Chẳng qua rất nhanh Mục Liên Hạ liền không còn sức tự hỏi mấy việc đó nữa.
Huấn luyện quân sự với rất nhiều sinh viên mà nói thì đều là một chuyện vất vả, với Mục Liên Hạ thì cũng không ngoại lệ, nhất là khi thân thể Mục Liên Hạ không quá tốt, hơn nữa không chú ý rèn luyện cậu càng mệt đến đòi mạng, may mà cậu trải qua rèn luyện, sau này thích ứng thì cũng không còn gì.
Huấn luyện quân sự của Khanh Hoàn tiến hành ở trường, các sĩ quan huấn luyện tham gia nghĩa vụ quân sự đến trường học huấn luyện bọn họ, thời hạn hai tuần. Huấn luyện quân sự lấy lớp làm đơn vị, phòng ngủ của Mục Liên Hạ thì chỉ có mình cậu là học ngành Luật, ba người khác một người là Kinh tế học một người là Toán ứng dụng còn một người là Văn học Tiếng Hán, theo lời Lý Thụy Phong thì năm nay mới cải cách, để mọi người phân tán ra.
Mục Liên Hạ ngược lại cũng không để ý chuyện này, dù sao sau khi chấm dứt trở về thì đều nằm trên giường ngủ say khò khè như heo chết, cả Vương Thiên Hậu có vẻ khỏe mạnh nhất cũng chịu không nổi. Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu vẫn là vấn đề thời tiết, trời nắng nóng còn phải dưới ánh mặt trời dữ dội phơi nắng lâu như vậy lại đồng phục huấn luyện quân sự chất vải kín gió, xem như một đời được nuông chiều từ bé đều có chút chịu không nổi.
Không nói ai khác, mấy cô gái yếu ớt lớp của Mục Liên Hạ vào ngày thứ ba của buổi huấn luyện quân sự cũng đã có một người hôn mê.
Nhưng điểm này đối với Mục Liên Hạ mà nói ngược lại cũng xem như là một ưu thế, cậu không tính là quá sợ nóng, đổ mồ hôi cũng ít hơn người khác.
Ngành Luật của Mục Liên Hạ chỉ có một lớp, trong lớp tổng cộng hai mươi chín bạn học, mà con gái có người, con trai thì chỉ có người, gái còn nhiều hơn trai. Nhưng bây giờ các chàng trai ngành Luật tạm thời khoẻ mạnh, mà các cô gái cũng đã có chịu không nổi, nhưng vẫn cố cắn răng kiên trì.
Trong lúc huấn luyện quân sự thì buổi sáng phải tập hợp lúc bảy giờ rưỡi, đến mười một giờ rưỡi trưa thì nghỉ ngơi, một giờ chiều thì tiếp tục, đến năm giờ tối thì chấm dứt, nửa đêm có đôi khi còn sẽ kiểm tra nội vụ, đến cùng không bị đột kích tập hợp nửa đêm mọi người đã vừa lòng…
Lâm Tuyết nói quả nhiên đúng, cậu sao còn có sức đi làm công… Không nằm xuống thì cũng đã khó rồi, căn bản không còn sức nào dư thừa nữa.
Lý Thụy Phong ngược lại thì đúng là bạn bè tốt. Sau khi khai giảng thì hắn vẫn về chỗ mình ở, tiểu khu đó có xe buýt chạy thẳng đến đại học, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều chạy đến chỗ Mục Liên Hạ đưa cho cậu chút nước đá chút kem gì đó, khiến Mục Liên Hạ thấy ấm áp trong lòng.
Thời gian huấn luyện quân sự liên tục hai tuần, chủ nhật tuần đầu tiên thì không cần huấn luyện mà là nghỉ ngơi.
Các sinh viên mới rốt cuộc cũng không cần vừa huấn luyện quân sự ở trên sân thể dục vừa bị coi thành khỉ mà vây xem —— tuy rằng các đàn anh đàn chị lúc trước cũng bị như vậy.
Mục Liên Hạ tốt xấu cũng kiên trì đến chủ nhật, mà buổi sáng hôm đó, tuy rằng mọi người có vài người vì đồng hồ sinh học mà sớm tỉnh lại, nhưng cũng không có một ai nhúc nhích.
“Mấy cậu… đói không…” Chu Tử Ngọc kiên trì không nổi đầu tiên, rên rỉ lên tiếng.
“Đói, không muốn động.” Vương Thiên Hậu lười biếng nói tiếp.
Chu Tử Ngọc than khóc một tiếng: “Chúng ta cũng không thể nằm cả ngày vậy đi…”
Triệu Tài Văn sớm không chịu nổi đã vô lực: “Tôi mặc kệ… Hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày…”
Cuối cùng Mục Liên Hạ chậm rì rì xuống giường quyết định đi ăn cơm. Trong phòng ngủ ngược lại có mấy món đỡ bụng, nhưng đời trước cậu đã ăn khổ qua nên vẫn kiên trì suy nghĩ về cơm canh của mình, tuyệt đối không thể chấp nhận.
“Tiểu Hạ! Làm ơn lấy cơm!”
“Tôi, tôi cũng muốn!”
“Tôi… muốn nữa…”
À, thuận tiện còn mang theo mấy món cho đám bạn cùng phòng như sói đói này.
Dù sao cũng vừa khai giảng, các sinh viên mới nhiệt tình với trường học đã không còn sức nào để xuất hiện, mà các sinh viên cũ đã có chút quen thuộc với trường còn có chút tản mạn, căn tin sáng chủ nhật ngược lại là không nhiều người.
Mua đồ muốn ăn, Mục Liên Hạ chậm rãi ăn bữa sáng phong phú, sau khi mình ăn xong thì quyết định đi lấy mấy món cho đám bạn cùng phòng. Mà khi cậu đang chờ, thì dư quang thấy được một nam sinh ôm bóng rổ đẩy cửa vào.
Cậu nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
Mục Liên Hạ biết người ôm bóng này, hắn chính là em trai của người đó, Lô Quảng Viễn.
Đời trước, chính là Lô Quảng Viễn đã chọc thủng tầng màng mỏng cuối cùng của cậu.
Mục Liên Hạ luôn nhớ rõ ngày đó khi tìm Lô Quảng Viễn, cái vẻ kiêu ngạo trên mặt, cái bộ mặt như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu… Rõ ràng trước đây còn duy trì thiện ý ở ngoài mặt, lại vào khoảnh khắc đó mà chân chính xé rách mặt.
Cậu vẫn nhớ rõ.
Khi cậu còn đang bện giấc mơ cho mình, thì người này đã đánh cậu tỉnh lại, sau đó nhìn cậu chật vật trốn thoát, hèn mọn mà lại đáng cười.
Khi đó Mục Liên Hạ vẫn còn cho rằng người đó là người yêu của cậu, thậm chí cũng yêu cậu; nhưng em trai hắn xuất hiện rốt cuộc cũng phá tan giấc mơ của cậu.
Trách không được, trách không được gần đây luôn dùng cái cớ bận rộn mà không hề xuất hiện, thì ra là muốn kết hôn… Kết hôn… A…
Mục Liên Hạ nhớ rõ mình trong nháy mắt bị đột kích, cái loại tuyệt vọng ùn ùn kéo đến, tuyệt vọng đến nổi cậu không thể thở được. Gần năm năm, cậu đã gửi gắm tất cả cho người đó, giờ đây mới biết mình chẳng qua chỉ là một trò cười.
Đúng vậy, cậu sao có thể quên, mình quen biết hắn như thế nào? Đối với hắn mà nói, mình cũng chỉ là đồ chơi để bao dưỡng mà thôi… Ha ha.
Mục Liên Hạ bị mang đến hiện trường đám cưới, sau đó vô tri vô giác xem xong nghi thức kết hơn, còn thỉnh thoảng bị Lô Quảng Viễn đâm thọt vài câu. Nhân vật chính của buổi thành hôn là một nam một nữ, nam đẹp trai nữ xinh đẹp, tựa như một đôi bích nhân trời sinh. Hiện trường của buổi đám cưới với không khí ấm áp mà lại ngọt ngào, là giấc mơ mà Mục Liên Hạ từng ảo tưởng qua, lại rõ ràng không thuộc về cậu.
Mà sau khi nghi thức chấm dứt Mục Liên Hạ bị đưa đến trước mặt người kia, nhận ánh mắt băng lãnh mà lại tràn đầy chán ghét của đối phương: “Anh không phải đã bảo em đuổi cậu ta đi rồi hay sao? Mang qua đây làm gì?”
Lô Quảng Viễn dẫn cậu đến nhún vai: “Nhất định phải để tên nào đó hết hi vọng chứ không phải sao?”
Cho nên Mục Liên Hạ đi, trốn khỏi khách sạn xa hoa không hợp với cậu kia, tiếp đó cái gì cũng không mang, chật vật trốn khỏi Song Hòe, đến một nơi mới, lại một lần nữa bắt đầu từ con số không. Chỉ là lần này cậu không còn khát khao và hi vọng về tương lai nữa, chỉ là muốn sống, sống mà thôi.
Mục Liên Hạ bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy buồn cười. Đời trước cậu nhát gan đến cả trả thù cũng không dám nghĩ, có lẽ chỉ có khi chân chính trải qua qua, thì mới có thể thay đổi.
Mà bây giờ nam sinh ôm bóng rổ đi vào căn tin, chính là Lô Quảng Viễn.
Thức ăn đã có, Mục Liên Hạ nhận túi đựng thức ăn, buông mắt, sau đó yên lặng đi ra ngoài, gặp thoáng qua Lô Quảng Viễn.
Cậu còn chưa nghĩ nên đối mặt mấy người này như thế nào, trước tiên cứ từng chút mà đến… Không sao, cứ từng chút mà đến.
Cậu giờ đây không thiếu nhất, chính là kiên nhẫn.
Khi Mục Liên Hạ về ký túc xá thì ba người kia đều khỏe mạnh như vâm mà nhảy xuống xuống tới thẳng… đồ ăn trong tay Mục Liên Hạ, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ nằm trên giường nửa chết nửa sống như nãy. Nhìn thấy bộ dáng buồn cười này tâm tình buồn khổ của Mục Liên Hạ cũng tốt hơn một ít.
Đợi sau khi giặt hết quần áo mấy ngày chưa giặt dọn dẹp xong hết cả thì đã sắp mười giờ. Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ quyết định đến chỗ Lý Thụy Phong một chuyến. Theo hiểu biết khi ở chung một tháng trước kia, hôm nay người nào đó chắc chắn đang trạch chơi game. Dù sao Lý Thụy Phong cũng rất quan tâm mình, Mục Liên Hạ quyết định báo đáp một chút, làm cơm cho ăn hàng nào đó, bớt ăn mì tôm linh tinh.
Sau khi xuống xe thì đi mua đồ ăn trước, bởi vì đã ở một tháng nên bảo vệ cổng cũng quen biết cậu, cho nên trực tiếp cho vào tiểu khu, kết quả vừa đến dưới lầu thì cậu liền thấy Tư Tư cả tháng không gặp.
Tư Tư đang đeo cặp nhỏ ở dưới lầu chơi đá cục đá chán muốn chết, hình như cảm nhận được ánh mắt của Mục Liên Hạ mà ngẩng đầu lên, thấy được Mục Liên Hạ.
Bé cười với Mục Liên Hạ, nhưng mắt lại đo đỏ.
Có vẻ là đã khóc, hơn nữa còn khóc thật lâu.
Mục Liên Hạ có chút đau lòng, cậu chuyển thức ăn cầm trên tay phải sang tay trái, sau đó dùng tay phải giữ chặt Tư Tư chạy tới.
Tư Tư ôm Mục Liên Hạ, ngưỡng mặt: “Anh ơi.”
Mục Liên Hạ nhẹ giọng: “Ngoan.”
“Em đang đợi cậu à?” Mục Liên Hạ xoa đầu bé.
“Dạ.” Tư Tư khụt khịt mũi, “Cậu lập tức sẽ xuống.”
Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ lại xoa mái tóc mềm mềm của Tư Tư: “Đi chơi với cậu sao?”
Tư Tư lắc đầu: “Đi thăm mẹ.”
Bé vừa mới dứt lời, Tống An Hoài đã đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Mục Liên Hạ thì sửng sốt: “Là cậu?”
Mục Liên Hạ đứng dậy nhìn hắn, cũng sửng sốt.
Tống An Hoài tiều tụy nhìn thôi cũng có thể nhìn ra. Hắn hình như có cạo râu, nhưng mẩu vụn lưu lại vẫn rất rõ ràng, trên cằm màu xanh, mắt cũng xanh đen, có vẻ đã lâu rồi không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhìn như tái nhợt suy sút, gần đây trôi qua chắc chắn không tốt lắm.
Ánh mắt Mục Liên Hạ xẹt qua Tư Tư, lại nghĩ tới Tư Tư vừa nãy mới nói là mẹ, cảm thấy Tống An Hoài bị như vậy chắc chắn liên quan đến mẹ Tư Tư.
Chỉ là dù cho có liên quan hay không, Mục Liên Hạ khẳng định sẽ không hỏi. Cậu mím môi: “Thật tình cờ.”
Tống An Hoài có chút cứng ngắc mà kéo khóe miệng với cậu, Tư Tư buông Mục Liên Hạ ra đi tới nhu thuận đặt tay mình vào tay Tống An Hoài.
Tống An Hoài mặc đồ màu trắng, lại cả mặt suy sụp. Kết hợp Tư Tư và Tống An Hoài, Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy điều mình đột nhiên nghĩ có thể là chân tướng. Ánh mắt cậu lại lần nữa đến trên người Tư Tư, nhìn Tư Tư còn có chút ngây thơ, cảm thấy có chút đau lòng.
Cậu theo bản năng liền mở miệng: “Hai người ăn cơm chưa?”
Tư Tư xoa xoa bụng nhỏ: “Chưa… Cậu ơi, con đói.”
Nhìn Tống An Hoài, Mục Liên Hạ giật giật tay trái cầm gói to: “Có muốn qua ăn cơm không? Tư Tư đói bụng.”
Tống An Hoài ngẩn người, gật gật đầu.