Mấy ngày Dương Thiết Trụ đi, Lâm Thanh Uyển sống rất nhàn nhã.
Muốn nấu ăn thì ở nhà nấu. Mỗi ngày Diêu thị cho dù bận rộn thì vẫn chạy về mấy chuyến giúp nàng làm thỏa đáng xong mới đi. Sau này Lâm Thanh Uyển thấy như vậy thì rất phiền toái, thế là xếp gọn mấy đồ trong nhà mình lại giữa trưa đi sang nhà Dương thị cọ cơm, chỉ có buổi sáng và buổi tối mới ở nhà nấu cơm. Vào lúc đó hai người tam phòng cũng ở nhà, như vậy mới tiện hơn.
Cho nên trên đường nhỏ trong thôn Lạc Hạp, mỗi buổi trưa sẽ nhìn thấy một nàng dâu nhỏ vác cái bụng to chậm rãi đi về phía trước, bên cạnh còn có một con chó đen to bự.
Mấy ngày nay Đại Hắc canh Lâm Thanh Uyển rất chặt, buổi tối nằm luôn dưới kháng, ban ngày nàng đi chỗ nào nó đi chỗ đó. Người quen tới gần nó không sủa, chẳng hạn như hai người tam phòng hoặc là cả nhà Dương thị, người lại tới gần nó, nó liền bày ra tư thế công kích, tỷ như đám người phiền lòng Dương gia kia.
Trước đây Lâm Thanh Uyển rất thích hai con chó đen này, nhưng còn chưa quý như bây giờ, thật sự quý chết mất, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho Đại Hắc. Cho Đại Hắc ăn tới mức có mấy ngày mà da lông sáng bóng loáng.
Mấy ngày nhàn nhã trôi qua, mấy hôm sau Lâm Thanh Uyển lại thấy tịch mịch. Nàng bắt đầu nhớ hán tử mỗi ngày vây quanh nàng kia, hán tử lúc nghiêm nghị như sắt, thỉnh thoảng lại trêu trọc đáng yêu.
Sao nam nhân nàng còn chưa trở về vậy…
Lâm Thanh Uyển nằm trên kháng mặt ủ mày chau, Diêu thị ở gian phòng nhỏ nấu cơm, thỉnh thoảng đi ra lại nhìn thấy bộ dạng rũ rượi kia lại buồn cười.
“Nhị tẩu, ngươi nhớ nhị ca à?”
Lâm Thanh Uyển ngay cả mí mắt còn không muốn nâng: “Ta không nhớ hắn, chỉ là có chút lo lắng.”
Mạnh miệng, ngươi ỉu xìu thế kia còn nói không à.
“Nhị tẩu không cần lo lắng, nhị ca chỉ là đi ra ngoài bán đồ sấy tiên, không phải lên núi săn thú, chắc hai ba ngày nữa là về thôi.” Diêu thị làm người phúc hậu, nếu nhị tẩu nói là lo lắng, nàng dựa theo lo lắng mà nói vậy.
“Ừ.” Lâm Thanh Uyển ỉu xìu gật đầu, ánh mắt mơ hồ, không biết lại nghĩ đến cái gì.
Diêu thị xoay người đi vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Làm cơm xong, Diêu thị đi qua tam phòng gọi Dương Thiết Căn và hai đứa nhỏ tới dùng cơm.
Bình thường thích nói đùa Lâm Thanh Uyển hôm nay bỗng nhiên trầm mặc, luôn không yên lòng, cơm chỉ ăn non nửa bát đã nói không ăn được nữa. Diêu thị khuyên mãi mới uống thêm nửa bát canh.
Thấy nhị bá mẫu hôm nay không cười, hai đứa Nữu Nữu không dám nói lời nào.
Nặng nề ăn cơm xong, Dương Thiết Căn dẫn hai Nữu Nữu về phòng, Diêu thị ở lại thu dọn một lát rồi cũng về phòng.
Trong Tam phòng, Dương Nhị Nữu nhỏ giọng hỏi mẹ mình, nhị bá mẫu làm sao rồi, có phải bị bệnh hay không.
Hôm nay Nhị bá mẫu không đùa với chúng, hôm nay hai đứa bé cũng không quen. Lại không dám ồn ào nhị bá mẫu, đành trở về hỏi mẹ mình.
Hai Nữu Nữu mỗi lần bị bệnh cũng sẽ ỉu xìu như nhị bá mẫu vậy, không có tinh thần, không muốn ăn cơm, cho nên hai đứa bé gái cho rằng nhị bá mẫu bị bệnh rồi.
Diêu thị thở dài một hơi, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng sờ cái đầu nhỏ của Nhị Nữu: “Nhị bá mẫu của Nữu Nữu không phải bị bệnh, nhị bá mẫu là nhớ nhị bá các con đó.”
Vị nhị tẩu này thật là, có khi nghiêm trang, có khi lại như một đứa trẻ. Nhị ca mới đi vài ngày đã nhớ hắn. Quan trọng là ngươi nhớ thì nhớ đi còn biểu hiện ra cả mặt, ngay đứa trẻ năm tuổi cũng nhìn ra. Ỉu xìu, nhớ tới mức không muốn ăn cơm.
Không còn gì để nói, lại có chút hâm mộ, cảm tình của nhị ca nhị tẩu thật tốt…
Không phải bị bệnh là tốt rồi, Dương Nhị Nữu quay người đi tìm muội muội chơi. Về phần nhị bá mẫu nhớ nhị bá, cái đó nó là trẻ con nên không hiểu.
Dương Thiết Trụ không để Lâm Thanh Uyển phải đợi lâu lắm, đi ra ngoài ngày, rốt cuộc phong trần mệt mỏi trở lại.
Lúc trở lại là buổi tối, Lâm Thanh Uyển vừa nằm xuống thì có người gõ cửa gọi nàng.
Mở cửa nhìn thấy Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển không để ý chính mình bụng to lập tức nhào tới.
Dương Thiết Trụ nát tim nát gan tiếp nàng, sau khi ôm được trái tim còn nhảy oành oành. Sợ tới mức định vỗ mông nàng mấy cái, nhưng nghĩ tới nàng có thai đành phải ôm nàng vào nhà, vừa nói: “Lớn như vậy rồi còn như trẻ con ấy, không để ý tới bụng mình.”
Lâm Thanh Uyển cũng biết vừa rồi mình xúc động quá mức, vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, đi vào phòng bếp làm đồ ăn cho Dương Thiết Trụ.
Buổi tối Lâm Thanh Uyển hầm một con gà, nàng và nhà tam phòng mới ăn một nửa, thừa lại rất nhiều. Canh gà vẫn còn nóng, buổi tối ăn màn thầu vẫn còn nóng. Lâm Thanh Uyển đặt nước lên bếp nấu, lấy bát và đồ ăn ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài thì Dương Thiết Trụ đang cởi quần áo. Hắn đi ra ngoài mấy ngày nay không tiện tắm giặt người khó chịu.
Dương Thiết Trụ vừa vặn cũng đói bụng, đỡ tức phụ ngồi xuống, ở một bên ngồi ăn.
Ăn xong hắn cầm bát ra ngoài rửa, vừa vặn có nước nóng hắn đi tắm luôn. Lâm Thanh Uyển thấy không còn chuyện gì làm thì lên kháng nằm.
Dương Thiết Trụ tắm xong lên giường lò, sau đó mới chậm rãi kể lại chuyện mấy ngày nay ra ngoài cho Lâm Thanh Uyển nghe…
Lần này trước khi ra ngoài Lâm Thanh Uyển làm hàng loạt ‘Huấn luyện’ Dương Thiết Trụ. Đương nhiên không có khoa trương như vậy, chỉ là giảng giải cách giao tiếp với người ta. Thái độ tốt nhất là không kiêu ngạo không siểm nịnh, chung quy bọn họ là đến tiêu thụ đồ ăn nhà mình, không phải tới cửa xin cơm.
Dương Thiết Trụ bình thường cũng đã giao tiếp với nhiều người, nàng chỉ điểm câu câu hắn hiểu ngay.
Kỳ thật không cần nàng dâu phải nói hắn cũng hiểu được. Không phải là chạy nhiều một ít sao? Chạy nhiều một ít đó là bạc, không ai đi đối nghịch với bạc.
Đương nhiên cũng có tửu lâu thái độ không tốt, căn bản ngay cả gặp mặt chủ còn chưa thấy đã bị oanh ra ngoài. Lâm Thanh Uyển cũng dạy hắn làm thế nào để được ưu thế, lần đầu tiên không thuần thục, làm thêm vài khắc thuần thục.
Cho nên hơn mười ngày chạy đi thành quả không tệ, có mấy nhà đã đồng ý mua đồ sấy tiên của họ. Lần này Dương Thiết Trụ mang theo không ít đồ sấy tiên đi ra ngoài, chính là vì nhỡ có người muốn xem hàng. Còn có, nếu là bán đồ ăn, phải cho người ta nếm thử. Mấy trấn nhỏ xung quanh đều có một hai nhà muốn lấy hàng của bọn họ.
Lâm Thanh Uyển nghe xong rất cao hứng, Dương Thiết Trụ cũng rất cao hứng. Chung quy đây là hắn lần đầu tiên đi ra ngoài buôn bán, có thành quả như vậy, trong lòng hắn đã thực thỏa mãn.
Dương Thiết Trụ nói chờ thêm ba bốn ngày nữa hắn lại đi ra ngoài một chuyến xem những tửu lâu kia bán thế nào.
Lúc trước Lâm Thanh Uyển đã nói với hắn, chỉ cần có một nhà lấy hàng ổn định, đó chính là một dấu hiệu tốt. Bởi vì các tửu lâu trong trấn sẽ có cạnh tranh đồ ăn mới. Chỉ cần một nhà bán tốt, nhà khác sẽ dễ nói thôi, tựa như lúc trước vì sao nàng để mấy ngày mới đi Túy Tiên cư. Đến lúc đó tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ dễ hơn nhiều.
Hai người nhàn thoại một phen rồi nằm xuống đắp chăn. Dương Thiết Trụ đi ra ngoài lâu như vậy, vừa nghĩ đi chào hàng đồ sấy tiên, lại vừa nghĩ chuyện trong nhà nên mệt vô cùng. Lâm Thanh Uyển từ lúc mang thai rất ham ngủ nhưng nàng không muốn ngủ.
Nằm trong ngực nam nhân cọ cọ, cảm thấy cái ngực này cọ thật là thoải mái an tâm ghê gớm.
Lâm Thanh Uyển là cọ ngọt ngào, Dương Thiết Trụ bị nàng cọ phát hỏa. Từ lúc Lâm Thanh Uyển có thai thì hai người rất ít làm chuyện phòng the. Dương Thiết Trụ khi nào mà không cố nhịn được mới lôi kéo Lâm Thanh Uyển một phen. Còn phải cẩn thận tránh ảnh hưởng tới đứa nhỏ.
Đi lần này chính là chừng mười ngày, đừng nói Lâm Thanh Uyển nhớ hắn, Dương Thiết Trụ cũng rất nhớ nàng.
Vốn là đang tráng niên nhiệt huyết sôi trào mà lại có người đi đốt hắn. Thế là Uyển Uyển bi kịch …
Lâm Thanh Uyển nằm cọ lại cảm giác không đúng, sao quần áo lại cởi ra rồi. Trong khi giật mình thì quần lót cũng bị kéo ra nốt.
Nam nhân phía sau nhỏ giọng bên tai: “Nàng dâu, nàng đừng nhúc nhích, ta chậm rãi thôi…”
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Dương Thiết Trụ thần thanh khí sảng dậy thật sớm, hai người tam phòng biết nhị ca đã trở lại, cho nên khi nhìn thấy Dương Thiết Trụ không có cảm thấy rất kinh ngạc.
Lâm Thanh Uyển buồn bực, kẻ dã man hóa này, tối qua ôm nàng giằng co mãi, nói là từ từ, sau đó lại kích động, từ từ biến thành dồn dập. Tuy nói nàng cũng thư thái, nhưng tâm vẫn để trên cổ họng, sợ thương đến đứa nhỏ.
May mà không sao cả, sau cơn kích động hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người cùng nhau ăn cơm xong thì đi tới nhà Dương thị.
Bỏ lại chuyện trong nhà đi hơn mười ngày, phiền toái hai vợ chồng tam đệ, còn phiền toái cho đại cô nữa, Dương Thiết Trụ cũng cảm thấy phi thường ngượng ngùng. Hơn nữa hôm nay hắn còn muốn tắm cho con la, ngày hôm qua trở về đưa tới nhà Dương thị, cho nó ăn một chút cám rồi đi về. Con la đen chạy nhiều ngày với hắn cũng mệt và toàn bụi thôi.
Nông dân rất đau lòng gia súc nhà mình, hôm nay Dương Thiết Trụ muốn chăm sóc thật tốt cho con la, và cho nó ăn thật ngon nữa.
Đến nơi thì Dương thị cũng vừa ăn điểm tâm xong. Dương Thiết Trụ đi vào nói chuyện một lát rồi đi chăm sóc con la đen, Dương thị cùng con dâu Chu thị và hai người tam phòng đi hậu viện làm đồ sấy tiên, Lâm Thanh Uyển mang một cái ghế đi theo nói chuyện phiếm.
Bây giờ bên ngoài lấy hàng ổn định, bọn họ mỗi ngày làm rất nhiều hàng. Bình thường hai ngày đến ba ngày đúc một lần, hiện tại trời mới vừa ấm áp, đồ làm ra vẫn để được mấy ngày.
Mấy người phụ nhân vừa nói chuyện vừa làm, trải qua mấy ngày nay rèn luyện người nào cũng quen tay rồi. Lâm Thanh Uyển hàn huyên trong chốc lát, cảm thấy ngồi lâu khó chịu bèn đứng dậy đi dạo.
Đi vào chính phòng nhìn thấy Hạ Đại Thành đang nói chuyện cùng Dương Thiết Trụ. Hạ Đại Thành hiện tại có thể ngồi dậy, vết thương trên người tốt nhiều rồi, chỉ là chưa thể xuống giường đi lại.
Thường ngày một mình Hạ Đại Thành nhàn rỗi nhàm chán, hôm nay thấy huynh đệ lại đây bèn kéo hắn lại nói chuyện phiếm.
Lâm Thanh Uyển ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nghe trong chốc lát mới biết được thì ra Hạ Đại Thành đang giảng giải cho Dương Thiết Trụ biết một ít xã giao bên ngoài, nhất là một số việc buôn bán.
So với Lâm Thanh Uyển nói những lời lông gà vỏ tỏi, Hạ Đại Thành nói được cực kì có đạo lý, cũng rất thấu triệt. Không hổ là đã từng làm chưởng quỹ, kinh nghiệm phong phú thật.
Giữa trưa mọi người cùng một chỗ ăn cơm, Lâm Thanh Uyển biết Dương Thiết Trụ lúc trở lại mang theo rất nhiều đồ ăn, cầm một ít cho nhà Dương thị, để lại trong nhà mình một ít. Cho nên không chối từ ở lại nhà Dương thị ăn.
Ăn cơm xong ngồi trong chốc lát, Dương Thiết Trụ liền bồi nàng dâu ra ngoài đi dạo. Đi được một lát Lâm Thanh Uyển muốn về nhà ngủ trưa.
Lúc trở về thấy Vương thị Hà thị đều ở trong sân, Dương Thiết Trụ không bắt chuyện với bọn họ đi thẳng về phòng.