Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 3 chương 35: điên cuồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Để tiện hành sự, Ninh thị cố ý cho ba người các nàng ở viện phía sau vô cùng an tĩnh, trong khi nơi Dung Hoa ở là tận cùng của viện, cho nên động tĩnh ở chỗ Dung Hoa khách hành hương đều không nghe thấy.

Tiếng thét chói tai của Yến Phi và Ninh Hinh từ xa truyền tới, có điều hiện tại đã là giờ Tý đêm khuya, mọi người đều đã ngủ say, có vài khách hành hương bị đánh thức, nhưng họ cũng không để ý, chỉ nghĩ có người gặp ác mộng nên trở mình quay về giấc ngủ.

Động tĩnh như vậy, Dung Hoa đương nhiên cũng nghe thấy, đám người Can Phong Đế vừa đi không bao lâu, hai người cũng chỉ nằm mà không ngủ, nghe tiếng thét chói ta, Dung Hoa liền nhíu mày, mở mắt, nhìn Chu Hành bên cạnh: "Hình như có tiếng của Ninh Hinh?"

Chu Hành híp mắt lại, duỗi tay ôm chặt lấy nàng: "Ngủ đi." Trong lòng và trong mắt của y, sinh tử của người không liên quan, y một chút cũng không quan tâm. Huống chi Ninh Hinh là người của Ninh gia, mà Ninh gia rất có khả năng làm hại gia đình người mình yêu trời nam đất bắc, cho nên y càng không muốn quản.

Y là người tập võ, động tĩnh bên ngoài, y đương nhiên rõ ràng hơn Dung Hoa.

Dung Hoa cẩn thận lắng nghe, hình như đã không còn thanh âm của Ninh Hinh nữa, vì thế gọi: "Túy Đồng, Lưu Tô."

"Vâng, Vương phi." Hai người đẩy cửa vào, thấp giọng: "Vương phi có gì phân phó?"

"Ta hình như nghe thấy tiếng hét của Ninh cô nương, các ngươi phái người qua chỗ nàng ấy xem xem." Dung Hoa ngồi dậy, phân phó.

Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, Túy Đồng trả lời: "Là Tam hoàng tử phi, nàng ta vì tự cứu chính mình mà dẫn người xấu tới phòng Ninh cô nương."

Dung Hoa hít một ngụm khí lạnh, duỗi tay cầm tay Chu Hành, phân phó: "Các ngươi phái người qua xem có thể cứu nàng hay không."

"Vâng." Túy Đồng và Lưu Tô nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

"Yến Phi này đúng thật là... Điên rồi!" Dung Hoa ghé vào lòng Chu Hành, nói một câu.

Hai người Ninh Hinh và Yến Phi tuổi tác xấp xỉ, khẳng định cùng nhau trưởng thành, nang ta sao có thể xuống tay tàn nhẫn với Ninh Hinh như thế?

Nàng và nàng ta không có quan hệ huyết thống, không phải thân tỷ muội, hiện tại nàng là Đại tiểu thư tướng phủ, mà Yến Phi nàng ta chỉ là dã loại không rõ lai lịch, nàng ta hận nàng, ghét nàng, có thể lý giải.

Nhưng đó là Ninh Hinh, là biểu muội ruột thịt của Yến Phi nàng ta, là biểu muội từ nhỏ đã quen biết, lớn lên cùng nhau! Nàng ta sao có thể nhẫn tâm như vậy.

Yến Phi này rõ ràng là ngoan độc tới cực hạn.

Chu Hành duỗi tay ôm nàng: "Đừng nghĩ nhiều, đều là người không liên quan, chỉ hi vọng lòng tốt của nàng hôm nay, về sau Ninh Hinh sẽ ghi nhớ ân tình này."

"Có ân tình hay không, thiếp không nghĩ nhiều như vậy." Dung Hoa mỉm cười dựa vào lòng y, "Thiếp chỉ cảm thấy chuyện này đối với một nữ tử mà nói quá tàn khốc, còn về tương lai thiếp và nàng thế nào, đợi tới lúc đó rồi nói sau."

Yến Phi tự làm tự chịu, Dung Hoa không hề cảm thấy nàng ta đáng thương. Đám du côn kia chính là do Yến Phi mời tới đối phó nàng, cho nên, nàng đương nhiên sẽ không mềm lòng.

Nhưng còn Ninh Hinh...

Mặc kệ Ninh thị và trưởng bối Ninh gia đã làm cái gì, nhưng năm đó Ninh Hinh còn chưa ra đời.

Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, Ninh Hinh có thể máu lạnh, có thể coi như không nghe thấy, khoanh tay đứng nhìn. Nhưng lương tâm của nàng lại không cho phép, nếu một thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân bị cường bạo, sau này phải làm sao đây?

Tương lai, nàng và Ninh gia như thế nào, đó là chuyện của tương lai, về sau quan hệ giữa nàng và Ninh Hinh thế nào, đó cũng là chuyện của về sau.

"Ừ." Chu Hành chỉ ừ một tiếng, không nói nhiều.

.....................

Da thịt trơn bóng trắng nõn như sa tanh, dáng người phập phồng quyến rũ, tuy người đã hôn mê nhưng Lý Hưng cũng không để ý mà nhìn Ninh Hinh. Hắn hứng thú dạt dào, nước miếng thiếu chút đã chảy ra, từ trên xuống dưới sờ soạng một phen, từ trên xuống dưới từ từ gặm nhấm, hơn nữa cách vách còn truyền tới tiếng rên rỉ và thở dốc, thật sự là không chịu nổi. Thời điểm chuẩn bị công thành chiếm đất, một cánh tay đã nhấc hắn lên ném xuống mặt đất.

"Vương bát đản nào dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?" Đang cao hứng lại bị cắt ngang, Lý Hưng tức giận quát.

Người tới chính là Lưu Tô.

Lưu Tô dung mạo thanh tú, chỉ là mặt mày lạnh băng dị thường, vừa nghe Lý Hưng mở miệng hỏi, nàng trực tiếp quay đầu trừng mắt một cái.

Người đầu đường cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, vừa thấy Lâm Hạ, Lý Hưng liền dừng lời đang nói: "Nữ hiệp tha mạng, là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn." Hắn ta dập đầu mấy cái, nói năng lộn xộn, "Nữ hiệp, mời người, mời người đi trước."

Lưu Tô lạnh lùng nhìn hắn, không hề để ý tới Ninh thị đang sợ hãi trên giường, nàng nhìn thoáng qua hai nha đầu té xỉu dưới đất, quan sát xung quanh, lập tức cầm tách trà trên bàn xuống đất.

Hai nha đầu mơ màng mở mắt, vừa thấy Lý Hưng trần truồng quỳ gối dập đầu, sợ tới mức hoa dung thất sắc, hét lên, thiếu chút hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Lưu Tô thấy hai người đã tỉnh, cũng không nhiều lời với các nàng, kéo Lý Hưng ra khỏi viện liền rời đi.

Lý Hưng thất điên bát đảo, qua nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Hơn nữa ngày, bị gió đêm thổi qua, trên người lại không mặc quần áo, lúc này hắn mới thanh tỉnh trở lại, phỉ nhổ xuống đất: "Từ đâu xuất hiện con đàn bà này, đúng là làm mất nhã hứng."

Nghe động tĩnh trong sương phòng cách vách, dục hỏa vừa bị dọa lui lại lần nữa dâng lên, gấp gấp tới đứng bật dậy, chạy hai bước trước tới cửa, nghĩ nghĩ, hắn đẩy cửa vào trong.

Vừa rồi người nọ cản trở chuyện tốt của hắn, nhưng phiên vân phúc vũ trong sương phòng bên cạnh lại không có ai để ý, cho nên chỉ cần không chạm vào cô nương kia là được.

Đại khuê nữ xinh đẹp kia, thật đáng tiếc.

Nhưng người cũng đã bị hắn hôn, bị hắn sờ, chỉ thiếu một bước.

Nghĩ như vậy, khó chịu trong lòng lập tức tiêu tan.

.............................

Hai nha đầu thấy Lưu Tô đã xách người ra ngoài, ôm nhau run rẩy khóc lóc nửa ngày mới ổn định tinh thần, quay đầu nhìn Ninh Hinh thất thần, cả hai đều sợ tới một thân mồ hôi lạnh.

Một người nhanh chóng bò tới cửa cài chốt, một người bò tới mép giường cầm chăn che đậy Ninh Hinh, thấp giọng gọi: "Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại đi."

"Tiểu thư." Người đi khóa cửa cũng trở về, gọi, "Tiểu thư có phải đã bị..." Phá thân rồi không?

Hai người hoảng sợ nhìn nhau, vội xốc chăn cẩn thận kiểm tra một phen, thấy nàng không có dấu vết bị vũ nhục, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu thư tỉnh lại đi, không sao, không sao rồi." Một người ôm Ninh Hinh, một người cầm khăn qua bồn nước lạnh bên cạnh làm ướt, đắp lên mặt nàng, "Tiểu thư, không sao, không sao rồi."

Trên mặt đột nhiên lạnh lẽo, Ninh Hinh chậm rãi mở mắt, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai nha đầu lo lắng sốt ruột nhìn mình. Bên tai truyền tới thanh âm dơ bẩn ở phòng bên cạnh, Ninh Hinh sững người, ôm chăn trốn vào góc giường: "Tránh ra, tránh ra, đừng đụng vào ta, đừng đụng vào ta."

"Tiểu thư, là nô tỳ, là nô tỳ, nô tỳ là Tú Ngọc, còn cả Tú Anh." Tú Ngọc ôn nhu nói.

"Tiểu thư, không sao, không sao, người xấu đều đã bị đuổi đi hết rồi." Tú Anh cũng vội lên tiếng.

Thân mình dưới chăn không một tấc y phục, trơn bóng, hình ảnh trước khi ngất xỉu hiện lên trước mắt Ninh Hinh, cảm xúc càng vì thế mà kích động, run lẩy bẩy nắm chặt chăn, cảnh giác nhìn Tú Anh và Tú Ngọc, lắc đầu: "Đừng lại đây, các ngươi đừng lại đây." Nghe thanh âm cách vách, nàng vội bịt tai lại.

Tú Ngọc và Tú Oanh khuyên bảo một phen, Tú Ngọc nhìn Tú Anh, nói: "Không được rồi, mau đi bẩm báo phu nhân." Nghĩ nghĩ, Tú Ngọc lại nói, "Ngươi lập tức xuống núi kêu thị vệ lập tức truyền tin về, nói phu nhân mau chóng tới đây, ta ở nơi này trông chừng tiểu thư, ngươi nhanh lên."

Xảy ra chuyện như vậy đã không còn nằm trong khống chế của hai nha đầu các nàng, hơn nữa bọn họ cũng không thể gạt phu nhân, vừa rồi những người đó do Tam hoàng tử mang tới, bên này nháo thành như vậy, người trong am đương nhiên không dám mở miệng.

