Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 4 chương 27: tranh giành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vẻ mặt hung ác nham hiểm của Lâm Thái Hậu, Diệp Di Nguyệt làm như không nhìn thấy, chỉ cười nói: "Ngũ tỷ tỷ được phụ thân dạy dỗ từ nhỏ, tâm cao khí ngạo giống hệt phụ thân, mười mấy năm qua... Tổ mẫu, Đại bá và Đại bá mẫu tuy thân thiết nhưng rốt cuộc vẫn không phải ruột thịt, cho nên thần thiếp cầu Tháu Hậu nương nương giúp đỡ chọn lựa một chút, tính tình dịu dàng ở chung, như thế Ngũ tỷ tỷ cũng cảm thấy thoải mái!"

Diệp Thế Hiên là tài tử một thời, tâm cao khí ngạo là chuyện đương nhiên.

Băng không lúc ấy cũng sẽ không bị người ta diệt khẩu.

"Hài tử này chính là đáy lòng lương thiện, nàng đã không nhận muội muội này, ngươi còn lo lắng cho nàng, trợ giúp nàng." Lâm Thái Hậu duỗi tay vỗ vỗ tay Diệp Di Nguyệt, " Hài tử nhà ngươi là vì quá tốt, trong lòng chỉ biết vì người khác mà suy nghĩ..." Bà ta lại quay đầu nhìn Sương Hà công chúa đang vui vẻ chơi đùa với cung nữ và vú nuôi, "Hài tử này ngươi giáo dưỡng cũng rất dụng tâm."

Diệp Di Nguyệt đưa mắt nhìn Sương Hà công chúa, ngữ khí trở nên ôn hòa: "Hài tử Sương Hà này vừa sinh ra đã không có mẫu thân, ai cũng thương tiếc vài phần, mà Tứ tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột thị của thần thiếp, hài tử của tỷ ấy chính là hài tử của thần thiếp." Nói rồi, nàng ta nhìn Lâm Thái Hậu, "Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, còn cả Thái Hậu nương nương người không phải cũng thương hài tử này sao?"

"Nương dưỡng nàng, tâm tư hao phí cũng không hề nhỏ." Lời là nói như vậy, nhưng Lâm Thái Hậu sống trong hoàng cung mấy chục năm trong lòng còn không rõ ràng sao?

Thật lòng yêu thương?

Vào hậu cung này có mấy ai là thật lòng?

Chẳng qua là vì sự sủng ái của người ngồi trên long ỷ kia mà thôi.

Nói dễ nghe thì là Diệp Di Nguyệt thương nữ nhi đường tỷ sinh như nữ nhi ruột thịt, kỳ thật chẳng qua là lợi dụng hài tử để tranh sủng mà thôi.

Có điều, hậu cung của Chính Đức Đế không liên quan tới bà ta, các hoàng tử ai tốt ai không tốt cũng không liên quan tới bà.

Diệp Di Nguyệt thường xuyên dẫn Sương Hà công chúa tới vấn an còn không phải làm bộ hay sao, tóm lại, Diệp Di Nguyệt này không phải vì thật lòng hiếu kính người làm Thái Hậu nương nương này.

Chính Đức Đế không phải từ bụng bà bò ra, địa vị Thái Hậu này chẳng qua chỉ là danh hào, Diệp Di Nguyệt sẽ tốt bụng tới nói chuyện giải khuây với lão thái bà nào sao? Chẳng qua là làm ra bộ dáng hiền huệ cho Chính Đức Đế xem mà thôi.

Diệp Di Nguyệt rũ mắt cười đáp: "Thái Hậu nương nương quá khen."

Lâm Thái Hậu từ ái nhìn nàng ta, đáp: "Sương Hà hiện tại cũng lớn, ngươi cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút, dưới gối hoàng đế chỉ có bốn huynh đệ bọn họ, Chiêu Nghi ngươi nên sớm vì hoàng đế khai chi tán diệp mới là đúng đắn. Sương Hà trưởng thành là tỷ tỷ còn có thể giúp ngươi chiếu cố đệ đệ, về sau tỷ tỷ hai người bên nhau, tình cảm đương nhiên sẽ tốt hơn những người khác." Nói lời này, Lâm Thái Hậu có vài phần thật lòng.

Tại hậu cung này, được hoàng đế sủng ái thì cũng có một ngày sẽ bị lạnh nhạt, đối với nữ tử hậu cung, sinh nhi tử là điều vô cùng quan trọng.

Mặc kệ Diệp Di Nguyệt vì mục đích gì mà tới, nhưng mấy năm nay, nàng ta đúng là thường xuyên tới thăm lão bà tử bà, điểm này không thể nghi ngờ.

Lời Thái Hậu nói, Diệp Di Nguyệt đương nhiên nghe hiểu, sắc mặt lập tức ửng đỏ mang theo vài phần ngượng ngùng: "Thái Hậu nương nương, người cứ giễu cợt thần thiếp."

Lâm Thái Hậu vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, ngữ khí xa vời: "Ai gia sống ở hậu cung này mấy chục năm, ngươi nghe ai gia, không sai đâu, vì Hoàng Thượng sinh hạ hoàng tử mới là quan trọng nhất." Phi tần không có nhi nữ mỗi ngày trôi qua đều như đi trên đống lửa, mãi tới cuối cùng sẽ như lá rụng lìa cành mà rời đi.

"Vâng, thần thiếp sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Thái Hậu nương nương." Diệp Di Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

"Ừ, ai gia chờ tin tốt của ngươi, chờ ôm tôn tử." Lâm Thái Hậu khẽ cười.

Diệp Di Nguyệt lần nữa đỏ mặt.

Cùng Lâm Thái Hậu nói chuyện một hồi, một cung nữ cười tủm tỉm đi tới, uốn gối bẩm báo: "Thái Hậu nương nương, phò mã gia tới."

Phò mã gia này đương nhiên là Lâm Luật.

"Ừ, truyền nó vào." Cháu trai nhà mình tới, tươi cười trên mặt Thái Hậu mang theo vài phần thật lòng.

Chén trà đưa tới miệng thoáng cứng đờ, Diệp Di Nguyệt đặt chén trà xuống, cầm khăn lau khóe miệng, sau đó cười nói: "Xem trí nhớ của thần thiếp kìa, lại quên mất hôm nay là ngày phò mã gia tới thỉnh an Thái Hậu nương nương, thần thiếp không quấy rầy Thái Hậu nương nương và phò mã nữa."

"Đều là người trong nhà, không cần tị hiềm như vậy."

"Thần thiếp đúng lúc nhớ ra trong cung còn có việc cần phải xử lý." Dứt lời Diệp Di Nguyệt liền đứng dậy, quay đầu vẫy tay với Sương Hà, "Sương Hà, lại đây."

"Vâng, mẫu phi." Sương Hà công chúa ngoan ngoãn đáp, nắm tay vú nuôi đi tới trước mặt Diệp Di Nguyệt.

Diệp Di Nguyệt mỉm cười xoa đầu hài tử, nói: "Chúng ta phải về rồi, Sương Hà mau cáo từ với hoàng tổ mẫu đi."

Sương Hà gật đầu, cười tủm tỉm mà hành lễ: "Hoàng tổ mẫu, lần sau Sương Hà lại qua thỉnh an người."

"Được, được." Lâm Thái Hậu cười gật đầu.

Diệp Di Nguyệt hành lễ, sau đó khom người sửa sang y phục cho Sương Hà, lúc này mới nắm tay hài tử ra ngoài.

Ra khỏi phòng, ánh nắng chiếu vào người vô cùng thoải mái.

Vừa ra khỏi cửa lớn Nhân Thọ Cung liền gặp Lâm Luật.

Diệp Di Nguyệt nắm tay Sương Hà công chúa dừng bước, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía hắn.

Dáng người anh đĩnh, mặt mày như họa.

Chỉ là mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, mặt mày đã mang thêm vài phần tịch mịch so với trước.

"Gặp qua nương nương, gặp qua Cửu công chúa." Thấy Diệp Di Nguyệt và Sương Hà công chúa, Lâm Luật đi tới hành lễ.

"Phò mã mau miễn lễ." Diệp Di Nguyệt nghiêng người tránh lễ của hắn.

"Bát tỷ phu." Sương Hà công chúa mặt mày hớn hở ngẩng đầu nhìn Lâm Luật, gọi một tiếng.

"Ừ." Lâm Luật khẽ cười, "Công chúa là tới hàn huyên với Thái Hậu nương nương sao?"

"Vâng, Sương Hà và mẫu phi đã tới một lúc, hiện tại phải trở về." Sương Hà công chúa gật đầu.

"Thái Hậu nương nương đang chờ phò mã gia, mau vào đi." Diệp Di Nguyệt khéo léo cười, nói với Lâm Luật một câu liền cúi đầu nhìn Sương Hà công chúa, "Sương Hà, chúng ta đi thôi."

Lâm Luật vội nghiêng người nhường đường, chắp tay: "Làm phiền nương nương thường xuyên tới nói chuyện với Thái Hậu." Lâm gia nay không bằng xưa, mẫu thân và muội muội không thể tiến cung làm bạn.

"Hiếu kính Thái Hậu nương nương là điều bổn cung nên làm." Diệp Di Nguyệt dịu dàng cười, dắt Sương Hà công chúa cùng cung nữ rời đi.

Chờ nàng đi xa, Lâm Luật mới nâng bước vào Nhân Thọ Cung.

"Hôm nay trời lạnh, Luật Nhi có lạnh không? Mẫu thân con và Nhược Nhi đều tốt chứ?" Bà không có nhi tử, hiện tại cũng chỉ có Lâm phu nhân, huynh muội Lâm Luật là người thân, Lâm phu nhân đau lòng cho Lâm Luật và Lâm Nhược, Lâm gia gặp biến cố như vậy, bà lại không giúp được gì.

"Vẫn tốt, mẫu thân và Nhược Nhi đều tốt, cô mẫu không cần lo lắng." Lâm Luật cung kính trả lời.

"Thời tiết ngày càng lạnh, Luật Nhi không cần mỗi tháng đều tới hai lần." Hiện giờ Lâm phu nhân và Lâm Nhược khó mà tiến cung, chỉ có Lâm Luật mỗi tháng được tới thỉnh an bà hai lần.

"Cũng chỉ có vài bước, chính là vì trời giá rét chất nhi càng phải tới thỉnh an cô mẫu."

Lâm Thái Hậu cười dặn dò: "Trời lạnh, nhớ mặc nhiều y phục một chút, đừng để sinh bệnh." Hàn huyên vài câu, lại nghĩ tới chuyện Chính Đức Đế muốn bà làm, Lâm Thái Hậu nói, "Luật Nhi có thể tìm hiểu tư liệu về nhóm tú nữ lần này không?"

Gia thế của tú nữ tới lúc đó Phương Hoàng Hậu đương nhiên sẽ đưa cho bà, nhưng đồ Phương Hoàng Hậu chuẩn bị so với chất nhi, bà đương nhiên tin tưởng chất nhi nhà mình nhiều hơn một chút!

Lâm Luật nghe vậy liền đáp: "Vâng, chất nhi sẽ tận lực." Hoàng Thượng và Hoàng Hậu làm thế là vì nhìn trúng ân oán giữa Lâm gia cùng Chiêu Vương và Chiêu vương phi, có điều, có thể vì Lâm gia mà xả giận, việc này rất đáng làm.

Nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc lại lạnh lùng kia, lồng ngực Lâm Luật theo thói quen lại nhói lên một hồi.

Nếu thanh mai trúc mã Mặc Tuyết muội muội là hồi ký ức tốt đẹp trong lòng hắn thì Yến Dung Hoa chính là một cái kim bé nhọn.

Nhớ tới lúc trước từ hôn nàng không hề phản khác, nhớ tới những gì nàng và Chiêu Vương Chu Hành làm với Lâm gia, hiện tại chỉ cần nghe tới nàng, hoặc nhìn thấy nàng, trái tim lại không ngừng chua xót.

Nội tâm vô cùng đau đớn.

Lâm Thái Hậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Đúng rồi, hôn sự của Nhược Nhi đã quyết định chưa?"

"Mẫu thân nhìn trúng mấy nhà, người nói muốn nhờ cô mẫu xem xét." Ngón tay Lâm Luật chậm rãi thả lỏng, cười trả lời.

Hôn sự của Lâm Nhược, Lâm Thái Hậu đương nhiên cũng để trong lòng, vì thế nói: "Lâm gia rốt cuộc vẫn không thể so với trước, không bằng ai gia cầu ân điển với Hoàng Thượng, phá lệ khai ân cho Nhược Nhi tham gia tuyển tú lần này."

Lâm Luật do dự, lắc đầu: "Theo luật, muội muội không thể tham gia tuyển tú."

Năm đó Hoàng Thượng phá lệ khai ân không trị tội những người khác của Lâm gia, chỉ định tội phụ thân, tướng đi tước vị, nhưng nói tới cùng muội muội vẫn là nữ nhi của tội thần, điểm này không có cách nào thay đổi, cho nên, Lâm Nhược không có tư cách tham gia tuyển tú.

Có điều, dù có tư cách, hắn cũng không muốn muội muội tham gia.

Tuyển tú chính là vì tìm nữ nhân cho Hoàng Thượng, sau đó là vì nhóm hoàng tử vương gia, mà bốn vị hoàng tử cùng Chiêu Vương đều đã có chính phi. Hoàng Thượng cũng có thể chỉ hôn tú nữ cho mấy nhi tử quyền thần trong triều, nhưng chắc chắn sẽ không tới phiên muội muội.

Vào hậu cung hay làm thiếp cho hoàng tử đều không phải chuyện hắn muốn nhìn thấy.

Lâm gia đã có mình hắn là đủ, không thể hi sinh thêm muội muội.

Lâm Thái Hậu trầm mặc suy nghĩ, nói: "Nếu không thể tham tuyển, vậy để nó tiến cung ở với ai gia vài ngày đi, đến lúc đó ai gia sẽ ra mặt, hoặc là nhờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương tìm cho nó hôn sự tốt."

Lâm Luật vẫn có chút do dự.

"Được rồi, Nhược Nhi là thân chất nữ của ai gia, ai gia chắc chắn sẽ giúp nó." Thái Hậu lại không có nhiều do dự như vậy, Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu đã có việc muốn bà hỗ trợ, vậy bà cũng có thể nhân cơ hội này tranh giành cho chất nữ! Vì thế việc này cứ vậy mà quyết định, "Hai ngày nữa ai gia sẽ phái người đi đón nó, con trở về nói với mẫu thân của mình xem nàng để ý nhà ai, tới lúc đó đưa cho ai gia danh sách."

Lâm Luật đành phải gật đầu: "Vâng."

...........................

Lâm Luật trở về đem việc này nói lại, Lâm phu nhân hỉ cực tới thiếu chút bật khóc.

Tuy rằng Lâm gia có Thái Hậu nương nương đứng sau, nhưng nếu bà có thể nói sẽ nhờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ra mặt, hôn sự của nữ nhi không cần sầu lo nữa, hơn nữa được Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu nương nương chỉ hôn, tới lúc đó hẳn vô cùng phong quang.

Vì thế Lâm phu nhân lập tức cao hứng giúp Lâm Nhược thu dọn hành lý.

Nhưng Lâm Nhược lại không có biểu tình gì.

Lâm phu nhân vì hôn sự của Lâm Nhược mà nhảy nhót lung tung, còn trong tối ngoài sáng nhờ người làm trưởng tẩu hỗ trợ, hiện tại Lâm Thái Hậu đón người vào cung, Thanh Hà công chúa đương nhiên cầu còn không được.

Bên kia, Lâm Thái Hậu cũng đem ý tứ của mình nói với Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu.

Tham tuyển đương nhiên không thể tham gia, nhưng Thái Hậu nương nương đón chất nữ tiến cung bồi giá, đó là chuyện hết sức bình thường, cho nên Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu đều cười nói Thái Hậu nương nương tuổi đã lớn, đón chất nữ tiến cung là chuyện nên làm, Phương Hoàng Hậu thậm chí còn phân phó xuống đặt làm y phục mùa đông cho Lâm Nhược.

Qua hai ngày, Lâm Thái Hậu phái người tới công chúa phủ đón Lâm Nhược tiến cung.

Những người khác đối với việc Chu Hành cự tuyệt phụ trách tuyển tú không có bao nhiêu phản ứng, nhưng sau khi biết chuyện, Ngô Bảo Châu đập vỡ một ấm trà, lạnh giọng: "Hóa ra công sức ngày ấy của ta uổng phí một hồi!" Nàng có tư sắc như vậy, đương nhiên không muốn như tỷ tỷ gả cho thứ tử của nhà huân quá. Con vợ lẽ dòng dõi cao có là thứ gì, chẳng qua là con vợ lẽ, rốt cuộc vẫn bị mẹ cả và huynh đệ con vợ cả đè nặng.

Mà chủa mẫu nhà huân quý cũng sẽ không vì con vợ cả mà nhìn trúng nàng. Gả cho con vợ lẽ, hoặc gả cho người lớn tuổi làm vợ kế, đó không phải là lãng phí dung nhan tuyệt sắc và dáng người ông trời cho nàng sao?

Cho nên, nàng phải gả cho thiên tử! Đương kim thánh thượng mới hơn bốn mươi, xuân thu chính thịnh, với dung mạo của mình vào cung, Diệp Di Nguyệt kia còn có thể được sủng ái?

Nghe tỷ tỷ nói, lần này Chiêu Vương phụ trách tuyển tú, cho nên lần trước ở vương phủ nàng mới nhân cơ hội định giáo huấn Lâm Nhược một chút chính là hi vọng Chiêu Vương có ấn tượng tốt, tới lúc đó có thể thuận thuận lợi lợi vào cung làm nương nương.

Đúng như tỷ tỷ nói, Hoàng Thượng đúng là muốn Chiêu Vương phụ trách, nhưng không ngờ rằng, Chiêu Vương lại cự tuyệt!

Vậy nỗ lực của nàng không phải uổng phí hết sao?

"Tiểu thư..." Hai đại a đầu bên cạnh nơm nớp lo sợ gọi một tiếng.

Ngô Bảo Châu quét mắt nhìn, hai nha đầu lập tức rũ mắt không dám nói tiếp.

"Con của ta, con làm sao vậy?" Hồ di nương biết chuyện nữ nhi ở trong phòng đập đồ, vội vàng tới, cho nha đầu thu dọn rồi lui ra ngoài.

"Hừ, đừng nói nữa, uổng phí con té xuống nước!" Ngô Bảo Châu căm giận nói.

"Con của cô, cô nương trong kinh thành này có ai có tướng mạo và dáng người vượt qua con? Con đó, an tâm đi..." Hồ di nương nhỏ giọng khuyên bảo.

Ngô Bảo Châu lúc này mới nở nụ cười.

............................

Chuyện tuyển tú, Phương Hoàng Hậu nhờ Lâm Thái Hậu cùng tham mưu, sau khi biết chuyện, rất nhanh Dung Hoa và Chu Hành liền đoán được tâm tư của họ.

Chu Hành cười lạnh: "Muốn ta làm chủ? Ý nghĩ thật kỳ lạ."

"Được rồi, cứ để bọn họ ầm ĩ đi." Dung Hoa cười xoa xoa lông mày của Chu Hành.

Tuyển tú cứ thế mà hừng hực khí thế bắt đầu.

Bởi vì ngoại trừ tuyển tú, năm sau còn có kỳ thi mùa xuân, tài tử các nơi không ngừng tụ hội, tuy thời tiết ngày càng lạnh nhưng kinh thành lại vô cùng náo nhiệt.

Chu Hành và Dung Hoa đều không chú ý những việc đó, có điều, Lâu Ngoại Lâu lại xảy ra chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio