Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 3 chương 37: mục đích của hắn trước nay đều chỉ có một!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mặt Ninh Hinh là nụ cười ngọt ngào, điềm mỹ như mùa xuân.

Yến Phi hoảng sợ nhìn máu tươi trước ngực nàng trào ra, tay đỡ chặt khung cửa, khụy chân ngã xuống.

Ninh thị cũng dừng bước, hai chân nhũn ra.

Ninh Hinh mềm mại ngã xuống, Tú Anh ngồi dưới đất ôm nàng vào lòng, Tú Ngọc ngơ ngác quỳ bên cạnh.

Ninh Hinh nằm trong lòng Tú Anh, cứ yên lặng như vậy mà cười với Yến Phi.

"Hinh Nhi, Hinh Nhi." Ninh phu nhân tim đau như cắt vội chạy tới, Tú Ngọc liền đứng dậy lui qua một bên.

Ngón tay Ninh phu nhân run rẩy, muốn duỗi tới rút cây kéo ra, nhưng bà sợ hãi rụt về, phân phó Tú Ngọc: "Mau đi mời đại phu, trong am chắc chắn có sư phụ biết y thuật, mau đi mời.

Tú Ngọc khóc lóc gật đầu.

"Bên cạnh vương gia có đại phu." Người vừa rồi còn ngọt ngào gọi mình là Dung tỷ tỷ, chỉ trong một khắc, nàng ấy liền tự sát? Dung Hoa ngơ ngẩn đứng nhìn Ninh Hinh, lúc này nghe Ninh phu nhân lên tiếng mới hoàn hồn, vội nói một câu, sau đó xoay người ra ngoài muốn kêu lớn, không ngờ đúng lúc Chu Hành và Lý Sướng đang trên hành lang tới sương phòng.

Theo sau Chu Hành là Lâm Thắng và Lâm Hạ.

Cứu người như cứu hỏa, Dung Hoa không kịp giải thích gì, nhìn Lâm Thắng mà gọi: "Lâm Thắng, mau, Ninh cô nương bị thương."

Lâm Thắng gật đầu, vội bước vào phòng, vừa thấy bộ dáng của Ninh Hinh, hắn không khỏi kinh ngạc.

"Đại phu, ngươi mau cứu nữ nhi của ta." Nghe nói thân mình Chiêu Vương không tốt, đại phu đi theo y khẳng định là bất phàm, bởi vậy vừa thấy Lâm Thắng, Ninh phu nhân tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

"Phu nhân, người để đại phu trị liệu cho tiểu thư trước, người yên tâm, tiểu thư sẽ không sao." Ngô ma ma duỗi tay đỡ Ninh phu nhân nói.

Lâm Thắng gật đầu với bà, kêu Lưu Tô và Túy Đồng hỗ trợ đưa Ninh Hinh về giường.

Ninh Hinh bị thương trước ngực, Chu Hành và Lý Sướng không vào trong, chỉ chờ bên ngoài.

Lâm Thắng bắt mạch cho Ninh Hinh, lại cẩn thận quan sát vết thương trước mặt nàng, sau đó đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.

"Đại phu, sao rồi?" Ninh phu nhân lập tức đi về phía trước, khẩn trương hỏi. Không đợi Lâm Thắng trả lời, bà quay đầu nhìn cây kéo dâm trước ngực Ninh Hinh đang nằm trên giường, nức nở, "Đại phu, trước lấy cái kéo ra đi."

Lâm Thắng lắc đầu: "Vẫn là đừng cử động."

"Vì sao? Vì sao đừng cử động?" Ninh phu nhân hỏi.

"Nếu rút kéo, Ninh cô nương mất máu sẽ càng nhanh." Lâm Thắng uyển chuyển giải thích. Rút kéo, nàng ấy sẽ chết càng nhanh.

Dung Hoa thoáng nhìn qua Ninh phu nhân bi ai tới cực điểm, hỏi Lâm Thắng: "Thương thế của Ninh cô nương thế nào, ngươi nói thẳng đi."

Ninh phu nhân không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, phải dùng thuốc gì, ngươi chỉ cần nói, am này không có, ta lập tức cho người cho bồ câu đưa tin về thành, kêu người ra roi thúc ngựa mang tới."

Cho dù là nhân sâm ngàn năm, tuyết sơn linh chi cũng đều vô dụng. Lâm Thắng thở dài: "Một đao này đâm trúng tâm mạch, mà tâm mạch là nơi quan trọng nhất của con người..." Hắn quay đầu nhìn Ninh Hinh, nói, "Ta sẽ thi châm tạm thời ổn định tâm mạch cho tiểu thư."

Một đao này vừa sâu lại vừa tàn nhẫn, hơn nữa còn chuẩn, cho dù là đại la thần tiên cũng không có cách, hắn cho dù thi châm cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian, có gì dặn dò thì mau nói đi.

"Làm phiền." Ninh Hinh khẽ cười, cảm tạ một câu.

Lâm Thắng thở dài trong lòng, lấy ngân châm mang theo trong người ra, thi châm với nàng.

Một cô nương như hoa như ngọc như vậy sao lại nặng tay với bản thân như thế? Chết tử tế không bằng tồn tại sao?

"Hinh Nhi." Ninh phu nhân tim đau như cắt, chờ Lâm Thắng thi châm xong, bà liền nhào tới cầm tay hắn, "Lâm đại phu, ngươi phải cứu nó."

"Phu nhân..." Lâm Thắng lắc đầu thở dài, thân là người học y, hắn đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng Ninh Hinh hạ một đao này thật sự quá tàn nhẫn.

Ninh phu nhân che miệng, mặt đầy nước mắt.

"Mẫu thân." Ninh Hinh mỉm cười với Ninh phu nhân, nói, "Mẫu thân, người đừng khó xử Lâm đại phu."

"Sao con lại ngốc như vậy? Con kêu nương phải sống sao đây?" Ninh phu nhân khóc lóc ngã xuống mép giường.

"Mẫu thân, nữ nhi ra đi như vậy là lựa chọn tốt nhất." Ninh Hinh chậm rãi nói.

"Sao con ngốc như vậy? Lựa chọn tốt nhất gì hả? Vạn sự không phải có nương đây sao?" Ninh phu nhân nói, "Nương không nên rời khỏi con, nên luôn giữ con ở bên cạnh."

Trong mắt nữ nhi không chứa một hạt cát, tính cách vô cùng kiêu ngạo.

Tuy nàng không bị ô nhục, nhưng một thân thể đầy dấu vết kia, nữ nhi khẳng định sống không bằng chết, bà nên cạnh giữ ở bên nữ nhi một tấc cũng không rời.

Hạ nhân trong phòng đều nức nở.

Yến Phi ngã ngồi dưới đất, nửa điểm cũng không cử động, tựa như linh hồn đã ra khỏi thân thể.

Ninh thị tốt hơn một chút, nhưng lúc này cũng không dám mở miệng.

"Không, nếu nữ nhi sống, tương lai còn có thể thế nào?" Ninh Hinh nhẹ giọng, "Thật sự có thể giấu trời qua biển sao? Những người đó có thể diệt khẩu, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều người biết!"

Ninh Hinh liếc nhìn Yến Phi đang ngồi dưới đất, tiếp tục: "Mẫu thân, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, con phải làm sao đây? Rời khỏi kinh thành? Hay là tới thôn trang một hai năm, sau đó trở về? Sự tình chỉ có mấy người chúng ta biết, cho nên liền coi như không có việc gì? Chỉ là, mẫu thân, chuyện đó nằm trong lòng con, khắc sâu vào trái tim con, mặc kệ qua bao lâu, con đều sẽ nhớ rõ, tương lai người cho rằng con có thể gả cho người đáng tin cậy sao?"

Tuy không bị kẻ xấu vấy bẩn trong sạch, nhưng trong lòng nàng, nàng đã không còn sạch sẽ, việc này Yến Phi có thể làm ra, tương lai khó tránh nàng ta sẽ đem chuyện này tới uy hiếp mình.

Lương tâm của Yến Phi đã bị chó ăn.

Tương lai gả cho người trung hậu đáng tin cậy thì có như thế nào? Đời này nàng phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn mà sống qua ngày sao?

Mà phụ thân, sau khi biết chuyện này ông ấy sẽ như thế nào?

Trước nay phụ thân luôn thương Yến Phi.

Hiện tại Yến Phi lại gả cho Lý Sướng, vì hầu phủ, vì Ninh gia, phụ thân định làm gì? Cục tức này, ủy khuất này, Ninh Hinh nàng chỉ có thể nuốt trong bụng.

Mặc kệ thế nào, những vết nhơ đó đều đã in hằn trên người mình, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu cũng không thể lừa mình dối người.

Tương lai muốn nàng cẩn thận nhìn sắc mặt người khác mà sống, không bằng nàng thanh thanh bạch bạch như vậy mà ra đi.

Nếu biết, phụ thân cũng chỉ có thể che kín sự tình.

Trả thù?

Bản thân có thể trả thù.

Nhưng phụ thân sẽ không trách tiện nhân Yến Phi kia, bởi vì đó là huyết mạch, phụ thân và cô mẫu là thân huynh muội, đánh gãy xương cốt vẫn còn hợp gân.

Huống hồ, trước nay phụ thân đều rất tốt với cô cô, lại còn cực kỳ yêu thương Yến Phi.

Phụ thân chắc chắn sẽ đem chuyện của mình cố nuốt trong bụng.

Hơn nữa vừa rồi, cô mẫu còn uy hiếp, nói sẽ kêu phụ thân hưu mẫu thân!

Nàng phải dùng cái mạng này của mình cắt đứt quan hệ giữa phụ thân và mẹ con bọn họ!

Nhìn mẫu thân khóc lóc thảm thiết, Ninh Hinh giơ tay.

Ninh phu nhân vội cầm lấy tay nàng: "Ừ, muốn cái gì, mẫu thân sẽ lấy cho con."

Ninh Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói: "Mẫu thân, con muốn ăn mì Dương Xuân."

Mì Dương Xuân Ninh phu nhân làm rất ngon, huynh muội bọn họ từ nhỏ đã thích.

"Được, nương liền đi làm cho con." Ninh phu nhân gật đầu, lại nói với Lâm Thắng, "Làm phiền Lâm đại phu."

"Phu nhân quá lời." Lâm Thắng khom người.

Ninh phu nhân sửa sang tóc tai cho Ninh Hinh, lúc này mới cùng Ngô ma ma ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Yến Phi và Ninh thị, bước chân bà dừng lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm hai người, sau đó nâng bước rời đi.

Yến Phi và Ninh thị bị nhìn tới rét run, đó là hận ý hận tới xương tủy. Bọn họ hoàn hồn, bò dậy, hướng tới mép giường.

Ninh thị che miệng nhìn Ninh Hinh: "Hinh Nhi, sao con lại ngốc như vậy?"

Yến Phi không dám nhìn nàng, cây kéo trước mặt nàng như con dao đâm vào mắt nàng ta, chỉ biết quay đầu nhìn Lâm Thắng: "Ngươi cứu muội ấy đi, cần cái gì, cho dù là người hay nhân sâm ngàn năm, ta đều cho người đi lấy, ta cầu điện hạ vào cung lấy. Bằng không, ngươi giữ tâm mach cho muội ấy, chúng về thành mời thái y tới chẩn trị."

Y thuật của hắn sao có thể so với thái y trong cung?

Hơn nữa, đây còn là người của Chu Hành, là người Yến Dung Hoa gọi tới.

"Đủ rồi, Yến Phi ngươi là kẻ giết Hinh Nhi!" Dung Hoa nhìn Yến Phi, lạnh giọng.

"Không phải ta, không phải ta." Yến Phi che lỗ tai lại, phản bác, "Không phải ta hại, đều do ngươi, đều là Yến Dung Hoa ngươi hại muội ấy."

"Phi tỷ tỷ, tỷ phải tới sớm một chút, bằng không muội ở trên đường tới hoàng tuyền sẽ rất tịch mịch." Ninh Hinh nhìn Yến Phi, mỉm cười.

Yến Phi cắn môi, nói: "Ngươi muốn tính sổ thì đi mà tìm Yến Dung Hoa, đều là nàng hại ngươi, đều do nàng."

Ninh Hinh châm chọc nhìn nàng ta một cái, sau đó nhắm mắt.

Ninh thị sắc mặt trắng bệch đỡ Yến Phi ngồi xuống, sau đó phân phó Trương ma ma: "Đi, mời sư thái tới.

Ninh Hinh chết như vậy, bà ta và nữ nhi đừng hòng lại trông cậy vào hầu phủ, huynh trưởng có thể tha cho nữ nhi, nhưng tẩu tử và cháu trai khẳng định sẽ không bỏ qua.

Nàng sao lại quyết tuyệt như vậy, một con đường sống cũng không cho mẹ con bọn họ!

Trương ma ma nhận lệnh vội ra ngoài.

Yến Phi nắm chặt tay thành quyền, thân thể nhịn không được mà run rẩy.

Nàng ta thật sự không ngờ Ninh Hinh sẽ tự sát.

Còn không phải chỉ ngủ cùng người khác một lần thôi sao? Hơn nữa Ninh Hinh rõ ràng vẫn trong sạch, sao nàng lại luẩn quẩn tới mức phải tự sát?

Nếu như vậy, Yến Phi nàng ta không phải đã chết nhiều lần rồi sao?

Nàng ta sao có thể ra vẻ như thế? Yến Phi nhịn không được mà bắt đầu cảm thấy oán giận, không còn sợ máu tươi trước ngực Ninh Hinh, nàng ta oán hận nhìn nàng: "Ta đã làm gì mà phải chết hả? Ngươi đây là muốn cho ai xem? Ngươi..."

"Yến Phi, con im miệng cho ta!" Ninh thị lạnh giọng quát.

Yến Phi nhìn Ninh thị, căm giận mà im lặng.

Đám người Tú Ngọc phẫn hận nhìn Yến Phi, Tú Anh nhịn không được mà giận dữ nói: "Đều do ngươi hại tiểu thư, ngươi còn dám nói như vậy, ngươi có còn lương tâm hay không?"

"Hinh Nhi, con đừng tức giận, cẩn thận miệng vết thương." Ninh thị vội nói một câu, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo Yến Phi.

Ngay thời điểm Ninh Hinh sắp mất mạng, mẹ con bọn họ còn như vậy, một kẻ trách cứ Ninh Hinh, một kẻ vẫn cố làm ra cảnh tượng thái bình giả tạo! Dung Hoa trào phúng nhìn mẹ con bọn họ, lại thấp giọng hỏi Lâm Thắng: "Thật sự không còn cách nào sao?"

Lâm Thắng lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Vâng, Ninh cô nương xuống tay quá tàn nhẫn, thần tiên cũng không có cách."

Dung Hoa thở dài.

Nghĩ tới khi nãy Ninh Hinh còn cười ngọt ngào kéo tay gọi nàng một tiếng Dung tỷ tỷ, trước mắt Dung Hoa không khỏi cay cay.

Ninh Hinh còn trẻ như vậy.

Yến Phi không dám nói nữa.

Rất nhanh Trương ma ma đã dẫn ni cô biết y thuật trong am tới, đi theo còn có Tĩnh Nhất sư thái.

Nghe tin Đại tiểu thư Vĩnh An hầu phủ bị thương, bà sao có thể không tới? Vừa vào cửa, thấy máu tươi trước ngực Ninh Hinh đang nằm trên giường, bước chân cứng lại, bà vội nói với ni cô kia: "Sư muội, nhanh, mau xem cho Ninh tiểu thư."

Nơi này xảy ra án mạng, Liên Hoa Am khẳng định sẽ chịu xúi quẩy.

Ni cô Diệu Nhất vội gật đầu, đi tới bắt mạch và xem vết thương cho Ninh Hinh

Trong mắt Ninh thị dâng lên hi vọng.

Một khắc đứng dậy, Diệu Nhất lắc đầu với Tĩnh Nhất sư thái: "Ai di đà phật."

"Sao rồi?" Thấy biểu tình của Diệu Nhất, Tĩnh Nhất sư thái cũng đoán được ít nhiều, sắc mặt lập tức thay đổi, trái tim thiếu chút cũng nhảy ra.

Ninh thị cũng vội đứng dậy khẩn trương hỏi: "Sư phụ, người phải cứu chất nữ của ta."

Diêu Nhất lắc đầu: "Bần ni bất lực. Vị đại phu này thi châm cho tiểu thư có thể kéo dài chút thời gian, mọi người có gì muốn nói, mau nói với Ninh tiểu thư đi."

Tĩnh Nhất sư thái cả kinh, nhịn không được mà lui một bước.

Vừa nói xong, Diệu Nhất chắp tay trước ngực niệm kinh, thối lui ra sau Tĩnh Nhất sư thái.

Thật sự không cứu được? Hi vọng trong lòng Ninh thị tan biến, lập tức ngây ra.

Trúc Họa và Trúc Thanh bật khóc nức nở.

Lời Lâm Thắng vừa nói Yến Phi không tin, nhưng hiện tại Diệu Nhất sư phụ đã mở miệng, nàng ta không thể không nghe, hoảng sợ mà nắm chặt tay Ninh thị, cắn môi.

Dung Hoa cũng thương tâm, không biết nên nói gì.

"Không thể, không thể, Hinh Nhi sẽ không sao, không sao." Ninh thị như phát điên chạy tới mép giường, nắm tay Ninh Hinh, "Diệu Nhất sư phụ phải cứu nàng, cứu nàng." Nói rồi, bà ta quay đầu nhìn Ninh Hinh, "Hinh Nhi đừng sợ, nhất định sẽ không sao, mặc kệ dùng biện pháp gì, cô mẫu cũng sẽ nghĩ cách cứu con, nhất định sẽ không sao."

Ninh Hinh dùng sức tránh khỏi tay bà ta, trong mắt tràn ngập hận ý, một câu cũng không nói với bà ta.

"Phi Nhi, con lại đây cho ta!" Ninh thị quay đầu nhìn Yến Phi, nói.

"Không, con không đi!" Là nàng tự đi tìm cái chết, liên quan gì tới nàng ta? Yến Phi lắc đầu.

Ninh thị tức giận tới muốn chết, nháy mắt ra hiệu với Yến Phi.

Nhân lúc Ninh Hinh còn chút hơi tàn, bọn họ phải cầu được nàng tha thứ, tới lúc đó trong lòng huynh trưởng và tẩu tử cũng sẽ không oán hận như vậy.

Nhưng nha đầu chết tiệt này, một chút nhãn lực cũng không có.

Yến Phi quay đầu không để ý tới bà ta.

Mì Dương Xuân đơn giản được mang tới, Ninh phu nhân hỏi qua Lâm Thắng, sau đó sai người cẩn thận đỡ Ninh Hinh ngồi dậy, tự mình đút nàng ăn.

"Thật ngon." Bởi vì mất máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh càng trắng bệch, ăn một lúc liền lắc đầu từ bỏ.

Ninh phu nhân vội đưa chén đũa cho Tử Châu, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.

"Mẫu thân, kiếp sau nữ nhi vẫn sẽ làm nữ nhi của người." Ninh Hinh kéo tay Ninh phu nhân.

"Được." Ninh phu nhân rưng rưng đáp.

Khóe miệng Ninh Hinh chậm rãi cong lên ý cười, nhắm hai mắt lại.

Ngô ma ma kiểm tra hơi thở của nàng, quỳ xuống: "Phu nhân, tiểu thư đi rồi."

"A di đà phật." Tĩnh Nhất sư thái và Diệu Nhất cùng niệm Phật, Tĩnh Nhất sư thái lại xoay người hành lễ với Ninh phu nhân, "Phu nhân, xin nén bi thương, phu nhân có cần gì xin cứ nói, lệnh ái xảy ra chuyện ở Liên Hoa Am, bần ni không thể thoái thác tội của mình, bần ni sẽ vì lệnh ái tụng kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày."

Ninh phu nhân quay đầu, lạnh giọng: "Nữ nhi của ta đang êm đẹp, thế mà tối qua thiếu chút bị người ta vấy bẩn, các ngươi đương nhiên không thể thoái thác tội của mình!"

Mẹ con Ninh thị đáng chết, nhưng mọi người trong Liên Hoa Am cũng có trách nhiệm, Phật môn thanh tịnh vậy mà là nơi cho mẹ con kia làm bậy, bọn họ đều mở một mắt nhắm một mắt sao?

Đều đáng chết!

"A?" Tĩnh Nhất sư thái kinh ngạc, ngay sau đó liền khom người nhẹ giọng, "Là bần ni sơ sẩy."

"Chỉ là sơ sẩy thôi sao?" Ninh phu nhân lạnh giọng hỏi lại.

Trong am nhiều người như vậy, tối qua tất cả đều chết hết rồi sao?

Tĩnh Nhất sư thái không khỏi cau mày nhìn Ninh thị.

Yến phu nhân nói tỷ muội ba người các nàng hiếu động, thời điểm vui đùa ầm ĩ có khả năng sẽ nháo ra chút động tĩnh, còn xin lỗi nói có thể sẽ quấy rầy mọi người, vì để đáp tạ sự chiếu cố các nàng mấy ngày, buổi tối bà ta còn tự mình làm canh hạnh nhân cho mọi người ăn.

Thì ra là thế.

Bà ta muốn kéo toàn bộ Liên Hoa Am xuống nước sao? Tĩnh Nhất sư thái tức giận tới dừng vân vê Phật châu trong tay.

Tuy Ninh phu nhân không lấy ra được chứng cứ Liên Hoa Am cấu kết với người ngoài hãm hại Ninh cô nương, nhưng sự tình phát sinh ở Liên Hoa Am, bọn họ chắc chắn thoát không được can hệ.

Huống hồ, Ninh cô nương còn đã chết.

Nhưng bọn họ thật cũng bị người ta tính kế! Tĩnh Nhất sư thái vội nói: "A di đà phật, phu nhân bớt giận, việc này bần ni thật sự không biết."

Ánh mắt Ninh phu nhân trở nên lạnh lẽo: "Chuyện này nếu một chữ truyền ra ngoài, ta sẽ san bằng Liên Hoa Am các ngươi." Cẩn thận đi đầu, không chừng có người nghe được gì đó? Nữ nhi đã chết, bà không hi vọng nữ nhi đi rồi trên lưng còn mang theo cái danh không trong sạch.

Hàng năm Tĩnh Nhất sư thái đều tiếp đón rất nhiều nữ quyến của nhà quý tộc, đương nhiên hiểu ý của Ninh phu nhân, vội nói: "Phu nhân xin yên tâm. Phu nhân, về lệnh ái... Người định chuẩn bị thế nào?"

Chuyện hậu sự, là bà đưa di thể về hầu phủ làm, hay là ở ngay Liên Hoa Am?

Ninh phu nhân trừng mắt nhìn Tĩnh Nhất sư thái.

Tĩnh Nhất sư thái hiểu ý, liền nói: "Bần ni lập tức cho người đi chuẩn bị nhuyễn kiệu."

Trong am người nhiều, nâng một thi thể ra ngoài dễ thu hút sự chú ý.

Một cô nương đang êm đẹp lại chết trong am, nói không chừng sẽ có người lời ra tiếng vào.

Ninh phu nhân gật đầu, sau đó xoay người.

Tĩnh Nhất sư thái quay đầu phân phó Diệu Nhất đi chuẩn bị nhuyễn kiệu.

Diệu Nhất lập tức ra ngoài chuẩn bị.

Nhuyễn kiệu rất nhanh được nâng tới.

"Hinh Nhi." Ninh phu nhân gọi một tiếng, "Nương đưa con về nhà, chúng ta về nhà." Thanh âm và thần sắc bình tĩnh tới lạ thường, hốc mắt vì khi nãy khóc mà sưng đỏ hiện tại không lấy một giọt lệ.

Ninh Hinh chết, Ninh thị đương nhiên hoảng loạn, lúc này vội kéo Yến Phi tiến lên: "Tẩu tử, tỷ nén bi thương."

Sắc mặt Yến Phi trắng bệch, đầu ong ong mà vang lên, Ninh Hinh thật sự đã chết.

Ninh phu nhân làm như không thấy, căn bản không để ý tới hai người, bà sợ bản thân sẽ nhịn không được mà nhào qua trực tiếp cùng mẹ con các nàng đồng quy vu tận.

"Đa tạ vương phi." Trước khi rời đi, Ninh phu nhân nhìn Dung Hoa vẫn luôn ở trong phòng, cảm tạ một câu.

"Phu nhân nén bi thương." Dung Hoa nói.

"Mấy người kia còn thỉnh vương phi hỗ trợ." Ninh phu nhân ám chỉ đám người Lý Hưng trong viện, trước mắt bà không tiện dẫn bọn họ cùng đi.

"Phu nhân yên tâm, ta sẽ kêu người giao họ tới hầu phủ cho phu nhân." Dung Hoa hiểu ý.

"Làm phiền vương phi." Ninh phu nhân lại cảm tạ một câu, lúc này mới dẫn người rời khỏi.

Từ đầu tới cuối, mẹ con Ninh thị như không khí, không hề tồn tại.

Tĩnh Nhất sư thái và Diệu Nhất vội đứng dậy đưa tiễn.

"Yến Dung Hoa, ngươi hài lòng chưa? Hiện tại ngươi hài lòng chưa?" Yến Phi như nổi điên mà vọt tới trước mặt Dung Hoa, giọng nói the thé.

Lưu Tô tiến lên một bước, vươn tay.

Yến Phi dừng bước, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Hoa: "Ngươi vừa lòng chưa?"

"Hiện tại ngươi biết sợ rồi sao?" Dung Hoa nhàn nhạt nói, "Một cô nương trẻ tuổi như vậy vì ngươi mà mất mạng, tất cả đều do ngươi, đều do một tay Yến Phi ngươi tạo thành! Ninh Hinh và ngươi cùng nhau trưởng thành, ngay cả nàng ngươi cũng dám ra tay..."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Ninh thị đi tới kéo lấy Yến Phi, cầu xin Dung Hoa, "Phi Nhi cũng không muốn, nó cũng không muốn."

Thấy Chu Hành và Lý Sướng vào cửa, Dung Hoa đi tới cạnh Chu Hành, kéo tay y: "Chúng ta đi thôi."

Thấy Lý Sướng bước vào, Yến Phi liền chạy tới bổ nhào vào lòng hắn: "Điện hạ, điện hạ, thật nhiều máu, thật nhiều máu, Hinh Nhi chết rồi, Hinh Nhi chết rồi, thần thiếp sợ quá, sợ quá..."

Lý Sướng bị nàng ta va chạm như vậy, phải lui một bước mới đứng vững thân mình, vết thương trước ngực lập tức có máu trào ra, trước mắt biến thành màu đen.

Yến Phi lại không chú ý tới, chỉ nhào vào lòng hắn anh anh khóc lên, bộ dáng thập phần sợ hãi.

Dung Hoa và Chu Hành đều không để ý, hai người cầm tay nhau trực tiếp ra ngoài, Dung Hoa lại đem chuyện Ninh phu nhân nhờ vã nói với Chu Hành.

Chẳng qua là việc nhỏ, Chu Hành liền phân phó Lâm Hạ dẫn theo mấy người mang theo đám lưu manh Lý Hưng trèo tường ra sau núi.

Cũng không có quá nhiều hành lý, sáng sớm cũng đã thu dọn, hiện tại chỉ cần kêu Túy Đồng về lấy, Dung Hoa và Chu Hành cùng đi tới cửa Liên Hoa Am.

"Ai." Dung Hoa nặng nề thở dài.

"Nàng đừng băn khoăn, nàng cũng tận lực rồi." Chu Hành nắm chặt tay Dung Hoa, nghiêng đầu nhẹ giọng nói, "Ai có thể ngờ nàng ta ngoan độc như vậy, ngay cả việc đưa đám lưu manh tới phòng Ninh Hinh cũng dám làm."

"Hôm qua nàng ấy còn cùng thiếp thưởng hoa." Dung Hoa nói, "Thiếp chỉ là không ngờ tính tình nàng ấy cương liệt như vậy." Ánh nắng vẫn rực rỡ như hôm qua, nhưng Ninh Hinh từng cùng nàng ngắm hoa mẫu đơn đã không còn.

"Thế sự vô thường."

"Ừ." Dung Hoa gật đầu, nói, "Ninh Hinh làm vậy cũng là vì trả thù Yến Phi, khi nãy Ninh thị uy hiếp Ninh phu nhân, còn nói hầu gia sẽ hưu bà ta. Chuyện này, bên phía Yến Phi, chúng ta tạm thời đừng nhúng tay."

"Được, nàng quyết định là được." Chu Hành mỉm cười, gật đầu.

Dung Hoa ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.

Ninh Hinh dùng cái chết để trả thù Yến Phi, vì cái chết của nàng, mặc kệ những người còn lại của Ninh gia ra sao nhưng cục diện giữa Ninh phu nhân và Ninh thị tới chết cũng không dừng.

Thương xót nữ nhi đã mất, Ninh phu nhân sẽ không bỏ qua.

Mà sự tình đi tới đâu vẫn nên để Ninh phu nhân quyết định.

Nếu nàng đi đối phó Yến Phi, con chó điên Yến Phi kia không chừng sẽ cắn loạn, đem nước bẩn hất lên người Ninh Hinh đã khuất.

Mà Dung Hoa không muốn Ninh Hinh đã chết còn bị Yến Phi lấy ra tính kế.

Ra khỏi cửa, xe ngựa vẫn chưa tới, Chu Hành liền ôm nàng lên xe ngựa xuống thôn trang dưới núi.

.....................

"Điện hạ, ngài bị sao vậy? Sao lại bị thương thế này?" Ninh thị vội quan tâm hỏi thăm.

Lúc này Yến Phi mới phát hiện hắn bị thương, kinh ngạc hỏi: "Điện hạ, ngài sao vậy? Sao lại bị thương như vậy?"

"Lát nữa rồi nói." Lý Sướng nhìn quanh căn phòng, lắc đầu.

Người đã đi rồi, trong phòng Ninh Hinh vẫn một mùi máu tươi nồng đậm.

"Tới viện của thiếp." Yến Phi vội nói, sau đó dẫn Lý sướng và Ninh thị trở về viện tử cách vách.

Đám người dâng trà, Yến Phi lúc này mới hỏi: "Là chuyện thế nào? Điện hạ sao lại bị thương? Kẻ nào to gan như vậy dám xuống tay với điện hạ?"

Lý Sướng nhìn đám người Trương ma ma trong phòng.

Trương ma ma hành lễ dẫn hạ nhân lui ra ngoài.

"Là phụ hoàng đánh." Đám người rời đi, Lý Sướng mới nói, "Tối qu phụ hoàng không được việc, ngược lại còn bị Chiêu vương phi đánh một trận." Cho nên, sau khi phụ hoàng bị đánh trở về hận không thể giết hắn.

"Sao có thể? Sao có thể?" Yến Phi vẻ mặt không tin, đứng lên hỏi, "Sao nàng dám? Sao ngay cả phụ hoàng cũng dám đánh chứ? Ngài có nhìn lầm không?"

Lý Sướng khẳng định: "Là nàng đánh."

"Không có khả năng, không có khả năng." Yến Phi như chịu đả kích, kịch liệt lắc đầu, "Nàng dám đánh phụ hoàng, thế mà dám đánh phụ hoàng, phụ hoàng khẳng định sẽ chém đầu nàng ta!"

"Nói thế nào?" Lý Sướng cười khổ, "Chẳng lẽ nói phụ hoàng ban đêm xông vào khuê phòng của nàng, sau đó bị đánh?" Truyền ra ngoài, mặt mũi hoàng gia đều mất hết.

"Phụ hoàng bị thương không nhẹ, ngài ấy còn hoài nghi ta cấu kết với bọn họ, muốn mưu hại phụ hoàng." Lý Sướng tiếp tục.

Sắc mặt Lý Sướng tái nhợt, hỏi: "Cho nên Hoàng Thượng tức giận, đánh ngài?"

Lý Sướng gật đầu, đưa mắt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Yến Phi, hỏi: "Sao Ninh biểu muội lại tự sát, chỗ này xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Ninh thị trắng nhợt, vội cười nói: "Là vì... Chuyện của hầu phủ."

Yến Phi lập tức khóc tới hoa lê dính mưa: "Điện hạ, Yến Dung Hoa và Chu Hành khẳng định sớm đã biết kế hoạch của chúng ta, vì vậy liền tương kế tựu kế."

"Ừ, bằng không hai nha đầu kia sao có thể là đối thủ của ám vệ bên người phụ hoàng." Lý Sướng tán đồng gật đầu.

"Bọn họ... Bọn họ ra sức đánh Hoàng Thượng không nói..." Yến Phi khóc không thành tiếng, "Bọn họ... Bọn họ còn mời người tới diễn một vở kịch, kêu người thiếu chút làm bẩn Hinh Nhi, sau đó cho nha đầu tới cứu muội ấy, hại muội ấy phải tự sát. Bọn họ thật quá nhẫn tâm, quá độc ác..."

Yến Phi nghiến răng nghiến lợi.

Yến Dung Hoa thế mà không sao, không chỉ không có việc gì, nàng còn đánh hoàng đế, khiến hoàng đế hận Lý Sướng.

Mà nàng ta lại bị những người đó tra tấn suốt một đêm!

"Điện hạ yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với ca ca tẩu tử." Ninh thị vội mở miệng, sau đó nhìn Yến Phi, nói, "Dù sao lần này là Phi Nhi mời nàng tới, Phi Nhi, trở về con lập tức tới hầu phủ, dập đầu với cữu cữu cữu mẫu."

Nói rồi, bà ta nhéo tay Yến Phi: "Sau này chuyện con cần cậu mợ giúp đỡ còn nhiều lắm."

Sắc mặt Yến Phi thay đổi, rũ mắt khẽ gật đầu: "Vâng, trở về con liền tới hầu phủ." Phụ thân không phải phụ thân thân sinh của mình, nhưng cữu cữu lại là thân cữu cữu.

"Nhạc mẫu, người cũng ở đây mấy ngày rồi, chi bằng lần này theo chúng ta về đi." Lý Sướng nói, "Ninh biểu muội xảy ra chuyện như vậy, nhạc mẫu cũng nên tới hầu phủ một chuyến."

Khoảng cách này đương nhiên cởi bỏ càng sớm càng tốt! Ninh thị hiểu ý Lý Sướng, vội gật đầu: "Được, hôm nay ta theo hai người về thành."

"Điện hạ cũng nên nhanh chóng trở về để thái y chẩn trị vết thương mới tốt." Thấy Lý Sướng không hoài nghi, Yến Phi buông lỏng tâm trạng, nói, "Chúng ta đi thôi."

Ninh thị cũng khẩn trương tới một thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn ngoài trời: "Thời gian còn sớm, dùng bữa trưa xong rồi đi."

Viện cách vách có Ninh Hinh chết, Yến Phi cảm thấy không thoải mái, liền nói: "Cơm trưa xuống chân núi dùng đi, điện hạ còn đang bị thương, nên sớm bôi thuốc mới tốt."

Thấy Lý Sướng gật đầu, Ninh thị đương nhiên không phản đối.

Ba người ra khỏi phòng chưa đi được bao xa liền gặp đoàn người Tĩnh Nhất sư thái từ chỗ Ninh phu nhân trở về, chắp tay trước ngực hành lễ: "Ai di đà phật."

Mấy người Ninh thị cũng vội đáp lễ.

"Sư thái, hôm nay ta xuống núi một chuyến, ngày mai hoặc một sẽ quay lại." Ninh thị mỉm cười nói với Tĩnh Nhất sư thái.

"Thí chủ quá lời." Tĩnh Nhất sư thái là người xuất gia, không dễ bị chọc cho tức giận, nhưng lần này thật sự bị mẹ con Ninh thị chọc giận không nhẹ, có điều ngoài vẫn khách khí, "Bần ni đúng lúc cũng muốn tìm thí chủ nói chuyện, am có chuyện lớn, tiếp theo phải vì Ninh cô nương tụng kinh bảy bảy bốn chín ngày, bần ni không thể chiêu đãi thí chủ."

Ý là muốn đuổi khách! Ninh thị tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, cố nén lửa giận mà nói: "Mấy ngày nay làm phiền sư thái chiếu cố."

"A di đà phật, điện hạ, nương nương, phu nhân, ba vị đi thong thả." Tĩnh Nhất sư thái niệm một câu, hành lễ.

"Sư thái hữu lễ." Ba người vội đáp.

Ninh thị cùng trở về, Yến Phi đương nhiên cao hứng, lập tức cùng Lý Sướng qua chỗ bà ta kêu người thu dọn hành lễ, dứt khoát dùng cơm ở am.

Ninh thị lại buồn bực tới ruột gan thắt lại.

Tướng phủ, bà ta đã không thể trở về.

Mà chuyến này bà ta lại không thể không về, khúc mắc với Ninh gia bắt buộc phải cởi bỏ, không thể để huynh trưởng và tẩu tử vì chuyện này mà hận bà ta và Yến Phi, đặc biệt là cừu hận trong lòng tẩu tử phải tiêu trừ.

Nữ nhi, tương lai chỉ có thể dựa vào Ninh gia.

Nhưng tẩu tử khẳng định tức giận tới hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, ngay cả cửa khẳng định cũng không cho mình tiến vào.

Tướng phủ không về được.

Nếu không vào được cửa hầu phủ, vậy chính mình còn nơi nào trở về?

Bà ta từng nghĩ sẽ không bao giờ về thành, cho nên hai tòa nhà đều cho Yến Phi làm của hồi môn.

Ở phủ Tam hoàng phủ? Hay ở nhà của nữ nhi?

Ninh Hinh xảy ra chuyện, chính mình về hầu phủ sẽ không khiến người ngoài sinh nghi.

Nhưng tới phủ Tam hoàng tử hoặc nhà của nữ nhi, Lý Sướng không phải sẽ nghi ngờ sao?

........................

Xuống chân núi, Chu Hành tạm nghỉ ở nông trang, Dung Hoa và y cùng nhau dùng bữa trưa đơn giản, sau đó lên đường trở về.

Chu Hành để nàng nằm lên đùi mình, cúi đầu hôn một cái: "Tối qua ngủ không được bao lâu, hiện tại về thành phải tốn chút thời gian, nàng ngủ một lát đi."

Dung Hoa cười gật đầu, kéo tay y, ngửi mùi hương quen thuộc mà nhắm mắt lại, nhưng nàng không ngủ, chỉ thấp giọng: "Cũng không biết tối hôm qua phụ thân có thu hoạch gì không."

Chu Hành cười cười, vỗ về gương mặt nàng: "Khó mà nói được."

Đúng vậy, cũng không dễ dàng như vậy, bằng không phụ thân sớm đã tìm được mẫu thân! Dung Hoa mở mắt, ngón tay cuốn một lọn tóc của Chu Hành rũ xuống: "Cũng không biết mẫu thân có thật sự ở trong tay Can Phong Đế không." Nói tới đây, nàng lắc đầu, "Được rồi, không nói nữa, chàng cũng mệt mỏi cả đêm rồi, ngủ một lát đi."

Dứt lời, nàng liền ghé lên đùi y, nhắm mắt, lúc này hô hấp dần trở nên đều đều, thật sự chìm vào giấc.

Chu Hành cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, ôm nàng, cũng nhắm mắt dưỡng thần.

........................

Trở về tướng phủ, Yến Xước và Phó Cửu Lận sớm đã chờ ở Hạ Noãn Viện.

"Phụ thân, nghĩa huynh." Dung Hoa vừa vào cửa liền hỏi, "Tối qua có thu hoạch gì không?"

"Không có." Phó Cửu Lận lắc đầu.

"Có lẽ là chúng ta đoán sai, người không ở trong Trọng Hoa Điện." Yến Xước như suy tư, nhẹ giọng.

"Hai người thì sao? Không có gì chứ?" Phó Cửu Lận nhìn Dung Hoa và Chu Hành, hỏi.

"Bọn muội đều không sao." Dung Hoa lắc đầu, lại nhìn Yến Xước, nói, "Có điều, chúng ta có thể khẳng định rằng mẫu thân còn sống, là Can Phong Đế chính miệng nói với con."

Dung Hoa đem lời Can Phong Đế nói tối qua kể lại không sót một chữ, sau đó nhíu mày nói: "Nếu không ở tại Trọng Hoa Điện, không ở trong cung, vậy mẫu thân sẽ ở đâu?"

Yến Xước siết chặt hai tay, mặt mày lạnh lẽo, trên người tản ra hơi thở lạnh như băng, không khí trong phòng tựa như cũng ngưng tụ lại.

Dung Hoa giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn nuốt lời an ủi định nói trở về. Phó Cửu Lận và Chu Hành cũng không lên tiếng.

Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, người thương tâm lo lắng nhất chính là Yến Xước.

Qua nửa ngày, Yến Xước mới bình tĩnh trở lại, khôi phục dáng vẻ nho nhã ngày xưa, nói: "Nếu ông ta đã nói như vậy, chúng ta phải nghĩ cách ép ông ta giao người ra."

Dung Hoa gật đầu, uống ngụm trà, lại nói: "Ninh Hinh chết rồi."

"Sao có thể?" Phó Cửu Lận cũng coi như cùng Ninh Hinh trưởng thành, cả kinh hỏi, "Sao muội ấy lại đột nhiên chết?"

Dung Hoa thở dài, đem sự tình kể lại đơn giản, đồng thời đem lời Ninh phu nhân nói về Ninh thị kỹ càng tỉ mỉ kể lại với Yến Xước.

"Súc sinh!" Yến Xước mặt trầm như nước, cả giận mắng, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, "Tới lúc phân rõ giới hạn với họ rồi."

Còn về Ninh thị được tứ hôn, đó không phải chuyện quan trọng.

"Phụ thân." Dung Hoa nhìn Yến Xước, nói, "Ninh Hinh đã chết, chúng ta cứ chờ xem hầu phủ và Ninh phu nhân sẽ có hành động gì."

"Được, vậy chờ thêm chút thời gian." Yến Xước gật đầu.

"Can Phong Đế hoang dâm vô đạo, lại trầm mê luyện đan, nhạc phụ sao không..." Chu Hành ngước mắt chậm rãi nhìn Yến Xước, định nói sao không tự mình đăng cơ xưng đế.

Phó Cửu Lận không khỏi kinh ngạc, cười giải thích: "Trong tay nghĩa phụ không có binh quyền." Nếu thật soán vị, trong tay không có binh quyền còn dễ nói, chỉ sợ ngồi trên long ỷ còn chưa nóng đã bị đám người hoàng thân kéo xuống.

Yến Xước lại ôn hòa lắc đầu: "Mục đích những năm nay của ta trước nay đều chỉ có một..." Nói tới đây, ông từ ái nhìn Dung Hoa, "Đó là tìm kiếm thê nữ của ta."

Đăng cơ xưng đế? Giang sơn Đông Lăng này, Yến Xước ông trước nay chưa từng để mắt.

Không cần thiên hạ này, chỉ cầu người mình yêu luôn ở bên cạnh! Chu Hành đương nhiên hiểu được, chỉ cười không nói tiếp.

.....................

Trở về Vĩnh An hầu phủ, Ninh phu nhân sai người nâng nhuyễn kiệu đưa Ninh Hinh về phòng, phân phó đám nha đầu Tú Ngọc Tử Châu thay y phục sạch sẽ cho nàng, đồng thời còn kêu người mời Vĩnh An Hầu và Vĩnh An Hầu thế tử tới.

Vĩnh An Hầu và Vĩnh An Hầu thế tử vào cửa, thấy thi thể Ninh Hinh lạnh như băng, đại kinh thất sắc. Vĩnh An Hầu mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mẫu thân, muội muội sao vậy? Hôm qua ra ngoài muội ấy rõ ràng vẫn khỏe mạnh." Vĩnh An Hầu thế tử và Ninh Hinh tình cảm thâm hậu, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Sao lại như thế này?" Ninh phu nhân liền nhìn Vĩnh An Hầu, "Là muội muội bảo bối và cháu ngoại ngài hại đấy." Nói rồi, bà đem sự tình kể lại cho phụ tử bọn họ.

Nghe xong, Vĩnh An Hầu lập tức lạnh giọng: "Không có khả năng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio