Hai mươi tám tháng chạp, trong nhà đã treo đèn lồng màu đỏ.
Một chuỗi đèn lồng nhỏ không lớn treo ở cửa, còn là Tư Tư chọn.
Kết quả buổi sáng vừa treo lên, liền có người đến.
Lúc ấy Mục Liên Hạ đang ở phòng bếp làm tổng vệ sinh, Tống An Hoài đi mở cửa, sau đó cậu liền nghe thấy tiếng Tư Tư: “Cậu cả!”
Mục Liên Hạ theo bản năng sửng sốt, cả người bỗng nhiên căng thẳng.
Người tới quả thật là cậu cả của Tư Tư, anh của Tống An Hoài Tống An Tùy, hắn không đến một mình, còn mang theo vợ và con trai. Tống An Tùy có con trai chín tuổi, lớp ba tiểu học, tên là Tống Vũ Tước. Khi Mục Liên Hạ quen với bạn nhỏ mới biết được, mỗi lần khi bé viết tên mình đều có cảm giác cha bé chắc chắn là cố ý.
Tống An Tùy có bề ngoài rất giống Tống An Hoài, tính tình hiền hòa hơn Tống An Hoài không ít, tốt xấu gì thì trên mặt luôn đeo nụ cười, cũng không nói gì với Mục Liên Hạ, dù sao Mục Liên Hạ cũng không hy vọng xa vời gì cả, mặc kệ như vậy cậu còn mừng rỡ tự tại. Với cậu mà nói, có thể sống chung vui vẻ chính là tốt nhất.
Vợ Tống An Tùy cũng là một người rất ôn hòa, bữa cơm giữa trưa do cô làm, hương vị khá ngon. Lúc ấy cậu đặc biệt ngượng ngùng muốn phụ một tay, kết quả bị chị dâu tuy rằng ôn hòa nhưng vẫn rất lợi hại này đẩy ra, phái nhiệm vụ đi chơi với đám trẻ.
Hai anh em Tống An Hoài đang thảo luận vài chuyện buôn bán, Mục Liên Hạ chưa bao giờ tham gia cũng không tính tham gia. Cậu biết mình và đối phương ở vị trí khác nhau, nhưng đối phương chưa bao giờ có ý không tôn trọng cậu, cậu cũng cảm thấy năng lực của mình sẽ tỏa sáng ở phương diện khác, bây giờ không cần phải đi vào ngõ cụt gì cả. Mục Liên Hạ nhìn chuyện này rất phóng khoáng.
Tống Vũ Tước cũng là một đứa bé rất được niềm vui, tuy rằng nói thật có chút dữ. Bé ngược lại rất thích em trai Tư Tư này, muốn mang theo Tư Tư ra chơi không ngừng, cuối cùng bị la, chỉ có thể ở nhà chơi. Đối phương không quá vui vẻ chơi game, sau đó Tư Tư nhỏ hơn bé một vòng được Tống Vũ Tước ôm vào trong ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình cũng phập phồng cảm xúc theo nội dung game.
Một nhà ba người chỉ ở một buổi sáng, ăn cơm xong liền chuẩn bị rời đi, dường như chỉ là tiện đường đến xem, kết quả cuối cùng ngược lại là Tống Vũ Tước không muốn đi, bị cha nhà mình thoạt nhìn ôn hòa kết quả vào lúc nào đó lại trở nên bạo lực tha đi.
“Anh trai anh… có ý kiến gì với em không?” Mục Liên Hạ chọt chọt Tống An Hoài.
“Nào có, ” Tống An Hoài thuận tay ôm chặt người yêu nhà mình, “Anh ấy lo cho anh, lúc trước đều ở chung với chị, năm nay chị anh không ở đây, anh cũng nói không ăn tết với anh ấy, anh ấy có chút lo cho anh đi.”
