Khi Mục Liên Hạ trở về, Tống An Hoài đã ở nhà.
Gần đây hắn rất bận, tiếc là Mục Liên Hạ cũng không quá rõ hắn đang bận gì. Tư Tư đang ở trong phòng ngủ của mình, Mục Liên Hạ chào hỏi Tống An Hoài, vào trong phòng lục lỏi quyển sổ nhỏ của cậu.
Thời gian hơn một năm, đủ để dung hòa cuộc sống của cậu vào trong ngôi nhà này. Đồ dùng rửa mặt trong toilet có của ba người, trong tủ quần áo có quần áo của cậu, trên giá sách có sách của cậu, ngay cả hình chụp chung của hai người cũng chiếm đóng ở tủ đầu giường.
Lần trước khi Mục Liên Hạ dọn rương hành lý tới đây thì vẫn không lấy về trường, bên trong cũng chỉ có mấy thứ vụn vặt. Rương bị đặt ở trong góc phòng sách, cậu dời ghế nhỏ ra lục lọi.
Tuy cậu thường xuyên quét tước phòng, nhưng vẫn không thể làm sạch sẽ đến cùng. Ít nhất nơi cậu đặt rương hành lý có không ít tro bụi, khi kéo còn bị tro bụi làm nghẹn đến hắt hơi thật lớn.
Thật cẩn thận kéo rương hành lý mang từ Xuyên Nam ra, sau đó đặt ở giữa phòng mở ra.
Rương không quá lớn, đồ bên trong cũng không quá đầy, đa số là một vài thứ từ Phụ Sa có giá trị kỷ niệm với cậu, vụn vặt cũng không nhiều. Ví dụ như quyển sổ viết nhật ký đầy ắp cảm xúc trước đây, ví dụ như một vài câu chuyện mà cậu viết hồi cấp ba, hay là hộp bút mà Quan Dũng tặng cậu, bên trong có bút mà Phó Kỳ Kỳ tặng cậu.
Mà trong quyển nhật ký đầy cảm xúc ấy, có kẹp theo quyển sổ nhỏ mà Mục Liên Hạ từng dùng để viết danh sách.
Quyển sổ này là Vu Hiểu Nhiên tặng, khi đó ba người họ hẹn nhau, khi Mục Liên Hạ sinh nhật thì mọi người đều tặng đồ dùng văn phòng, mà quyển sổ nhỏ Vu Hiểu Nhiên tặng thì rất được hoan nghênh khi họ còn nhỏ. Dù kiểu dáng của nó giờ đây đã lỗi thời nhưng cậu vẫn giữ gìn tốt nên nhìn qua vẫn mới tinh như trước.
Lúc ấy Mục Liên Hạ cầm một quyển sổ mới để viết danh sách ước nguyện, nhưng sau đó nhớ tới quyển sổ này, mới sao chép qua đây lần nữa.
Chỉ là, dường như cậu đã rất lâu không chạm vào nó qua.
Mở quyển sổ nhỏ ra, bên trong viết vài thứ lộn xộn, có rất nhiều chuyện đời trước mà cậu thấy có ít liền ghi nhớ, có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn của cậu, còn có danh sách ước nguyện quan trọng nhất mà cậu từng viết.
Danh sách rất ngắn gọn, cậu không viết nhiều, hơn nữa phần lớn đều đã được đánh dấu ở sau.
Ví dụ như bắt đầu đại học thật tốt, ví dụ như đi du lịch đi thăm thú…
Chỉ vài câu, Mục Liên Hạ rất nhanh đã đọc xong, sau đó đánh dấu sau câu “Người hại cậu thì phải trả giá”, rồi khoanh tròn “Nhất định phải cứu Hàn Hiểu”.
Chuyện này nhất định phải ghi lên thời khóa biểu, tuyệt đối không thể quên.
Cậu lật qua một tờ, chép lại những ước nguyện đã hoàn thành một lần, lại viết thêm một cái:
—— Đừng quên đi quá khứ tươi đẹp, nếu có thể vẫn muốn quen biết với họ.
Cuộc sống một lần nữa bước vào quỹ đạo, Mục Liên Hạ đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe, ngày nghỉ lại bắt đầu chạy tới chạy lui ở sở luật sư. Kết quả không đợi ngày nghỉ của cậu qua được vài ngày, Mục Liên Hạ đã bị cuộc gọi của Hạ Đình Ngọc gọi tới một quán cà phê nổi tiếng.
Mục Liên Hạ gần đây có mua com-lê, khi đi làm ở sở luật sư thì cũng bắt đầu ăn mặc cho mình thành dáng vẻ tinh anh. Cậu mặc vest mang giày da giơ điện thoại đứng ở cửa quán cà phê: “Em cho anh ba mươi giây giải thích xem anh có ý gì.”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói có chút lấy lòng của Hạ Đình Ngọc: “Liên Hạ nhờ em đó, ba anh sắp xếp xem mặt anh tạm thời không thể không đi, nhưng đi thì anh chắc chắn sẽ không đi…”
Mục Liên Hạ mặt không thay đổi: “Cho nên bây giờ em phải thay anh dọn hỗn loạn?”
“Liên Hạ em bảo anh bây giờ tìm ai được đây? Cũng chỉ có em là không sợ ba anh…” Hạ Đình Ngọc ho khan hai tiếng, “Gần đây anh bị ông ấy trông chừng rất nghiêm, hôm nay thả anh ra là muốn cho anh đi xem mặt, điện thoại của anh đây còn là của người khác nữa đó!”
“… Cho nên?”
“Liên Hạ nhờ em vào đi anh biết em chắc chắn ở…”
“Ừ, mở cửa đi.” Mục Liên Hạ vừa nói, vừa cúp điện thoại. Cậu đứng ở cửa toilet của quán cà phê, sau đó thấy được Hạ Đình Ngọc như là dạng cẩu khuôn người cười ngượng ngùng đi ra: “Liên Hạ…”
Mục Liên Hạ hơi đau đầu đè thái dương: “Anh có sao không? Phía sau lưng, không sao rồi chứ?”
Hạ Đình Ngọc có vẻ rất tốt, làm dáng phóng khoáng trả lời vấn đề của Mục Liên Hạ: “Đã lâu vậy rồi, sớm đã lành. Anh da dày thịt béo chống đánh đập, lúc trước cũng bị ba anh đánh không ít lần.”
Mục Liên Hạ à một tiếng, xoay người tính đi, sau đó bị Hạ Đình Ngọc kéo cổ tay: “Liên Hạ, giúp anh chút đi.”
Ánh mắt hắn chân thành đến nỗi làm Mục Liên Hạ không cẩn thận mà gật gật đầu.
Vì thế ở một nơi riêng biệt này, cậu một mình uống coffee, sau đó đợi cô gái xem mặt đối diện xuất hiện.
Dưới tình huống này, Mục Liên Hạ và Hạ Đình Ngọc đều không quá rõ cậu Hạ sẽ mời cô gái như nào để Hạ Đình Ngọc xem mặt, chẳng qua có thể biết được, cô gái này đến muộn ít nhất nửa tiếng.
Mục Liên Hạ ngồi ở vị trí của Hạ Đình Ngọc, Hạ Đình Ngọc ngồi ở chỗ cách nơi này một lối đi nhỏ có cây che lại lén nhìn.
Mục Liên Hạ nhìn Hạ Đình Ngọc rất không có tiến bộ lúc này, cảm thấy câu nói “Khoảng cách sinh ra cái đẹp” rất có lý.
Cậu suy nghĩ, vẫy vẫy tay với hắn, khi Hạ Đình Ngọc tới thì chỉ chỉ đồng hồ: “Anh, không phải em không giúp anh, cô ta nếu không tới nữa thì em sẽ đi đó.”
Kết quả cậu mới dứt lời, đã có một cô gái tóc ngắn váy ngắn đi tới. Cô trực tiếp đi về phía bàn của Mục Liên Hạ, sau đó nhìn lướt qua Mục Liên Hạ, lại nhíu lông mày với Hạ Đình Ngọc, trên gương mặt sâu sắc có vẻ vô cùng sinh động.
Mục Liên Hạ bừng tỉnh hiểu ra, họ chắc chắn quen nhau.
Cậu một ngụm uống hết coffee không còn nhiều, ngoan ngoãn ngồi chờ xem chuyện sau đó.
Hạ Đình Ngọc rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái này, mắt cũng trừng lớn theo bản năng: “Tiểu Tình? Cậu trở về lúc nào sao không nói với tôi chứ!”
Cô gái đặt túi xách trong tay lên bàn, sau đó tao nhã ngồi xuống ghế, cười với Hạ Đình Ngọc: “Đã lâu không gặp Tiểu Ngọc.”
Hạ Đình Ngọc thoáng co rút khóe miệng: “Đã nói biết bao nhiêu lần rồi… Đừng gọi tôi bằng tên này.”
Cô gái đó khoát tay chẳng hề để ý, sau đó cười với Mục Liên Hạ: “Cậu không giới thiệu chút à?”
“Em trai tôi, Mục Liên Hạ, ” Hạ Đình Ngọc giới thiệu, “Cô ấy, xem như bạn từ nhỏ của anh, Lâm Vũ Tình.”
Lâm Vũ Tình nhìn Mục Liên Hạ nghiêng đầu: “Gọi chị Tiểu Tình là được, rất vui khi quen em.”
“Chào chị, ” Mục Liên Hạ cũng cười lễ phép, rồi nói sang chuyện khác, “Cho nên nói… Chị tới xem mặt với anh em à?”
Lâm Vũ Tình cười ra tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, chị khụ khụ… Chị ở nước ngoài năm năm, mới từ nước ngoài trở về. Ừm… chị học tâm lý học ở nước ngoài.”
Cô bĩu môi với Hạ Đình Ngọc, có thể nhìn ra họ rất quen thuộc: “Chú Hạ bảo tôi tới khuyên bảo cậu, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt tiếp nữa, con đường đi không đến đích thì cũng đừng có mà đi. Đương nhiên, với nhà tôi hay là nhà cậu mà nói, hai tụi mình nếu thấy hợp mắt nhau thì họ sẽ rất vui, ít nhất khi đầu chắc chắn là tính như vậy.”
Hạ Đình Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Tôi không biết ba tôi nghĩ gì nữa, đúng là không thể nói chuyện. Nhà Tiểu Thụy cũng đã nói chuyện xong rồi, nhưng bên ba tôi đúng là vịt chết mạnh miệng sao cũng không mở miệng, lâu rồi tôi không gặp được Tiểu Thụy… Điện thoại cũng không dám gọi.”
Mục Liên Hạ muốn trợn trắng mắt, anh trai của Lý Thụy Phong người ta vì chuyện này mà đã phòng bị trước từ lâu rồi, nói chuyện rất lâu mới miễn cưỡng chấp nhận, anh như vầy mà còn khó chịu?
Chỉ là gần đây cậu cũng không hay liên hệ với Lý Thụy Phong, cũng không rõ Lý Thụy Phong như thế nào.
Lâm Vũ Tình lật menu ra xem: “Chuyện này tôi cũng tới nghĩ cách giùm mấy người, chuyện cậu thích Lý Thụy Phong chúng tôi đều biết, cũng chỉ có cậu tính cách buông thả, người nhà cậu không nghĩ tới hướng đó. Vậy đi, ba cậu và ba tôi đều dặn là hôm nay hai tụi mình phải ở cùng nhau, buổi tối tôi còn phải đưa cậu về, việc này mình cứ chậm rãi tâm sự đi.”
“Được… Tôi bây giờ coi như là ngựa chết làm như ngựa sống rồi, Tiểu Tình tôi tin cậu, ” Hạ Đình Ngọc lau mặt, “Nếu không… cậu dẫn tôi đi thăm Tiểu Thụy đi?”
Lâm Vũ Tình không để ý khí chất hình tượng của mình nữa, rốt cuộc không nhịn được trợn trắng mắt với hắn: “Cậu ngốc á? Không thể nhịn được hả!”
Hạ Đình Ngọc thở dài, dáng vẻ rất suy sút.
Mục Liên Hạ thấy vậy thì cảm thấy chuyện này mình chắc chắn không giúp được gì. Cậu rất lễ phép đứng dậy chào tạm biệt: “Vậy thì anh, chị Tình, em đi trước, có gì thì gọi em.”
Lòng dạ của Hạ Đình Ngọc đều đặt trên việc giải quyết như thế nào, phất phất tay xem như chào lại. Ngược lại là Lâm Vũ Tình than thở một tiếng: “Gọi chị gì chứ… gọi cũng thấy già rồi!”
Mục Liên Hạ rời quán cà phê, nhẹ nhàng thở ra, chép chép miệng cảm thấy chẳng thích mùi vị coffee ở đây, còn không bằng coffee hòa tan, tuy không nổi tiếng bằng ở đây, nhưng lại là mùi hương quen thuộc nhất.
Còn thời gian, cậu cũng không bắt xe về, mà là chuẩn bị đi một đoạn.
Chưa đi được hai bước, tầm mắt cậu bị bức tranh tuyên truyền treo ở quán net bên cạnh hấp dẫn.
… Đây là… Chiến Đồ?
Mục Liên Hạ có ấn tượng rất sâu sắc với Chiến Đồ nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra. Thảo nào gần đây họ bận như vậy, quả nhiên là có hoạt động lớn.
Nhớ lại chuyện khắc sâu ấn tượng đó, Mục Liên Hạ chậm rãi kéo khóe môi.
Bang chủ, lão đại, Nhị Cẩu Tử… còn có… An An…
Bỗng nhiên, có chút nhớ mấy người đấy.
Mục Liên Hạ kéo kéo caravat, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.