Kiều Chân Khiêu thật ra cũng không tính là lớn tuổi trong nhóm đạo diễn. Kiều Lão là cách xưng hô thể hiện sự kính trọng của mọi người dành cho ông chứ ông cũng mới ngoài năm mươi thôi. Ngay từ bộ phim điện ảnh đầu tiên hợp tác với Lương Ngư, ông đã nhận hắn làm con trai. Chẳng qua là ông thì tình nguyện chứ Lương Ngư chưa từng thừa nhận.
Chủ yếu cũng là vì ngày đấy hắn chưa đủ nổi tiếng. Đóng phim nghệ thuật ấy hả, giải thưởng trong nước thì có đấy, nhưng không chịu khó tham gia vài bộ thì gần như không có khả năng được khán giả biết tới. Nếu không phải Lương Ngư có tuổi rồi, muốn chuyển đổi hình tượng thì cũng sẽ không bước vào mảng phim điện ảnh này.
“Lúc đầu tôi hỏi nó cái gì, nó cũng không biết.” Kiều Chân Khiêu gọi một bầu rượu. Ông và Hứa Kinh Trập đều mê ẩm thực Hoài Dương, khẩu vị thiên về tươi và ngọt, lúc chọn món chỉ cần tránh mấy món Lương Ngư không ăn là được, “Lúc nó bảo trình độ văn hóa cấp hai, tôi đã nghĩ là tèo rồi, đọc thoại kiểu gì đây?”
Lương Ngư có cảm giác xấu hổ như khi ngày bé bị bố mẹ trách mắng vì thành tích kém trước mặt cô gái mình thích. Hắn nói năng cứng ngắc: “Không phải tôi chú thích phát âm rồi sao? Sau đấy có học sai không?”
Hứa Kinh Trập nghĩ tới chuyện chú thích phát âm hài hước này là không giấu được nét cười. Anh quay sang nhìn Lương Ngư với ánh mắt trong trẻo, khiến người khác yêu thích vô cùng: “Thói quen này thật ra rất tốt, vừa chuyên nghiệp vừa chăm chỉ.”
Lương Ngư hỏi ngược lại anh: “Em có chú thích không?”
“Có chú thích.” Hứa Kinh Trập rất thoải mái, “Mấy chữ có nhiều cách phát âm chắc chắn phải chú thích rồi. Phim cổ trang cũng có mấy chữ cần chú thích. Chuyện này chẳng có gì mà phải mất mặt cả.”
Lương Ngư được anh dỗ dành như vậy thì lại vui vẻ. Hắn đắc ý nói với Kiều Chân Khiêu: “Chú xem đi, sinh viên hạng ưu cũng chú thích nhé.”
Nếu không phải mắt Kiều Chân Khiêu không đủ to thì ông chỉ muốn trợn ngược luôn cả phần mí thứ hai. Ông và Lương Ngư không phân biệt thứ bậc, lúc nói chuyện thì như ngang hàng, trừ việc luôn miệng gọi hắn là con trai.
“Cậu đã xem phim điện ảnh con trai tôi đóng chưa?” Kiều Chân Khiêu hỏi Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập gật đầu: “Xem rồi ạ. Tất cả đều xem cả rồi.”
Kiều Chân Khiêu: “Thế trước lúc cậu với nó yêu nhau thì chưa quen biết gì à?”
Hứa Kinh Trập bật cười: “Biết qua phim điện anh thì đâu thể so với bây giờ. Tôi chỉ có thể được tính là fan của anh ấy thôi.”
Kiều Chân Khiêu khá là tùy hứng: “Cái giới này cũng chỉ có từng đó. Cậu hỏi bừa một người cũng có thể hỏi thăm về nó mà. Lấy ví dụ như cậu, tuy chưa từng đóng bộ phim điện ảnh nào nhưng tôi cũng biết cậu đấy. Thị đế ba lần đạt giải trẻ tuổi như này có ai không biết.”
Lương Ngư ở bên cạnh chen miệng vào: “Chú biết sao chú không mời em ấy quay phim điện ảnh?”
Hứa Kinh Trập có chút cạn lời. Kiều Chân Khiêu lại trả lời rất nghiêm túc: “Cái cảm giác nó không giống nhau. Những diễn viên đã có nhiều kinh nghiệm thì đóng phim truyền hình sẽ phù hợp hơn. Dòng phim này thời gian quay ngắn, mà cũng sẽ không cần cậu tốn quá nhiều thời gian để thích ứng. Phim điện ảnh ấy hả, chính là chạm khắc một viên ngọc thô. Có lẽ cậu sẽ phải vứt bỏ rất nhiều thứ mà mình đã quen thuộc lúc trước, nếu không sẽ khiến cậu khi diễn không được thoải mái.”
Ông nói xong, lại nhìn qua Hứa Kinh Trập rồi bình tĩnh bảo: “Cậu thật ra không cần phải vội vàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Biết đâu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng? Cậu đã có thành tích cao như vậy ở mảng phim truyền hình rồi, không nhất thiết phải đi thử sức với những thứ mà trước nay chưa từng làm qua. Không nói tới chuyện mạo hiểm, còn chưa chắc sẽ thích hợp. Cậu thấy có phải không?”
Kiều Chân Khiêu nói rất đúng trọng tâm, nhưng thật ra cũng là không chừa cho anh con đường nào. Có thể thấy rằng ông không có kịch bản nào hay để Hứa Kinh Trập tham gia đóng, hoặc chỉ là thuần túy không coi trọng anh, nhưng vì ngại Lương Ngư nên mới chừa cho vài phần tình cảm.
Hứa Kinh Trập thật ra vẫn ổn. Phim của Kiều Chân Khiêu anh gần như đã xem hết rồi, đa phần đều do Lương Ngư thủ vai chính. Anh nói mình là fan phim của Lương Ngư thật sự không phải là đang khách sáo hay có lớp kính lọc gì khác. Anh xem phim, có lúc thậm chí còn không phân biệt được rốt cục là Kiều Chân Khiêu quay phim giỏi hay là Lương Ngư diễn giỏi. Hắn từng diễn vai góa vợ, từng diễn vai người bệnh, từng diễn vai nông dân, cũng từng diễn vai hoàng đế yếu hèn và vai diễn viên tuồng có sắc đẹp tuyệt trần. Hứa Kinh Trập không cho rằng mình không thể diễn được những vai diễn ấy nhưng cùng một vai diễn, anh bằng lòng thừa nhận mình diễn không bằng Lương Ngư.
Để có thể nhận biết rõ ràng sự chênh lệch về tài năng không phải là một chuyện dễ dàng. Cái giới này quá phù phiếm. Có rất nhiều người sẽ khiến bạn lầm tưởng nên bạn phải luôn giữ vững sự tỉnh táo. Tự Hứa Kinh Trập cũng hiểu rằng sự chăm chỉ càng quan trọng hơn. Nếu không anh cũng sẽ không bỏ ra công sức gấp nhiều lần người khác mỗi khi nhận được bất kỳ một vai diễn nào.
Vì thế cho dù bị Kiều Chân Khiêu uyển chuyển từ chối thì tâm trạng của Hứa Kinh Trập trên đường về vẫn khá vui vẻ. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không như Lương Ngư. Lương Ngư thì rõ ràng không được vui cho lắm.
“Anh sẽ đầu tư một bộ phim điện ảnh để em đóng.” Lương Ngư nói, “Dù sao phim nghệ thuật cũng không cần nhiều vốn.”
Cái giọng điệu lắm tiền nhiều của này của hắn khiến anh phải bật cười. Anh bảo: “Em còn muốn giành giải nữa, anh mua giải cho em nhé?”
Lương Ngư có lẽ cũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn. Hắn không ư hử gì, sắc mặt đương nhiên cũng không được tốt.
Sau mấy câu của hắn, đến cuối Hứa Kinh Trập chẳng còn chút gì là buồn rầu. Anh hỏi: “Khi nào anh vào đoàn phim?”
Nửa cuối năm Lương Ngư phải tham gia diễn xuất trong một bộ phim. Từ sớm trước đó đã tiết lộ bộ phim này có kế hoạch tham gia giải Oscar, ekip sản xuất của đạo diễn Hoa Kiều nổi tiếng, là bộ phim quan trọng nhất trong năm nay của Lương Ngư.
“Tháng sau xuất phát.” Lương Ngư nói, “Đi Đại Hưng An Lĩnh. Em đi cùng với anh chứ?”
(Đại Hưng An Lĩnh: một địa khu thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc)
Bộ phim còn lại của Hứa Kinh Trập nằm vào cuối năm, khoảng thời gian ở giữa thật sự có thể đi cùng Lương Ngư. Anh cũng không có kế hoạch gì khác, bèn nhắn tin cho Trương Mạn, kêu muốn đi thăm đoàn làm phim.
Trương Mạn gọi điện cho anh, nhắn nhủ vài hạng mục công việc cần chú ý, sau đó còn hỏi anh xem có cần bố trí Chu Hiểu Hiểu đi cùng không. Cô không kìm được bảo: “Em đi như này không phải là tới thăm đoàn làm phim mà là theo chân đoàn làm phim. Nói cứ như chỉ đi dăm ba ngày vậy.”
Hứa Kinh Trập: “….”
Chuyện diễn viên dẫn theo người nhà vào đoàn là vô cùng bình thường trong giới điện ảnh. Nếu đã muốn mời diễn viên điện ảnh nổi tiếng thì ekip sẽ phải cân nhắc tới mọi yêu cầu của diễn viên. Đương nhiên phần đông diễn viên đều không nhiễu sự như vậy, tất nhiên không loại trừ tình huống đặc thù.
Lương Ngư trước giờ gần như không dẫn theo nhân viên không liên quan vào đoàn. Có lúc ngay cả Lương Lạc hắn cũng không dẫn theo vì sợ địa điểm quay không hoàn toàn an toàn hay thuận tiện, một mình hắn thì ngược lại thoải mái hơn. Lần này đi Đại Hưng An Lĩnh cũng vậy. Hứa Kinh Trập từ chối dẫn Chu Hiểu Hiểu theo, Lương Ngư cũng để Lương Lạc lại Bắc Kinh, không cho theo.
“Em trông coi công việc trong công ty đi.” Lương Ngư dặn dò em gái. Hắn đang dọn dẹp hành lý. Hai người phải mang theo không ít quần áo, hơn nữa khí hậu ở đó rất chênh lệch so với Bắc Kinh nên phải chú ý về mọi mặt, “Thấy chán thì tìm Chu Hiểu Hiểu chơi.”
Tiểu Lạc nhận ra anh trai cô thật sự không thay đổi được cái tư duy “đất phù sa”, trong tiềm thức đã coi người bên Hứa Kinh Trập cũng là người của mình, đều là “con dân” cần che chở.
Tiểu Lạc: “Bên đoàn phim cho người qua hỏi xem phòng ốc của thầy Hứa có yêu cầu gì không, khẩu vị ăn uống có cần chú ý gì không.”
Lương Ngư: “Phòng không phải ở chung với anh sao?”
Tiểu Lạc có chút khó xử: “Anh phải quay phim mà, ở chung một chỗ hoài không hay lắm nhỉ?”
Lương Ngư “ha” một tiếng, nói gắt: “Hai thằng đàn ông lên giường thì cũng không sinh nổi con trong đoàn phim đâu. Em lo lắng linh tinh cái gì.”
Tiểu Lạc: “……”
Trước đây Hứa Kinh Trập chưa từng đặt chân tới Đại Hưng An Lĩnh nên mấy nay anh đều lượn lờ trên app du lịch để xem cẩm nang hướng dẫn. Lương Ngư bảo đoàn phim sẽ đi thẳng tới Mạc Hà, anh bèn xem thử xem ở Mạc Hà có địa điểm vui chơi nào. Xem nửa ngày lại cảm thấy phải lấy việc Lương Ngư quay phim làm chính, anh cứ nghĩ tới chuyện đi chơi thì không hay cho lắm.
“Lần này anh diễn vai gì thế?” Hứa Kinh Trập hỏi hắn.
Kịch bản dạng này thường sẽ được giữ bí mật tuyệt đối. Hứa Kinh Trập ngoại trừ biết Lương Ngư đã vì vai diễn này mà tăng cường cơ bắp trong nửa năm nay thì không quá rõ những vấn đề khác. Bây giờ đã sắp vào đoàn, hai người lên máy bay rồi Hứa Kinh Trập mới dám hỏi về kịch bản.
“Vai người gác núi.” Lương Ngư trả lời, “Tới đó rồi cũng không lập tức quay ngay, phải làm quen với xung quanh trước đã. Em có thể thoải mái dạo chơi.”
Hứa Kinh Trập: “Em đi chơi lung tung ở đấy cũng không hay lắm nhỉ?” Anh nghĩ tới hoàn cảnh bên đó, cảm thấy khả năng cao sẽ không có mấy người chụp ảnh thuê bám theo nhưng vẫn phòng trường hợp nhỡ đâu, hiện tại cũng chưa nói chắc được gì.
Lương Ngư cảm thấy Hứa Kinh Trập quá bó buộc bản thân, không như hắn, thật ra rất bốc đồng. Tuy rằng lúc trước hắn không tùy tiện mang người vào đoạn nhưng khi quay phim thì cũng phải rất hiền hòa. Có lúc hắn cảm thấy không làm được hay cảm thấy quay như vậy không ổn là hắn sẽ nói thẳng luôn. Đạo diễn Kiều năm ấy từng nói Lương Ngư là kiểu con nhà nghèo mà tính đại tiểu thư. Trong đoàn làm phim có hai người dám chống đối lại đạo diễn mà đạo diễn có lúc còn phải nghe theo, một là biên kịch, người còn lại là Lương Ngư.
“Tới đó rồi em muốn làm gì thì cứ làm. Em cũng không phải tới làm việc cho bọn họ.” Lương Ngư cuối cùng không nhịn được, nói, “Em là vợ anh. Với địa vị của anh thì vợ phải được người ta dỗ ngọt, chứ ai dám lên mặt với em?”
Hứa Kinh Trập: “…….”
—