Danh Nghĩa

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc hashtag #Hứa Kinh Trập tự tiết lộ bệnh tâm lý# từ trên rớt xuống, hạ cánh tại vị trí thứ nhất, Dương Kiệt Thụy còn đang vật vã tìm người để kiểm tra lần cuối những video và ghi âm chứng cứ của Lương Ngư. Quỹ thời gian của bọn họ rất eo hẹp, 48 tiếng giờ vàng xử lý khủng hoảng đã chỉ còn lại chưa tới nửa. Tuy đã gửi văn bản luật sư cũng như tóm được người nhưng bên cảnh sát lập hồ sơ vụ án và phát thông báo lại không được nhanh như vậy.

Vì thế khi chiếc hot search này của Hứa Kinh Trập bùng nổ, trong khoảng thời gian ngắn đã gần như che lấp toàn bộ mọi tin tức khác trên mạng Internet. Trương Mạn rất bình tĩnh ứng phó, dùng tài khoản chính thức post sổ ghi chép các lần tới phòng khám tâm lý trong một năm trở lại đây của Hứa Kinh Trập. Vì để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, sổ ghi chép khám chữa bệnh chỉ thể hiện thời gian chứ không nói rõ về bệnh tình. Bọn họ chỉ giải thích rằng Hứa Kinh Trập vì chịu quá nhiều áp lực nên dẫn tới chóng mặt, buồn nôn, lúc nghiêm trọng thậm chí còn có nguy cơ lên cơn sốc, bởi vậy nên mới đi khám.

Anh cho công chúng một góc nhìn rất đa diện để nhòm ngó vào đời tư của bản thân. Dương Kiệt Thụy thậm chí còn hoài nghi không biết có phải Trương Mạn bỏ tiền ra mua thủy quân cùng phần lớn các blog marketing hay không mà có rất nhiều bài viết dài được đăng lên gần như là đồng thời, phân tích về bệnh tình của Hứa Kinh Trập.

“Một người nghệ sĩ có khả năng mắc chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng” Đúng là quá thích hợp để xây dựng hình tượng mỹ – cường – thảm. Trương Mạn đã tìm được vị trí cũng như lời giải thích hợp lý nhất cho sự chuyên nghiệp và gánh nặng hình tượng tới mức cực hạn của Hứa Kinh Trập. Nếu một công ty PR muốn đánh giá cấp dưới thì Trương Mạn trong vụ này là hình mẫu tốt nhất.

(Mỹ – cường – thảm: ý chỉ hình tượng một người vừa đẹp vừa mạnh mẽ nhưng cũng có cuộc đời nhiều trắc trở)

Quan trọng nhất là, quyết định vì tình yêu mà tự bóc đời tư bản thân của Hứa Kinh Trập đã giúp Dương Kiệt Thụy tranh thủ được rất nhiều thời gian, để có thể xử lý vấn đề của Lương Ngư được cẩn trọng và trọn vẹn hơn.

Hơn nữa không biết liệu có phải thủy quân Trương Mạn thuê quá yêu nghề này không mà có không ít những tài khoản người qua đường cực kỳ quen thuộc lại mơ hồ đẩy hướng gió. Nếu tình trạng của Hứa Kinh Trập đã tệ đến mức ấy mà Lương Ngư vẫn như cũ ở lại bên cạnh, không rời không bỏ, còn giúp Hứa Kinh Trập giữ bí mật, lại thêm thái độ lúc phỏng vấn của Hứa Kinh Trập, thì tình cảm hai người họ hẳn là rất ngọt ngào sâu đậm, sắp sửa bước chân vào lễ đường hẹn ước trọn đời. Nhìn từ góc độ ấy, Lương Ngư hẳn không thể là dạng người ruồng bỏ cha ruột, lừa gạt mẹ và chị em gái được.

Dương Kiệt Thụy cũng chưa có ngốc, nhân lúc gió được thổi theo hướng này, bèn liên lạc bên PR cùng đơn vị truyền thông để đăng ảnh hồi trước Lương Ngư đi dạo phố cùng mẹ và các chị em gái. Toàn bộ hành trình đều do Lương Ngư phụ trách lái xe, xách túi, mẹ và chị em gái chỉ phụ trách mua, mua và mua. Lần mua sắm đó thật ra còn có paparazzi bám đuôi nhưng Lương Ngư không muốn để lộ mặt người nhà nên đã chi mạnh tay để mua lại hết ảnh với giá cao, bây giờ đúng lúc có thể dùng tới. Dương Kiệt Thụy còn có một ít thủy quân từ đợt xây dựng fandom. Giọng điệu mấy blog marketing mang đậm suy nghĩ và thiên vị cá nhân, đầy trào phúng: “Tôi không tin một người “bắt cóc” mẹ và chị em gái lại sẽ dẫn bọn họ tới khu thương mại đắt đỏ nhất đất Bắc Kinh để dạo phố rồi còn tiêu tiền như giấy vụn. Mà mấy bức ảnh này năm đó đã được Lương Ảnh đế chi giá cao mua lại toàn bộ rồi, lần này có chuyện xảy ra nên tôi tung ra, về sau có khi còn bị kiện (cánh cụt ). Hơn nữa nhẽ nào mấy người không nhận ra cái ông anh rể kia đăng bài xong là mất tung mất tích luôn à. Biến đâu rồi vậy? Không ai thấy lạ sao?”

(Bản gốc Trung là “狗头保命 “. Dân mạng bên Trung hay để một meme đầu chó ở cuối câu khi nói chuyện mà có ý đùa hoặc mỉa mai, Việt Nam mình thì dùng cánh cụt nên mình để cánh cụt luôn)

Nghi vấn này một khi được đẩy ra thì cơ bản không cần tới Dương Kiệt Thụy hay Trương Mạn tiếp tục châm ngòi thổi gió nữa. Dân mạng khi hít drama là thừa thời gian nhất. Chẳng đến mấy tiếng sau thì đã có một tài khoản theo đuôi chụp ảnh tung tin Lương Ngư trước đó đã lập hồ sơ vụ án với bên cảnh sát, “anh rể” và cha ruột đã bị tóm rồi.

Trương Mạn chỉ chờ tin này được đẩy ra bèn lập tức gọi điện cho Dương Kiệt Thụy.

“Rốt cục đã xử lý ổn thỏa mấy thứ trong tay anh chưa vậy?” Cô thật sự có phần tiếc rèn sắt không thành thép, giọng điệu không hề khách khí, “Đã tranh thủ giúp anh bao nhiêu thời gian vậy rồi, rốt cục chứng cứ nhiều tới mức nào vậy? Mà lâu la thế?”

Dương Kiệt Thụy cũng không muốn vậy đâu. Hai ngày nay anh ta chưa chớp mắt được lấy một giây, thức tới sắp phi thăng luôn rồi. Lúc ấy khi Lương Ngư lấy ra phần ghi âm cùng ảnh chụp trộm của gần mười năm, Dương Kiệt Thụy lần đầu tiên biết tới cảm giác khiếp sợ.

“Trong tay cậu không giữ nhược điểm nào của tôi đó chứ?” Dương Kiệt Thụy nhớ khi ấy mình đã hỏi như vậy.

Lương Ngư chỉ nhướn mày đầy ẩn ý, hỏi ngược lại: “Anh thấy sao?”

Dương Kiệt Thụy: “…….”

Mười năm ròng rã. Lần đầu Lương Ngư làm người mẫu cho một tạp chí là khi còn chưa đủ mười sáu. Hắn khai man tuổi, có được cơ hội chụp ảnh bìa trong trang phục mùa xuân. Tiền lương theo buổi khi ấy chỉ vỏn vẹn 200 tệ. Người như hắn bên tạp chí sẽ không ký hợp đồng chính thức, mẫu nam vốn cũng không được ưa chuộng bằng mẫu nữ. Hắn ngoài việc đủ cao thì năm ấy vì còn trẻ nên thật sự gầy tong teo. Đương nhiên gương mặt hắn cũng thuộc dạng đẹp trai, ngàn người kiếm được một, chứ không thì bên tạp chí cũng đã không chọn hắn.

Lương Ngư nhớ mình năm ấy chụp ảnh tạp chí được một, hai lần, cảm thấy tiền kiếm được quá ít nên đã tìm tới thị trường người mẫu chuyên chụp ảnh cho Taobao rộng lớn. Hắn rất ăn ảnh, chỉ có điều quá gầy nên các cửa hàng Taobao chọn hắn vẫn như cũ không được nhiều, không cách nào trở thành người mẫu cố định được. Dù vậy tiền được trả vẫn rất hậu hĩnh. Lương Ngư chụp được hai bộ lookbook, việc đầu tiên làm là mua máy quay mini.

Hắn cầm chiếc máy quay đó về giấu thật kỹ, phần tiền còn lại thì nộp cho cha mình là Trương Phúc Đồn. Hai mùa xuân thu hắn đều không thể ra ngoài, phải ở nhà làm việc đồng áng. Hạ và đông thì cha sẽ mặc kệ hắn nhưng cũng không cho hắn đi học. Lương Ngư bèn quỳ xuống cầu xin lão ta, nói muốn kiếm tiền để mua rượu cho lão, để xây nhà to. Hắn không có chứng minh nhân dân, phải nói là ngoài chị cả Lương Trầm thì hắn và hai em gái đều không có tên trong hộ khẩu. Em gái út của hắn đã gần năm tuổi nhưng vẫn chưa nói được. Lương Lạc ôm con bé co quắp trong góc, ngước mắt lặng lẽ nhìn hắn.

Trương Phúc Đồn thích uống rượu, nhưng thật ra lão ta không say, đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Lão túm lấy tóc cô con gái thứ ba của mình, kéo lê cô bé lại. Lương Lạc không ôm nổi Lương Nhạn nữa. Em gái ngã xuống đất cũng không khóc, Lương Ngư chỉ có thể bò qua đó, bao trọn hai em dưới vai.

Trương Phú Đồn dùng tiếng địa phương cười nhạo hắn: “Mày con mẹ nó ngoan lắm.” Sau đó vơ lấy bình rượu đánh người.

Cả chiếc bình rượu chỉ cần không vỡ thì sẽ không có tai nạn chết người. Lương Ngư chịu đòn một lúc thì thấy Trương Phúc Đồn loạng choạng đứng lên đi vào trong phòng. Mẹ hắn, Lương Sơ, bị xích lại trên giường. Hắn muốn túm chân cha hắn giữ lại thì lại bị đạp thẳng một cú vào đầu rồi đá sang bên cạnh.

“Mày muốn làm gì?” Trương Phúc Đồn chán ghét hắn, “Mày cũng muốn à, *** chị mày hả?”

Lão ta khi nói những lời này chẳng còn chút gì gọi là liêm sỉ nữa, dứt lời còn thật sự tính đi tìm Lương Trầm. Lương Trầm đã tròn 17, là cô gái xinh đẹp nhất làng chài. Trương Phúc Đồn vẫn mong bán cô đi được giá.

“Mày nếm mùi trước đã.” Trương Phúc Đồn ngồi xổm xuống, ngon ngọt với con trai, “Rồi kiếm tiền về cho cha. Đợi bán được chị mày rồi chúng ta có rượu, có nhà to lại có tiền, cha sẽ cưới vợ cho mày. Thế nào?”

Lương Ngư nhìn chằm chằm vào mắt cha hắn. Hắn trước giờ chưa từng cúi đầu trước lão, ánh mắt luôn thẳng tắp, như đang bùng cháy.

“Ông không cần bán chị tôi. Chị ấy không đáng tiền.” Lương Ngư nhìn lão ta, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ đi kiếm tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Tôi sẽ đưa ông hết. Ông đừng chạm vào bọn họ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio