Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 4 chương 6: về thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Hành nhấp môi, không trả lời vấn đề Phó Cửu Lận, chỉ dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn.

Phó Cửu Lận nhìn y, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này.

Rốt cuộc là ai, trong lòng ai người đều rõ, không cần nói ra, nếu không phải người Đại Chu thì chính là Đông Lăng bên này.

Người bên Đông Lăng là vì báo thù cho Can Phong Đế, tướng phủ phòng thủ nghiêm ngặt không thể xuống tay, tướng gia lại là người cẩn thận, vì vậy kẻ đứng sau mới đánh chủ ý lên nữ nhi duy nhất của ông, mà Đại Chu bên kia có rất nhiều người không muốn Chu Hành cưới một Vương phi có của hồi môn phong phú trở về.

Chủ trì sư thái ở cùng Phương Duyệt Nhiên một lúc liền rời đi trấn an khách hành hương, hiện tại nghe tin Chu Hành, Dung Hoa và Phó Cửu Lận đều tới, bà vội tới đây. Thấy Chu Hành và Phó Cửu Lận trong viện, sư thái dừng bước, chắp tay trước ngực, xin lỗi: "Bần ni gặp qua Vương gia, gặp qua Lâu công tử. Bần ni không biết nhìn người, tội đáng chết vạn lần." Hai vị công tử thiếu chút bị thiêu chết, nghĩ lại bà vẫn còn rét run, nếu thật sự xảy ra chuyện ở nơi này, toàn bộ Liên Hoa Am cũng không trả giá nổi.

"Ngươi đúng là đáng chết vạn lần, thân là người xuất gia lại bị tiền tài mê hoặc!" Ánh mắt Chu Hành lạnh như băng nhìn chủ trì sư thái.

Y xưa nay vốn lạnh nhạt, hiện tại càng lạnh như băng sương.

Đầu tiên là chuyện vào tháng năm kia, đám người Yến Phi và Can Phong Đế tính kế Dung Hoa, hiện tại là Tạ Quỳ bắt Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt tới giấu trong am, mấy ngày trôi qua bọn họ một chút cũng không phát hiện.

Nói dễ nghe một chút là người xuất gia có lòng từ bi, nói khó nghe chính là nhận tiền của người ta, mở một mắt nhắm một mắt coi như nhìn thấy gì!

"Bần ni đáng chết." Lúc đó dẫn hai hài tử tới, phụ nhân kia đúng là quyên không ít tiền nhan đèn, cho nên bọn họ đóng cửa không ra ngoài, tuy có chút kỳ quái nhưng bà thật sự không nghi ngờ, còn cố ý phân phó xuống không cho ai quấy rầy bọn họ. Chủ trì sư thái cuối đầu, "Là lỗi của bần ni, nếu Vương gia và Lâu công tử muốn Liên Hoa Am chịu trách nhiệm, vậy xử lý một mình bần ni là được, mong Vương gia và Lâu công tử buông tha mọi người trong am."

"Sư thái có biết hôm nay có kẻ cố ý phóng hỏa không?" Phó Cửu Lận hỏi.

"Bần ni vừa nghe nói, bần ni tội đáng chết vạn lần." Hai đứa nhỏ thiếu chút bị thiêu chết, Phương cô nương hiện tại còn bị thương, hậu viện của am cơ hồ đã bị thiêu rụi. Trong am xảy ra hỏa hoạn, tương lai còn ai tới thắp hương? Nghĩ tới đây, chủ trì sư thái đúng là hối hận tới đứt ruột, lúc trước đáng lẽ phải tìm hiểu lai lịch của phụ nhân kia, không nên ham bạc, nghe nói tướng phủ đang tìm người, bà nên cảnh giác!

"Sư thái quá lời, sư thái cũng là tâm địa Bồ Tát, người không biết không có tội." Phó Cửu Lận cười ôn hòa với chủ trì sư thái, sau đó quay đầu nhìn Chu Hành, "Phật môn thanh tịnh, Bồ Tát đang nhìn, sư thái hẳn không cố ý thu nhận kẻ xấu, càng không có ý cấu kết với tặc phỉ."

Cấu kết với tặc phỉ? Tội danh này cũng không nhỏ! "A di đà Phật, bần ni nghiệp chướng nặng nề." Tay nắm phất trần trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, chủ trì sư thái vội nói, "Người xuất gia không biết nói dối, bần ni và các đệ tử thật sự không biết, mong Vương gia, Lâu công tử minh giám."

"Người không biết không có tội, sư thái quá lời." Phó Cửu Lận nhẹ giọng.

Chu Hành liếc hắn một cái, sau đó nhìn chủ trì sư thái, trực tiếp hỏi: "Có nhớ bọn họ có mấy người, tướng mạo thế nào không? Mấy ngày nay có ai tới tìm họ không?"

Chủ trì sư thái vội gật đầu, "Lúc tới là một phu nhân ăn mặc phú quý dẫn hai hài tử tới, bên cạnh là hai nha đầu và hai bà tử, tướng mạo của phụ nhân kia bần ni nhất rõ ràng." Quyên nhiều tiền dầu mè như vậy tất nhiên là đại thiện nhân, cho nên bà phải tự mình đi gặp, "Có điều, hai nha đầu và hai bà tử kia luôn cúi đầu, cho nên tướng mạo của họ bần ni không nhớ rõ lắm, có điều đệ tử tiếp đãi họ, Ngộ Tâm..." Sự tình không nhỏ, vì thế chủ trì sư thái liền gọi ni cô phụ trách tiếp đãi đám người kia tới, "Có lẽ nàng vẫn còn nhớ." Nói rồi bà nhìn Ngộ Tâm, "Mau đem chuyện mình biết cẩn thận kể Vương gia và Lâu công tử nghe."

"Vâng, sư phụ." Ngộ Tâm gật đầu, sau đó hành lễ với Chu Hành và Phó Cửu Lận, lúc này mới nói, "Tướng mạo của mấy nha đầu và bà tử kia bần ni vẫn còn nhớ, chỉ là mấy ngày nay không có ai tới tìm họ."

"Xác định không ai tới tìm?" Chu Hành hỏi.

Ngộ Tâm gật đầu.

Chu Hành không truy vấn nữa.

Nếu đã muốn che giấu tai mắt, cho dù muốn tới, bọn họ cũng là đêm khuya tĩnh lặng mới tới!

"Không biết sư thái và tiểu sư phụ có thể đan thanh không (1)?" Phó Cửu Lận nhìn chủ trì sư thái, hỏi.

(1) Đan thanh (丹青): vẽ lại rõ ràng.

"Có thể." Chủ trì sư thái hiểu ý, vội quay đầu phân phó tiểu ni cô phía sau đi lấy giấy bút, "Vương gia và Lâu công tử chờ một lát, bần ni và Ngộ Tâm lập tức vẽ ra chân dung của họ." Tới Liên Hoa Am thắp hương bái Phật đều là nữ quyến trong nhà đại quan quý nhân, các vị phu nhân và tiểu thư đều biết cầm kỳ thi họa, bọn họ đương nhiên phải học một ít.

Chu Hành và Phó Cửu Lận gật đầu.

Giấy bút đã mang tới, chủ trì sư thái và Ngộ Tâm rất nhanh đã vẽ ra chân dung của năm người.

Chu Hành và Phó Cửu Lận nhìn một lần, không có ấn tượng.

Chu Hành đưa bức họa cho Lâm Thắng.

"Làm phiền sư thái." Phó Cửu Lận mỉm cười với chủ trì sư thái.

"Lâu công tử quá lời." Chủ trì sư thái chắp tay trước ngực đáp lễ, "Hi vọng bức họa này có thể giúp đỡ Vương gia và Lâu công tử."

Lâm Thắng thu lại bức họa, nói: "Đa tạ sư thái, bức họa này khẳng định hữu dụng."

Chu Hành nhấp môi, không nói gì.

Chuyện này bề ngoài do người Bạch gia gây nên, nhưng đứng sau lại là kẻ khác, có điều, Bạch gia vẫn còn hữu dụng.

Tuy y không máu lạnh tới mức đuổi cùng diệt tận hai hài tử của Bạch gia, nhưng biết được tung tích của chúng, y có thể khống chế cục diện trong lòng bàn tay.

Phó Cửu Lận đưa mắt nhìn phía hậu viện, nói: "Lát nữa ta để những người này ở lại, giúp đỡ các vị thu dọn tàn cuộc."

"Lâu công tử, Vương gia, còn cả các vị quan gia, mọi người đều công vụ bận rộn, bần ni sao dám để các vị vất vả?" Chủ trì sư thái vội nói, "Mấy nông hộ dưới chân núi sẽ có người lên giúp đỡ, Lâu công tử yên tâm."

Chủ trì sư thái đã nói vậy, Phó Cửu Lận cũng không kiên trì: "Vậy được."

Thấy hai người không còn phân phó nào khác, chủ trì sư thái hành lễ, sau đó dẫn người vào trong bái kiến Dung Hoa, nhìn Phương Duyệt Nhi một cái rồi mới rời đi.

"Vương gia, công tử." Chủ trì sư thái vừa dẫn người đi, Chu Chước liền tới, khom người bẩm báo, "Đã điều tra xong khách hành hương và các ni cô, không có ai khả nghi, những kẻ dẫn Tứ công tử và Mạnh công tử tới đây đều không thấy bóng dáng, tiểu nhân đã phái người đi tìm bốn phía."

Phóng hỏa xong đương nhiên phải chạy, chẳng lẽ còn ở đây chờ thiêu chết sao? Hơn nữa khi đó Phó Cửu Lận dẫn người tới còn không bắt được, vì thế, kẻ đó khẳng định đã chạy.

"Ừ, biết rồi." Phó Cửu Lận gật đầu.

............................

Khách hành hương đều không bị thương, chỉ chịu chút kinh hách, biết Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần tướng phủ tìm kiếm khắp nơi đang ở Liên Hoa Am thì không khỏi kinh ngạc. Lại nghe nói Phương Duyệt Nhiên cứu hai hài tử, không ít người vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Trước là vị hôn thê của vị hoàng tử đã mất phải ở đây ăn chay niệm Phật, mệnh khổ khiến người ta phải rũ lòng thương, đảo mắt một cái liền trở thành ân nhân cứu mạng của hai vị công tử Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần, đúng là phúc lớn!

Đám người nhịn không được mà ghen tị một phen, chỉ hận khi đó người xông vào biển lửa cứu người không phải là mình.

Tướng phủ vẫn còn Phó Cửu Lận chưa nghị thân!

Tướng mạo đường đường, tài hoa trác tuyệt!

Dung Hoa và Phương Duyệt Nhiên không biết suy nghĩ của khách hành hương bên ngoài, chờ xe ngựa chuẩn bị thỏa đáng, mọi người liền lên đường trở về.

Dung Hoa ngồi cùng xe với Phương Duyệt Nhiên, Túy Đồng, Lưu Tô và Ánh cô cô đồng hành, xe ngựa phía sau dành cho Xuân Thiên và hai nha đầu của Phương Duyệt Nhiên.

Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần rốt cuộc chỉ là hài tử, bị trói mấy ngày, lại thiếu chút bỏ mình trong biển lửa, vì thế hôm nay không cùng Chu Hành và Phó Cửu Lận cưỡi ngựa, chúng ngồi xe ngựa mà Ánh cô cô và Xuân Thiên dùng để tới, được hai nha đầu của họ chiếu cố.

Hiện tại mặt trời đã ngã về Tây.

Mùa đông, màn đêm tới sớm, một đường vì lo cho vết thương của Phương Duyệt Nhiên nên đoàn người đi rất chậm, tới canh hai mới vào thành.

Biết đã vào thành, Dung Hoa nhìn Phương Duyệt Nhiên sắc mặt tái nhợt đã ngủ, nhíu mày thấp giọng hỏi Ánh cô cô: "Đêm nay có khả năng phát sốt không?"

"Hi vọng là không." Duỗi tay sờ trán Phương Duyệt Nhiên, Ánh cô cô nhẹ giọng.

Có phát sốt hay không, bà cũng không thể khẳng định.

"Tới rồi sao?" Chỗ vết thương đột nhiên truyền tới đau đớn, Phương Duyệt Nhiên mở mắt hỏi.

Dung Hoa xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, sau đó buông tay, cười nhìn nàng: "Vẫn chưa, Phương muội muội nghỉ ngơi thêm một lát đi, tới nơi ta sẽ gọi."

Phương Duyệt Nhiên vừa mới cập kê, ở chung thời gian lâu như vậy quan hệ hai người thân thiết không ít, vì thế rất tự nhiên mà xưng tỷ muội.

"Chắc cũng sắp tới rồi, muội không nghỉ ngơi nữa, dọc đường vất vả Yến tỷ tỷ và cô cô." Phương Duyệt Nhiên mỉm cười, ngồi thẳng người, cảm tạ một câu.

"Muội muội còn khách khí với ta sao?" Dung Hoa duỗi tay nắm lấy tay nàng.

Mãi tới khi vách tường truyền tới tiếng gõ thùng thùng, Dung Hoa mới buông tay, vén màn, thấy Chu Hành đã cưỡi ngựa đi bên cạnh, vội cười hỏi y: "Sao vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio