Danh Môn

chương 452: “ bút đồng án” (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vi Thanh đến Hồng Ấn phường để làm việc, mặc dù ông ta biết Trương Hoán có mặt ở đây nhưng cũng không vào bái kiến. Dĩ nhiên Trương Hoán hiểu tâm tư của Vi Thanh, hắn cũng không tức giận gì cả. Mà chỉ chắp tay ra sau lưng đứng từ xa nhìn bọn họ tíu tít giao nhận bài thì. Hoàng Khổ Hạnh không hề biết rằng tâm tư của hoàng thượng đã chuyển sang vấn đề khác. Ông ta chợt nhớ đến một chuyện rồi lập tức nói: “ Bẩm hoàng thượng, có mấy người thương nhân Ba Tư có đến xưởng tỏ thành ý muốn được học tập kỹ thuật in ấn của cũng ta. Thưa hoàng thượng, theo người thảo dân có nên truyền thụ cho bọn họ hay không”

“ Thật có chuyện như vậy hay sao” Trong lòng Trương Hoán bỗng nổi lên một chút hứng thú. Hắn trầm tư chốc lát rồi nói: “ Đại Đường ta là một nước cường thịnh, trí tuệ rộng lớn, có lòng khoan dung bao trùm thiên hạ. Một mặt chúng ta không ngừng học hỏi các kỹ thuật tiến bộ của các nước bên ngoài, đồng thời chúng ta cũng đồng ý cho bọn họ học tập kỹ thuật của chúng ta. Nếu như điều đó không làm ảnh hưởng đến an nguy của đất nước thì những người đó đều được phép học tập, tiếp thu kĩ thuật cũng như những tinh hoa khác của Đại Đường. Chúng ta không cần tự đóng cửa bản thân mình, cũng không cần sợ người khác vượt qua, điều quan trọng là không được để cho kĩ thuật và tinh hoa đó mất đi. Như vậy vĩnh viễn chúng ta mới có thể giữ vững ngôi đầu, vĩnh viễn làm thầy của người khác”

Nói đến đây Trương Hoán vỗ vỗ vào bờ vai của Hoàng Khổ Hạnh, hắn nói những lời rất thật tâm: “ Lần này trẫm tới thị sát Hồng Ấn phường mục đích chính không phải là để kiểm tra quá trình in ấn các quyển thi ra sao. Mà mục đích chính, đó là trẫm muốn thể hiện quan điểm và thái độ của mình trong việc ủng hộ các công xưởng lớn phát triển. Trẫm hy vọng trong một ngày không xa có thể nhìn thấy Hồng Ấn phường với quy mô hai nghìn nhân công nữa cơ”

Hoàng Khổ Hạnh nghe những lời ấy, rất lấy làm cảm động. Ông ta khom người nói: “ Thảo dẫn xin cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng”

“ Tốt lắm! Ngươi cứ đi làm việc của mình đi. Trẫm muốn hội kiến với Lễ Bộ Thị Lang một chút”

Lúc này, Vi Thanh đã nhìn thấy Trương Hoán nào, ông ta không còn tránh được đi đâu hay giả vờ không biết được nữa. Cho nên ông ta đành miễn cưỡng dẫn các quan viên đến bái kiến: “ Thần Vi Thanh xin tham kiến hoàng thượng”

“ Vi ái khanh miễn lễ” Trương Hoán khoát tay áo ra hiệu cho Vi Thanh bình thân. Trương Hoán trầm mặc, chăm chú nhìn vào con người đang đứng đối diện, con người mà nắm đó đã được hắn cứu ột mạng. Giữa hắn và Vi Thanh ân ân oán oán cứ quấn lấy nhau mãi. Nhưng những thù hận trong lòng Trương Hoán cũng đã giảm dần theo thời gian. Lúc này, hắn khẽ mỉm cười nói với Vi Thanh: “ Sức khỏe của Vi các lão gần đây vẫn tốt chứ”

Vi Thanh cảm nhận được trong lời nói bình thản của Trương Hoán, không hề có sự quan tâm thật sự, nhưng cũng không hề có hàm ý thù hận gì cả. Nó chỉ đơn thuần là một lời chào hỏi xã giao mà thôi. Có lẽ đây là kết quả mà bản thân Vi Thanh cũng muốn có trong mối quan hệ với Trương Hoán lúc này.. Vi Thanh vội vàng khom người nói: “ Bẩm hoàng thượng, gia phụ thân vẫn khỏe mạnh, trong việc tĩnh dưỡng cũng không có vấn đề gì lớn cả”

“ Trẫm nhờ khanh chuyển lời hỏi thăm chân thành của trẫm tới Vi các lão. Trẫm hy vọng Vi gia sẽ tiếp tục xuất hiện thật nhiều nhân tài phục vụ cho đất nước” . Trương Hoán cười nhạt, rồi chuyển đề tài sang vấn đề chính sự: “ Ngày mai kỳ thi khảo hạch quan chức sẽ diễn ra, Lễ Bộ các khanh đã chuẩn bị thế nào rồi”

“ Hồi bẩm hoàng thượng, trường thi đã hoàn tất việc bố trí, danh sách cũng đã được xác định xong. Hiện tại chỉ cần đem quyển thi về, niêm phong cất vào kho nữa là xong, và chắc chắn kỳ thi ngày mai sẽ diễn ra thuận lợi”

“ Vậy thì tốt” Trương Hoán gật đầu, rồi nói với Vi Thanh: “ Lần thi khảo hạch quan chức lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Trẫm hy vọng sẽ không có bất cứ biểu hiện gian lận hay thiên vị nào xảy ra, vì vậy các ngươi phải cố gắng không để cho các vấn đề đó xảy ra”

Vi Thanh yên lặng gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: “ Xin hoàng thượng yên tâm, chúng thần sẽ cố gắng làm hết sức”

Trương Hoán chăm chú nhìn Vi Thanh. Bỗng nhiên có một loại cảm giác không tốt bỗng nhiên xuất hiện rồi từ từ tràn ngập lòng hắn.

Một tháng trước đây, triều đình đã chính thức phê chuẩn đề án của Kinh Triệu Doãn Hàn Diên Niên. Theo đề án này thì các cửa lớn của các phường trong thành Trường An sẽ không đóng lại vào ban đêm nữa, mà luôn mở để dân chúng tùy ý ra vào. Điều này chính là đã thay đổi quy định đóng cửa các phường khi đêm xuống của Đại Đường trong suốt trăm năm qua.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng vẫn có một chiếc xe ngựa đang lao đi rất nhanh rẽ và Diên Thọ phường. Chiếc xe ngựa đó dừng lại trước cửa Vi phủ. Từ trong xe ngựa một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng bước ra. Trông hắn chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nhất là hàng lông mày của hắn, nó toát ra khí chất ngạo nghễ, quý tộc. Lúc này một gã tùy tùng của hắn chạy đi thông báo cho người gác cổng một tiếng. Và chừng một khắc sau, cánh cửa hông của Vi phủ được mở ra, nhị công tử của Vi gia là Vi Trì bước ra chào đón hắn: “ Lý ty trực đang đêm tới thăm Vi phủ thế này không biết có việc gì quan trọng không”

Tên thanh niên mặc áo bào trắng này chính là Lý Tuyên, là con trai của Công Bộ Thượng Thư Lý Hàm, hiện tại hắn đang làm Đại Lý Tự Ty Trực. Năm Tuyên Nhân thức ba, hắn nhờ tập ấm của phụ thân mà được làm quan. Ngày mai hắn cũng phải tham dự kỳ thi khảo hạch quan chức như bất cứ quan viên khác. Hắn thấy Vi Trì ra tiếp đón, liền vội vàng lên tiếng cười nói: “ Đêm khuya mới gõ cửa thật là mạo muội quá. Nhưng đây không phải là nơi nói chuyện, xin công tử sắp xếp cho chỗ khác được không”

“ Cái này!” Vi Trì do dự một chút, vấn đề này thực sự là rất nhạy cảm, hắn cũng rất khó nghĩ. Nhưng Lý Tuyên là con của Lý Hàm, cho nên cũng không thể làm mất lòng hắn được. Vi Trì đắn đo một lắt rồi nói: “ Được rồi! Vậy xin mời Lý ty trức vào trong nói chuyện”

Lý Tuyên mừng rỡ, chỉ cần được mời vào phủ là dễ nói chuyện rồi. Hắn theo Vi Trì bước nhanh vào trong phủ. Đi lòng vòng, cuối cùng hắn cũng được Vi Trì dẫn tới thư phòng của mình. Vi Trì phất tay ra hiệu lệnh ấy nha hoàn lui xuống.

“ Lý ty trực xin mời ngồi. Hiện giờ gia phụ đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì huynh cứ nói với ta là được rồi”

Vi Trì là em trai ruột của Vi Thanh, vì thuở nhỏ thân thể của hắn ốm yếu, cho nên không đủ sức ra làm quan được. Vì vậy hắn ở nhà và chịu trách nhiệm quản lý mấy cửa hàng lớn của Vi gia ở kinh thành Trường An này. Mặc dù Vi Trì là một thương nhân, nhưng mà hắn đối với các chuyện lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Những mối quan hệ rắc rối, phức tạp của các đại thế lực trong triều đình hắn cũng biết rõ cả. Ngay cả thân phận của Lý Tuyên thế nào, và thậm chí là tại sao nửa đêm nửa hôm hắn lại tới Vi gia thế này, Vi Trì đều hiểu rõ.

Lý Tuyên ngồi xuống ghế, hắn quan sát thấy xung quanh đã không còn ai khác, liền lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Vi Trì và nói: “ Đây là một chút tấm lòng của ta, xin huynh đệ hãy nhận cho”

Vi Trì liếc nhìn qua một chút, lập tức trong lòng hắn tràn đầy sự kinh ngạc, như muốn nhảy dựng lên. Đây rõ ràng là ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim, theo giá trao đổi trên thị trường thì nó tương đương với một vạn bốn ngàn quan tiền. Nhưng Vi Trì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không biểu lộ bất cứ điều gì cả: “ Lý ty trực làm như vậy là có ý gì thế. Một ngàn lượng hoàng kim này thật sự Vi gia không thể nào nhận nổi đâu”

Lý Tuyên đưa tay đè tờ ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim xuống và nói: “ Là như thế này, ngày mai sẽ diễn ra kỳ thi khảo hạch quan chức”

Mặc dù Lý Tuyên còn chưa nói hết, nhưng Vi Trì đã lập tức ngắt lời hắn: “ Xin lỗi Lý huynh, đại ca tôi đã bị cách ly, cho nên sợ rằng chúng tôi không thể giúp gì cho huynh trong chuyện này rồi. Tâm ý của huynh chúng tôi xin nhận, còn kim phiếu này xin huynh hãy cầm lại cho”

“ Ta đâu có nói là hiện tại đâu, ý ta muốn nói là sau khi đã thi xong rồi cơ mà” Lý Tuyên vừa nói vừa từ từ đẩy tờ kim phiếu tới trước mặt Vi Trì: “ Ta thật sự không nhờ vả gì nhiều đâu, chỉ mong Vi Thị Lang sẽ giữ im lặng thôi mà”

Một ngàn lượng hoàng kim để mua sự im lặng của đại ca Vi Thanh, xem chừng trong vụ giao dịch này Vi gia đã hời quá rồi. Vi Trì trầm ngâm một lát, không nói câu nào. Chuyện này thật sự hắn không thể quyết định được, hắn cần hỏi ý kiến của phụ thân. Nhưng lúc này Lý Tuyên đã đứng lên, chắp tay và mỉm cười nói: “ Chuyện này xin nhờ cậy cả vào các vị đó”

Nói xong Lý Tuyên liền xoay người định bước ra về. Lúc này Vi Trì mới sực tỉnh, hắn cuống quýt cầm tờ kim phiếu đưa lại cho Lý Tuyên: “ Lý ty trực có chuyện gì cứ sai bảo, Vi gia chúng tôi nhất định giúp huynh, nhưng còn kim phiếu này thì tuyệt đối không thể nhận được. Xin huynh cầm lại cho”

Sắc mặt của Lý Tuyên lập tức trầm xuống, giọng nói có phần giận dỗi : “ Tiền này là ta gửi cho Vi Thị Lang, chứ không phải là gửi cho ngươi. Nhận hay không nhận là việc của Vi Thị Lang chứ không phải của ngươi”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio