Nhà Tống An Hoài trang trí khá thoải mái ấm áp.
Nhưng bởi vì Tư Tư đói bụng, Mục Liên Hạ cả nhìn cũng không nhìn kỹ, lập tức đi phòng bếp.
Đồ trong tủ lạnh không nhiều, hơn nữa có vẻ cũng không quá tươi mới. Mục Liên Hạ suy nghĩ một chút, cầm trứng gà và cà chua, lại lấy một túi mì sợi, làm ăn. Dù sao, nếu muốn nhanh thì ăn mì là tiện nhất.
Bởi vì đồ thật sự không nhiều, Mục Liên Hạ đầu tiên là làm mì sợi trước, khi làm lạnh thì động tác lưu loát chiên trứng gà cà chua xem như nước sốt, lại cắt chút jăm-bông chút dưa chuột, chờ làm xong, đổ sốt lên, đỏ vàng xanh, trông rất đẹp mắt.
Tư Tư đã sớm ngồi chờ trên bàn cơm, chân nhỏ không với tới đất, nhoáng lên nhoáng lên. Chờ khi đặt trước mặt bé, Tư Tư oa một tiếng, nói một tiếng cám ơn anh liền kéo bát đến cạnh mình, dùng cái đũa màu lam nhạt của mình ngoan ngoãn ăn.
Động tác của bé chậm rì, nhưng lại ăn cẩn thận, một chút cũng không làm dính lên cái áo ngắn tay màu cam trên người.
Mục Liên Hạ cảm thấy mỗi lần nhìn thấy bé con cậu đều sẽ mềm lòng. Cậu không khỏi vẻ mặt nhu hòa với Tư Tư: “Ăn ngon không?”
Tư Tư từ trong bát ngẩng đầu, cười với cậu: “Ăn ngon.”
“Vậy nhớ ăn hết đó, không đủ ăn thì nói với anh.”
“Dạ.”
Nhìn Tư Tư ngoan ngoãn dạ, phát hiện Tư Tư ở đây hoàn toàn không cần mình Mục Liên Hạ cũng đi làm một bát mì ăn. Nhưng sau khi chờ cậu rột rột ăn hết một bát lớn thì trong bát Tư Tư vẫn còn dư non nửa bát.
Cảm thấy mình không cần tiếp tục ở đây nữa Mục Liên Hạ ngựa quen đường cũ đi nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý —— dù sao kết cấu cũng giống với tầng dưới, mà vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy người đàn ông có chút suy sút chật vật trên sô pha, Mục Liên Hạ không khỏi thở dài, nhận mệnh xoắn tay áo.
Tư Tư rất nhanh liền ăn xong, còn ngoan ngoãn đặt bát đũa ở chỗ máng nước thậm chí còn dùng nước rửa trôi, trong ánh mắt kinh ngạc của Mục Liên Hạ còn đưa cho Mục Liên Hạ một cái khăn ấm…
Không dễ dàng đuổi Tống An Hoài về phòng hắn rồi ném lên giường, nhìn người đàn ông trên giường trở mình, dáng vẻ không quá thoải mái, Mục Liên Hạ vừa phỉ nhổ bản thân vì sao lại quá tốt bụng nữa, vừa giúp đối phương cởi áo sơmi quần tây, còn nhịn xúc động đỏ mặt mà mặt không đổi sắc lau thân dưới cho đối phương.
Làm xong, Mục Liên Hạ thở dài một hơi, cảm thấy mình cần rời đi.
Cậu xoa đầu Tư Tư, bảo Tư Tư nhớ số điện thoại của cậu: “Anh ở dưới lầu nhà em, có chuyện gì thì gọi điện cho anh là được, ừm, tìm anh cũng được, em phải chú ý an toàn nhé.”
Tư Tư mở to mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, cám ơn anh.”
“Tư Tư ngoan, ngủ ngon.”
Nhìn Tư Tư khóa cửa kỹ, Mục Liên Hạ rốt cuộc xuống lầu về chỗ Lý Thụy Phong, mà khi móc chìa khóa mở cửa cậu mới phát hiện mình có một tin nhắn chưa đọc:
—— Liên Hạ, tôi bị mẹ tôi khóa ở trong nhà… Nhà tôi nhờ cậu…
Mục Liên Hạ không khỏi nheo mắt lại, cười.
Sắp tới tháng tám, Mục Liên Hạ quyết định để chuyện Lam Tinh qua trước, mà tìm công việc thích hợp để tiết kiệm tiền sinh hoạt. Mà khi cậu chỉnh lý xong chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa vang lên.
Lập tức mở cửa, cậu thấy cái tên cao to nào đó, sau đó tầm mắt chuyển qua nhóc con ôm ba lô nhỏ, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn Mục Liên Hạ.
Nhóc con cười tủm tỉm: “Anh ơi chào buổi sáng.”
Mục Liên Hạ ngẩn người: “Chào, chào buổi sáng…”
Tống An Hoài hôm nay ngược lại không mặc đồ vest, mà là áo sơmi trắng tay ngắn đơn giản và quần đùi quá gối, mang giày vải, thậm chí còn đeo một cái balo hai quai trên lưng, có vẻ không còn cảm giác nghiêm túc như trước, ngược lại lập tức trẻ lại không ít, dáng vẻ mới hơn hai mươi. Tư Tư mặc giống cậu của bé, áo ngắn tay hình hoạt hình màu trắng và quần đùi cao bồi màu đen, ôm một cái ba lô gấu con, một lọn tóc vểnh lên, rất đáng yêu.
Mục Liên Hạ nhìn nhỏ, lại nhìn lớn, có chút không biết làm sao.
Tống An Hoài khụ một tiếng: “… Hôm qua, tôi thất lễ, cám ơn cậu.”
Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái: “Không có gì.”
Hôm qua cứ cho là cậu lại quá tốt bụng, dù sao cũng là vì Tư Tư chứ không phải vì Tống An Hoài.
Nhìn dáng vẻ Mục Liên Hạ, Tống An Hoài có chút xấu hổ nghiêng mặt, vành tai ửng đỏ lại bị Mục Liên Hạ bắt giữ được: “Cái đó… Hôm nay Tư Tư muốn đi công viên giải trước, cậu…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, có lẽ cũng nói không nên lời. Mà Mục Liên Hạ cúi đầu, chống lại khuôn mặt tươi cười của Tư Tư: “Anh ơi! Đi cùng được không!”
Sau đó Mục Liên Hạ liền mơ mơ màng màng bị một lớn một nhỏ lôi đi.
Tống An Hoài hôm qua hẳn là lái xe đến Lam Tinh, nhưng hắn lại được Mục Liên Hạ bắt xe mang về nhà, cho nên khẳng định không có xe, ba người họ ngồi xe buýt, dù sao giao thông thuận tiện.
Trên xe buýt có không ít người, cũng không có chỗ ngồi. Tư Tư từ chối Tống An Hoài ôm bé, dáng vẻ vẫn có chút ngại ngùng, balo gấu con đeo ở phía sau, một tay kéo tay Tống An Hoài, một tay còn lại kéo góc áo Mục Liên Hạ.
Qua mấy trạm, kéo góc áo Mục Liên Hạ, vẫn là mềm mềm nhu nhu như trước, giọng điệu không nhanh không chậm: “Anh ơi? Khi nào đến trạm vậy?”
Mục Liên Hạ nháy mắt với bé mấy cái: “Anh đâu biết đâu, em hỏi cậu em xem?”
Tống An Hoài nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay đang dắt tay Tư Tư: “Qua nửa tiếng nữa.”
Tư Tư ngoan ngoãn à một tiếng, sau đó lại kéo góc áo Mục Liên Hạ: “Anh ngồi vòng xoay ngựa gỗ với em nhé?”
“Được.”
“Vậy xe điện đụng thì sao?”
“Em cũng muốn anh ngồi với em?”
“Dạ!”
“Vậy anh theo em.”
“Anh thật tốt!”
Mục Liên Hạ vừa trả lời vấn đề của Tư Tư, vừa dùng dư quang nhìn Tống An Hoài. Đối phương cúi đầu đang nhìn Tư Tư, so với dáng vẻ đồ vest giày da mấy lần gặp trước, cả người cũng trở nên nhu hòa, khiến Mục Liên Hạ có loại cảm giác nói không thành lời.
Kỳ thật hai người họ đến giờ cũng chỉ gặp qua bốn lần, hiểu biết đối phương cũng không nhiều. Mục Liên Hạ không phải tên ngốc như trước, dù cho Tống An Hoài có là loại hình mà mình thưởng thức, nhưng cậu rất rõ mình có thể làm gì không thể làm gì, huống chi mấy lần tốt bụng nguyên nhân chủ yếu cũng là vì Tư Tư, mà sự tồn tại của Tư Tư cũng đang nhắc nhở cậu.
Tư Tư đúng là đứa bé đáng yêu, khiến Mục Liên Hạ không khỏi liền mềm lòng.
Nhưng đây cũng là lần cuối cùng, ngày mai bắt đầu liền đến tháng Tám, phải chuẩn bị lập tức sẽ nhập học. Sau khi khai giảng cậu có thể không có quá nhiều thời gian rãnh, như vậy có một số việc thì hẳn nên bắt đầu lên kế hoạch.
Nghĩ đến đây, cậu bị Tống An Hoài vỗ vai: “Nghĩ gì đó? Xuống xe.”
Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, ở trong lòng phỉ nhổ mình gần đây quá mức thả lỏng, xuống xe.
Mà vào công viên giải trí, Tư Tư quả thực vui mừng.
Tư Tư ngày xưa có ngại ngùng thế nào cũng là một đứa trẻ, mà trẻ con rất ít ai mà không thích nơi này. Có lẽ là Tống An Hoài bình thường đi chơi với Tư Tư cũng không hay chơi nhiều, cho nên Tư Tư một đường kéo Mục Liên Hạ chạy tới chạy lui, Mục Liên Hạ chạy đến cũng sắp tuyệt vọng với thể lực không theo kịp trẻ con năm tuổi của mình. Mà mỗi khi Mục Liên Hạ biểu hiện ra chút ý không muốn phối hợp, Tư Tư liền dừng lại, dùng ánh mắt trong suốt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, thẳng đến khi Mục Liên Hạ tự nhấc tay đầu hàng.
Tư Tư một hơi chạy như điên đến gần mười hai giờ trưa, cả cơm trưa cũng không ăn, nhất định muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ lần nữa. Nhưng lần này khi Mục Liên Hạ thiếu chút nữa thỏa hiệp, Tống An Hoài lại không thỏa hiệp.
Tống An Hoài mỗi lần nghiêm mặt thì đều có một loại cảm giác làm người ta cảm thấy nghiêm túc.
Hắn nghiêm mặt, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tư Tư: “Tống Tư Minh, con đã đáp ứng gì qua?”
Mục Liên Hạ lúc này mới biết họ tên của Tư Tư, thì ra là tên Tống Tư Minh.
Nhưng Tư Tư không phải gọi Tống An Hoài là cậu sao? Sao lại họ Tống?
Mục Liên Hạ đương nhiên sẽ không ngốc mà đi hỏi, mà bé con bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Con nói là sẽ nghe lời.”
Tống An Hoài còn nghiêm mặt: “Còn gì nữa?”
“Ngoan ngoãn ăn cơm…” Giọng nói Tư Tư mất hết sức sống, dáng vẻ rất ủy khuất.
“Nhưng con đang làm gì? Có làm được không?” Tống An Hoài giơ tay nhéo cái mặt nhỏ nhắn của Tư Tư.
Tư Tư rầu rĩ ừm một tiếng, sau đó vươn tay giữ chặt góc áo Mục Liên Hạ: “Anh ơi lần sau chúng ta đến chơi nữa đi.”
Tống An Hoài đã đứng lên, dùng khăn ướt lau tay cho Tư Tư, nghe vậy nhìn thoáng qua Mục Liên Hạ: “Cậu có nghĩ khi nào đến chơi chưa?”
Tư Tư cúi đầu không nói.
Mục Liên Hạ giơ tay xoa xoa tóc Tư Tư: “Được rồi, có cơ hội thì nói sau, chúng ta đi ăn cơm được không? Anh đói bụng.”
Tư Tư nhếch miệng cười: “Dạ —— “
Lần này cơm trưa không đi cửa hàng thức ăn nhanh, trong công viên giải trí không có tiệm cơm thích hợp, Tư Tư đã chơi hơn nửa buổi sáng được kha khá rồi, ba người liền rời công viên giải trí, chọn một quán ăn bình dân cách đó không xa.
Ba món một canh, mùi vị bình thường, ba người ngược lại ăn cũng kha khá. Tư Tư ăn rất ngoan, cũng ăn rất sạch sẽ, ăn xong còn nhớ rõ rút tờ khăn giấy lau lau miệng. Khi Mục Liên Hạ đang chuẩn bị hỏi họ buổi chiều có tính toán gì, di động Tống An Hoài vang.
Tiếng chuông di động của hắn là một khúc Piano dễ nghe, Mục Liên Hạ cảm thấy rất quen thuộc nhưng tạm thời không nhớ ra.
Sau khi nghe điện thoại thì bên này chỉ là ừ hai ba tiếng liền cúp điện thoại, sau đó Tống An Hoài trực tiếp ôm lấy Tư Tư: “Xin lỗi, hôm nay lại làm phiền cậu. Bên tôi có chút việc gấp phải đi trước, Tư Tư, nói tạm biệt anh đi.”
Sau khi Tư Tư ngoan ngoãn phất tay tạm biệt, Mục Liên Hạ nhìn theo họ rời đi.
Đúng rồi… Hắn tính tiền chưa?