Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 3 chương 43: kết cục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh thị đau tới tê tâm liệt phế, xụi lơ ngồi dưới đất, sắc mặt như tro tàn, trợn mắt nhìn Ninh lão phu nhân, bi thương nói: "Mẫu thân, người sao vậy? Sao lại đột nhiên tức giận như thế? Có phải nghe ai nói gì không? Chúng ta phải đi, nhưng thân mình trước mắt của Phi Nhi làm sao đi được? Không phải đã nói chờ Phi Nhi dưỡng xong thân thể mới rời đi sao? Có phải..."

Đồ đã hủy mọi dấu vết, lúc ấy chính mình xuống tay thần không biết quỷ không hay, trên khăn tay, thừa dịp huynh trưởng để sát miệng mà hạ độc. Ai có thể biết? Bọn họ sao có thể biết?

Ninh thị khẳng định cho dù Kỳ ma ma đi điều tra cũng không tra được gì, vì thế liền u oán nhìn Ninh phu nhân: "Tẩu tử, có phải tỷ đã nói gì đó với mẫu thân không? Ta biết tỷ hận ta, hận Phi Nhi, nhưng tẩu tử cũng là mẫu thân, đương nhiên hiểu rõ tấm lòng của người làm mẫu thân, Phi Nhi đã như vậy, tỷ còn ép chúng ta đi tìm cái chết sao? Tỷ đại nhân đại lượng, chúng ta ở đây mấy ngày chờ thân thể Phi Nhi tốt hơn, chúng ta liền đi, nhất định sẽ không làm phiền lòng tỷ."

Đến hiện tại còn có thể nói ra lời này, đúng là không biết xấu hổ! Ninh thị liếc nhìn bà ta, nói: "Ngươi sớm muộn cũng phải đi, ta chẳng lẽ không dung được các ngươi thêm hai ngày sao? Trong lòng tiểu cô ngươi, ta là người độc ác như vậy?"

Mẫu thân? Lòng của người làm mẫu thân? Yến Phi làm ra chuyện táng tận lương tâm, bà ta chỉ một lòng vì nữ nhi giấu trời qua biển, bà ta có từng nghĩ tới Hinh Nhi của bà, khi đó sao bà ta không dùng tới mẫu tâm đi?

Lúc này, bà ta còn dám mở miệng nói mình thông cảm cho người làm mẫu thân sao?

Ninh thị cắn môi không nói gì, chỉ u oán nhìn bà.

Yến Phi sắc mặt trắng bệch ở một bên không tin đưa mắt nhìn Ninh lão phu nhân, rũ mắt, ngồi xuống đỡ lấy Ninh thị: "Mẫu thân."

"Ngươi còn làm bộ làm tịch hả?" Ninh lão phu nhân thấy bà ta vẫn vẫn dùng ngữ khí chất vấn người khác, một chút cũng không biết hối cải, tức giận tới đập gậy xuống đất phát ra tiếng thùng thùng: "Tẩu tử ngươi nói gì? Tẩu tử ngươi nói cái gì? Ngươi đừng nghĩ chuyện mình làm kẻ khác không biết!"

"Mẫu thân." Ninh thị ai oán khóc, lại sợ Ninh lão phu nhân động thủ, lập tức mang theo cảnh giác, "Vậy mẫu thân vì sao lại tức giận như vậy? Hôm qua không phải đã nói để Phi Nhi tĩnh dưỡng thân thể xong mới rời đi sao?"

"Ngươi đang trách ta thay đổi ý tứ?" Ninh lão phu nhân tức giận tới đứng không vững, cầm chặt quải trượng, ổn định thân mình, nói, "Ngươi có biết ca ca ngươi hiện tại sao rồi không?"

Quả nhiên là chuyện của ca ca! Trong lòng Ninh thị hoảng loạn.

Yến Phi ngước mắt nhìn Ninh lão phu nhân, nói: "Biết Kim thái y tới, cháu và mẫu thân liền định đi thăm cữu cữu, không ngờ bà ngoại liền phái người kêu bọn cháu tới đây." Người gọi thô lỗ như vậy, Yến Phi biết đây là mệnh lệnh của Ninh lão phu nhân, nhưng nàng không khẳng định có phải lão phu nhân đã biết gì không, cho nên mỉm cười ngọt ngào nhìn Ninh hầu gia trên giường, hỏi, "Hiện tại cữu cữu thấy thế nào rồi?"

Nhi tử nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt trên giường, Ninh lão phu nhân nhìn nụ cười xinh đẹp của cháu ngoại và sắc mặt trắng bệch của nữ nhi, trong lòng càng tức giận, cũng càng hối hận.

Nếu hôm qua trực tiếp đuổi ả ta đi thì tốt rồi.

Như thế, nhi tử cũng sẽ không bị ả ta hủy hoại.

Mẫu nữ các nàng, một kẻ hại chết cháu gái, một kẻ hại nhi tử vứt bỏ nửa đời sau.

Ninh lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Ninh thị.

Ả ta sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Đây là huynh trưởng cùng thân mẫu của ả ta, là huynh trưởng luôn che chở ả ta mà!

Ả ta sao có thể âm độc như thế? Sao có thể nhẫn tâm hạ độc huynh trưởng yêu thương mình như thế?

Ả ta sao có thể?

Ả sao lại biến thành bộ dáng này?

Ngón tay Ninh lão phu nhân run lên, nếu trong tay có đao, bà nghĩ chính mình sẽ trực tiếp đâm thanh đao vào tim ả ta.

Hôm qua bà còn muốn bảo vệ các nàng, muốn đưa mẫu nữ các nàng rời khỏi kinh thành tránh một đoạn thời gian, sau đó đón các nàng trở về.

Không ngờ, ả lại nhẫn tâm như thế!

Ninh hầu gia không biết chân tướng sự tình, chỉ biết bản thân tương lai phải nằm liệt giường, ông không mở miệng nói chuyện, cố gắng áp chế cảm xúc.

Thấy Ninh lão phu nhân vung tay đánh Ninh thị, Ninh hầu gia khiếp sợ: "Mẫu thân, người làm gì vậy? Muội muội có gì không đúng, người từ từ dạy dỗ là được, đừng động thủ. Còn nữa, trên người Yến Phi còn có thương tích, vẫn là chờ nó khỏe lại đi." Nói rồi, ông ta ôn hòa nhìn Yến Phi, "Cữu cữu rất tốt, cháu không cần lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thương đi."

Lúc này còn không quên cầu tình cho thân muội muội và cháu gái bảo bối! Đáy mắt Ninh phu nhân như phóng ra đao, chờ ông ta biết chân tướng, xem ông ta còn yêu thương Ninh thị và Yến Phi thế nào!

Trong mắt Ninh Chiêm cũng hiện lên tia thất vọng.

Ninh lão phu nhân tức giận tới thở hổn hển, bà nhìn Ninh hầu gia, ngón tay run run chỉ Ninh thị quỳ dưới đất: "Ngươi còn giúp ả, che chở ả, ngươi có biết ả đã làm gì ngươi không?"

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng ngoài mặt Ninh hầu gia vẫn cười nói: "Muội muội có thể làm gì con chứ? Mẫu thân, thỉnh người bớt giận."

"Ngươi nghe đi, ngươi nhìn ca ca đối tốt với ngươi sao đi? Đồ không tim không phổi nhà ngươi!" Ninh lão phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn Ninh thị, sau đó mới nói với Ninh hầu gia, "Chân của ngươi bị phế là do ả ta hạ độc!"

Hôm qua Ninh lão phu nhân nên nói rõ ràng với ông, bà quyết tâm trục xuất hai mẫu nữ này khỏi Ninh gia, nếu không tương lai của Ninh gia không biết sẽ bị bọn họ chà đạp thành bộ dáng gì!

Hiện tại bà đã mất một đứa cháu gái, nhi tử cũng tàn phế, Ninh gia không thể chịu thêm bất cứ thương tổn nào.

Nói rõ ràng, nhi tử có thể hết hi vọng, tương lai sẽ không còn thiên vị mẫu nữ bọn họ nữa.

"Mẫu thân, không phải con, con không có." Ninh thị lập tức phủ nhận, "Có phải người nhầm lẫn gì không? Còn nữa, ca ca thương con như vậy, con sao có thể làm hại ca ca?

"Ngươi cũng biết ca ca ngươi thương ngươi sao? Chỉ tiếc ngươi quá ngoan độc, ngay cả ca ca của mình cũng dám xuống tay!" Ninh lão phu nhân nói, "Nhầm lẫn? Ai nhầm lẫn? Là Kỳ ma ma tự mình dẫn người điều tra sự tình đó!"

Dứt lời, bà kêu Kỳ ma ma mang đồ ra, sau đó ném cái khăn bọc đồ qua cho Ninh thị: "Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn chống chế? Ngươi còn muốn nói kẻ khác hại ca ca ngươi?"

Khăn tay còn chưa tới trước mặt bà ta đã mở, một bình thuốc từ bên trong rơi ra, Ninh thị nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh lão phu nhân, lắc đầu.

"Không phải con, không phải con, thật sự không phải con." Sau đó Ninh thị lại nhìn Ninh hầu gia, "Ca ca, không phải muội, không phải muội làm, có người muốn vu oan muội, có người muốn giá họa cho muội!"

"Bà ngoại, cữu cữu, mẫu thân sao có thể làm vậy với cữu cữu?" Yến Phi đỡ Ninh thị, điềm đạm đáng yêu nhìn Ninh lão phu nhân và Ninh hầu gia, "Bà ngoại, cữu cữu không phải mẫu thân hại, mẫu thân sẽ không làm như thế."

Ninh lão phu nhân lạnh giọng quát: "Ngươi còn dám kêu oan? Chẳng lẽ muốn ta kéo Trương ma ma và đại phu kia tới đối chất sao? Ngươi cho rằng đồ đã đốt, người đã chạy, ta liền không điều tra ra hả?"

Thân thể Ninh thị run lên: "Con không có."

Tươi cười trên mặt Ninh hầu gia cứng lại, hai tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ninh thị, khóe môi giật giật không nói thành tiếng.

"Không phải, không phải muội."

Ánh mắt Ninh hầu gia vẫn nhìn chằm chằm bà ta, giống như muốn từ trên người muội muội của mình tìm kiếm gì đó.

Ninh phu nhân thoáng nhìn Ninh hầu gia, cúi đầu.

"Kỳ ma ma, kêu người lôi các nàng xuống, sau này mẫu nữ bọn họ và hầu phủ không còn bất cứ liên quan nào hết!" Ninh lão phu nhân phân phó, "Ai tự ý cho bọn họ tiến vào hầu phủ, loạn côn đánh chết!"

Bà vô cùng thương nữ nhi, nhưng đem so với nhi tử, nữ nhi gả đi xa đương nhiên không bằng nhi tử ở gần.

So với nhi tử, nữ nhi đáng là gì?

Ninh lão phu nhân quay đầu nhìn Ninh hầu gia: "Lát nữa con viết tấu chương dâng lên trên, cái nhà này sau này sẽ do Chiêm Nhi chống đỡ." Nhi tử đã tàn phế, hầu tước này đương nhiên phải do tôn tử đảm nhiệm, tương lai Ninh gia đều dựa vào tôn tử.

Nghĩ như thế, Ninh lão phu nhân đưa mắt nhìn Ninh Chiêm: "Sau này hầu phủ dựa vào cháu."

"Tổ mẫu..." Ninh Chiêm thấp giọng gọi, chậm rãi gật đầu.

Ninh phu nhân duỗi tay vỗ vai Ninh Chiêm.

Hai mắt Đinh Ti Ngôn cũng đỏ ửng.

Nếu có thể, bọn họ thật muốn đổi Ninh Hinh trở về.

"Bà ngoại, cữu cữu."

"Mẫu thân, ca ca."

Hai người Yến Phi và Ninh thị khóc lóc nức nở, Ninh thị nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Ninh phu nhân: "Tẩu tử, người giúp bọn ta nói chuyện, cầu tình đi, đều là lỗi của ta và Phi nhi, đều do chúng ta không tốt..."

Nếu đi rồi, sau này các nàng đừng hòng trở về.

Bà không cam lòng!

Trước đó không lâu, chính mình còn là Yến phu nhân vô cùng tôn quý, nhưng hôm nay ngay cả Ninh gia cũng trục xuất các nàng ra ngoài.

Tình hình hiện tại, bà chỉ có thể ở lại kinh thành, ở lại hầu phủ, tương lai mới có hi vọng lấy lại vinh quang. Nếu cứ như vậy bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó phải sống những ngày nghèo khó, chi bằng kêu bà chết đi còn hơn!

"Mẫu thân, con muốn nói riêng với Viện Viện mấy câu." Ninh hầu gia vốn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng.

Ninh lão phu nhân nhíu mày: "Con vẫn là cố gắng dưỡng bệnh đi, đám người đi rồi, con cứ nhắm mắt làm ngơ là được."

Ninh hầu gia lắc đầu: "Con có vài lời muốn hỏi muội muội."

Ninh lão phu nhân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được." Huynh muội hai người nói chuyện rõ ràng, như vậy đoạn tuyệt quan hệ mới dễ.

Ninh lão phu nhân lập tức dẫn những người còn lại rời đi.

Ninh thị ngã ngồi dưới đất, phần lưng vừa rồi bị đánh vô cùng đau đớn, bà ta lo lắng bất an đưa mắt nhìn Ninh hầu gia.

Ninh hầu gia lẳng lặng nhìn Ninh thị, lẩm bẩm: "Vì sao lại là muội? Vì sao? Viện Viện, vì sao muội lại đối xử với ta như thế?"

Ninh thị lắc đầu: "Không phải như vậy, ca ca, không phải như vậy, huynh phải tin tưởng muội."

Ninh hầu gia nhìn bà ta một lúc, chỉ vào mép giường: "Đứng lên đi, tới đây ngồi nói chuyện."

"Ca ca..." Trong mắt Ninh thị lóe lên kinh hỉ.

Ý của huynh ấy là không trách mình?

Đúng rồi, ca ca từ nhỏ thương mình nhất, mặc kệ mình phạm lỗi gì, huynh ấy đều chưa từng trách cứ!

Ninh thị bò dậy, mỗi một động tác đều vô cùng đau đớn, mỗi lần di chuyển đều hít một hơi, chậm rãi dịch người tới ngồi ở mép giường.

"Mẫu thân nặng tay lắm sao?" Thấy bà ta như thế, Ninh hầu gia hỏi.

Trong mắt Ninh thị như hồng thủy vỡ đê, vừa gật lại vừa lắc đầu: "Muội không sao, ca ca không cần lo lắng.

"Vì cái gì?" Ánh mắt Ninh hầu gia trầm tĩnh như nước, lại hỏi một câu: "Vì sao phải hạ độc ta? Muội đừng phủ nhận, mẫu thân sẽ không oan uổng muội!"

"Không phải, không phải như vậy..." Ninh thị khóc lóc nhìn Ninh hầu gia, nói, "Ca ca, huynh không tin muội sao? Muội thật sự không muốn hại ca ca, thật sự không muốn, ca ca, huynh phải tin tưởng muội, muội chỉ là không muốn rời khỏi kinh thành, không muốn rời khỏi hầu phủ."

"Cho nên muội mới hạ độc ta?" Trong mắt Ninh hầu gia hiện lên tia âm ngoan.

"Không phải, không phải vậy." Ninh thị lắc đầu, "Đó là mê dược, muội chỉ muốn làm ca ca hôn mê, muội không ngờ..."

Bà sao có thể ngờ Cửu hương mê hồn tán dùng cùng thuốc ông ta uống sẽ trở thành kịch độc? Ninh thị hối hận nhìn Ninh hầu gia: "Từ trước tới nay muội chưa từng có ý muốn hại huynh, ca ca, huynh phải tin muội, huynh nhất định phải tin muội."

Ninh hầu gia lẳng lặng nhìn bà ta, nói: "Muội lại gần đây."

Ninh thị xoa khóe mắt gật đầu, dịch lại gần ông ta một chút.

Không ngờ vừa dịch qua, trước mắt lóe lên hàn quang, một cổ đau nhức từ đùi phải truyền tới. Ninh thị đau tới chết lặng, cúi đầu nhìn thanh chủy thủ cắm vào người mình, máu tươi nhanh chóng thấm hết tà váy, như hoa hồng nở rộ lộ ra ngoài.

"A" một tiếng, Ninh thị hét lên, đau tới nhe răng nhếch miệng hoảng sợ nhìn Ninh hầu gia.

"Hầu gia, sao vậy?" Kỳ ma ma ở bên ngoài gọi.

"Không có gì." Thanh âm Ninh hầu gia vững vàng lớn tiếng đáp một câu.

Kỳ ma ma liền nhìn Ninh lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân lắc đầu.

Kỳ ma ma đi tới cửa liền lui ra sau.

Ninh thị đau tới trợn lớn hai mắt, sợ Ninh hầu gia lại tiếp tục xuống tay với mình, nhanh chóng lăn xuống giường, đỡ ghế gấm chậm rãi ổn định thân mình, trên người vã mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Ninh hầu gia: "Ca ca..."

"Đau sao?" Ninh hầu gia nhìn bà ta, cười lạnh, "Ta nghĩ chút máu này vẫn còn quá nhẹ tới ta của tối hôm qua."

Đây là muội muội của ông, là muội muội ông muốn sủng cả đời, bảo vệ cả đời.

Người lớn Ninh gia đơn bạc, không thể so với huynh đệ tỷ muội đông đúc của các huân quý nhân gia, cho nên từ nhỏ ông đã rất yêu thương muội muội duy nhất này.

Khi còn bé, mẫu thân nói ăn đường nhiều sẽ hư răng, nhưng muội muội thích, ông liền trộm phái người ra ngoài mua, hoặc từ chỗ mẫu thân lén lấy một ít mang tới cho bà.

Khi ấy chính mình chẳng qua chỉ là hài tử bảy tám tuổi, có hài tử nào mà không thích ăn đường? Nhưng lần nào cũng vậy, ông cũng đều không ăn, chỉ mỉm cười nhìn bà vui vẻ.

Chỉ cần là thứ muội muội thích, cha mẹ dù không cho, ông vẫn sẽ trộm đưa cho bà.

Sau, tới lúc trưởng thành, bà nói thích Yến Xước.

Trong mắt của ông, Yến Xước không xứng với muội muội.

Xuất thân thấp hè, tuy bộ dáng phong hoa tuyệt đại, cũng có vài phần tài hoa, nhưng vì Yến gia nghèo túng, cha mẹ mất sớm, lại không có huynh đệ tỷ muội nâng đỡ, nhìn thế nào cũng không xứng với muội muội cao quý, mà điều quan trọng hơn là Yến Xước đã có người mình thích!

Nhưng muội muội lại ái mộ người ta, cho nên ông liền thành toàn cho bà.

Xuất thân nghèo túng không quan trọng, có hầu phủ ở đây, hầu phủ có thể giúp đỡ ông ấy, đề bạt ông ấy.

Nhưng mấy năm nay năng lực của Yến Xước khiến ông không khỏi kinh ngạc cảm thán, ông ấy từ thấp bò lên vị trí cao như vậy, một tay che trời, tuy có nhạc gia là hầu phủ này, như trong lòng Ninh hầu gia vô cùng rõ, Yến Xước không cần dựa vào bọn họ, địa vị mà Yến Xước có lúc này đều do ông ấy từng bước đi lên.

Sớm có người trong lòng cũng không quan trọng, chia rẽ là được, đúng lúc Hoàng Thượng thích săn mỹ nhân, đưa cho Hoàng Thượng đối với Ninh gia cũng có lợi.

Tuy Hoàng Thượng không có được mỹ nhân, nhưng Vân Như Tuyết rốt cuộc cũng chết, muội muội cũng như ý nguyện gả cho Yến Xước.

Tuy muội muội đã gả đi, nhưng chính mình vẫn thương yêu bà.

Cho dù bản thân có nhi có nữ, nhưng dù so thế nào cũng không bằng muội muội, hơn nữa, ông còn yêu nữ nhi của bà hơn nhi nữ thân sinh của mình.

Ông yêu thương muội muội như thế, nhưng muội muội lại hạ độc mình, hủy hoại nửa đời sau của mình!

Cho dù biết cháu gái hại nữ nhi thân sinh, cho dù thiên hạ gièm pha muội muội và cháu gái, ông vẫn muốn bảo vệ mẫu nữ các nàng.

Nhưng bà ta thì sao? Bà ta đã làm gì với mình?

Cái gì là bà ta không muốn?

Bà ta chỉ muốn gây mê mình?

Đều là nói dối!

Bà ta xuất thân hầu phủ, lại là Yến phu nhân nhiều năm, tuy không hiểu kỳ hoàng chi thuật, nhưng chẳng lẽ bà ta không rõ thời điểm uống thuốc sẽ có rất nhiều cấm kỵ hay sao? Đồ mình yêu thích cũng phải kiêng cử hay sao?

Ông thương bà ta như vậy, bà ta sao có thể xuống tay vậy chứ? Bà ta sao có thể ngoan độc như vậy? Hại chính mình nửa đời sau thành tàn phế!

Chính mình còn chưa tới bốn mươi, đang là thời điểm tráng niên.

Nhưng vì được bà ta ban tặng, chính mình chỉ có thể nằm trên giường hoặc ngồi trên xe lăn!

Ngày xưa có bao nhiêu thương bà ta, hiện tại Ninh hầu gia liền có bấy nhiêu hận!

"Ca ca..."

"Mấy năm nay ca ca đối với ngươi thế nào, trong lòng ngươi rõ nhất, nhưng.. Viện Viện không hồi báo ca ca như vậy." Ninh hầu gia nhìn đùi phải bà ta, nói.

Ông từng tập võ, thân thủ không tệ, tuy hiện tại nửa người dưới đã phế nhưng để đối phó với một nữ tử vẫn là dư dả.

Lần này, đùi phải bà ta hẳn cũng phế.

Bởi vì từng tập võ, cho nên ông rất quen thuộc huyệt đạo và kinh mạch của người, đương nhiên biết làm thế nào để phế một chân của bà ta.

"Ca ca, muội thật sự không muốn hại huynh. Ca ca, huynh đừng trách muội, nếu ngay cả huynh cũng mặc kệ muội, muội đây phải làm sao bây giờ? Phi Nhi phải làm sao bây giờ?"

"Ta hai chân, muội một đùi, như thế đã thành toàn cho tình cảm huynh muội chúng ta. Muội đi đi, đời này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Ninh hầu gia chậm rãi nói.

Bà ta đã hủy hoại ông như vậy, ông còn đi quản bà ta ra sao nữa sao?

Chính mình mất đi hai chân, bà ta vẫn còn một chân, đây cũng coi như là sự yêu thương cuối cùng, nhưng nếu bà ta còn xuất hiện, ông sợ tới lúc đó chính mình sẽ phế luôn chân còn lại của bà ta.

"Ca ca, ca ca." Ninh thị bò tới, khàn giọng van xin, "Đừng, ca ca đừng đuổi muội đi, Yến Xước đã không cần muội, ca ca còn làm như thế, vậy muội chỉ còn đường chết. Ca ca, huynh từng nói mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không mặc kệ muội, huynh đã từng hứa với muội, hứa với phụ thân sẽ chiếu cố muội."

Ninh hầu gia quay đầu đi, gọi: "Người đâu."

Ninh thị hét thảm một tiếng, tuy Ninh hầu gia nói không sao nhưng Ninh lão phu nhân vẫn lo lắng, dù sao hiện tại nhi tử hành động không tiện, bà lo nhi tử sẽ xảy ra chuyện gì, đúng lúc sốt ruột chờ bên ngoài, nghe ông gọi một tiếng, bà liền kêu mọi người đi vào.

Mọi người vào phòng, thấy Ninh thị máu tươi đầm đìa quỳ bên mép giường, đều hít một sâu một hơi.

"Cái này, cái này..." Máu trong người Ninh lão phu nhân như chảy ngược, lẩm bẩm hai chữ, đỡ tay nha đầu, run rẩy nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Mẫu thân." Yến Phi la lên, vội kéo thân mình chạy tới.

Ninh phu nhân nhìn đùi Ninh thị cắm cây chủy thủ, trong mắt hiện lên hoảng sợ và ngưng trọng, ngước mắt nhìn Ninh hầu gia, sau đó lại nhìn Ninh lão phu nhân, phân phó, "Kỳ ma ma, đưa cô nãi nãi và biểu tiểu thư ra ngoài."

"Mẫu thân..." Ninh thị ngửa đầu nhìn Ninh lão phu nhân, "Mẫu thân, con sai rồi, cầu xin người tha thứ cho con, đừng đuổi con đi."

Trong lòng vô cùng hối hận, bà không nên thiếu kiên nhẫn, nên nghe theo an bài của mẫu thân mà rời khỏi kinh thành.

Nhưng ngày tháng ở tướng phủ hô mưa gọi gió, rời đi, bà không cam lòng! Bà hẳn nên phải cẩn thận mới đúng! Nên cẩn thận hơn một chút mới đúng!

"Bà ngoại, mẫu thân bị thương nặng như vậy, trước mời đại phu đến xem, đừng đuổi chúng ta đi." Yến Phi mở miệng cầu xin.

Ninh lão phu nhân gằn từng chữ: "Kéo - ra - ngoài!"

Tiếng Ninh thị và Yến Phi kêu trời gọi đất xa dần. Ninh lão phu nhân run rẩy, thân mình cuối cùng cũng không trụ được.

"Mẫu thân."

"Tổ mẫu."

"Lão phu nhân."

Đám người hoảng sợ kinh hô, vội đỡ bà vào giường nệm trong phòng.

Ninh hầu gia gấp tới độ không nhịn được, nắm chặt hai tay thành đấm.

Đại phu rất nhanh được mời tới, bắt mạch rồi nói: "Lão phu nhân bị kích động nên mới té xỉu, người lớn tuổi, sau này bình tâm dưỡng khí, không thể để gặp chuyện tương tự." Dứt lời, hắn thi châm cho bà, lại kê đơn thuốc rồi mới cáo lui

Ninh lão phu nhân chậm rãi mở mắt, nhìn Ninh phu nhân: "Về sau cái nhà này giao cho con."

Nhi tử bị phế, nữ nhi trục xuất gia môn, trong chớp mắt Ninh lão phu nhân như già đi chục tuổi.

Ninh phu nhân gật đầu, rũ mắt: "Vâng, mẫu thân." Thanh âm mang theo tia nghẹn ngào.

Nói tới cùng, tình hình này bà không dự đoán được.

Bà không ngờ Ninh thị ngoan độc như vậy, đối với Ninh Tư Nghiêm cũng dám xuống tay, mà Ninh Tư Nghiêm cũng hạ một đao với Ninh thị.

Huynh muội hai người tàn sát lẫn nhau, người đau lòng đương nhiên là lão phu nhân.

Thân làm mẫu thân, Ninh phu nhân có thể lý giải.

Ninh lão phu nhân vỗ tay bà, kêu người nâng kiệu tới, đưa mình về chính viện.

Ninh phu nhân phân phó người chiếu cố Ninh hầu gia rồi mới rời đi.

Lòng đã chết, cho dù Ninh hầu gia đã bị tàn phế cũng không thể thay đổi được gì. Nữ nhi vì sao tự sát, ông ta vì sao lại bất công, Ninh phu nhân đều rõ ràng.

Ngoài mặt kêu hạ nhân hầu hạ ông ta, nếu ông ta thích, vậy đưa mấy thiếp thất ở hậu viện kia tới chăm sóc là được.

Ninh hầu gia nhìn theo bóng lưng của bà, há miệng thở dốc, lời nói như bị ai đó chặn lại, một chữ cũng không bật ra. Ông ngơ ngác ngồi đó, qua một lúc lâu mới phân phó người cầm giấy và bút tới, viết tấu chương.

....................

Tới hoàng hôn Kỳ ma ma mới dẫn người về, cẩn thận bẩm báo với Ninh lão phu nhân: "Nô tỳ đã đưa cô nãi nãi và biểu tiểu thư tới ngõ Song Hỉ, tòa nhà kia đã được an bài, đại phu cũng được mời tới, ông ta nói biểu tiểu thư tĩnh dưỡng đoạn thời gian có thể khỏe lại, nhưng cô nãi nãi..." Dù sao cũng là nữ nhi và cháu gái ruột thịt, tuy phẫn nộ mà quyết tâm đuổi người ra ngoài, nhưng đáy lòng Ninh lão phu nhân khẳng định rất khó chịu! Kỳ ma ma cúi thấp đầu, tiếp tục, "Cô nãi nãi bị thương vào xương cốt, sợ là không thể hồi phục.

Cả người Ninh lão phu nhân run lên, chậm rãi phất tay: "Thôi, sau này không cần lo cho sinh tử của mẫu nữ các nàng."

"Vâng, lão phu nhân." Kỳ ma ma đáp.

Ninh lão phu nhân nhắm hai mắt lại, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Đi thu dọn, ngày mai ta qua Phật đường."

Kỳ ma ma sửng sốt, gật đầu đáp: "Vâng."

Ninh hầu gia tàn phế, dâng tấu chủ động nhường tước vị cho thế tử Ninh Chiêm, tất nhiên hoàng đế liền nhanh chóng phê chuẩn.

Ninh lão phu nhân tới Phật đường không gặp ai, Ninh phu nhân đem sự vụ trong phủ giao cho Đinh Ti Ngôn xử lý, nói nếu gặp khó khăn không thể quyết định cứ tới tìm bà.

......................

Tòa nhà ở ngõ Song Hỉ là của hồi môn của Yến Phi, hạ nhân đều do Ninh thị trước kia tỉ mỉ lựa chọn, cho nên mọi người đều hầu hạ tận tâm.

Ngày đó Ninh thị máu tươi đầm đìa cùng Yến Phi sắc mặt trắng bệch bị đuổi khỏi hầu phủ trước mặt mọi người, tin tức của mẫu nữ bọn họ truyền khắp kinh thành còn nóng hổi hơn mặt trời.

Trong lời đồn vớ vẩn, Lý Sướng cũng chịu vận đen liên tiếp, những chuyện trước đây hắn phụ trách đều xảy ra vấn đề, nghiêm trọng nhất là đê vỡ, bị người trực tiếp tới trước mặt Can Phong Đế tham tấu.

Lấy hàng kém thay đồ tốt, đê đập xảy ra chuyện, ngàn vạn dân chúng mất mạng, Can Phong Đế liền đem cái chặn giấy đập đầu hắn, lập tức cho người điều tra lỗi lầm mà hắn phạm phải trước đây.

Với sự nỗ lực của Huệ Phi, Lý Sướng mới không bị đưa vào thiên lao, chỉ phạt bổng lộc ba năm mà thôi.

Dung Hoa biết chuyện của Lý Sướng là do Yến Xước và Phó Cửu Lận động thủ.

Tuy nói là trời xui đất khiến đưa nàng tới Đông Lăng cùng phụ thân tương nhận, nhưng ngày đó Lý Sướng trói nàng là sự thật, hắn lại không phải Phó Cửu Lận, phụ thân đương nhiên không dễ dàng tha thứ cho hắn!

Không quá hai ngày, phụ tử Mạnh lão gia và Mạnh Phi Triệt tới.

Nghê Thường Các của Mạnh lão gia ở Đại Chu hiện tại là phường may số một, được Hà Vũ dẫn dắt, bên này của Dung Hoa lại có tướng gia, cho nên ông liền mang nhi tử tới đây, muốn mở thêm chi nhánh ở Đông Lăng. Tới Lệ Kinh một ngày, nghỉ ngơi một đêm, qua ngày thứ hai bọn họ liền tới tướng phủ.

Trong đó vui mừng nhất không ai hơn Kiều Vũ Thần.

Nó và Mạnh Phi Triệt từng chung hoạn nạn, tuổi tác lại xấp xỉ, cho nên hai người vừa gặp liền xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết.

Tuy là thương nhân nhưng Yến Xước không hề coi thường, buổi tối mời bọn họ ở lại tướng phủ dùng bữa.

Ăn cơm xong, Kiều Vũ Thần liền hỏi Yến Xước: "Yến bá bá, con có thể giữ Phi Triệt ở đây một đêm được không?"

"Đương nhiên là có thể." Yến Xước cười nói, "Nơi này là nhà của con, con muốn mời bằng hữu ở lại bao lâu cũng được."

"Cảm ơn Yến bá bá." Kiều Vũ Thần cảm kích nói.

"Cái này..." Mạnh lão gia do dự, "Liệu có làm phiền tướng gia hay không?"

"Mạnh lão gia khách khí." Yến Xước từ ái nhìn hai hài tử, "Có bọn chúng, trong phủ cũng náo nhiệt. Tướng phủ nhiều chỗ, nếu Mạnh lão gia không chê thì cũng có thể ở lại, sống bên khách điếm dù sao cũng không tiện."

Yến Xước gần gũi bình dị như thế, người bình thường khó vào tướng phủ gặp cơ hội này nào dám ghét bỏ? Mạnh lão gia biết tất cả đều vì Dung Hoa, vì thế vội chắp tay nói: "Tướng gia quá lời, khuyển tử đã làm phiền tướng gia, Vương gia và Vương phi, thảo dân không nên ra ra vào vào quấy rầy nữa."

Ông tới là để mở cửa hàng, đương nhiên phải xử lý chuyện đó trước.

Yến Xước gật đầu, không tiếp tục.

Trước đây ở Đại Chu, Mạnh Phi Triệt từng cùng Kiều Vũ Thần đọc sách, tư chất không tệ, đối với mặt chữ đặc biệt mẫn cảm, điều này này khiến Phó Cửu Lận vừa kinh ngạc vừa cảm thán, yêu thích không buông tay, từ nha môn trở về liền đề nghị để Mạnh Phi Triệt tới viện của hắn.

Qua hai ngày, từ nha môn trở về, Phó Cửu Lận trực tiếp tới Hạ Noãn Viện, nói với Chu Hành và Dung Hoa đang hóng mát ngoài hành lang: "Hài tử Phi Triệt kia nếu có thể ở lại thì tốt."

Dung Hoa nhướng mày: "Nghĩa huynh muốn làm gì?"

Phó Cửu Lận nhìn Chu Hành một bên ưu nhã uống trà, lại thấy trong viện không còn ai, liền cười nói: "Dạy dỗ nó, sau này giao Hằng Thông cho nó xử lý."

Hằng Thông?

Tiền trang Hằng Thông?

Dung Hoa kinh ngạc nhìn Chu Hành, Chu Hành cũng ngẩng đầu.

Hai người nhìn nhau, lập tức tỉnh ngộ.

Khó trách hắn tới Đại Chu, thì ra là vì người của tiền trang Hằng Thông để lộ tin tức đồ vật Diệp Thế Hiên để lại.

Cho nên hắn qua đó xử lý chuyện này.

"Không thể ngờ..." Dung Hoa khẽ cười, "Huynh là chủ nhân của Hằng Thông."

"Năm đó nghĩa phụ phải dùng bạc ở nhiều nơi." Phó Cửu Lận nhún vai, tỏ vẻ tự hào, "Không ngờ vừa chơi lại chơi lớn như vậy."

Chu Hành nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục uống trà.

Dung Hoa gật đầu: "Muội sẽ mở lời với Mạnh lão gia, có điều huynh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, Mạnh gia chỉ có mình nó là nhi tử."

Đối với thái độ vân đạm phong khinh của hai người, Phó Cửu Lận không mấy để bụng, gật đầu nói: "Ta biết."

.......................

Biết Mạnh lão gia sẽ tới, Dung Hoa kêu Cố ma ma phái người đi hỏi thăm mấy cửa hàng mặt tiền.

Mạnh lão gia nhìn xong, rất nhanh liền quyết định mua một căn, sau lại trang hoàng. Bức họa trước đây của Dung Hoa sáng tạo khác người, cho nên trang hoàng cửa hàng này thế nào, Mạnh lão gia liền nhờ nàng bày mưu tính kế.

Chính mình cũng có cổ phần, cho nên Dung Hoa sảng khoái đồng ý, liền cùng Túy Đồng và Lưu Tô tới cửa hàng. Sau khi xem xét tình hình, nàng nói với thợ thủ công suy nghĩ của mình, tới lúc mặt trời lặn mới trở về.

Xe ngựa mới đi được một lúc lại bỗng nhiên dừng lại.

Túy Đồng và Lưu Tô vội đỡ Dung Hoa, Túy Đồng không vui mà nói: "Sao vậy?"

"Vương phi, có người quỳ gối trước xe ngựa." Xa phu trả lời.

Dung Hoa chưa kịp phản ứng, một thanh âm quen thuộc từ ngoài đã truyền tới: "Tỷ tỷ."

Yến Phi? Dung Hoa nhướng mày.

Túy Đồng xốc màn xuống xe, đi về phía trước hai bước, nhìn Yến Phi quỳ gối trước xe ngựa: "Đừng gọi tỷ tỷ bậy bạ, Vương phi nhà ta không có tỷ muội." Dứt lời, nàng liền duỗi tay muốn kéo Yến Phi tránh ra.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội có lời muốn nói với tỷ, tỷ đừng mặc kệ muội." Yến Phi khóc lóc như hoa lê dính mưa, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thật sự không để ý tới muội sao?"

Quần chúng đi tới, người mềm lòng đều tỏ vẻ đồng tình, sôi nổi nghị luận, nói người làm tỷ tỷ này quá vô tình, muội muội đã quỳ dưới đất mà nàng một câu cũng không mở miệng.

Đây là muốn ở trước mặt mọi người ép nàng tha thứ cho nàng ta? Sau đó lại tiếp tục trèo lên, trở về tướng phủ?

Vô thanh vô tức mấy ngày nay xem ra thương tích của Yến Phi đã khỏi.

Dung Hoa xốc màn, xuống xe, đi tới, lạnh lùng nhìn Yến Phi.

Yến Phi một thân áo ngoài màu trắng thêu hoa hải đường màu hồng, váy vàng nhàn nhạt, búi tóc chỉ cắm một cây bạch ngọc trâm.

So với dáng vẻ đẹp đẽ quý giá của ngày xưa, bộ dáng của nhu nhược của nàng ta lúc này đúng là khiến người nhìn nhịn không được mà thương.

"Tỷ tỷ, muội biết lỗi rồi, tỷ tỷ tha thứ cho muội được không?" Vừa thấy Dung Hoa, Yến Phi liền gào khóc, cầu xin, "Muội biết, là muội có lỗi với tỷ tỷ, đều là lỗi của muội, tỷ tỷ đừng trách muội nữa được không? Sau này muội nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ, làm nha đầu của tỷ, hầu hạ tỷ, tỷ tỷ muốn thế nào cũng được, muội muội chỉ cầu xin tỷ tỷ đừng tức giận."

Lời đồn về Ninh thị và Yến Phi truyền từ đầu đường tới cuối ngõ, nhưng bá tánh bình dân đương nhiên không có cơ hội gặp nàng ta, những người cho dù trước kia may mắn gặp sao có thể nhận ra nữ tử nhu nhược này từng là tiểu thư tướng phủ tôn quý?

Vì thế, không ai nhận ra nàng ta.

Dung Hoa tới Lệ Kinh chỉ mới mấy tháng, người biết nàng cũng không nhiều, cho nên người vây xem cơ hồ đều hướng về phía Yến Phi.

Nghe bá tánh nghị luận, lại thấy Yến Phi khẽ nhếch môi cười, Dung Hoa liền lạnh giọng nói: "Làm trâu làm ngựa cho ta? Làm nha đầu hầu hạ ta? Ngươi có phải vẫn muốn đánh chủ ý lên người Vương gia không? Yến Phi, nói những lời này, ngươi còn mặt mũi không?"

"A, là Yến Phi?"

Mọi người liền ầm ầm.

"Tỷ tỷ, muội biết trước kia là muội khiến tỷ hiểu lầm, là muội sai, tỷ tỷ đừng tức giận nữa được không? Phụ thân nuôi muội nhiều năm, tuy muội không phải là nữ nhi thân sinh của ông ấy nhưng ơn sinh thành không bằng ơn nuôi dưỡng, muội còn chưa báo hiếu với phụ thân, đều là lỗi của muội, là muội chọc giận tỷ tỷ." Yến Phi nức nở, "Muội thật lòng tới xin lỗi tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ nguôi giận, kêu muội làm gì cũng được, làm nha đầu cũng không sao, muội sẽ cố gắng hầu hạ tỷ."

"Để ngươi hầu hạ ta? Ta còn muốn sống thêm mấy năm!" Dung Hoa lãnh đạm nói một câu, sau đó xoay người phân phó, "Túy Đồng."

"Vâng." Túy Đồng gật đầu, duỗi tay xách Yến Phi ném qua một bên, châm chọc, "Ngươi còn mặt mũi cản xe ngựa của Vương phi? Vương phi thiện tâm không so đo với ngươi, còn ngươi luôn mồm mong Vương phi tha thứ chẳng qua là muốn trở về tướng phủ, ngươi không suy nghĩ xem bản thân đang làm gì hả? Đón người trở về, thanh danh của tướng phủ bị hủy hoại thì phải làm sao? Lần sau nếu còn như thế, đừng trách ta không khách khí."

Dứt lời, Túy Đồng quay lại cùng Dung Hoa lên xe.

Xe ngựa cứ thế mà rời đi.

"Ta khinh!" Quần chúng vây xem liền phỉ nhổ Yến Phi.

Yến Phi cắn môi, nhìn chằm chằm phương hướng xe ngựa biến mất.

Chính mình buông bỏ tôn nghiêm quỳ xuống cầu nàng, ngay cả một cơ hội nàng cũng không cho hay sao?

Chính mình mất hết tất cả, mà nàng có được phụ thân, còn gả cho Chu Hành.

Nếu nàng tha thứ cho mình, chính mình liền có thể theo họ về Đại Chu, tới Đại Chu rồi, tất cả những gì ở Đông Lăng đều tan thành mây khói.

Tới Đại Chu rồi, chính mình có thể thay danh đổi họ, dùng thân phận mới lần nữa bắt đầu.

Hơn nữa ở cạnh Yến Dung Hoa, chính mình không phải sẽ có cơ hội tiếp cận Chu Hành sao?

Nhưng tiện nhân Yến Dung Hoa này ngay cả một tia cơ hội cũng không cho nàng! Uổng công từ lúc mặt trời chói chang đã đứng đây đợi!

Đều là lỗi của Yến Dung Hoa!

Sắc mặt Yến Phi âm trầm, bộ dáng dữ tợn.

Đều tại nàng, tất cả đều tại nàng, Yến Dung Hoa! Nếu không phải nàng, chính mình vẫn là Đại tiểu thư tôn quý của tướng phủ, bản thân sao có thể rơi vào kết cục như thế này?

Tất cả đều do Yến Dung Hoa hủy diệt!

Một ngày nào đó, chính mình sẽ khiến nàng sống không bằng chết!

Nàng không cho chính mình cơ hội, chính mình có thể đi tìm cơ hội khác.

Tỷ như, Lâu ca ca!

Tỷ như, phụ thân!

Yến Dung Hoa nàng chẳng qua chỉ tới đây mấy tháng!

Nhưng chính mình lại là nữ nhi mười mấy năm của phụ thân, là muội muội mười mấy năm của Lâu ca ca!

Qua nhiều ngày như vậy, phụ thân và Lâu ca ca khẳng định đã nguôi giận. Nghĩ như vậy, Yến Phi liền nhếch môi.

.......................

"Người này đúng là không biết xấu hổ, còn dám tới cản xe ngựa Vương phi!" Túy Đồng căm giận mắng, "Nô tỳ thật muốn trực tiếp ném nàng ta ra đường lớn!"

"Ngày xưa phong cảnh tôn quý, hiện tại bị người phỉ nhổ, nàng ta đương nhiên không cam lòng." Dung Hoa chậm rãi uống ngụm trà, "Tìm ta, một là muốn ta ở trước mặt phụ thân là cầu tinh, hai là..."

Dung Hoa cười cười.

Làm nha đầu của nàng, muốn cùng bọn họ về Đại Chu, xem ra nàng ta vẫn còn nhớ thương Chu Hành!

"Nàng ta suy nghĩ cũng thật chu toàn!" Túy Đồng nói.

"Chỗ này của ta không thực hiện được, nàng ta sẽ đi tìm phụ thân và nghĩa huynh." Dung Hoa mỉm cười.

Lý Sướng, nàng ta cho hắn đeo nón xanh trên đầu, nàng ta chắc chắn không dám trở về tìm hắn.

Nhưng phụ thân và Phó Cửu Lận lại không giống, bọn họ dù sao cũng là thân nhân mười mấy năm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio