người tam phòng mỗi nhà hai thành hoa hồng còn được tới lượng bạc, bọn họ chiếm thành lớn hẳn là có nhiều tiền hơn, xây phòng ở là dư dả.
Dương thị bảo nàng đừng nóng lòng, chờ mọi người về cùng thương lượng, sau đó mấy ngày nay bà nhìn giúp nàng xem xây ở chỗ nào tốt.
Lâm Thanh Uyển nghĩ chuyện này không vội được, hiện tại bụng nàng có tháng, cách lúc sinh còn mấy tháng, chỉ cần trước lúc sinh xây phòng ở xong là được. Kế hoạch của nàng là, nàng và Dương Thiết Trụ ở trong căn phòng mới chào đón đứa con đầu lòng ra đời.
Trở về nói cùng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ vừa nghe liền cười. Nói nàng có tiền liền đắc ý, mới mua xe la xong lại muốn xây phòng ở mới.
Nhưng Dương Thiết Trụ nghĩ, cảm thấy ý nghĩ này không tệ. Không chỉ Lâm Thanh Uyển thấy chỗ chính phòng nháo ầm ĩ thấy phiền, hắn cũng thấy phiền. Ngày thường trong sân gặp nhau không ai nói với ai, không khí xấu hổ khó chịu. Hơn nữa hắn không muốn có gì liên lụy tới chính phòng nữa, hàng năm phụng dưỡng hắn sẽ đưa, về phần cái khác hay là thôi đi.
Dương Thiết Trụ cũng biết chính phòng còn nhiều thị phi lắm, đừng nhìn hiện tại không đập phá, không chừng ngày mai lại có cái gì ập đến. Đại tẩu thỉnh thoảng lại tới đáp lời với vợ hắn. Hai người Đại phòng kia là cái dạng gì, hắn biết rõ ràng, nhìn thấy dầu muối nhiều là dính lên người. Về sau bọn họ làm buôn bán sẽ có ngày bị người ta biết, đến lúc đó còn sống chung một mái hiên chắc bị phiền chết.
Dương Thiết Trụ là người suy nghĩ chu toàn, nói với Lâm Thanh Uyển chờ hắn đi mấy trấn phụ cận thử đã, xem có thể làm được chuyện buôn bán này hay không đã, nếu như có thể định ra, lúc xây phòng ở cũng được dư dả một ít.
Hắn biết giờ trong tay vợ có gần lượng bạc, bán đồ sấy tiên lời một trăm lượng, và bạc mà Lâm Thanh Uyển bán thêu phẩm. Nhưng sắp có con rồi, có nhiều tiền trong tay vẫn tốt hơn.
Lâm Thanh Uyển cũng nghĩ như vậy, hai người đạt thành nhất trí.
Dương Thiết Trụ trong lòng có việc là không ngồi yên được, ngày hôm sau muốn đi ra ngoài một chuyến. Trước khi đi ra ngoài hắn thu xếp xong xuôi cho vợ đã, chẳng những bảo hai người tam phòng để ý Lâm Thanh Uyển, còn gọi cả bọn Đại Hắc về canh chừng nàng.
Đừng nói hắn kì quái, Dương Thiết Trụ biết rất rõ người Dương gia, không biết sẽ làm ầm lên lúc nào đâu. Vợ hắn lại có một mình, hai người tam phòng còn phải đi sang nhà Dương thị làm việc, luôn luôn không có ở nhà, có Đại Hắc bồi hắn mới yên tâm một ít.
Thu xếp cong xuôi hắn nói với Lâm Thanh Uyển ra ngoài khoảng mười ngày mới về, chung quy mọi chuyện đều là ‘vạn sự khởi đầu nan’. Các trấn khác cách không xa lắm, khoảng hai canh giờ đi là đến, nhưng lần này hắn muốn đi mấy trấn liền.
Lâm Thanh Uyển đưa cho hắn một ít bạc, cũng nhét một cái ngân phiếu vào túi may liền trong áo.
Đúng vậy, hiện tại Lâm Thanh Uyển là người có ngân phiếu.
Từ ban đầu mấy văn mấy văn, đến từ từ thành bạc, rồi đến bạc càng ngày càng nhiều, bạc cầm không tiện nên đổi thành mấy tấm ngân phiếu, vậy cũng là một bước vượt rào về chất. Ngân phiếu không lớn, một tấm năm mươi lượng, là lúc trước Tô chưởng quỹ Cẩm Tú phường đưa cho tiền bán thêu phẩm vẫn chưa dùng đến. Mấy tờ khác là hai mươi lượng, nhưng mang theo cũng tiện hơn.
Dương Thiết Trụ nắm xe la từ biệt người nhà. Tuy rằng trong lòng luyến tiếc nàng dâu và đứa nhỏ trong bụng, nhưng vẫn dứt khoát đi.
Được rồi, hắn quên mất mình đi ra ngoài chỉ có vài ngày thôi, hoàn toàn đắm chìm trong ly biệt.
Có luyến tiếc nhưng Dương Thiết Trụ vẫn nhiệt tình đi, nói chung là lần này hắn đi ra ngoài là kiếm tiền xây phòng ở cho vợ và kiếm tiền nuôi con nữa.