Tú Anh gật đầu, lau mồ hôi trên trán, đốt đèn lồng rồi lập tức ra ngoài, một đường gấp gáp chạy đi đánh thử ni cô trông giữ am.

Ninh thị vẫn chưa ngủ, phòng còn sáng đèn, híp mắt ngồi trên giường miệng niệm kinh.

Nghe tiếng la hét của nữ tử trong đêm tối truyền tới, trên mặt bà ta mang theo nụ cười.

Trương ma ma khuyên: "Phu nhân, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi đi."

Ninh thị mở mắt: "Ừ, Phi Nhi chưa phái người tới báo tin, việc này chờ ngày mai rồi nói." Dù sao Hoàng Thượng tuổi cũng đã lớn, cả buổi tối leo tường hẳn tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa tâm nguyện nhiều năm qua cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ sợ là nhịn không được mà lăn lộn một phen, lăn lộn mệt rồi khẳng định sẽ trực tiếp nghỉ ngơi. Ông ta là thiên tử Đông Lăng, muốn nghỉ ở đâu thì nghỉ ở đó, ai dám nhiều lời?

Nghĩ như vậy, Ninh thị liền nằm xuống, nụ cười trên khóe miệng chưa từng cởi bỏ.

...............

"Vương phi, Ninh cô nương đã được cứu." Lưu Tô đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo.

"Ừ, ta biết rồi, ngươi và Túy Đồng cũng lui xuống đi." Dung Hoa thở dài một hơi, lại hướng lồng ngực Chu Hành cọ cọ.

"Ngủ một lát đi, trời sắp sáng rồi." Chu Hành nói.

"Ừ." Dung Hoa lẩm bẩm một tiếng rồi chìm vào giấc.

................

Trong một thôn trang dưới chân núi, Lý Sướng mặt mày hớn hở mà uống rượu, thỉnh thoảng đưa tay đập bàn, cười nói mấy câu.

Thấy trời đã khuya, người vẫn chưa có dấu hiệu trở về, hắn đứng dậy định đi ngủ, ai vừa tới mép giường, đang chuẩn bị nằm xuống, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Lý Sướng dừng động tác lại, mang theo men say mà hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Điện hạ, điện hạ, bệ hạ đã trở lại." Thanh âm trả lời có chút sợ hãi.

Lý Sướng vừa uống rượu xong không nghe được gì, chỉ biết Can Phong Đế đã trở về liền nở nụ cười, vừa xoay người, cửa đã bị ai đó hung hăng đá nát.

"Phụ... Hoàng!" Vừa xoay người, Lý Sướng thật không nhận ra người mặt mũi bầm dập là Can Phong Đế, hắn mở to hai mắt cho tỉnh một chút, hỏi, "Phụ hoàng, ngài bị sao vậy?"

Dứt lời, hắn liền đi qua, duỗi tay đỡ Can Phong Đế: "Phụ hoàng, ngài đây là làm sao vậy?" Mặt mũi sưng thành như vậy khẳng định không phải vì chơi quá kích thích trên giường, đây rõ ràng là bị người khác hành hung.

Trong am xảy ra chuyện? Lý Sướng thầm nghĩ.

"Nghiệp chướng!" Can Phong Đế từ trên lưng Ám Long Vệ leo xuống, một chân đá qua Lý Sướng.

Một cước này trực tiếp đá trúng đầu gối của hắn, Lý Sướng đau tới nghiến răng, không dám la đau một tiếng, vội quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần đáng chết, là nhi thần không an bài thỏa đáng, nhi thần tội đáng chết vạn lần!" Lần này Lý Sướng đã rõ ràng, phụ hoàng không đắc thủ, ngược lại còn bị người ta đánh trọng thương!

Là do hắn thất trách.

Nhưng bên cạnh phụ hoàng có Ám Long Vệ, có thể lấy một địch trăm, ông ta dẫn theo mười kẻ, mà bên cạnh Yến Dung Hoa chỉ có hai nha đầu, không phải quá dễ khống chế sao?

Nghĩ nghĩ, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua, vào phòng chỉ có Ám Long Vệ, trên người đều lấm lem bùn đất. Vậy năm người còn lại đâu?

Đang ở bên ngoài sao? Theo bản năng, Lý Sướng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lại không thấy người, trong lòng càng kinh hãi, ai có thể dưới mí mắt của Ám Long Vệ mà đánh phụ hoàng thành ra như vậy?

Hắn vội thu hồi ánh mắt, hỏi: "Phụ hoàng, có phải trong am xảy ra chuyện gì không?"

"Súc sinh, ngươi còn dám hỏi trẫm? Đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi còn dám hỏi trẫm?" Hai mắt Can Phong Đế trợn lớn như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Lý Sướng, dư quang quét qua thanh kiếm hắn gác một bên. Nén đau, ông ta nâng bước đi qua, tức giận rút kiếm khỏi, "Hôm nay trẫm phải giết súc sinh nhà ngươi!"

Nói xong, một kiếm liền đâm qua Lý Sướng.

"Phụ hoàng!" Lý Sướng sợ tới sắc mặt trắng bệch, nhìn thanh kiếm hàn quang chói lọi đâm tới, hắn theo bản năng trốn đi, kiếm đâm ngay trên ngực của hắn.

"Nghiệt tử, còn dám trốn, ngươi còn dám trốn!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Sướng.

"Phụ hoàng, phụ hoàng." Lý Sướng duỗi tay cầm mũi kiếm, "Phụ hoàng muốn mạng của nhi thần, nhi thần không dám không cho, nhưng phụ hoàng tức giận như vậy, nhi thần không dám chết, không thể cứ chết như vậy."

Trong am nhất định đã xảy ra chuyện, là sai sót chỗ nào? Hắn không thể chết không rõ ràng như vậy!

Rõ ràng mọi thứ đều đã an bài thỏa đáng!

Lưỡi dao sắc bén ở ngay lòng bàn tay, nơi đó đau nhói, miệng vết thương trên ngực cũng đau, máu theo kiếm nhỏ giọt xuống.

Lý Sướng nắm chặt mũi kiếm, không dám buông tay, bởi vì hắn biết, chỉ cần thả lỏng, mũi kiếm này sẽ càng đâm vào sâu hơn.

"Hỗn trướng, nghiệt tử không bằng cầm thú!" Can Phong Đế vốn bị thương không nhẹ, sức lực sao có thể địch nổi Lý Sướng? Giằng co một hồi, thấy kiếm vẫn không dịch chuyển, ông ta căm tức nhìn Lý Sướng, buông tay, giơ chân đá thẳng vào bụng hắn, "Cầm thú, dám cấu kết với người ngoài giết cha mình!"

Lý Sướng đau tới khom người, ôm lấy hai chân Can Phong Đế: "Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần một lòng trung thành với ngài, trời đất chứng giám, phụ hoàng minh giám, chớ có trúng kế của đám tiểu nhân vô sỉ, bọn họ là muốn châm ngòi ly gián phụ tử chúng ta."

"Châm ngòi ly gián?" Can Phong Đế lại đá một cước vào đầu hắn, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, một bên ra hiệu Ám Long Vệ duỗi tay đỡ ông ta ngồi xuống.

Đón một cú đá vào mặt, Lý Sướng đau tới nước mắt cũng chảy ra, cố gắng vững vàng quỳ dưới đất, mặc cho máu trong tay và trên ngực chảy xuống, nói: "Phụ hoàng minh giám, phụ hoàng minh giám, nhi thần oan uổng, nhi thần oan uổng."

"Oan uổng?" Can Phong Đế cầm bầu rượu ném qua.

Lý Sướng bị ném trúng đầu, trước mắt trở nên mơ hồ, máu tươi ròng ròng.

"Ngươi còn dám nói oan uổng? Trẫm sao lại sinh ra một tên không bằng cầm thú nhà ngươi hả? Cái gì là đã an bài xong, chắc chắn thỏa mãn tâm nguyện của trẫm?" Can Phong Đế che trán, phẫn nộ quát, "Thì ra ngươi sớm đã cùng người ta đào hố, chuẩn bị chôn trẫm!"

Nếu không phải trong tay ông ta có lợi thế, cái mạng này đúng là phải mất ở đây.

Đường đường là vua một nước, thế nhưng lại bị nhi tử thân sinh của mình tính kế với người khác!

Lý Sướng vội giải thích: "Phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần thật sự không có, nhi thần sao có thể cấu kết với người ngoài làm hại ngài?" Hai mắt Lý Sướng đẫm lệ, "Khẳng định là bọn họ sớm đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta nên mới tương kế tựu kế! Đám nghịch thần tặc tử này, nhi thần phải lập tức lên núi giết hết người trong am, vì phụ hoàng báo thù! Phụ hoàng, khẳng định là bọn họ đã phát hiện gì đó nên mới thiết kế cái bẫy này, phụ hoàng, bọn họ lòng muông dạ thú, đánh ngài thì thôi, còn muốn phụ tử chúng ta tàn sát lẫn nhau! Phụ hoàng, ngài đừng trúng kế của họ!" Bọn họ trong đó đương nhiên là chỉ Yến Xước và Chu Hành.

Can Phong Đế nghe vậy, trong lòng cũng có hoài nghi, nhìn thấu kế hoạch của nghịch tử này, lại có thể đưa tay phản kích, Yến Xước tuyệt đối có khả năng!

Chỉ là... Không đúng! Tình thế vừa rồi thật sự là chuẩn bị đánh chết ông ta! Ông ta có thể tránh được một kiếp là nhờ trong tay có lợi thế!

Can Phong Đế càng nghĩ càng phẫn nộ: "Nghiệt tử, diễn kịch cho ai xem hả?" Trước mắt biến thành màu đen, Can Phong Đế lắc đầu đỡ bàn, gian nan nhìn đầu lĩnh của Ám Long Vệ mà phân phó, "Hồi cung!"

Nơi này một khắc ông ta cũng không muốn ở lại.

Trên người thật sự rất đau, ông ta phải lập tức hồi cung cho thái y trị liệu!

Nói xong, Can Phong Đế lảo đảo một cái.

"Phụ hoàng!" Lý Sướng cả kinh, lập tức nhảy dựng lên.

Đầu lĩnh Ám Long Vệ vội duỗi tay đỡ Can Phong Đế.

Một Ám Long Vệ khác chặn Lý Sướng lại, không cho hắn tới gần.

Lý Sướng giận tới dậm chân: "Các ngươi làm gì vậy?"

"Tam hoàng tử vẫn là lập tức đi an bài người và xe ngựa hộ tống bệ hạ hồi cung đi." Đầu lĩnh Ám Long Vệ mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Lý Sướng.

Xử trí Lý Sướng thế nào, bệ hạ vẫn chưa phân phó, bọn họ đương nhiên sẽ không quản.

Lý Sướng hoàn hồn, vội kêu người vào, an bài xong xuôi liền muốn trực tiếp hộ tống Can Phong Đế hồi cung.

"Trên người Tam điện hạ có thương tích, vẫn là đừng bôn ba, tiểu nhân nhất định sẽ hộ tống bệ hạ an toàn về cung." Đưa Can Phong Đế lên xe ngựa, đầu lĩnh Ám Long Vệ liền xoay người nói với Lý Sướng một câu, sau đó hắn cũng lên xe ngựa, mà bốn người còn lại cưỡi ngựa hộ tống trước sau xe.

Chờ xe ngựa và người hộ tống đi xa, người hầu cận mới quan tâm đi tới hỏi: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Máu tươi đầy đầu, trên người cũng máu tươi đầm đìa, thật sự là nhìn tới ghê người.

"Không sao... Các ngươi... Các ngươi..." Còn chưa nói xong, Lý Sướng cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, một câu muốn phân phó họ lên núi xem tình hình của Yến Phi còn chưa nói xong đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

.....................

Biết tiểu thư trong am xảy ra chuyện, Tú Anh tuy không nói rõ, chỉ bảo phải về phủ mời phu nhân nhanh chóng tới đây, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bộ dáng lòng như lửa đốt, thị vệ Vĩnh An hầu phủ không dám thiếu cảnh giác, trực tiếp dùng bồ câu đưa tin truyền tin về.

Người của Vĩnh An hầu phủ vừa nhận được tin liền đưa tới chính viện của Ninh phu nhân.

Vừa nghe nữ nhi xảy ra chuyện, Ninh phu nhân lập tức bật dậy. Nữ nhi ở bên ngoài, hơn nữa còn nữa đêm cho thị vệ truyền tin về, khẳng định là xảy ra đại sự.

Nàng là một khuê nữ, qua đêm bên ngoài, bà vốn lo lắng, mà hiện tại... Xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ tới chuyện có khả năng xảy ra, trái tim Ninh phu nhân thắt chặt, lập tức phân phó bên dưới chuẩn bị xe ngựa, lại kêu người tới chỗ thiếp thất thông báo với Ninh hầu gia, sau đó liền cùng nha đầu bà tử thị vệ vội vàng xuất phủ.

Tới cửa thành, vừa lúc gặp đoàn người Can Phong Đế trở về, cửa thành sớm đã rộng mở.

Một đường vội vàng phóng nhanh, tới Liên Hoa Am trời cũng đã sáng.

Liên Hoa Am đắm chìm trong ánh nắng phá lệ yên tĩnh.

Ninh phu nhân nói chuyện với ni cô, lại thấy Liên Hoa Am an an tĩnh tĩnh, trong lòng thầm tự an ủi, nữ nhi chỉ là sinh bệnh thân mình không thoải mái, không có chuyện gì khác.

Nghe Ninh phu nhân nói Ninh Hinh không thoải mái, ni cô không dám tùy tiện, lập tức dẫn đường.

"Tẩu tử, sáng sớm sao lại tới đây?" Tới hậu viện, đúng lúc gặp Ninh thị chuẩn bị qua chỗ Yến Phi.

Ninh phu nhân nhíu mày nhìn Ninh thị, tuy bà ta một thân tố y, gương mặt hớn hở bộ dáng không có chuyện gì, tâm tình cũng thả lỏng: "Tối qua Hinh Nhi cho người thả bồ câu về phủ đưa tin, nói ta đến đây một chuyến, ta suốt đêm tới đây, cũng may có quý nhân vào thành, ta mới có thể tới đây sớm." Nếu chờ cửa thành mở, khẳng định hiện tại vẫn còn ở trên đường. Nói tới đây, bà nhìn Ninh thị, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, tiểu cô muội không biết Hinh Nhi không thoải mái sao?"

Am này có Ninh thị là trưởng bối, nếu gặp chuyện hoặc thân thể không thoải mái, Hinh Nhi không phải nên tìm Ninh thị trước sao? Xem bộ dáng này hình như bà ta không biết?

Ninh phu nhân bất giác lo lắng.

Nghe bà nói vậy, thái dương Ninh thị liền nổi gân xanh, trên mặt mang theo nụ cười xin lỗi: "Hai ngày nay thân thể muội không nhanh nhẹn, tối thường ngủ sớm, hài tử Hinh Nhi trước nay tri thư đạt lễ, có lẽ sợ ta lo lắng nên không nói. Đại tẩu, chúng ta vẫn là qua đó trước đi." Dứt lời, bà ta nhìn ni cô dẫn đường, "Ngươi trở về đi."

Tình hình bên kia không rõ, Ninh Hinh này lại nửa đêm cho người truyền tin về phủ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.

Tiểu ni cô gật đầu, tươi cười rời đi.

Ninh phu nhân gật đầu, hai người dẫn theo nha đầu và bà tử đi về phía trước.

..................

Dưới chân núi, Lý Sướng được bôi thuốc nghỉ ngơi cũng đã tỉnh, thấy mặt trời đã lên, cũng không rảnh lo thương thế trên người, hắn rửa mặt rồi lập tức cưỡi ngựa dẫn người chuẩn bị lên núi.

Vừa ra khỏi thôn trang, hắn liền thấy đoàn Chu Hành cưỡi ngựa từ nơi khác đi tới.

Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi gương mặt tuấn mỹ của y, sống mũi thẳng đứng, ánh mắt trước sau thanh thiển lạnh nhạt, ngồi trên lưng ngựa càng tôn lên dáng người đĩnh bạc của y, phấn chấn oai hùng.

Lý Sướng ngạc nhiên, sau đó nghi hoặc hỏi: "Vương gia, sớm như vậy, sao ngài lại tới đây?"

Trong lòng thầm nghĩ, Chu Hành sớm như vậy xuất hiện dưới chân núi Liên Hoa Am, vậy tối qua... Phụ hoàng bị đánh thành đầu heo khẳng định cũng do y ra tay. Hắn biết Yến Dung Hoa chỉ mang theo hai nha đầu lên núi, hai nha đầu kia cho dù công phu lợi hại thì há có thể là đối thủ của mười Ám Long Vệ?

"Đương nhiên là giống điện hạ, tới đón ái phi về nhà." Chu Hành nhàn nhạt liếc hắn, ánh mắt dừng ở vết thương băng bó trên đầu, "Điện hạ, đây là có chuyện gì? Đầu bị đánh tới như vậy, trên người còn có vết thương... Là bị người ta đánh lén sao? Có nghiêm trọng không?"

Trong lòng càng thêm khẳng định chuyện hôm qua là cái bẫy bọn họ thiết kế, thiếu chút phun ra ngụm máu, nhưng bên ngoài Lý Sướng vẫn cười ha ha: "Hiện tại thái bình thịnh thế, lấy đâu ra người đánh lén? Chẳng qua là hôm trước thời điểm cùng thị vệ làm vài chiêu không cẩn thận bị thương mà thôi, không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da."

"À, thì ra là thế." Chu Hành nhíu mày, ánh mắt lại xem xét thị vệ phía sau Lý Sướng, "Xem ra điện hạ phải đổi đám thị vệ rồi. Lần này chỉ bị thương bên ngoài, nếu nặng tay thêm một chút, khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn."

Tay cầm cương ngực nổi đầy gân xanh, Lý Sướng cười nói: "Kẻ vô dụng kia đã bị xử trí, tạ vương gia quan tâm." Nói tới đây, tươi cười trên mặt càng sâu, hắn thay đổi đề tài, "Vương gia và vương phi kiêm điệp tình thâm, thật khiến người ta hâm mộ."

Sắc mặt Chu Hành lạnh nhạt: "Điện hạ dẫn người tới đón thê tử càng khiến người ta cảm động."

Lý Sướng nghẹn họng, liền cười đề nghị: "Không bằng cùng nhau kết bạn lên núi?"

"Đều cùng lên núi đón người, ta không ngại." Chu Hành nói.

"Vương gia, mời." Lý Sướng duỗi tay.

"Điện hạ, mời." Hai người không nhanh không chậm mà cưỡi ngựa lên núi.

"Vương gia đến khi nào? Là hôm nay ra roi thúc ngựa tới sao?" Lý Sướng làm như vô tình hỏi.

"Còn điện hạ?" Chu Hành lãnh đạm một câu.

"Ta hả? Tối qua đến, biết Phi Nhi tới Liên Hoa Am, trong lòng cảm thấy vắng vẻ." Lý Sướng cười nói, "Còn Vương gia? Ngài tới lúc nào?"

"Sớm hơn ngài một chút."

"Biết vậy ta đã cùng ngài kết bạn tới đây." Lý Sướng cười nói một câu, sau đó bắt đầu giới thiệu phong cảnh bên đường.

Chu Hành cùng hắn chậm rãi cưỡi ngựa lên núi.

......................

"Sao phải ở qua đêm thế?" Càng hướng vào trong, Ninh phu nhân càng bất an lo sợ, cau mày nói, "Ba nữ tử yếu đuối các nàng nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"

"Trong am thì có thể xảy ra chuyện gì?" Ninh thị cười nói, "Tẩu tẩu không cần lo lắng, trên núi lạnh lẽo, Hinh Nhi có thể là bị phong hàn, cảm thấy không thoải mái, nơi này an tĩnh, các nàng có thể thân mật trò chuyện mà không bị ai quấy rầy."

Nói nữ nhi của mình chỉ là bị phong hàn không thoải mái, ý là Hinh Nhi chuyện bé xé ra to sao?

Ninh phu nhân nghe xong, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Hơn nữa, muốn nói chuyện nhất thiết phải tới nơi này sao?

"Vẫn là không an toàn." Thanh âm của Ninh phu nhân lạnh đi vài phần.

"Ngày thường nhóm phu nhân quý nữ tới đây không ít, có thời gian họ cũng sẽ dừng chân ở đây lâu." Ninh thị cười nói, "Nha đầu Dung Nhi thích an tĩnh, cho nên..."

Nguyên nhân trực tiếp đẩy lên người Dung Hoa.

Nghe vậy, Ninh phu nhân chỉ gật đầu, không nói nữa.

Đó là trưởng nữ tướng gia vừa tương nhận, nâng niu trong lòng bàn tay, nhân nhượng nàng một chút cũng là điều nên làm.

"Đây là viện của Phi Nhi." Tới sân đầu tiên, Ninh thị giới thiệu, lại kêu Trương ma ma đi gõ cửa.

Trương ma ma tiến lên, gọi cửa một hồi không thấy ai đáp, bà ta liền đẩy cửa đi vào, hỏi: "Nương nương, người có ở đây không?"

Thấy trong phòng không một bóng người, bà ta vội ra ngoài: "Nương nương không có ở đây."

"Ừ, có lẽ là cùng Hinh Nhi qua chỗ tỷ tỷ nó dùng bữa sáng, Hinh Nhi ở ngay bên, viện tử xa bên kia là chỗ của Dung nha đầu." Ninh thị tươi cười duỗi tay chỉ, sau đó cùng Ninh phu nhân tới phòng của Ninh Hinh.

"Ninh phu nhân đã tới." Túy Đồn vừa vấn tóc cho Dung Hoa vừa bẩm báo.

Dung Hoa gật đầu: "Ừ, tới rốt nhanh."

Ninh Hinh xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy ở thời khắc mấu chốt được cứu nhưng kích thích phải chịu khẳng định không ít, có điều tốc độ của Ninh phu nhân này cũng thật nhanh.

Sáng sớm đã tới, thời điểm đến đây các nàng phải tốn gần hai canh giờ, Ninh phu nhân này khẳng định ngồi xe ngựa, ra roi thúc ngựa đuổi tới cũng phải tốn hơn một canh giờ. Xem ra là đêm qua nhận được tin, sau đó suốt đêm lên đường.

Xuất thành thế nào, Dung Hoa không nghĩ, chỉ hỏi: "Mấy người kia có động tĩnh gì không?"

Bọn họ hưởng lạc một phen, rạng sáng đánh thức Trúc Thanh và Trúc Họa, thời điểm hai nha đầu lấy lục tìm ngân lượng chuẩn bị trốn chạy đã bị Lâm Hạ và Lâm Thắng đánh hôn mê nhốt lại.

"Ngủ rất ngon, vương phi không cần lo lắng." Túy Đồng trả lời.

Bọn họ chỉ là đạo chích mà thôi, giữa nàng và Lưu Tô chỉ cần một người cũng có thể xử lý.

Yến Phi vậy mà dám tìm đám người đó tới.

"Ừ." Có Lưu Tô và Túy Đồng ở đây, đương nhiên không cần sợ bọn họ bỏ chạy, Dung Hoa gật đầu.

Lưu Tô mang bữa sáng vào: "Cơm sáng tới rồi."

Búi tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, Dung Hoa đứng dậy qua bàn ngồi xuống, lại nói với hai người: "Ta tự ăn là được, không cần hầu hạ, các ngươi cũng mau ăn sáng đi, đợi lát nữa sợ rằng không có thời gian."

Lưu Tô và Túy Đồng gật đầu, xoay người ra ngoài ăn sáng.

.....................

"Hinh Nhi ở đây." Cửa lớn khép hờ, bên trong có chút động tĩnh, Ninh thị liền nói, "Hinh Nhi hình như ở bên trong."

Nói rồi, bà ta ra lệnh cho Trương ma ma đẩy cửa ra.

"Hinh Nhi."

"Tiểu thư."

Ninh phu nhân cùng nha đầu và ma ma tâm phúc lớn tiếng gọi.

Cửa sương phòng mở ra, Tú Anh sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy đỡ cửa đi tới, vừa thấy Ninh phu nhân liền khóc thét chạy tới trước mặt bà: "Phu nhân, người cuối cùng cũng tới rồi."

"Tú Anh, ngươi sao vậy?" Ninh phu nhân cả kinh hỏi.

Tú Anh ấp úng lắc đầu.

Ninh phu nhân càng thêm khẩn trương, cùng người mình dẫn tới vào trong.

"Nha đầu này, có chuyện gì cũng không nói?" Ninh thị cau mày trừng mắt nhìn Tú Anh, sau đó cùng Ninh phu nhân vào phòng.

Vừa vào cửa, Tú Ngọc canh giữ ở mép giường xoay người, quỳ xuống: "Phu nhân." Bộ dáng khóc không thành tiếng.

Ninh Hinh ngồi trên giường tóc tai hỗn loạn, ôm chăn ôm đầu gối rúc mình vào góc, ánh mắt ngây dại.

"Hinh Nhi sao vậy?" Nữ nhi như vậy... Hai chân Ninh phu nhân nhũn ra.

Ma ma bên cạnh vội duỗi tay đỡ lấy thân thể của bà: "Phu nhân, cẩn thận một chút."

Ninh thị thập phần kinh ngạc.

Chẳng lẽ tối qua xảy ra sai lầm gì sao?

Ninh phu nhân ổn định thân mình, bổ nhào vào mép giường: "Hinh Nhi, Hinh Nhi, con làm sao vậy?"

"Đừng đụng vào ta, đừng lại đây, cầu xin ngươi đừng lại đây." Thấy có người tới gần, Ninh Hinh đột nhiên hét lớn.

Thân mình bọc chăn nhưng cái cổ trắng ngần có dấu xanh dấu tím lộ ra, Ninh phu nhân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rùng mình nắm chặt hai tay.

Ninh thị cũng mở to hai mắt, cắn môi.

Sao Ninh Hinh cũng bị...

Cánh tay đỡ Trương ma ma bất giác run lên.

Ninh phu nhân cắn đầu lưỡi, quay đầu thịnh nộ nhìn Tú Anh và Tú Ngọc: "Nói, tiểu thư là bị ai..." Câu kế tiếp bà không nói ra.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Tối hôm qua, hai người các nàng bị đánh hôn mê, Tú Anh khụt khịt hai tiếng, một nguyên cớ cũng nói không ra.

"Phu nhân, trước cho tiểu thư ăn chút gì đã, trạng thái của tiểu thư hiện tại không tốt, cả đêm không ngủ, cũng không cho ai tới gần." Tú Ngọc ổn trọng nói.

Ninh phu nhân quay đầu nhìn Ninh Hinh, vươn tay, dịu dàng nói: "Hinh Nhi đừng sợ, có nương đây, không sợ."

Ninh Hinh càng rúc người vào góc.

"Được rồi, không sao, không sao, nương tới đón con về nhà." Ninh phu nhân nhẹ giọng, vươn tay về phía Ninh Hinh, "Nương tới đón con về nhà."

"Nương?" Đáy mắt Ninh Hinh lóe lên tia sáng, ánh mắt dừng trên người Ninh phu nhân, đột nhiên òa khóc một tiếng nhào vào lòng bà.

Một động tác này, chăn trên người liền trượt xuống, dấu xanh dấu tím hoàn toàn lộ ra, nhìn qua rợn người.

Tim Ninh phu nhân đau như dao cắt, ôn nhu ôm lấy Ninh Hinh: "Không sao, không sao." Sau đó bà quay đầu nhìn Tú Anh và Tú Ngọc, "Đi lấy y phục tới đây."

Tú Ngọc và Tú Anh vội bò dậy đi lấy y phục tới.

"Sao mợ tới đây sớm như vậy?" Sương phòng cách vách tràn ngập mùi vị sau cuộc hoan ái, Yến Phi tỏ vẻ chán ghét, ngồi trên ghế để Trúc Họa và Trúc Thanh hầu hạ mình mặc y phục, nghe tiếng của Ninh phu nhân liền nhíu mày.

Trúc Thanh và Trúc họa lắc đầu, hai người các nàng hôn mê cả đêm, tới rạng sáng mới bị đánh thức, nào rõ vì sao Ninh phu nhân lại tới? Hai người làm như không thấy dấu vết trên người Yến Phi, lưu loát giúp nàng ta mặc y phục.

Mặc xong xiêm y, lại vấn tóc, Yến Phi gom vạt áo lại, nói: "Chúng ta qua xem." Phải đến ngăn cản Ninh Hinh trước khi nàng mở miệng.

Vừa đứng dậy, hai chân liền bủn rủn không còn chút sức lực.

"Nương nương." Trúc Thanh và Trúc Họa vội duỗi tay đỡ nàng ta.

Yến Phi đứng thẳng dậy: "Đi."

Ninh phu nhân nhìn Ninh Hinh ngơ ngác mà hoảng sợ, nhào tới: "Là tên đáng chết nào! Hinh Nhi đáng thương của ta"

Ninh Hinh nghe vậy, lập tức nâng cao cảnh giác, rúc sâu vào lòng Ninh thị.

"Cô nãi nãi, muội đừng dọa Hinh Nhi." Ninh phu nhân ôm nữ nhi vào lòng, quay đầu sắc mặt âm trầm nhìn Ninh thị. Nữ nhi bị Yến Phi mời tới chơi, nơi này trước mắt do Ninh thị an bài.

Mẹ con hai người các nàng...

Đáy mắt Ninh phu nhân để lộ tia tàn nhẫn.

Ninh thị bị nhìn tới hoang mang rối loạn, cầm khăn xoa xoa khóe mắt, sau đó ôn nhu nói: "Được rồi, Hinh Nhi đừng sợ, có cô mẫu ở đây, con đừng sợ." Nói rồi, bà ta quay đầu phân phó Trương ma ma, "Mau đi xem tỷ muội Phi Nhi và Dung Nhi."

"Vâng, phu nhân." Trương ma ma nhận lệnh, uốn gối hành lễ liền xoay người ra ngoài.

Ninh thị đứng ở mép giường nhìn Ninh Hinh run lẩy bẩy, trong lòng lo lắng đề phòng.

Ninh Hinh thành như vậy, còn Yến Dung Hoa kia thì sao?

Yến Dung Hoa kia như thế nào? Là tính toán sai, hay Ninh Hinh và Yến Dung Hoa đều bị Can Phong Đế làm nhục? Can Phong Đế kia đúng là kẻ mê nữ sắc.

Tối hôm qua chính mình có phải nên cho người tới đây xem không?

Nhìn Ninh phu nhân giúp Ninh Hinh mặc lại y phục, Ninh thị cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Nơi này do bà ta an bài, bà ta cũng là trưởng bối ở đây, vãn bối xảy ra chuyện, bà ta một chút cũng không biết!

Cho dù không phải nữ nhi mình tính kế, nhưng tẩu tử khẳng định sẽ hận chết bà ta! Dưới gối tẩu tử chỉ có một nhi một nữ, nữ nhi duy nhất Ninh Hinh này từ nhỏ được bà nuông chiều như bảo bối.

Trương ma ma vừa tới cửa, Yến Phi liền cùng Trúc Thanh và Trúc Họa tiến vào: "Mẫu thân." Một bên đi vào trong, một bên nàng ta kinh ngạc nhìn Ninh phu nhân, cười hỏi, "Mợ, sớm như vậy người tới đây rồi sao?"

Sau đó ánh mắt lại nhìn Ninh Hinh đã mặc y phục chỉnh tề, Yến Phi tỏ ra càng kinh ngạc: "Hinh Nhi, sắc mặt này... Muội làm sao vậy?"

Ninh Hinh vừa thấy nàng ta, hai mắt lập tức đỏ đậm, cả người run rẩy duỗi tay đẩy Ninh phu nhân ra, đi chân trần xuống đất, giống như phát điên mà nhào tới Yến Phi, hét lớn: "Yến Phi, tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi, ta phải giết ngươi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio