Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 4 chương 34: đời đời kiếp kiếp đều phải là duy nhất của nhau!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngữ khí của Phương Hoàng Hậu vô cùng chắc chắn.

Dương Mặc Tuyết nhanh nhẹn bắt lấy ý cười châm chọc của Phương Hoàng Hậu, giống như chuyện Lục hoàng tử và Chiêu vương gia đi lại gần gũi là trò đùa của thiên hạ.

Dương Mặc Tuyết không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Cho dù Lục hoàng đệ là người lỗ mãng, nhưng hắn cũng là hoàng tử, hiện tại thường xuyên đi lại với Tiểu hoàng thúc, nếu có lòng tranh trữ, như thế sao không thể được Tiểu hoàng thúc ủng hộ?

Chẳng lẽ còn chuyện khác mà nàng không biết?

Hay là Thục Phi nương nương và Tiểu hoàng thúc có mâu thuẫn với nhau?

Nhưng, mấy năm nay Tiểu hoàng thúc không ở kinh thành, cho nên Dương Mặc Tuyết không thể nhìn ra manh mối gì, chỉ có thể trầm tư một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Trong mấy huynh đệ bọn họ cũng chỉ có Lục hoàng đệ đi lại gần gũi với Tiểu hoàng thúc, nếu Lục hoàng đệ có lòng kia, Tiểu hoàng thúc sao lại không ủng hộ hắn?"

Không chỉ có quan hệ giữa hai người bọn họ tốt, quan hệ giữa Lục đệ muội và Tiểu hoàng thẩm cũng tốt, còn thường xuyên dẫn Chu Chi Vũ qua vương phủ bái phỏng.

Tiểu hoàng thúc và Tiểu hoàng thẩm đối với hai người cũng không tồi.

Nếu như thế, tốt nhất vẫn là phòng chuyện chưa xảy ra.

Hiện tại Lục hoàng tử không có suy nghĩ đó, nhưng ai biết qua hai năm sẽ như thế nào?

Thân là hoàng tử, nàng thật sự không tin có người một chút cũng không hứng thú với long ỷ.

Dương Mặc Tuyết nghĩ nghĩ, đôi mắt chợt lóe, nhìn Phương Hoàng Hậu.

Chẳng lẽ ý của mẫu hậu là...

Tiểu hoàng thúc cũng muốn cái ghế đó?

Phương Hoàng Hậu khẽ cười, thay đổi tư thế, nói: "Nhớ lời bổn cung nói là được."

Phương Hoàng Hậu không muốn nhắc tới, Dương Mặc Tuyết cũng không tiếp tục truy vấn, nghe tiếng nói cười của nữ nhi trong sân liền quay đầu phân phó cung nữ: "Mặt trời đã dần xuống, kêu bà vú ôm nữ nhi vào đi, miễn cho cảm lạnh."

Cung nữ nhận lệnh, ra khỏi điện các, rất nhanh liền gọi vú nuôi ôm hài tử vào.

"Hoàng tổ mẫu, mẫu phi." Vào điện các, Chu Cẩn Ngữ trượt khỏi lòng vú nuôi, hành lễ với Phương Hoàng Hậu và Dương Mặc Tuyết.

Chu Cẩn Ngữ vừa ở bên ngoài chơi nên gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lấp lánh, Phương Hoàng Hậu thấy nó cũng cao hứng mà gọi lại, cầm khăn lau trán giúp hài tử: "Có té ngã hay không?"

"Không có." Chu Cẩn Ngữ lắc đầu, giòn thanh trả lời.

"Thật ngoan." Phương Hoàng Hậu cười xoa mặt hài tử, lại kêu cung nữ cầm điểm tâm đút nó ăn.

Ánh mắt của Phương Hoàng Hậu từ Chu Cẩn Ngữ chuyển qua người Dương Mặc Tuyết, sau đó dừng trên bụng nhỏ của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vẫn chưa có tin tức sao?"

Dương Mặc Tuyết rũ mắt, lắc đầu.

Tứ điện hạ là đích tử, nhưng hiện tại Hoàng Thượng chưa rõ ý tứ, nhưng rất hiển nhiên, so với chất nữ, ông ta càng thích ôn tử hơn.

Cho nên mặc kệ vì chính mình hay vì Tứ hoàng tử, nàng đều phải sinh một nhi tử để củng cố địa vị.

"Lát nữa bổn cung sẽ cho thái y qua bắt mạch cho con, kê đơn thuốc điều dưỡng thân mình." Hiện tại bà ta cũng mong nàng sinh một nhi tử, nếu được, đó chính là trưởng tử đích tôn của hoàng thất, Hoàng Thượng khẳng định sẽ nhìn trúng.

"Vâng, mẫu hậu." Dương Mặc Tuyết dịu ngoan đáp một tiếng.

Phương Hoàng Hậu lại nói: "Trong đám tú nữ có hai cô nương không tồi, tính cách dịu dàng kính cẩn rất biết tiến lui." Lời nói tới đây liền thôi.

Đây là người vì Tứ điện hạ mà nhìn trúng! Trong miệng Dương Mặc Tuyết đầy chua xót, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Người mẫu hậu nhìn trúng khẳng định là rất tốt."

Trong phủ cũng đã có mấy thị thiếp, trái phải vẫn không thể vượt qua chính phi là nàng, có điều trong lòng vẫn không khỏi hâm một Lục đệ muội.

Tuy tính cách Lục hoàng tử không đàng hoàng, nhưng đối với Lục đệ muội rốt cuộc vẫn toàn tâm toàn ý, có ai mà không hi vọng được phu quân của mình thật lòng yêu thương, nâng niu trên lòng bàn tay?

Tuy nàng thân là tức phụ của hoàng gia nhưng đáy lòng vẫn có một tia hi vọng xa vời như thế.

Phương Hoàng Hậu thấy nàng đoan trang mỉm cười, thầm gật đầu, cũng không nói gì thêm, cười nhìn Chu Cẩn Ngữ: "Lại đây, đến với hoàng tổ mẫu."

Chu Cẩn Ngữ cười tủm tỉm đi tới.

Phương Hoàng Hậu liền ôm hài tử lên, trêu đùa.

Dương Mặc Tuyết ngồi cạnh thỉnh thoảng nói vài câu.

Bên chỗ lý Thục Phi, Tằng Mính vô cùng lo lắng, biết Dung Hoa đã xuất cung liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cười nhìn Lý Thục Phi đang chơi đùa với tôn tử, nói: "Đúng rồi, còn chưa cảm tạ mẫu phi." Dứt lời, nàng liền đứng dậy uốn gối hành lễ, "Tạ mẫu phi thành toàn."

Lý Thục Phi cho vú nuôi cùng cung nữ ôm Chu Chi Vũ đi chơi: "Hài tử này còn khách khí với mẫu phi sao!"

Tằng Mính mỉm cười dâng trà.

Lý Thục Phi chậm rãi uống một ngụm, cười nói: "Tiểu Lục hay gây chuyện, con là người trầm ổn hiểu chuyện, hai đứa có thể hòa thuận, vậy mẫu phi cũng an tâm rồi."

"Mẫu phi ngươi an tâm, con dâu nhất định sẽ cùng Tiểu Lục hòa thuận." Tằng Mính vô cùng cảm động. Nàng thật không ngờ mẫu phi cũng rộng rãi như thế, có thể đồng ý yêu cầu của Lục hoàng tử.

Mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện một hồi, thấy mặt trời đã ngã về tây, Tằng Mính mới dẫn theo Chu Chi Vũ cáo từ xuất cung.

..................................

Thời điểm về vương phủ, Chu Hành đã về trước nàng, đang ở ngoại thư phòng xử lý chính sự, nghe nha đầu nói y đang bận, Dung Hoa liền trực tiếp về hậu viện, không quấy rầy y.

Biết Dung Hoa đã về, Chu Hành cho mọi người đều tan, đi hậu viện.

Dung Hoa vừa thay y phục, tháo trang sức trên đầu, thấy Chu Hành đến liền cười nói với mấy người Túy Đồng: "Các ngươi lui xuống đi, tự ta làm là được."

Mấy nha đầu uốn gối lui ra ngoài.

"Có mệt không?" Chu Hành đi qua, quan tâm hỏi.

Dung Hoa tháo cây trâm xuống, cầm lược chải đầu, đem chuyện xảy ra ở trong cung hôm nay kể với y.

Chu Hành duỗi tay cầm lấy cây lược trong tay nàng, giúp nàng chải tóc.

Kể chuyện xong, Dung Hoa cầm lấy cây lược trong tay y đặt lên bàn, xoay người nói: "Chuyện này hai người Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở phía sau quạt gió thêm củi, thiếp là lo bà ta sẽ dùng hiếu đạo mà ép chàng." Trăm chuyện chữ hiếu đi đầu, thời đại nào cũng thế.

Chu Hành cúi đầu hôn lên trán nàng: "Đừng lo."

Thấy y không để trong lòng, Dung Hoa gật đầu.

Lâm Thái Hậu vốn đã nhìn trúng mấy tú nữ, đến lúc đó sẽ chỉ hôn cho Chiêu Vương làm trắc phi.

Có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đứng sau, bà ta còn gì lo lắng?

Tuy rằng Chu Hành không phải thân sinh của bà ta, nhưng hôm nay bà ta là Thái Hậu, vậy Chu Hành chính là nhi tử của bà ta! Chọn trắc phi cho nhi tử là danh chính ngôn thuận! Nếu Chu Hành và Yến Dung Hoa gây chuyện, đó chính là bất hiếu!

Như thế, sẽ có một ngày bọn họ cảm thấy hai người vẫn chưa đủ.

Vì thế tương lai chắc chắn sẽ chọn thêm mấy người, đâu chỉ có hai trắc phi.

Những người khác có thể chỉ cho Chu Hành làm thị thiếp. Những tú nữ xuất thân thấp hèn, có thể làm thị thiếp của thân vương chính là phúc phận của các nàng.

Nhưng không ngờ, trong ngoài hoàng cung lại có lời đồn.

Nói Chiêu vương phi đố kỵ, không dung được nữ nhân khác, còn phát ngôn bừa bãi, nếu ai dám tơ tưởng tới Chiêu Vương, nàng sẽ không khách khí, xem ai sợ chết.

Trong vương phủ, Thạch ma ma tức giận tới cả người run lên: "Sao lại có kẻ dám bổ đao lên Vương phi chứ?"

Lời đồn đâu chỉ nói Vương phi ghen tị, còn mắng Vương phi là người đàn bà đanh đá bạo ngược!

Vương phi nũng nịu, có chỗ nào hung hãn?

Lê Hoa cũng tức giận tới đen mặt.

"Khẳng định là trong cung truyền ra." Túy Đồng nghiến răng nghiến lợi. Lần trước còn không phải nàng ở Nhân Thọ Cung đập nát một cái bàn sao?

Lưu Tô nhíu mày, sắc mặt rét run.

"Có cần nói với Vương phi không? Hiện tại đã truyền như thế." Lê Hoa lo lắng hỏi.

Lưu Tô trả lời: "Đương nhiên phải nói với Vương phi." Dứt lời nàng liền vào phòng, Túy Đồng cũng đi theo.

Thạch ma ma và Lê Hoa nghĩ nghĩ, cũng theo vào.

Nghe mấy người Túy Đồng nói, Dung Hoa bật cười không ngừng.

Đố kỵ? Đây đúng là sự thật, nàng đúng là không định chia sẻ trượng phu của mình với kẻ khác.

"Là kẻ trời đánh nào dám hãm hại Vương phi như thế!" Thạch ma ma cả giận nói.

"Bảo sao hay vậy, đều là lời đồn, chờ thời gian qua rồi tự nhiên sẽ phai nhạt, ma ma không cần lo lắng." Dung Hoa nói, sau đó phân phó Lưu Tô, "Lưu Tô, ngươi đi điều tra xem, là ai thêm mắm thêm muối."

Sự tình đương nhiên từ Nhân Thọ Cung truyền ra, nhưng Lâm Thái Hậu một lòng muốn đưa người vào vương phủ, cho nên Lâm Thái Hậu chắc chắn sẽ không truyền.

Bởi vậy, khẳng định là kẻ khác.

"Vâng." Lưu Tô nhận lệnh xoay người định ra ngoài an bài.

Lưu Tô vừa tới cửa, Chu Hành đã từ bên ngoài đến: "Không cần đi, ta đã cho người tra xét."

Thạch ma ma dâng trà cho Chu Hành, sau đó cùng mấy người Túy Đồng lui xuống.

Thấy sắc mặt Chu Hành lạnh lẽo hơn ngày thường, Dung Hoa vội nói: "Cũng không có chuyện gì, cái mũ này, đến lúc đó thiếp có thể trực tiếp cự tuyệt Thái Hậu."

Nếu Lâm Thái Hậu dùng địa vị Thái Hậu áp đặt, tới lúc đó rất có khả năng bọn họ phải mang tội bất hiếu, so với cái đó, tội đố kỵ vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Quá ủy khuất cho nàng."

Dung Hoa cười ôm lấy eo y: "Kỳ thật cũng không mắng sai, thiếp không phải là kẻ đố kỵ sao? Đời này thiếp chính là muốn độc chiếm chàng, không cho chàng lấy nữ nhân khác!"

Lạnh lẽo trên mặt lập tức cởi xuống, Chu Hành nhìn nàng, đuôi mắt nổi lên ý cười như gió xuân, chậm rãi nói từng chữ: "Đời này sao đủ? Phải kiếp sau, kiếp sau sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp chúng ta đều phải là duy nhất của nhau, đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau!"

Dung Hoa nhìn y, gật đầu: "Được."

...............................

Biết chuyện trong cung ngày ấy truyền ra bên ngoài, Lâm Thái Hậu vô cùng tức giận, mà điều khiến bà càng tức giận chính là đám tú nữ kia đều sợ hãi, mấy tú nữ bà nhìn trúng trước đó, các nàng cũng biết ý bà ta, trước kia tranh nhau lấy lòng rất nhiệt tình, hiện tại một đám đều phai nhạt đi.

Lâm Thái Hậu giận tới nghiến răng.

Không khí như vậy duy trì tới ngày tuyển tú.

Lâm Thái Hậu, Chính Đức Đế, Phương Hoàng Hậu và đám người Tề Quý Phi, còn cả mấy huynh đệ Đại hoàng tử, bốn chị em dâu Hàn thị, Chu Hành và Dung Hoa đều tới.

Ánh mặt trời ấm áp, chúng tú nữ hoa dung nguyệt mạo, phong tư hơn người, so với trăm hoa nở rộ của Ngự Hoa Viên càng diễm lệ, bắt mắt.

Đầu tiên là Phương Hoàng Hậu chỉ ra mấy tú nữ, hỏi ý Chính Đức Đế.

Mấy nữ tử dáng người đều phập phồng quyến rũ, Chính Đức Đế nhìn thoáng qua liền gật đầu.

Sau Phương Hoàng Hậu, Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi lần lượt chọn ra hai tú nữ, vì nhi tử của mình mà chọn trắc phi.

Diện mạo, gia thế và lễ nhi đương nhiên đều tốt.

Lý Thục Phi và Lục hoàng tử phi Tằng Mính ngồi bên cạnh uống trà.

Từng người chọn xong, Lâm Thái Hậu vẫn luôn không lên tiếng cười nói với Chính Đức Đế: "Bên cạnh Tiểu Cửu chỉ có một người, lần này cũng nên chọn thêm mấy tri kỷ giúp nàng ấy hầu hạ Tiểu Cửu."

"Vâng, mẫu hậu nói rất có lý." Chính Đức Đế gật đầu.

Lâm Thái Hậu tươi cười chỉ ra mấy cô nương mình chọn, từ ái nhìn Chu Hành: "Mấy tú nữ này dung mạo xuất sắc, tính cách cũng ôn hòa, quy củ lễ nghi đều rất tốt, Tiểu Cửu nhìn xem, có ai hợp mắt không?" Nói rồi, bà ta nhìn Dung Hoa, "Ngươi cũng nhìn xem, có thích hay không?"

Dung Hoa và Chu Hành còn chưa lên tiếng, Lục hoàng tử bên kia đã ngồi thẳng người, gác chung trà xuống, đang muốn mở miệng, tú nữ áo lam đứng ở giữa run rẩy quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt: "Thái Hậu nương nương tha mạng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio