Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

quyển 5 chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Mạnh Phi rất rõ ràng, Hoàng Hậu nương nương đồng ý với thê tử sẽ giữ hắn một mạng, nhưng đời này, hắn xong rồi!

Dung Hoa vừa dứt lời, Từ Lưu Quang cùng xem mạch cho Đổng Ngọc Lan ngã ngồi xuống mép giường, ôm Đổng phu nhân mà khóc.

Ánh cô cô cũng buông tay Đổng Ngọc Lan, lui sang một bên.

Dung Hoa biết, Đổng Ngọc Lan đi rồi!

Đầu óc Mạnh Phi trống rỗng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Đổng Ngọc Lan trên giường, hai tay run rẩy.

Không thể nào!

Không, nàng sao có thể rời đi như vậy?

Yết hầu hắn như có gì chặn lại, một chữ cũng nói không ra. Nghĩ đến máu tươi văng đầy khắp nơi, hai tay hắn càng run rẩy, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Nàng sao có thể tàn nhẫn với hắn như vậy?

Còn không phải chỉ là một quý thiếp thôi sao, hắn cũng không phải loại người muốn sủng thiếp diệt thê! Mấy năm nay hắn xuân phong đắc ý, nhưng tiếc nuối duy nhất chính là dưới gối chỉ có hai đích nữ, không có nhi tử.

Năm trước Oanh Oanh đồng liêu tặng có thai, đại phu và y bà có kinh nghiệm đều nói đây là con trai, Oanh Oanh lại là người ôn nhu săn sóc, gương mặt cũng xinh đẹp, vì thế hắn muốn nâng Oanh Oanh làm thiếp. Hắn cũng là hi vọng tương lai nhi tử có vài phần thể diện!

Không phải chỉ là quý thiếp thôi sao?

Nàng sao lại đố kỵ như vậy! Mấy năm nay, một chút cũng không tiến bộ, vẫn tùy hứng như trước kia, không chấp nhận được bất kỳ nữ tử nào khác!

Ai biết hắn vừa mở miệng, nàng lập tức từ chối, bản thân khuyên thế nào nàng cũng không đồng ý, cuối cùng hắn còn nói, nếu nàng không đồng ý, vậy sau này nhi tử kia sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của nàng.

"Ngươi mơ tưởng!" Khi đó Đổng Ngọc Lan nổi giận đùng đùng, "Muốn nâng quý thiếp? Không thể nâng quý thiếp thì bảo ta nuôi nấng hài tử? Là hồ ly tinh kia nói với ngươi vậy sao?"" Dứt lời, nàng đứng dậy, trực tiếp cầm kiếm treo trên tường, "Xem ra hôm nay ta không giết hồ ly tinh kia không được!"

Nàng trước nay là người mạnh mẽ, Oanh Oanh nhu nhược kia sao có thể là đối thủ của nàng?

Hắn cũng tức giận, rút kiếm ra: "Nàng dám?"

Nhắc tới, phu thê bọn họ mấy năm nay cãi nhau cũng từng động tay chân, chỉ là rút đao rút kiếm như vậy, đây là lần đầu tiên.

Hắn vẫn còn nhớ khoảnh khắc máu tươi bắn lên tay mình!

Một khắc đó, là tự Đổng Ngọc Lan đụng phải.

Nàng, sao có thể đối xử với hắn như vậy? Sao có thể vứt bỏ hắn và hai nữ nhi mà ra đi?

Mạnh Phi dập đầu: "Cầu xin nương nương ban chết."

Đổng phu nhân bỗng nhiên lao qua nắm lấy vạt áo Mạnh Phi, vừa đánh vừa mắng: "Lan Nhi có chỗ nào có lỗi với ngươi sao? Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Ngươi... Nữ nhi của ta!"

Mạnh Phi không trốn tránh: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, là tiểu tế đáng chết."

"Mẫu thân."

"Phu nhân."

Đổng Trầm Chu, Từ Lưu Quang và Đổng đại nhân vội giữ bà lại.

Đổng phu nhân vừa đánh vừa hỏi nguyên do.

Mạnh Phi một chữ cũng không nhắc đến, chỉ nói bản thân đáng chết.

Đổng phu nhân thu tay, liếc nhìn hai đại a đầu của Đổng Ngọc Lan, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện thế nào, các ngươi nói đi!"

Hai nha đầu khóc lóc ngươi một câu ta một câu kể lại sự việc.

Đổng phu nhân tức giận đến trước mắt tối sầm, Đổng đại nhân và Đổng Trầm Chu lại từng quyền đánh qua Mạnh Phi.

Từ Lưu Quang vội sai người đi nấu chén thuốc an thần, tự mình đỡ lấy Đổng phu nhân qua sương phòng.

Dung Hoa nắm chặt hai tay: "Đi gọi người tới!"

Đổng đại nhân và Đổng Trầm Chu bình tĩnh lại, Đổng Trầm Chu nhìn muội muội thây cốt chưa lạnh, mời Dung Hoa ra ngoài tới chính sảnh.

Bọn họ vừa ngồi xuống, Oanh Oanh đã bị người đưa tới.

Tới sau Mạnh Phi, Oanh Oanh quỳ xuống: "Tiện thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Giọng nói run rẩy lại có phần uyển chuyển như hoàng anh.

"Ngẩng đầu lên." Dung Hoa nói.

"Vâng, nương nương." Oanh Oanh đáp, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó lại rũ đôi mắt xuống.

Nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, đầu tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, mày liễu mắt hạnh, áo ngoài màu lam nhạt, bộ dáng quỳ gối cũng lộ sự vũ mị khó nói nên lời.

Dung Hoa liếc nhìn cái bụng phồng lên của ả, nhớ lại khi nãy vừa tiến vào tuy sắc mặt ả lộ vẻ hoảng sợ nhưng mỗi bước đi đều lay động lòng người.

Đúng là mỹ nhân!

Mạnh Phi từ nhỏ sống ở quân doanh Tây Bắc, nữ tử kiều mị như vậy khẳng định rất hợp ý hắn, cũng khó trách Mạnh Phi lại vì ả mà rút đao rút kiếm với Đổng Ngọc Lan.

Oanh Oanh quỳ dưới đất khóc lóc kể lể: "Nương nương, là tiện thiếp đáng chết, đều là lỗi của tiện thiếp, là tiện thiếp có lỗi với phu nhân, tiện thiếp chỉ muốn hầu hạ đại nhân và phu nhân thật tốt..." Nói tới đây, ả xoa bụng, "Từ trước đến nay tiện thiếp chưa từng vọng tưởng điều gì, tiện thiếp cũng chưa từng yêu cầu đại nhân gì cả, tiện thiếp xuất thân đê tiện, đại nhân và phu nhân cho tiện thiếp một nơi an thân tiện thiếp đã vô cùng cảm kích, nào dám có vọng tưởng khác... Mong nương nương minh giám." Ả dập đầu một cái, cầu xin, "Nương nương, là tiện thiếp đáng chết, nhưng hài tử trong bụng vô tội..."

Lời trong lời ngoài đều diễn đạt một ý, ả không hề có bất kỳ si tâm vọng tưởng nào, chuyện quý thiếp là ý của Mạnh Phi, không liên quan tới ả, muốn trách thì trách Mạnh Phi, cùng Oanh Oanh ả không có bất kỳ quan hệ nào. Dung Hoa trào phúng nhìn Mạnh Phi.

Đổng Ngọc Lan đến chết cũng cầu xin nàng giữ cho hắn một mạng, nhưng Oanh Oanh này vừa mở miệng đã đẩy mọi việc lên người của hắn, chỉ vì một người như vậy mà Mạnh Phi rút kiếm chỉ vào thê tử của mình!

Vì đôi cẩu nam nữ này, Dung Hoa cảm thấy Đổng Ngọc Lan chết không đáng.

Sắc mặt Mạnh Phi xám xịt.

Đổng Trầm Chu và Đổng đại nhân tức giận đến gân xanh nổi đầy thái dương. Đổng Trầm Chu đứng dậy, đá Mạnh Phi một cước.

Mạnh Phi đau đến không dám rên la một tiếng.

Dung Hoa lạnh lùng nhìn Oanh Oanh.

Oanh Oanh run rẩy cầu tình: "Nương nương, hài tử vô tội, cầu xin nương nương để tiện thiếp sinh hạ hài tử, chờ hài tử chào đời, tiện thiếp nguyện lấy cái chết chuộc tội với phu nhân..."

Đổng Trầm Chu ôm quyền: "Không thể để tiện nhân này làm ô uế tay của nương nương, nương nương, chuyện này cứ giao cho vi thần xử lý."

Dung Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Chuyện này cũng không cần ô uế tay của Nhị ca, hơn nữa sự việc truyền ra ngoài, Đổng tỷ tỷ không tránh phải mang thanh danh đố kỵ, nếu hài tử trong bụng ả đã là huyết mạch của Mạnh gia..."

Đổng Trầm Chu rơi vào trầm tư, gật đầu.

Dung Hoa nhìn cái bụng của Oanh Oanh, sau đó nhìn Mạnh Phi: "Bổn cung thật sự muốn xem ả sẽ sinh ra cục cưng bảo bối trông như thế nào."

Nàng không tàn nhẫn đến mức xuống tay với một thai phụ, cho dù ả bình an sinh hạ hài tử thì như thế nào? Cho dù là nhi tử thì có ra sao? Cho dù không phải nàng và Đổng gia, Mạnh gia cũng không tha cho ả!

"Nương nương." Oanh Oanh run rẩy.

Mạnh Phi lúc này mới lên tiếng: "Người đâu, kéo tiện nhân này ra ngoài."

Người bên cạnh thấy Dung Hoa và phụ tử Đổng gia không định mở miệng, lập tức có hai bà tử tiến lên lôi Oanh Oanh đi.

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, cầu xin nương nương bỏ qua cho hài tử vô tội này... Đại nhân, cầu xin ngài tha cho tiện thiếp, đại nhân, trong bụng tiện thiếp là hài tử của ngài, đại nhân..."

Rất nhanh đã có bà tử bịt miệng ả lại.

Mạnh Phi quỳ dưới đất, mặt mũi bầm dập.

"Đa tạ nương nương hậu ái." Đổng đại nhân đứng dậy ôm quyền, liếc nhìn Mạnh Phi, "Ý của Lan Nhi, vi thần đều hiểu."

Dung Hoa gật đầu, đứng dậy đi về phòng của Đổng Ngọc Lan.

Nơi này chỉ còn Từ Lưu Quang chỉ huy nha đầu bà tử thay y phục cho Đổng Ngọc Lan, thấy Dung Hoa tới, nàng liền rơi lệ: "Muội ấy thật ngốc."

Đổng Ngọc Lan nằm trên giường như ngủ say, hốc mắt Dung Hoa cũng đỏ lên, đi qua cầm tay Từ Lưu Quang.

Hai người trầm mặc một hồi, thấy sắc trời đã tối, Từ Lưu Quang nói: "Cũng không còn sớm nữa, người về đi, nơi này đã có ta."

Dung Hoa gật đầu: "Muội đi xem hài tử rồi về, muội để Túy Đồng ở lại, lát nữa sẽ kêu Thạch ma ma qua đây." Hai năm trước, Lê Hoa đã xuất giá, Thạch ma ma cũng xuất cung ở cùng nữ nhi và tiểu tế.

"Ừ." Từ Lưu Quang đứng dậy muốn đưa nàng qua chỗ hai hài tử.

"Tự muội đi là được."

Giữa các nàng không cần khách khí như vậy, Từ Lưu Quang chỉ tiễn đến cửa.

Tới đông sương phòng, vào cửa, Dung Hoa liền thấy hai tỷ muội ngồi trên giường sát cửa sổ, Điềm Điềm còn chưa tới năm tuổi ôm búp bê dựa vào Nữu Nữu, Nữu Nữu lại nhìn ra ngoài.

Nữu Nữu bảy tuổi, nó đã hiểu chuyện.

Nghe tiếng động, Nữu Nữu quay đầu nhìn Dung Hoa, lập tức rơi lệ.

"Dì." Điềm Điềm ném búp bê vải xuống, chạy nhào vào lòng Dung Hoa, ôm nàng khóc: "Dì, cha và mẫu thân đánh nhau."

Chẳng lẽ lúc đó hai đứa nhỏ cũng có mặt? Dung Hoa kinh hãi, ngước mắt nhìn mấy nha đầu bà tử bên cạnh.

Bọn họ hoảng sợ quỳ xuống hành lễ.

"Dì." Nữu Nữu đứng dậy.

Dung Hoa duỗi tay ôm nó vào lòng: "Đừng sợ, đã có dì ở đây."

"Dì không cần lo lắng, Nữu Nữu đã kịp che mắt muội muội, muội không nhìn thấy gì cả." Nữu Nữu chậm rãi nói.

Dung Hoa đau lòng ôm chặt Nữu Nữu: "Nữu Nữu làm rất tốt."

Điềm Điềm không nhìn thấy, nhưng nó ngửi được mùi máu tươi khắp phòng.

"Vâng." Nữu Nữu gật đầu.

Dung Hoa an ủi hai đứa nhỏ một hồi, sau đó nói với Nữu Nữu: "Dì để Túy Đồng tỷ tỷ ở lại chăm sóc hai đứa, lát nữa Thạch ma ma cũng sẽ tới, nếu có chuyện gì cứ nói Túy Đồng tỷ tỷ truyền tin cho dì, có biết không?"

"Vâng." Hai tỷ muội ngoan ngoãn đáp.

Lại dặn dò mấy câu, Dung Hoa lúc này mới đứng dậy.

Ra ngoài, Dung Hoa sai người đi mời Thạch ma ma tới, lại căn dặn Túy Đồng: "Những việc khác ngươi không cần quản, chỉ cần chăm sóc hai đứa nhỏ là được."

"Nương nương yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ bảo vệ hai vị tiểu thư thật tốt." Túy Đồng đảm bảo.

Dung Hoa lúc này mới cùng Lưu Tô rời đi.

"Đi điều tra xem, Oanh Oanh kia có lai lịch gì." Lên phượng liễn, Dung Hoa ra lệnh.

"Vâng." Lưu Tô đáp.

Thời điểm về đến hoàng cung mặt trời đã sắp lặn, Chu Hành và A Bảo đều đang chờ nàng.

Thấy Dung Hoa trở về, Chu Hành lo lắng hỏi: "Nàng ổn chứ?"

"Mẫu hậu." A Bảo cười ngọt ngào ôm lấy nàng.

Hiển nhiên, cha con họ đều đã biết.

"Thiếp không sao, mọi người không cần lo lắng, thiếp đi thay y phục." Dung Hoa khẽ cười.

"Con giúp mẫu hậu." A Bảo nắm tay nàng, cười tủm tỉm đề nghị.

Là lo lắng cho nàng sao? Nữ nhi càng lớn tuy càng giống Chu Hành, cũng chỉ có ở trước mặt phụ mẫu và ông bà ngoại mới có bộ dáng giống hài tử, Dung Hoa xoa đầu nó: "Được." Nói rồi, nàng cùng hài tử vào trong.

Nói là giúp nàng, A Bảo chẳng qua chỉ giúp chọn y phục mà thôi.

Chờ thay y phục đi ra, bữa tối đã dọn sẵn.

Một nhà ba người cùng dùng cơm, lúc này Dung Hoa mới nói với cha con bọn họ chuyện Mạnh Nhã Nhiên và Mạnh Điềm Nhiên tiến cung.

"Mẫu hậu yên tâm, A Bảo sẽ bảo vệ và chăm sóc tỷ muội họ." A Bảo ngẩng cao đầu, nghiêm túc nói.

"Ừ, có A Bảo hỗ trợ, mẫu hậu rất yên tâm." Dung Hoa gật đầu.

Ba người nói chuyện tới giờ ngủ, A Bảo mới cáo lui.

Dung Hoa và Chu Hành sau khi tắm gội cũng lên giường.

Chu Hành ôm Dung Hoa, nhẹ nhàng vỗ về nàng: "Hôm nay nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ đi."

Dung Hoa ừ một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Túy Đồng truyền tin tới, Oanh Oanh đã chết, một thi hai mạng.

Là ai ra tay, chết thế nào, Dung Hoa đương nhiên sẽ không hỏi đến.

Nàng sai người thu xếp chỗ cho tỷ muội Nữu Nữu dọn đến.

Mặc kệ là bản thân Đổng Ngọc Lan muốn chết hay do Mạnh Phi ra tay, việc này đối với tỷ muội Nữu Nữu và Điềm Điềm đều không phải chuyện tốt, cuối cùng cái chết của Đổng Ngọc Lan tuyên bố với bên ngoài rằng chết bất đắc kỳ tử.

Mạnh Phi cũng không lập tức từ quan.

Với quan hệ của Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa, quan trên của hắn thật sự không biết giải quyết thế nào, đành xin chỉ thị tổng chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư. Chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã Tư là tâm phúc của Chu Hành, lúc ấy mắng người nọ một phen mới đóng con dấu.

Chờ Đổng Ngọc Lan xuống mồ vì an, Dung Hoa liền phái người xuất cung đón tỷ muội Mạnh Nhã Nhiên.

Mạnh Nhã Nhiên một mình nắm tay muội muội ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn Mạnh Phi đã gầy đi trông thấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio