Hứa Kinh Trập bảo viết thư tình là sẽ viết thư tình thật.
Ảnh với video bọn họ đi dạo IKEA hôm đấy cũng phải treo trên hot search cả một ngày rưỡi, thậm chí còn được chế thành đủ loại ảnh gif hot hòn họt. Trong đó có hai tấm được lan truyền rộng rãi nhất, một tấm là nụ hôn đánh lừa thị giác của Lương Ngư, tấm còn lại là cảnh Lương Ngư ụp cả bàn tay lên mặt Hứa Kinh Trập.
Cũng mãi sau này Hứa Kinh Trập mới biết được ý nghĩa của hai cụm từ “như cá gặp nước” và “cá nước vui vầy”. Anh không để ý mấy cái này cho lắm, có lần thấy Chu Hiểu Hiểu xem nên mới biết.
“Em chỉ xem linh tinh thôi ạ.” Chu Hiểu Hiểu bị phát hiện nên rất xấu hổ, “Tìm hiểu tình hình thị trường ạ.”
Hứa Kinh Trập cũng không suy nghĩ sâu xa gì, rất bình thản hỏi một câu: “Tình hình thị trường thế nào?”
Chu Hiểu Hiểu ngượng ngùng cười: “Tình hình rất tốt ạ.”
Đùa đấy à, couple hàng đầu trong giới thì tình hình sao có thể không tốt chứ, đây rõ ràng là kho thóc mà!
Có điều Chu Hiểu Hiểu cũng không xem mấy cái này chỉ để cho vui, cô còn phải thu thập tư liệu và bình luận cho Trương Mạn. Vì bản thân Hứa Kinh Trập quá chuyên nghiệp nên dẫn tới cả ekip phía sau anh cũng không dám thành vật ngáng chân. Trương Mạn dạo này áp lực lớn tới mức bắt đầu đi lau sàn phòng làm việc, đã lau hỏng ba cây lau nhà rồi, cây thứ tư đang trên đường chuyển phát nhanh tới.
Công việc hôm nay của Hứa Kinh Trập đều vào buổi chiều, anh phải đi chụp ảnh tạo hình cho bộ phim mới sắp tới. Chu Hiểu Hiểu tầm trưa đã tới biệt thự chờ.
Tiểu Lạc cũng ở đó tức là Lương Ngư còn chưa đi. Cô nhỏ này không giống trợ lý bình thường cho lắm, có chút quá thân thuộc với biệt thự của Hứa Kinh Trập, cứ ra ra vào vào, không coi mình là người ngoài, nói chuyện cũng rất lớn tiếng.
“Thầy Hứa mặc dày một chút đi.” Lúc Hứa Kinh Trập đang đi giày ở lối ra thì Tiểu Lạc cầm một chiếc áo khoác tới, “Bên ngoài lạnh đó ạ.”
Hứa Kinh Trập nhận lấy áo, nhìn thử thì phát hiện không phải đồ của mình.
Tiểu Lạc cười bảo: “Là của anh em ạ. Anh ấy hay mặc chiếc này, dày lắm.”
Hứa Kinh Trập khoác áo vào, khách sáo bảo: “Thay tôi cảm ơn thầy Lương nhé.”
“Đừng khách sáo ạ.” Tiểu Lạc tiễn bọn họ ra cửa, “Anh em bảo là chờ anh chụp ảnh xong sẽ qua đón. Thầy Hứa chưa có kế hoạch gì sau đấy chứ ạ?”
Lương Ngư dạo gần đây toàn phải tờ mờ sáng mới về. Hắn thích ngủ nướng, bình thường toàn trưa trời trưa trật mới dậy. Hứa Kinh Trập muốn chụp một tấm hình cùng hắn cũng khó.
“Không có kế hoạch gì.” Hứa Kinh Trập đáp, “Ra ngoài ăn tối nhỉ?”
Tiểu Lạc: “Được ạ, nhà hàng để em đặt, tới lúc đó anh em sẽ tới đón anh.”
Hứa Kinh Trập gật đầu. Anh cùng Chu Hiểu Hiểu leo lên xe bảo mẫu. Đợi lúc đi xa rồi, Chu Hiểu Hiểu mới không kìm được mà phàn nàn: “Cô ta với thầy Lương rốt cục có quan hệ gì vậy? Quản nhiều như thế không vấn đề gì chứ ạ?”
Hứa Kinh Trập cười: “Bản thân thầy Lương không có vấn đề gì thì chúng ta có thể có vấn đề gì chứ. Hơn nữa Lương Ngư là gay, cậu ta không có hứng thú với phụ nữ đâu.”
Chu Hiểu Hiểu nghe thấy vậy thì lập tức phấn chấn nhưng vẫn ngại không dám hỏi thẳng, nghẹn tới mặt đỏ bừng mới úp úp mở mở thăm dò: “Vậy thầy ấy với thầy…..”
“Với tôi?” Hứa Kinh Trập có chút ngạc nhiên, “Em đang hỏi chuyện hai người bọn tôi yêu nhau ấy hả?”
Chu Hiểu Hiểu gật đầu, nhỏ giọng bổ sung: “Đúng là kiểu đó ạ.”
Hứa Kinh Trập bật cười. Anh lắc đầu: “Tôi không được đâu,” Anh nói rồi ngừng một lúc, lại thêm vào: “Chủ yếu vì tôi không hợp, cậu ta hẳn là không thích dạng người như tôi.”
Chỉ cần liên quan tới công việc thì trước giờ Hứa Kinh Trập đều sẽ tới sớm ít nhất nửa tiếng. Theo thông lệ của buổi chụp ảnh tạo hình, những diễn viên có địa vị trong giới như anh đều được sắp xếp cho phòng hóa trang riêng. Hứa Kinh Trập ngồi trước gương trang điểm gắn đèn, mắt nhắm lại. Thợ trang điểm đang kẻ mắt cho anh, kẻ được một nửa thì cảm thán: “Đến quầng thâm ở mắt cũng không có, thầy chăm sóc kỹ thật đấy.”
Hứa Kinh Trập khách sáo: “Đi ngủ sớm ấy mà.”
Chu Hiểu Hiểu mua cà phê và sữa cho tất cả nhân viên công tác, đây cũng là thói quen của ekip bên Hứa Kinh Trập. Bản thân Hứa Kinh Trập không uống, anh cắm ống hút vào bình nước suối.
“Thầy Hứa kiểm soát bản thân nghiêm khắc thật.” Thợ trang điểm đội tóc giả lên cho anh, “Phải giảm được 5kg rồi ý nhở?”
Hứa Kinh Trập: “Cũng không còn cách nào khác, quá ba mươi rồi, khả năng trao đổi chất không bằng được mấy người trẻ.”
Anh đứng dậy, được nhân viên công tác hỗ trợ thay phục trang trong phim. Vì theo yêu cầu của nhân vật, vai nam chính anh thủ vai lần này là một vị thần y, chiếc trường sam[1] cổ trang màu xanh nhạt trông thì bay bổng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại gồm nhiều lớp rất dày, cực vướng víu tay chân. Anh còn có một tạo hình khác, phần áo trước ngực để mở, mái tóc dài hơi rối, cố thể hiện một vẻ đẹp yếu ớt.
Bối cảnh bên ngoài đã hoàn tất lắp dựng, nhiếp ảnh gia cũng đã điều chỉnh xong tấm chắn sáng. Chu Hiểu Hiểu bèn giúp Hứa Kinh Trập nâng đuôi áo đi tới giữa trung tâm.
Đạo diễn hôm nay cũng có mặt. Vị này họ Lưu, trước đây đã từng hợp tác với Hứa Kinh Trập trong vài bộ phim, danh tiếng và tỷ suất người xem mà tác phẩm quay chụp đạt được đều thuộc hàng ăn khách nhất.
Ông bảo Hứa Kinh Trập tạo vài tư thế, cúi đầu xem ảnh nhiếp ảnh giả chụp rồi lại nêu ý kiến.
“Ánh mắt dịu dàng thêm chút nữa.” Đạo diễn Lưu trêu, “Nhớ xem bình thường cậu nhìn Tiểu Lương như thế nào ấy.”
Hứa Kinh Trập còn chưa kịp phản ứng, người xung quanh đã cười ồ cả lên rồi.
“Đạo diễn Lưu, chú quá trớn rồi đó.” Hứa Kinh Trập dường như có chút bất đắc dĩ. Có điều phàn nàn thì phàn nàn vậy, ngay giây tiếp theo anh đã thay đổi ánh mắt nhìn vào ống kính.
Đạo diễn Lưu vỗ tay: “Ôi chao, thế này ngọt ngào quá, bớt đi một tẹo, bớt đi một tẹo.”
Chu Hiểu Hiểu ở bên cạnh đã căng thẳng tới đổ mồ hôi tay. Cô không phải sợ Hứa Kinh Trập xảy ra vấn đề gì mà sợ bản thân không chịu nổi trước, để lộ sơ hở.
Cái cảm giác mỗi giây mỗi phút đều giằng xé giữa xây tòa lâu đài thần tiên bên bãi biển và nhà đổ sập, Chu Hiểu Hiểu thấy mình sắp thành cái xe ủi rồi.
Hứa Kinh Trập cũng không tốn quá nhiều thời gian để chụp xong bộ ảnh tạo hình cuối cùng. Anh vào vai nhanh lại rất phối hợp, chụp hình xong còn có thể cùng xem lại ảnh.
“Tạo hình cuối này của cậu đặc biệt đẹp.” Đạo diễn Lưu chỉ ảnh khen anh, “Nhìn đường cong vai với cổ này đi, tuyệt vời.”
Hứa Kinh Trập còn chưa thay phục trang, là một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, phần cổ áo được cắt may gọn gàng, đặc biệt để lộ phần cổ và cằm dưới của anh. Anh đang cúi người xem ảnh thì bỗng có tiếng động huyên náo truyền vào từ chỗ cửa lều chụp ảnh.
Đạo diễn Lưu quay đầu qua trước, ngớ ra một giây rồi bật cười: “Ôi ai đây nhỉ? Vội tới đón người như vậy, sợ bọn tôi giữ cậu lại sao?”
Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt. Anh giữ nguyên tư thế cúi người mà quay đầu lại, quả nhiên thấy Lương Ngư đang đứng giữa đám đông ở cách đó không xa.
Hắn từng sải bước trên sàn catwalk, là một cái móc quần áo trời sinh, dù đứng hay ngồi trong tư thế nào thì vẫn như hạc giữa bầy gà. Trong nhóm nghệ sĩ nữ có sát thủ ảnh chụp chung thì thực ra nghệ sĩ nam cũng vậy. Nếu hỏi thử mười nam diễn viên thì cũng phải tới chín người không muốn đứng cùng khung hình với Lương Ngư.
(sát thủ ảnh chụp chung: ý chỉ người cực ăn ảnh mà cứ chụp ảnh cùng người đó là bạn lại như bạch tuộc vậy)
“Đạo diễn Lưu.” Ngoài trời lạnh như vậy nhưng Lương Ngư lại không mặc nhiều cho lắm. Bộ đồ sweater [2] của một thương hiệu thời trang street-wear nào đó, dưới chân đi đôi Nike Air[3]. Áo khoác của hắn là mẫu của cùng một hãng với chiếc Tiểu Lạc đưa cho Hứa Kinh Trập, chỉ khác nhau một vài chi tiết nhỏ.
Tiểu Lạc ở phía sau hắn phát bánh ngọt cho nhân viên công tác, luôn miệng nói, “Mọi người vất vả rồi. Làm phiền mọi người chăm sóc thầy Hứa nhà bọn tôi nhé.”
Không biết vì sao nhưng Hứa Kinh Trập lại có cảm giác mình ở thế hạ phong. Anh điều chỉnh lại cảm xúc, ôn tồn hỏi: “Anh tới rồi à? Trên đường có tắc không?”
“Tạm ổn.” Lương Ngư rất tự nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Hứa Kinh Trập, cũng cúi xuống xem thử ảnh, “May mà tới sớm, không ngờ còn được xem ảnh đẹp như này.”
Đạo diễn Lưu trêu: “Người ở ngay trước mặt cậu rồi, còn cần xem ảnh làm gì chứ.”
Lương Ngư quay qua, ngắm nghía lớp hóa trang của Hứa Kinh Trập. Hắn cũng không quá tỏ vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp của anh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn đang ngắm người đẹp, ánh mắt chăm chú mà sạch sẽ: “Cực kỳ hợp với em.” Hắn nói.
Hứa Kinh Trập hơi hoảng hốt. Anh có ảo giác như mình đang đối diễn cùng Lương Ngư, bị sự nhập vai của đối phương dẫn dắt làm cho đỏ mặt một cách rất tự nhiên. Anh cúi đầu, như có chút e thẹn: “Em đi thay đồ, anh chờ em chút nhé?”
Lương Ngư buông tay ra rồi gọi Chu Hiểu Hiểu giúp anh.
Hứa Kinh Trập thay xong quần áo rồi mà Chu Hiểu Hiểu vẫn còn ở đó xoắn xuýt không biết nên thế nào. Cô nhìn ông chủ mình đang chỉnh tóc trước gương, có chút lo lắng mà cũng hưng phấn: “Thầy Lương lúc ở ngoài cũng quá không chú ý rồi. Thân mật như vậy nhỡ bị ai chụp đăng lên mạng là kiểu gì cũng lên hot search mất.”
Bàn tay đang chỉnh tóc của Hứa Kinh Trập hơi khựng lại. Anh chải qua loa phần tóc mái, bảo: “Cậu ta thật ra không hề chạm vào tôi, đó chỉ là động tác đánh lừa thị giác mà thôi.”
“…..” Chu Hiểu Hiểu nghẹn họng. Tòa lâu đài thần tiên của cô trong chớp mắt biến thành ảo ảnh thành phố trên biển, tạm thời chưa tiếp nhận nổi.
(Ảo ảnh thành phố trên biển: ảo ảnh xuất hiện khi hơi ẩm trong không khí ấm nóng hơn nhiệt độ của nước biển, tạo nên hiện tượng khúc xạ các đường ánh sáng và phản chiếu phong cảnh từ mặt đất lên bầu trời.)
Hứa Kinh Trập có lẽ thấy biểu cảm của cô quá thú vị nên bật cười. Anh đeo đồng hồ lên tay, mặc chiếc áo khoác đôi với Lương Ngư vào, mở cửa rồi bảo: “Đi thôi, đừng để thầy Lương chờ lâu.”
Chu Hiểu Hiểu trong vô thức nhìn cánh tay đang mở cửa của Hứa Kinh Trập. Phần dây đeo của chiếc đồng hồ kia rõ ràng có kích cỡ không vừa, trông cứ như muốn trượt qua trượt lại vậy. Nhưng rốt cục tới cuối, nó dường như đã tìm được một vị trí phù hợp cho mình, có chút lỏng lẻo dừng lại trên cổ tay trắng nõn của Hứa Kinh Trập.
—