Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 4 chương 8: than tiếc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương phu nhân không nghĩ Vân Như Tuyết và Dung Hoa dẫn hai hài tử Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt tới sớm như vậy. Phương lão gia cùng trưởng nhi tử đã tới nha môn, hai tiểu nhi tử cũng tới thư viện, trong nhà chỉ có bà và con dâu, vì thế, Phương phu nhân vội cùng con dâu tới cửa thùy hoa nghênh đón.

Thấy Dung Hoa và Vân Như Tuyết tới, ánh mắt Phương phu nhân dừng trên dung nhan tuyệt sắc của Vân Như Tuyết một lúc, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, sau đó cười nói: "Không biết phu nhân tới, không thể tiếp đón từ xa, thỉnh phu nhân thứ lỗi."

Từ sau khi quay về tướng phủ, Vân Như Tuyết chưa từng ra ngoài, cho nên đây là lần đầu tiên bà gặp nàng ấy, muốn có nữ nhi tuyệt sắc như Dung Hoa, bà nghĩ dung mạo của Vân Như Tuyết hẳn không tồi, không ngờ rằng Vân Như Tuyết vẫn xinh đẹp và trẻ tuổi như thế, không hề giống mẫu thân của Dung Hoa, hai người ngược lại như cặp hoa tỷ muội.

"Là ta và Dung Dung mạo muội tới quấy rầy mới đúng." Vân Như Tuyết cười đáp. Bọn họ tùy tiện tới cửa như vậy, ngay cả thiệp cũng không đưa trước, đúng là thất lễ.

"Nào có nào có, phu nhân quá lời." Phương phu nhân vội cười nói.

Dung Hoa và Phương thiếu phu nhân, Mạnh Phi Triệt, Kiều Vũ Thần cũng tiến lên chào hỏi.

Phương phu nhân cười tiếp đón Vân Như Tuyết vào trong, Phương thiếu phu nhân đi sau tiếp đón Dung Hoa, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt.

Phương phu nhân khoảng ba mươi lăm tuổi, ung dung ưu nhã, dịu dàng hiền thục, đây cũng là lần đầu tiên Vân Như Tuyết gặp bà, ấn tượng quả thật không tồi.

Vào đại sảnh, dâng trà hàn huyên một lúc, Vân Như Tuyết liền lo lắng hỏi: "Phương cô nương đã khá hơn chưa? Ta trong lòng vô cùng lo lắng, vì thế mới vội dẫn đám tiểu bối tới thăm."

"Đa tạ phu nhân đã lo cho nha đầu kia." Phương phu nhân cảm kích đáp, "Cô cô còn lo lắng Duyệt Nhi tối qua phát sốt, có điều một đêm không có việc gì, buổi sáng cô cô cũng bắt mạch cho nó, nói là khôi phục rất tốt."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi." Vân Như Tuyết mỉm cười, đưa mắt nhìn Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần, "Cũng may là có Phương cô nương, hai đứa nhỏ này mới có thể gặp dữ hóa lành."

Cung yến khi trước Phương phu nhân đã gặp Kiều Vũ Thần một lần, ấn tượng không quá sâu, hiện tại cẩn thận đánh giá nó, sau đó lại cười nhìn Mạnh Phi Triệt một phen, nhẹ giọng: "hài tử phấn điêu ngọc trác lại ngoan ngoãn như vậy, ai thấy chúng gặp nguy hiểm cũng sẽ ra tay cứu giúp."

Khách khí một hồi, Vân Như Tuyết liền nói mau đi gặp Phương Duyệt Nhiên.

Phương phu nhân đương nhiên không từ chối, vì thế đứng dậy dẫn mọi người đi.

Phương Duyệt Nhiên sớm đã nhận được tin, hiện tại thấy mấy người Vân Như Tuyết và Dung Hoa tới cũng không quá kinh ngạc: "Gặp qua phu nhân." Nàng ngồi trên giường khom người, xem như hành lễ với Vân Như Tuyết.

Vân Như Tuyết vội tiến lên đỡ lấy nàng: "Đừng, trên người còn thương tích, đừng bận tâm mấy nghi thức xã giao này, vết thương trên đùi không thể sơ ý, một khi động tới gân cốt thì rất phiền."

"Đa tạ phu nhân quan tâm." Phương Duyệt Nhiên cảm tạ một câu.

Vân Như Tuyết kêu Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần tới chính thức tỏ lòng biết ơn với nàng: "Hai đứa mau tới đa tạ Phương tỷ tỷ đi."

Hai hài tử vội tiến lên hành lễ.

"Không được, mau đứng lên, mau đứng lên." Phương Duyệt Nhiên vội nói.

Phương phu nhân tự duỗi tay đỡ hai hài tử đứng dậy.

"Phu nhân, không được, ta chẳng qua vừa lúc gặp gỡ, thật không nhận lỗi đại lễ của hai vị công tử." Phương Duyệt Nhiên mỉm cười, thẳng thắn nói, "Muốn cảm tạ thì cũng là ta đa tạ ân cứu mạng của Lâu công tử."

Dung nhan tú lệ, tiến lùi khéo léo, không kiêu không ngạo, Vân Như Tuyết thật sự rất thích, vì thế nói: "Việc nào ra việc đó, chờ vết thương trên người khỏi hẳn, ta sẽ phái người tới đón ngươi qua chơi."

"Tạ phu nhân hậu ái." Phương Duyệt Nhiên khẽ cười, trên mặt không chút dị sắc.

Vân Như Tuyết thu mọi biểu tình của nàng vào mắt, không nói gì, chỉ quan tâm hỏi thăm mấy câu.

Hàn huyên một lúc, Vân Như Tuyết liền cùng Phương phu nhân tới đại sảnh uống trà, Dung Hoa, Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần cùng Phương thiếu phu nhân ở lại hàn huyên với Phương Duyệt Nhiên.

............................

Ngồi xuống, uống ngụm trà, Vân Như Tuyết thật lòng khen: "Phương cô nương đúng là vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn." Có thể được chọn làm chính phi của Lý Lân, Phương Duyệt Nhiên này xác thật có chỗ hơn người.

Nữ tử đối diện khen ngợi nữ nhi của mình, Phương phu nhân đương nhiên rất thích, cười trả lời: "Phu nhân quá khen."

"Ta vừa gặp nàng liền thích, hận không thể có thêm một nữ nhi bên cạnh..."

Ám chỉ như vậy, Phương phu nhân rất rõ ràng, vì thế cười nói: "Có thể được phu nhân yêu thích là phúc phận của nha đầu đó, chỉ là trong nhà chỉ có mình nó là cô nương, từ nhỏ đã bị chúng ta chiều hư, ở cùng mấy ngày phu nhân khẳng định sẽ thấy nó phiền phức..."

Đây là uyển chuyển cử tuyệt? Không định gả nữ nhi vào tướng phủ? Vân Như Tuyết chỉ khẽ cười: "Cô nương tốt như vậy ai lại ngại phiền? Vui mừng còn không kịp. Phu nhân cũng biết, ta và nữ nhi thất lạc nhiều năm, gặp lại nữ nhi cũng đã gả chồng, nhà chồng nó ở Đại Chu xa xôi, cách Đông Lăng thiên sơn vạn thủy... Tuy có Lâu Nhi, hai hài tử Thần Nhi và Triệt Nhi ở cạnh nhưng chúng đều là nam tử... Nếu không ngại, sau này phu nhân có thể cho Phương cô nương qua trò chuyện với ta không?"

Cô nương tốt như vậy lại ái mộ Phó Cửu Lận, nhưng Phương phu nhân lại cự tuyệt, biểu tình vừa rồi của Phương Duyệt Nhiên cũng rất rõ ràng, ái mộ là ái mộ nhưng nàng không có ý định gả cho Phó Cửu Lận, càng không định nhân cơ hội này bắt quan hệ với tướng phủ.

Như vậy, Vân Như Tuyết càng hi vọng Phương Duyệt Nhiên và Phó Cửu Lận thành đôi, đến tướng phủ đi lại nhiều, không chừng có thể lâu ngày sinh tình.

Cùng có nữ nhi, Phương phu nhân đương nhiên hi vọng nữ nhi gả gần, như thế có thể chiếu cố một chút, vì thế tán đồng gật đầu: "Cho nó khỏe lại, ta sẽ kêu nó qua thỉnh an phu nhân, chỉ sợ quấy rầy thanh tịnh của phu nhân mà thôi."

"Nào có, nào có." Vân Như Tuyết khẽ cười.

Vân Như Tuyết cùng Dung Hoa dẫn theo Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt dùng cơm trưa ở Phương gia, sau đó mới về tướng phủ.

.......................

Tới tối, thời điểm lên giường, Vân Như Tuyết mới với Yến Xước chuyện này: "Nha đầu kia đúng là không tồi, tiến lùi khéo léo, dung mạo cũng xuất sắc, Lâu Nhi tuổi cũng lớn rồi."

"Nha đầu Phương gia và Lâu Nhi?" Yến Xước nghiêng người nhìn Vân Như Tuyết.

"Ừ, thiếp thấy hài tử kia không tồi, không kiêu không ngạo, tuy trên mặt có thương tích nhưng không hề tức giận hay thương tâm, đôi mắt thanh triệt, ý cười từ tận ánh mắt. Tuy Ánh cô cô chỉ có bảy phần nắm chắc nhưng thiếp thấy hài tử kia thật sự không để trong lòng." Vân Như Tuyết cười nói, "Thiếp thấy nàng ấy không tồi, nếu Lâu Nhi có thể cưới nàng, đó là phúc khí của nó."

"Phương cô nương đúng là nữ tử trăm dặm có một." Yến Xước tán đồng.

Chính phi chọn cho hoàng tử phải qua từng tầng tuyển chọn, tướng mạo, gia thế, phẩm tính khẳng định đều là nhất đẳng, bằng không nàng ấy cũng không được chọn làm chính phi của Lý Lân.

"Hiện tại Lý Lân đã chết, Lý gia không còn, hôn nhân khi trước không cần để ý tới." Vân Như Tuyết cười nói, "Hơn nữa trong lòng nha đầu kia có Lâu Nhi, vì Lâu Nhi, nàng mới quên mình cứu Triệt Nhi và Thần Nhi, bằng không chàng nghĩ xem có cô nương mềm yếu nào lại có dũng khí lớn như thế?"

Yến Xước nhíu mày.

Vân Như Tuyết duỗi tay chọc chọc lồng ngực ông: "Chàng đừng nghĩ nhiều, thiếp thấy trong lòng nha đầu kia rất rõ ràng, thích là thích nhưng nó không hề muốn vì việc lần này mà tiếp cận Lâu Nhi, Phương phu nhân và Phương lão gia khẳng định cũng sẽ ủng hộ nữ nhi. Hôm nay Phương phu nhân còn nói, chờ thời tiết ấm áp sẽ dẫn Phương cô nương rời kinh thành giải sầu." Giải sầu là giả, tìm hôn sự cho nàng ấy mới là thật.

"Ý của phu nhân là..." Yến Xước duỗi tay nắm tay nàng, hỏi.

"Đương nhiên là tác hợp Lâu Nhi và nha đầu Phương gia."

Yến Xước nghĩ nghĩ: "Nhưng còn ý của Lâu Nhi?"

"Phương cô nương dung nhan tuyệt mỹ, tính tình cũng tốt, Lâu Nhi khẳng định sẽ..." Nói tới đây, Vân Như Tuyết dừng lại. Nàng một lòng tác hợp Phương Duyệt Nhiên và Phó Cửu Lận, biết Phương Duyệt Nhiên ái mộ Phó Cửu Lận, nhưng bà lại quên mất, không biết Phó Cửu Lận có thích nàng ấy hay không.

"Lâu Nhi từ nhỏ đã có chủ ý, nếu nó có lòng, chúng ta có thể giúp nó, nếu nó vô tình, vậy... Hơn nữa phụ mẫu Lâu Nhi vẫn còn, cũng không biết có từng định thân cho nó hay chưa."

"Thiếp đúng là quên mất việc này."

"Ngày mai ta sẽ hỏi nó."

Vân Như Tuyết gật đầu: "Được."

...................................

Ở bên Chu Hành, Dung Hoa cũng nhắc tới chuyện của Phương Duyệt Nhiên: "Phụ thân và mẫu thân kiêm điệp tình thâm, nếu Phó Cửu Lận không thích, phụ thân và mẫu thân sẽ không miễn cưỡng huynh ấy."

"Thật đáng tiếc! Từ từ rồi nghĩ cách!" Chu Hành nói một câu, ngay sau đó cười ôm Dung Hoa, "Đừng nói chuyện của người khác."

Dung Hoa nhìn ánh mắt sáng rực của y, đỏ mặt.

Bên ngoài gió lạnh không ngừng gào thét, trong phòng lại là một màn kiều diễm.

...................................

Yến Xước không định kéo dài, ngay sáng hôm sau trực tiếp hỏi Phó Cửu Lận.

Phó Cửu Lận nghĩ nghĩ, trả lời: "Có đính hôn hay không con thật không có ấn tượng, chỉ là hôn sự này... Thỉnh nghĩa phụ thứ lỗi, con không có ý định thành gia."

Khi đó hắn còn nhỏ, không biết bản thân đã đính hôn chưa là chuyện bình thường, nhưng lời này của hắn là khẳng định không hợp ý Phương cô nương! Yến Xước không nhiều lời, gật đầu nói: "Ta biết rồi."

Tới tối, Yến Xước đem ý tứ của Phó Cửu Lận nói với Vân Như Tuyết, Vân Như Tuyết thở dài, cũng không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng mấy ngày sau vẫn phái người qua Phương gia hỏi thăm Phương Duyệt Nhiên.

Đảo mắt liền tới cuối năm, năm nay, tướng phủ một nhà đoàn viên, lại có thêm hai hài tử Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, không khí vô cùng náo nhiệt.

Qua năm, thời tiết dần trở nên ấm áp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio