Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy hình như mình sai rồi.
Dù sao nếu đối phương nói là thật, vậy suy nghĩ lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm… Mục Liên Hạ đỏ mặt.
Nhưng nếu nói Tống An Hoài không phải nói thật… Dáng vẻ của hắn căn bản không giống như đang nói dối, huống chi, Mục Liên Hạ có gì để người ta lừa cậu à? Tuy rằng cụ thể mà nói cậu cũng không biết Tống An Hoài đến cùng đang làm gì, công ty của hắn cậu cũng không biết tên, nhưng thấy thế nào cũng không giống như thiếu thốn gì cả; mà bản thân Mục Liên Hạ? Một sinh viên nghèo, cái gì cũng không có, có gì đáng để người khác làm gì?
Mục Liên Hạ nhếch nhếch khóe miệng như tự giễu, cúi đầu không nói chuyện.
“Cho nên cậu vì sao lại giận?” Nhưng không có được đáp án Tống An Hoài quả thực hỏi riết không tha, “Tôi không rõ vì sao cậu lại giận, ngày đó cũng vậy, hôm qua cũng vậy.”
Thôi, thôi.
Mục Liên Hạ nâng tay nhéo nhéo lỗ tai có chút nóng lên. “Là vấn đề của tôi, không có chuyện gì.”
Có lẽ là nhìn ra Mục Liên Hạ sẽ không nói gì thêm, hơn nữa tựa hồ có chút xấu hổ, Tống An Hoài cũng không tiếp tục hỏi nữa. Vừa lúc Tư Tư ợ hơi, Tống An Hoài đưa cho Tư Tư một tờ giấy để bé lau miệng, sau đó chuẩn bị rời đi.
Ban đầu Mục Liên Hạ tính chiều hôm nay đi dạo bảo tàng lịch sử Phần Hóa, nhưng tất cả hành trình hôm nay đều lộn xộn cả rồi, cậu cũng không muốn theo kế hoạch của mình nữa. Hiện tại quả nhiên là phải thừa nhận —— kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Cuối cùng buổi chiều mấy người đi chỗ dân cư, đi bộ cũng không có mục đích gì, nhưng không khí rất tốt, đi bộ cũng có một loại cảm giác khác, khá vui vẻ.
Tư Tư một tay kéo tay áo Mục Liên Hạ, một tay kéo dây lưng túi của Tống An Hoài, nhảy nhót bước đi, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, ngửa đầu nhìn Mục Liên Hạ: “Anh Mục buổi tối anh nghỉ ngơi ở đâu vậy?”
Mục Liên Hạ có kiên nhẫn không nói được với Tư Tư: “Sao thế?”
“Buổi tối em muốn chơi với anh, ” Tư Tư chu môi, “Em nhớ anh lắm.”
Mục Liên Hạ xoa cái móng thịt nho nhỏ của bé, không nói chuyện.
Buổi chiều này cậu gần như không nói chuyện với Tống An Hoài qua. Không phải cậu khác người, mà là thật sự xấu hổ.
Nếu nói hành vi của Tống An Hoài lúc trước là cậu suy nghĩ nhiều cũng không phải ý của đối phương… vậy khoảng thời gian này cậu đang rối rắm cái gì?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào… Đối phương cũng có suy nghĩ cưới vợ sinh con, thứ tình cảm này, sẽ bị cắt đứt là chuyện dễ xảy ra nhất. Huống chi họ coi như là người của hai thế giới, Mục Liên Hạ đến bây giờ cũng không biết chuyện về Tống An Hoài, vì sao Tư Tư ở chỗ hắn, mẹ của Tư Tư… Cậu đều không biết.
Mục Liên Hạ vất vả xây dựng tâm lý cho mình, kết quả bị một câu của Tống An Hoài dọa muốn chết: “Cậu nghỉ ngơi ở đâu? Nếu tiện thì chúng tôi cũng qua.”
Khoan đã! Đây là có ý gì?
Tư Tư ngược lại rất vui, bé thật sự rất thích Mục Liên Hạ: “Anh Mục ơi buổi tối mình chơi chung đi!”
Mục Liên Hạ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tống An Hoài: “Anh… muốn qua tìm tôi?”
“Tôi lái xe, ” Tống An Hoài ừ một tiếng, “Nếu gặp, đi cùng thì tiện hơn nhiều.”
Mục Liên Hạ có chút hoảng hốt à một tiếng, tiếng từ chối ở bên miệng nói không nên lời.
Cậu dù sao… vẫn có chút lưu luyến.
Tuy rằng, sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Lần này đi du lịch, không thể nói rõ là thành công hay là thất bại.
Mục Liên Hạ dựa đầu trên cửa kính xe, một tay đặt trên bụng Tư Tư đang nằm ngửa trên chân cậu.
Cậu lần này nói là đi du lịch, một mình đến Phần Hóa, sau đó cùng Tư Tư Tống An Hoài về Song Hòe.
… Hoàn toàn ngoài ý muốn.
Tống An Hoài là người nói được thì làm được, ngày đó nói muốn đi cùng Mục Liên Hạ, liền thật sự đưa Mục Liên Hạ đến quán trọ mà cậu ở rồi lấy đồ đi.
Sau đó hai ngày cùng nhau đi chơi. Tuy Mục Liên Hạ có đôi khi sẽ nghĩ chút không đúng, nhưng nhìn Tống An Hoài gì cũng nhìn không ra, Mục Liên Hạ cũng liền tiêu tan. Mặc kệ nói như thế nào, Tống An Hoài cũng là bạn tốt.
Sau đó, ngày tháng , Mục Liên Hạ và Tống An Hoài lái xe trở về.
Đi xe hơn ba tiếng, đến Song Hòe cũng chỉ mới hơn mười một giờ.
Tống An Hoài nhìn đồng hồ, sau đó thông qua kính xe mà nhìn Mục Liên Hạ: “Cùng ăn một bữa cơm?”
Bị câu hỏi này triệu hồi từ trong ngẩn người trở về, cậu gật gật đầu: “Được.”
Tư Tư trước khi dừng xe thì cũng đã tỉnh. Lúc này còn có chút mơ màng, đang ngẩn người, thường thường nâng tay dụi dụi mắt. Mục Liên Hạ từ trong cái túi Tống An Hoài đưa cho cậu lấy ra khăn ướt lau mặt cho Tư Tư: “Bé lười tỉnh dậy nào.”
“Em không phải bé lười, ” Tư Tư bĩu môi phản bác, “Em rất chăm chỉ!”
“Được rồi bé chăm chỉ, ” Mục Liên Hạ ôm Tư Tư từ trong xe ra, “Chúng ta đi ăn cơm.”
Xe dừng ở cửa một tiệm vịt nướng, Mục Liên Hạ và Tư Tư xuống xe trước, Tống An Hoài đi đỗ xe.
Tư Tư có lẽ có tới qua vài lần, nhìn thấy bảng hiệu tiệm vịt nướng thì rất vui vẻ: “Em thích ăn cái này.”
“Em thích ăn vịt nướng hơn hay là cơm anh Mục nấu hơn?” Mục Liên Hạ đùa bé.
Tư Tư có tí rối rắm: “… Anh Mục nấu ăn ngon… Nhưng vịt nướng cũng ăn ngon nữa…”
Mục Liên Hạ cảm thấy đùa trẻ con thật sự chơi rất vui.
Chọn một chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì Tống An Hoài liền tiến vào.
Thời tiết tháng đã chuyển lạnh. Mục Liên Hạ mặc quần đùi và áo màu xanh nhạt, Tống An Hoài và Mục Liên Hạ không khác nhau lắm, chỉ là áo sơmi màu lam nhạt thôi, mà Tư Tư thì mặc đồ kiểu dáng cha con, ba người đi cùng tựa như một nhà ba người.
Cái dạng này, Mục Liên Hạ đã từng mơ qua. Cậu luôn dễ dàng thỏa mãn, cũng không tham lam. Từ đầu đến cuối, chỉ muốn một phần tình cảm thuộc về mình, một ngôi nhà thuộc về mình.
Đời trước cậu tuy quen biết Lô Quảng Hằng, nhưng mấy năm sống chung cậu lấy lý do họ còn có thể bước tiếp nữa, cứ như vậy mà ảo tưởng. Cậu, người cậu thích, đứa bé mà họ cùng nuôi lớn.
Mục Liên Hạ nháy mắt ngẩn người, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Lúc này Tống An Hoài đã đưa menu tới trước cậu: “Đã nói là phải mời cậu ăn cơm, lần này tính hết đi.”
Mục Liên Hạ cũng không già mồm nữa, nhận menu. Khi cậu mở menu thì Tư Tư liền chui qua, cùng Mục Liên Hạ xem menu.
Ba người, trong đó còn có một bạn nhỏ, đều không phải là người lãng phí, trừ vịt nướng thì cũng chỉ chọn thêm hai món. Một món là đậu hủ thiên diệp mà Mục Liên Hạ rất thích, một món khác là Tư Tư chọn, bé lải nhải muốn ăn sườn chua ngọt. Về phần Tống An Hoài? Mục Liên Hạ trả lại menu, không lo đến hắn.
Lúc đang chờ đồ ăn lên, Mục Liên Hạ nhận máy ảnh Tống An Hoài đưa qua, xem hình bên trong.
Đây cũng coi như kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn, bởi vì tuy rằng Mục Liên Hạ không có máy ảnh, nhưng Tống An Hoài lại có! Dù sao Tống An Hoài vốn tính đưa Tư Tư đi chơi.
Tống An Hoài mang theo máy ảnh kỹ thuật số, lúc này còn là một loại xài rất tốt. Mục Liên Hạ nhận máy ảnh liền cùng Tư Tư nhấn xem hình bên trong. Mấy ngày trước đều ở trong tay Tống An Hoài, Mục Liên Hạ cũng không thấy được hiệu quả ảnh chụp.
Chờ khi xem mấy bức hình đó thì Mục Liên Hạ có chút kinh ngạc vui mừng. Có vẻ như, kỹ thuật chụp hình của Tống An Hoài rất không tệ…
Thật sự không tệ, bởi vì rất nhiều thời điểm đều là đang chơi, mà Tư Tư chủ yếu chơi với Mục Liên Hạ, cho nên Tống An Hoài theo sau chụp ảnh, có mấy tấm hình đặc biệt dễ nhìn. Hơn nữa… Tuy rằng nhân vật chính phần lớn đều là Tư Tư, nhưng lại có mấy tấm thuộc về cậu. Cậu nhắm chặt mắt, bức hình cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh nhờ người khác chụp giùm kia. (là hình chụp ba người đó)
Khi đó đồ của họ đều đặt ở bên cạnh, Tống An Hoài ôm Tư Tư, mà Tư Tư một tay vòng qua cổ của cậu bé, một tay còn thì vòng trên cổ Mục Liên Hạ, nửa người đều dựa trên người Mục Liên Hạ, khung cảnh là bên một dòng sông ở Phần Hóa, yên tĩnh mà lại ôn hòa.
Tống An Hoài cao hơn Mục Liên Hạ một nửa, kết cấu cả bức hình ấm áp mà lại hài hòa, đầu ngón tay Mục Liên Hạ không khỏi vuốt phẳng gương mặt mình trên bức ảnh.
Khi cậu có chút hoảng hốt, cậu lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc mà xa lạ: “Em sao lại muốn ăn cái này? Không ngại đầy mỡ à?”
Mục Liên Hạ thiếu chút nữa liền không cầm được máy ảnh trong tay nữa.
Giọng nói này, cậu không thể quên được.
—— Lô, Quảng, Hằng.