Tuy nhiên Tư Không Ngự có lý do để tức giận bởi hơn một tháng nay cô không liên lạc với Thần điện, chuyện này cũng không thể trách cô được, ngay khi đến Long Thành cô đã bị Nam Cung Dạ bao nuôi, bức bách sắp xếp ở lại Nhã Các nên không thể lơ là thân phận dù chỉ một phút.Cô tất nhiên không dám thất lễ vội gọi một cuộc videocall cho Tư Không Ngự, video rất nhanh được kết nối, trên màn hình máy tính hiện lên khuôn mặt tuấn tú mà tà mị của Tư Không Ngự, phía sau anh là chiếc ghế mạ vàng tượng trưng cho địa vị cao quý của Thiếu chủ thần điện.“Thiếu chủ.” Lãnh Nhược Băng cung kính chào.truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và t.r.u.y.e.n.h.d.“Sunset Angel, cuối cùng cô cũng nhớ tới việc liên lạc với tôi?” Giọng Tư Không Ngự mang theo hàm ý trách móc nhưng ánh mắt lại vô cùng khẩn trương, hăng hái nhìn Lãnh Nhược Băng."Xin lỗi thiếu chủ, tôi vướng bận một số việc nên không tiện liên lạc.""Hiện tại cô sống ở đâu?""Khách sạn."Tư Không Ngự yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ôn nhu nhìn Lãnh Nhược Băng nhưng cũng có phần hống hách như dao: "Mọi chuyện thế nào rồi?"“Tôi đã có được quyền thiết kế tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Long Thành.
Dự tính vào thu liền có thể đẩy Lạc Hành xuống bờ vực thẳm”.“Vào thu?” Tư Không Ngự rõ ràng cảm thấy thời gian này quá dài, không kiễn nhẫn cau mày, trong mắt tràn đầy sự sốt ruột.Lãnh Nhược Băng không dám nhìn vào mắt anh, mi mắt cô hơi rũ xuống.
Tình yêu của anh khiến cô sợ hãi.Một lúc lâu sau giọng nói của Tư Không Ngự lại cất lên, nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, giống như suối trong núi chảy: "Nhược Băng, đừng quên những gì cô đã hứa với tôi."Anh hiếm khi gọi cô bằng tên, kể từ ngày đón cô rồi đưa cô vào thần điện và đặt cho cô mật danh là Sunset Angel anh hiếm khi gọi tên cô.
Nhưng bất cứ khi nào anh gọi tên cô đều trở nên rất dịu dàng.Mi tâm Lãnh Nhược Băng khẽ run, cô quả thực đã hứa với anh sẽ quay lại thần điện sau khi trả thù và sẽ mãi là người của thần điện, sống làm người thần điện chết làm ma thần điện.
Tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời để cô yêu cầu anh đồng ý cho cô trở lại Long Thành, cô không muốn quay lại thần điện một lần nào nữa.
Cô muốn sống một cuộc sống bình thường, trở thành một kiến trúc sư xuất sắc bởi đây là những gì ba cô mong đợi ở cô.Tư Không Ngự đã dang tay đón nhận cô trong lúc cô khó khăn nhất và cho cô một con đường sống nhưng anh cũng đã khiến tay của cô nhuốm đầy máu tươi, bắt cô phải chịu đựng quá trình huấn luyện đau đớn.
Cô đối với anh có biết ơn cũng có e sợ“Nhược Băng, trả lời tôi!” Tư Không Ngự vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt như chim ưng hận không thể nhìn thấu trái tim của Lãnh Nhược Băng, người phụ nữ này che giấu quá nhiều sẽ khiến anh cảm thấy bất an.“Đúng vậy, thiếu chủ, tôi vẫn chưa quên.” Nhược Băng đã quen với việc khuất phục trước anh.
Tuy cách xa một vòng trái đất, ngồi nói chuyện qua màn hình máy tính nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh như xuyên thấu tim cô khiến tim cô loạn nhịp.Tư Không Ngự thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Băng sau đó thấp giọng nói: "Nhược Băng, tôi biết việc trải qua khóa huấn luyện cực khổ bao năm qua đã khiến cô sợ hãi nhưng nếu muốn báo thù thì trải qua những khoá huấn luyện như vậy là không thể thiếu."“Tôi biết.” Tất nhiên cô biết.
Mỗi khi cô không thể chịu đựng được và có ý muốn từ bỏ anh đều ra lệnh cho cô đứng lên và nói với cô rằng muốn trả thù thì phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, thật ra anh chưa bao giờ có ác ý với cô.Giọng điệu của Tư Không Ngự dịu dàng hơn: "Sau này, tôi sẽ không để em giết người nữa, hãy trở về bên tôi, tôi sẽ dành mọi thứ tốt nhất cho em.".