Tống An Hoài và Tống An Tùy có liên hệ hay không Mục Liên Hạ không quá rõ, hai người họ sống chung rất nhiều lúc đều là im lặng mà lại hài hòa, nhưng cậu gặp bạn của Tống An Hoài qua, chưa gặp qua người nhà. Đây là lần đầu tiên, nhưng cậu chưa bao giờ nói với Tống An Hoài là muốn hiểu rõ người nhà hắn.
Mục Liên Hạ không biết mình có nên nói hay không, cậu cảm giác nếu nói ra thì có thể sẽ là một loại kết quả khác.
Nhưng mà lúc này Tống An Hoài vô cùng sâu sắc. Hắn cọ cọ đỉnh tóc mềm mại của Mục Liên Hạ: “Hạ Đình Ngọc nói anh hẳn nên chờ em chủ động nói ra.”
Mục Liên Hạ không nói chuyện.
“Anh không biết yêu đương, dường như em cũng không biết. Chúng ta luôn thuận theo tự nhiên, lúc trước anh cũng có kết bạn qua, nhưng không có cảm giác như em, anh cũng chưa từng có chủ động liên hệ, cho nên không có sau này.” Tống An Hoài ghé vào lỗ tai cậu nói, “Nhưng mà em thì khác, anh để ý em, cũng muốn em để ý anh. Anh có một số việc cuối cùng rồi sẽ xem nhẹ, lúc này họ nói với anh nên làm như thế nào.”
“Hạ Đình Ngọc nói, khi em muốn bắt đầu hiểu rõ về anh, chính là lúc em thật sự muốn cùng bên anh cả một đời.” Thanh âm Tống An Hoài rất nhẹ, lại là một đoạn phân tích dài khó có được.
Hắn cười cười: “Lòng phòng bị của em rất nặng, không giống anh. Chuyện của anh anh nói cho em, chuyện của em anh chờ em chuẩn bị tốt, nói cho anh.”
Tống Vũ Tước vô cùng hào phóng đưa máy chơi game của mình cho Tư Tư đang thấy hứng thú, Tư Tư giờ đang ở trong phòng mình lăn qua lăn lại đồ chơi mới, vì thế hai người lớn ngồi trên sô pha, một người ôm một người.
“Ba mẹ anh mất sớm, anh trai anh lớn hơn mười bốn tuổi, chị anh cũng lớn hơn anh mười tuổi.” Tống An Hoài ngữ điệu vững vàng, “Sau khi ba mẹ anh mất thì anh trai anh chống đỡ cả gia đình, sau đó chị anh ở nhà cùng anh lớn lên. Từ nhỏ thì thân thể chị đã không tốt, sau này kiểm tra ra có bệnh tim, cả cảm xúc dao động cũng được yêu cầu phải tận khả năng giảm bớt. Chị là một người rất ôn nhu, mỗi ngày đọc sách chăm sóc hoa cũng rất vui vẻ. Anh khi đó còn chưa biết, kỳ thật chị có thiên phú kinh người ở phương diện kinh tế, vậy mà đã rất rất giỏi.”
Theo lời của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ từ trong đầu phác thảo ra hình tượng một người phụ nữ tuổi trẻ ôn hòa trí tuệ, sau đó nhìn ảnh chụp mà Tống An Hoài đưa cho cậu, hợp thành hình tượng.
“Anh mười tám tuổi rời nhà đi học đại học thì bắt đầu không còn liên hệ chặt chẽ với chị nữa, nhưng anh sao cũng không nghĩ tới, lúc anh năm ba thì chị mang thai, còn không nói gì tự mình sinh Tư Tư. Lúc ấy anh sơ ý, không phát hiện chị có chỗ nào không đúng. Cuối cùng chờ sau khi Tư Tư sinh ra, anh trai anh và anh đều hỏi chị rằng ba của đứa bé là ai, kết quả đến cuối cùng chị cũng không nói.”
“Sau khi sinh Tư Tư thì thân thể chị hoàn toàn suy yếu, nhưng vẫn kiên trì chăm sóc Tư Tư. Khi đó anh giận chị, lại không tận tâm ở cùng chị. Tư Tư lớn lên với chị anh, ngược lại cũng bởi vì vậy mà trở nên nhu thuận mà lại chậm rì.”
“Năm ngoái, thân thể chị đã hoàn toàn không chống đỡ được nữa, Tư Tư liền được anh mang theo. Sau đó, tám tháng chị qua đời.” Hắn nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Mục Liên Hạ có thể cảm nhận được sự bi thương của hắn.
Theo lúc Tống An Hoài và Tống An Tùy ở chung mà xem, hai anh em không phải quan hệ không tốt, nhưng lại không gần gũi được. Phần lớn tình thân của Tống An Hoài đều dành lên người chị hắn, sau này là Tư Tư, với Tống An Tùy có lẽ là vì từ nhỏ không có cơ hội sống chung, không gần gũi được.
Mục Liên Hạ xoa lòng bàn tay hắn: “Chị nhất định hi vọng anh sống tốt, hi vọng Tư Tư sống tốt, hi vọng người chị để ý đều sống tốt.”
Tống An Hoài ừ một tiếng, cảm xúc có chút suy sụp: “Anh chỉ là không rõ, chị đến cùng là khi nào gặp được tên khốn đó, vì sao anh cái gì cũng không biết.”
Tên khốn… hẳn là nói ba của Tư Tư, nhưng người đàn ông không có trách nhiệm như thế, nói là tên khốn cũng nhẹ rồi.
Mục Liên Hạ để lại một nụ hôn khẽ bên môi hắn: “Còn em ở đây, không có việc gì.”
“Anh biết.” Tống An Hoài hôn lại cậu, tăng thêm chút nữa.
Nhưng mà nói thật, kỹ năng yêu đương của Tống An Hoài cao cấp hơn tốt thật! Vì sao luôn có cảm giác hắn sẽ không nói yêu đương? Cả chính cậu cũng cảm giác như vậy?
Mục Liên Hạ run môi lúc hôn, bị đối phương hôn càng thêm mãnh liệt, ngay cả hô hấp cũng bị cướp đoạt, rốt cuộc không còn năng lực ngẩn người nữa.
Năm nay không phải đại niên ba mươi (năm tháng âm lịch có ngày), hai mươi chín tháng chạp liền chuẩn bị ăn tết. Đồ trong nhà đã chuẩn bị đủ, ba người cũng rất ấm áp.
Sủi cảo là do ba người ra trận, cả Tư Tư cũng qua giúp đỡ, tuy rằng chỉ là có ý vậy thôi, cuối cùng là lấy nặn chơi.
Trình tự làm sủi cảo phần lớn đều phải dựa vào Mục Liên Hạ, cậu chuẩn bị hai loại nhân bánh là cải trắng và tôm, cùng nhau vẽ nên bầu không khí.
Mở TV, đang truyền hình và tối xuân. Hai người cùng nhau làm sủi cảo, bé con thì ở trên sô pha ngoan ngoãn xem TV.
Rất hạnh phúc.
Sủi cảo của Tống An Hoài có hình thù kỳ quái, sau đó mới tốt hơn, kết quả khi vào nồi thì biến thành canh rau. Sủi cảo của Tư Tư được Mục Liên Hạ gia công lần hai, thành quả cuối cùng còn dễ nhìn hơn của Tống An Hoài rất nhiều.
Chờ khi đón giao thừa, bạn nhỏ đã sớm không chống đỡ được mà đi ngủ, để lại hai người ỷ ôi trong phòng khách.
Sắp đến giờ.
Bên ngoài pháo hoa nở rộ, trong lúc nhất thời đêm tối thiếu chút nữa sáng thành ban ngày.
Tiếng chuông vang lên, Mục Liên Hạ gần sát bên môi Tống An Hoài.
“Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ…”
Gắn bó dây dưa, dần dần xâm nhập, bị hơi thở của đối phương vây quanh lẫn nhau, ai cũng không muốn rời đi trước, sau đó, nước chảy thành sông.
Năm mới, anh còn ở bên.
Muốn mãi cùng bên anh.
Có anh, thật tốt.