Chưa đến bốn giờ chiều thời gian cũng được cho là sớm, nhưng điện thoại vang rất lâu thì mới được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng mơ màng có chút buồn ngủ của Hàn Bân: “… Alo?”
“Anh Hàn, ” Nghĩ đến thói quen của Hàn Bân khi nghỉ là thích ngủ nhiều thậm chí còn ngủ hết nguyên một ngày, Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng, “Em là Mục Liên Hạ.”
“Liên Hạ à…” Hàn Bân thoáng tỉnh táo, “Sao thế?”
“Em muốn hỏi anh chút việc, ” Mục Liên Hạ nói sơ tình huống hắn biết, “Bây giờ có lẽ là người phụ nữ đó đang bị uy hiếp, em có thể giúp gì được không?”
Hàn Bân ừ một tiếng: “Cậu sao lại gặp phải chuyện vậy chứ?”
Mục Liên Hạ cười khổ: “Em cũng không thể nhìn cô ấy chết trước mặt em.”
“Tình huống bây giờ cậu bảo cô ta báo cảnh sát một tiếng đi, có lẽ cô ta còn chưa báo, ” Hàn Bân bình tĩnh nói, “Ở Ngọc Hải đúng không? Tôi liên hệ giùm cậu, có người bạn làm viện trợ pháp luật bên đó, lát nữa tôi bảo cô ấy liên hệ em.”
“Dạ, được, cám ơn Hàn ca.” Mục Liên Hạ cảm thấy hơi thả lỏng, cúp điện thoại bên đây liền lấy điện thoại Tống An Hoài gọi qua, hỏi xem tình huống.
Nhà Lưu Phân coi như là nông dân trong vùng, từ lâu cô đã không ở nhà mẹ đẻ mà sống chung với nhà chồng, sống chung rất hòa hợp. Mà bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt, họ và thân thích gần như không liên hệ với nhau, nhất là vào ba năm trước khi đứa con nhà họ bị bệnh nặng, họ mượn một số tiền, kết quả vẫn không cứu được con. Sau khi đứa con qua đời, ông nội đứa bé bị bệnh ở động mạch vành cao huyết áp bệnh tiểu đường tất cả bệnh tật đều tìm đến, bà nội đứa bé cũng là thân thể hoàn toàn không thể chịu vất vả, Lưu Phân phải chăm sóc gia đình, ở quê cũng không thể trồng trọt, vì thế khi chồng Lưu Phân đi làm công, liền mang ba người đi cùng. Ông ấy theo giám sát công trình đã được một khoảng thời gian, luôn sống trong nội thành Ngọc Hải, một nhà bốn người đến Ngọc Hải thuê một căn nhà lều gần công trường sống nương tựa lẫn nhau.
Trụ cột gia đình chỉ có một mình chồng Lưu Phân, bởi vì cần phải chăm sóc hai cụ, Lưu Phân không thể ra ngoài làm việc, chỉ có thể làm ít đồ thủ công trợ cấp cho cuộc sống đôi chút. Kết quả, trong nhà mượn nợ bên ngoài còn chưa xong, lại xảy ra tai nạn, gia đình này đã mất hết.
Mục Liên Hạ nghe mà cũng có chút thổn thức. Gia đình đang tốt lại luôn gặp chuyện xấu. Cậu thở dài, bảo cô báo cảnh sát, nếu không được thì mang chút đồ đi theo cảnh sát, sau đó lại đợi điện thoại.
Cúp điện thoại Mục Liên Hạ liền khoanh chân ngồi trên giường thở dài, Tống An Hoài đang lục băng cá nhân từ trong túi chuẩn bị dán cho cậu. Mục Liên Hạ vừa nhìn liền có chút hãi, rụt bả vai: “Em sợ ngứa!”
Tống An Hoài liếc nhìn cậu một cái: “Chỉ quên dặn em một câu thôi, tự em xem đi?”
Vừa nãy họ quên vết thương trên chân Mục Liên Hạ, cũng không nghiêm trọng, nhưng vì vừa nãy tắm rửa dính nước, ngâm nước khiến bên ngoài trắng bệch cả ra, Tống An Hoài nhìn mà có chút đau lòng.
“Chuyện này nếu đã có người khác lo, thì em cũng đừng lo nữa. Còn nữa, ngày mai đừng ra ngoài, ” Tống An Hoài không để ý Mục Liên Hạ phản kháng, lúc cậu đang cười ha ha thì dán băng lên mấy miệng vết thương khá lớn của cậu, “Như vầy mà em còn đi dạo phố? Không biết đau hả.”
Mục Liên Hạ xấu hổ: “… Không phải nãy quên à…”
“Cái gì cũng quên được?”
“Em sai rồi! Tiếc thật, rõ ràng đã nói là đi chơi, kết quả không chơi được gì hết, ” Mục Liên Hạ bĩu môi, biết Tống An Hoài đã nói là không cho cậu ra ngoài thì chắc chắn sẽ không cho, trên mấy vấn đề như vậy thì đối phương vĩnh viễn đều cố chấp, “Theo kế hoạch là tới chơi năm ngày, hôm qua rồi hôm nay đã bỏ lỡ rồi ngày mai lại không ra ngoài…”
Tống An Hoài nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cậu: “Lần sau lại đến, rồi cũng sẽ có cơ hội thôi.”
Giọng hắn ôn nhu đến thế, Mục Liên Hạ cảm thấy lỗ tai mình cũng muốn đỏ.
Nhưng khi bầu không khí đang tốt đẹp, tiếng chuông di động đánh gãy họ. Mục Liên Hạ cầm di động nhìn thoáng qua, là số lạ. Nghĩ đến người bạn mà Hàn Bân nói mới nãy, cậu lập tức nhận điện thoại: “Alo, chào chị?”
“Mục Liên Hạ đúng không?” Bên kia là một giọng nữ già giặn, “Tôi là Lâm Tú Cầm.”
“Chào chị, ” Mục Liên Hạ đáp, “Em là Mục Liên Hạ. Chị là bạn của anh Hàn đúng không.”
“Đúng, Hàn Bân bảo tôi liên hệ cậu, ” Lâm Tú Cầm nói ở đầu kia điện thoại, “Là vụ án công trình Minh Nhật à?”
“Em không quá xác định, ” Mục Liên Hạ sụt sịt mũi, cảm thấy mình có lẽ là bị cảm thật rồi, “Nhưng dù cho không phải công trình Minh Nhật, thì cô ấy với bên giám sát công trình vẫn cần pháp luật giúp đỡ.”
“Tôi biết, đưa số điện thoại cô ấy đây, tôi sẽ liên hệ cô ấy.” Lâm Tú Cầm nói như đinh đóng cột, “Tôi sẽ giúp cô ấy.”
Bởi vì tin tưởng Hàn Bân, tự nhiên cũng tin tưởng bạn của Hàn Bân sẽ rất đáng tin, Mục Liên Hạ ngoan ngoãn báo số, nghiêm túc nói cảm ơn, lúc này mới cúp điện thoại. Tiếp đó liền bộc phát một tiếng hắt xì vì lúc nãy nín cho nên mới phá lệ long trời lở đất.
Cậu nhìn sắc mặt Tống An Hoài rõ ràng không quá tốt, chà xát mũi.
“Anh đi mua thuốc cho em, em ngủ một giấc đi.” Tống An Hoài thở dài, xoa tóc cậu xoay người ra ngoài mua thuốc.
Mục Liên Hạ chôn mình trong chăn, nhìn chằm chằm lưng hắn, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, thì thở dài một hơi.
Ai nha ai nha, cứ cảm thấy lần đi du lịch này phải ngâm nước nóng thật rồi.
Một giấc ngủ đến tối, thiếu chút nữa bỏ bữa tối, may mà dậy đúng lúc.
Tuy rằng chưa uống thuốc, nhưng vẫn bị Tống An Hoài đắp kín chăn khiến cậu đầy một thân mồ hôi.
Lần này chỉ là cảm lạnh nên có chút cảm cúm, uống thuốc rồi thì sẽ rất nhanh khỏi. Mục Liên Hạ ngoan ngoãn uống cháo uống thuốc, một giấc ngủ đến bình minh.
Trên chân còn miệng vết thương, khi không động đây thì không có cảm giác gì, vừa động liền ẩn ẩn đau, mũi cũng có chút không thông khí, khiến tâm tình cậu liền không tốt.
Cậu thở dài, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống An Hoài.
Lần này họ ở phòng gia đình, hai chiếc giường, một chiếc giường đơn một chiếc giường đôi. Bạn nhỏ Tư Tư sớm đã quen ngủ một mình nên tự nhiên là ngủ trên chiếc giường đơn kia, kết quả bé quá nhỏ khiến giường nhìn có vẻ rộng; hai người lớn đương nhiên là ngủ trên giường lớn.
Đồng hồ sinh học của Mục Liên Hạ không quá chuẩn, lần này dậy sớm hơn Tống An Hoài hẳn là do hôm qua ngủ nhiều.
Tống An Hoài cao hơn Mục Liên Hạ khoảng cm, gương mặt không phải loại tinh xảo dễ nhìn lưu hành bây giờ, mà là mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đôi mắt kia khi mở lên đen bóng có hồn, mũi thẳng, có vẻ rất có tinh thần, hắn mới cắt tóc, ngắn lại nhẹ nhàng khoan khoái, rất hợp với khuôn mặt. Tống An Hoài đang nằm nghiêng, mắt nhắm lại, tư thế ngủ rất thành thật, nhưng cánh tay lại bá đạo ôm eo Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ tỉnh dậy, nhìn chằm chằm Tống An Hoài mà ngẩn người, chờ khi thoáng phục hồi tinh thần thì phát hiện mình sắp cứng ngắc rồi.
Cậu thử giật giật cơ thể, phát hiện bị cố định quá chặt, đành phải giơ tay nắm mũi người còn đang trong giấc mơ đẹp kia.
Đối phương rất nhanh liền thấy bất thường, kết quả không tỉnh, mà là hơi mở miệng bắt đầu thở bằng miệng.
Mục Liên Hạ có chút dở khóc dở cười, cậu rút ra một tay còn lại, đi nhéo lỗ tai Tống An Hoài. Vành tai hắn lớn, còn rất mềm, là loại mà được người nói là có phúc khí. Mục Liên Hạ rất thích lỗ tai hắn, hơn nữa chỗ này của hắn còn rất nhạy cảm.
Rốt cuộc, Tống An Hoài giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt. Vừa mở mắt, nhìn thấy Mục Liên Hạ đang cười tươi.
“Chào buổi sáng a.”
“Chào buổi sáng.” Tống An Hoài còn có chút mơ hồ, nhưng nói xong hắn liền theo thói quen mà hôn cậu.
Mục Liên Hạ yên lặng phối hợp, sau đó lại lần nữa nhếch miệng cười: “Buông lỏng tay.”
Tống An Hoài thu tay, nhìn Mục Liên Hạ hệt như con thỏ mà nhảy xuống giường vọt vào phòng vệ sinh —— cậu đã nghẹn một trận. Đợi khi ra thì vẫn đang nhảy. Hôm qua miệng vết thương còn chưa quá đau mà hôm nay lại rất đau.
Tư Tư còn đang ngủ, Mục Liên Hạ một lần nữa về lại ổ chăn, lười biếng duỗi eo: “Quả nhiên hôm nay không ra được, thật tiếc quá.”
Tống An Hoài đã ngồi dậy tựa vào đầu giường, hắn nắm tay Mục Liên Hạ nhéo nhéo: “Lần sau lại đến.”
Mục Liên Hạ lay đầu ngón tay: “Còn định đi xem cửa hàng dân tộc Thủy gì nữa, kết quả em lại không đi được.” Nói xong cậu cũng thấy không vui, lăn lộn trên giường. Tống An Hoài biết cậu cũng chỉ nói vậy thôi, lấy di động ra đọc tin tức.
“An Hoài, ” Lăn lộn xong cậu chống cằm nằm trên giường, “Em thấy, tương lai em muốn làm luật sư công ích… Hơn nữa có thể là không theo tổ chức, mà tự mình làm…”
“Lúc trước khi em lựa chọn học pháp luật thì cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn Lưu Phân, bây giờ em nghĩ, có phải có rất nhiều người cần giúp đỡ nhưng hoàn toàn không tìm thấy người có thể giúp họ nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng hay không? Có phải có người cái gì cũng không hiểu sau khi bị lừa cũng chỉ có thể khóc hay không? Có phải thật sự có rất nhiều người cần người giúp đỡ một tay hay không? Em muốn giúp… Anh thấy em làm được không?”
Tống An Hoài đặt ánh mắt trên người cậu, hết sức nhu hòa: “Em muốn làm thì làm đi, anh sẽ luôn ở bên em.”
Mục Liên Hạ khẽ nhếch khóe miệng: “Anh tốt với em như vậy, lỡ như ngày nào đó chia tay thì sao đây?”
Tống An Hoài thở dài: “Anh mới là người sợ bị bỏ đó được chưa… Điều kiện của em rõ ràng rất tốt, anh còn lớn hơn em rất nhiều nữa, tính cách cũng không quá tốt…”
Mục Liên Hạ bật cười ha ha, hôn hắn một cái: “Thôi đi, ai nói tính anh không tốt? Hạ Đình Ngọc còn nói với em là anh căn bản không biết nói yêu đương sợ anh độc thân cả đời, anh tốt hơn người khác nhiều mới đúng!”
Bầu không khí tốt đẹp, kết quả khi đang em ơi anh à, bạn nhỏ Tư Tư từ trên giường ngồi dậy, giọng mang theo chút mơ hồ: “Anh Mục?”
Mục Liên Hạ ngồi trên người Tống An Hoài cứng đờ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống: “Tư Tư chào buổi sáng.”
Để lại Tống An Hoài đắp chăn trên giường im lặng nhìn Tư Tư thật lâu.