Vào một ngày trước Tết, Mục Liên Hạ nhận được điện thoại của Mục Khả Hân.
Mục Khả Hân giờ đã là năm tư, chương trình học nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, bây giờ đang trong trạng thái thực tập. Lúc này đã cho nghỉ, cô về nhà.
Trong điện thoại cô nghe không ra có gì không ổn.
“Liên Hạ, chúc mừng năm mới.” Mục Khả Hân ở đầu bên kia điện thoại nói với cậu, “Chúc cậu năm mới mọi việc thuận lợi vạn sự như ý học tập thành công, dù sao chúc cậu sống tốt là được.”
Mục Liên Hạ ừ một tiếng: “Chị cũng vậy. Chúc mừng năm mới.”
“Suy nghĩ rất lâu mới gọi điện thoại cho cậu, ” Mục Khả Hân cười một tiếng, “Trước đây có đôi khi cũng muốn nói chuyện với cậu, hay chỉ là tìm người trò chuyện… Nhưng lại cứ thấy không thể gọi quấy nhiễu cậu được.”
“… Nếu có gì cần tôi, có thể nói với tôi.” Mục Liên Hạ nhẹ giọng nói.
“Kỳ thật… cũng không có gì, ” Mục Khả Hân thở dài, sau đó cố gắng để giọng nói thêm thoải mái, “Chỉ là… ba mẹ tôi ly hôn.”
Mục Liên Hạ sửng sốt, ly hôn?
Mục Thành và Lý Tố Anh ly hôn? Đời trước luôn ở cùng nhau, mà bây giờ họ ly hôn?
Mục Liên Hạ không nói chuyện, mà Mục Khả Hân hình như thật sự giống như những gì cô nói, chỉ là muốn tìm người trò chuyện: “Đúng vậy, mẹ tôi sau khi trở về từ Song Hòe thì quyết tâm muốn ly hôn.”
Tính thời gian, chuyện ở Song Hòe tới giờ đã qua hơn nửa năm, thời gian cũng không tính là ngắn.
“… Mẹ chị đưa ra?” Mục Liên Hạ có chút chần chờ.
“Trừ mẹ thì còn có thể là ai? Ba tôi là người trung thực yên phận, mẹ tôi để ba ở lại bệnh viện ba cũng không nói gì, ba luôn cảm thấy mẹ rất khổ cực, ba có lỗi với mẹ.” Mục Khả Hân thở dài.
Chú Mục Thành đúng là một người trung thực yên phận.
Hai anh em Mục Tín Mục Thành trước đây đều được người nhà cắn răng tạo điều kiện cho đi học, nhưng cũng không học được bao nhiêu. Điều kiện trong nhà không cho phép, khi đó Mục Tín mới lên cấp ba, Mục Thành còn nhỏ, chưa tốt nghiệp tiểu học. Khi trong nhà nói có thể xem xét, ai không học nữa hay gì không. Mục Tín nói mình là anh nên gánh vác trách nhiệm, nhưng Mục Thành lại nói mình không muốn học.
Mục Tín học giỏi hơn Mục Thành là thật, Mục Thành nói là cảm thấy mình không có khiếu học, vẫn nên để Mục Tín tiếp tục đi. Thật ra học phí tiểu học có thể so sánh với cấp ba ư? Người nhà muốn Mục Tín không học nữa để phụ giúp cho gia đình. Nhưng sau khi Mục Thành nói vậy, cuối cùng cắn răng tạo điều kiện cho Mục Tín học hết cấp ba, rồi vào năm hắn thi đại học thì bởi vì ngoài ý muốn mà đi hết.
Sau đó, chính là Mục Thành Mục Tín sống nương tựa lẫn nhau.
Khi người nhà xảy ra chuyện đã dùng một số tiền lớn ở bệnh viện, rồi vì phải trả nợ mà trong nhà không còn dư lại gì cả, Mục Tín tự nhiên cũng không thể tiếp tục học đại học, hai anh em cùng nhau rời thôn lên thị trấn nhỏ, tính bước tiếp ở cái thị trấn nhỏ này.
Mục Thành còn nhỏ tuổi, phần lớn mọi việc đều không thể làm, sau này mới có năng lực hơn chút. Ban đầu mọi chuyện đều dựa vào Mục Tín, nhưng sau đó hai người đều có thể làm việc, chịu làm việc chịu nâng đỡ lẫn nhau, cuộc sống sau này tuy không giàu sang gì, nhưng vẫn sống tốt hơn nhiều. Tiếp đó là kết hôn, Mục Thành vào năm mười bảy mười tám tuổi thì quen biết Lý Tố Anh. Họ đã từng có những ngày tháng ngây ngô rất tươi đẹp, nhưng đến cuối cùng cũng không chịu nổi những thứ vặt vãnh như củi gạo dầu muối tương giấm trà, mà cãi nhau, không thỏa mãn… Luôn là thế.
Mục Thành lập gia đình sớm hơn người anh Mục Tín, mà lập gia đình xong liền ra ở riêng, Mục Tín không muốn gì cả, toàn bộ đều cho em trai, sau đó tự mình nỗ lực lần nữa. Mục Tín can đảm liều mạng, mà Mục Thành thì thành thật yên phận, im lặng làm công việc của hắn.
Chênh lệch thành lớn, bản thân Mục Tín luôn quan tâm em trai mình, nhưng Lý Tố Anh dưới tình huống này mà trở nên càng ngày càng không thỏa mãn, về sau, khiến Mục Thành phải đi làm công nơi xa.
Chính vì thế, Mục Thành luôn cảm thấy ông có lỗi với Lý Tố Anh. Một năm ông phần lớn đều không ở nhà, Lý Tố Anh phải lo liệu cả gia đình, vất vả biết bao nhiêu… Ông nghèo, không thể cho bà cuộc sống sung sướng, nhớ năm đó người ta còn là một trong những bông hoa của thị trấn, giờ thì sao? Mục Thành luôn nghĩ như vậy, sau đó là nhượng bộ không ngừng, cả một chút địa vị cũng không có.
Khi ông xảy ra tai nạn phải cắt chi liền cảm thấy trời mình muốn sụp. Ông sao cũng không nghĩ tới Lý Tố Anh sẽ bỏ ông mà đi, nếu không nhờ khi đó trong thẻ của ông có thêm một khoản tiền, ông thiếu chút nữa đã không thể ở lại bệnh viện.
Ông đợi Lý Tố Anh rất lâu, chờ một lời giải thích, chờ một đáp án.
Nhưng sau đó bà ta trở về, lần đầu tiên gặp ông, đã nói:
“Con trai vào tù, mình ly hôn đi.”
Khi Mục Khả Hân nói tới đây, giọng điệu rất tự nhiên, tựa như không liên quan đến cô.
Sau khi cô nói xong, cô thở dài: “Lúc trước rất ít khi chú ý tới cậu, kết quả bây giờ, tôi rõ ràng là chị, mà cậu còn lo cho tôi nhiều hơn.”
“Đừng để ý. Ly hôn xong thì bà ta đi đâu?” Mục Liên Hạ hơi mím môi.
“Mẹ tôi biết rõ trong nhà có thứ gì hơn bất cứ ai, cậu thấy sao?” Mục Khả Hân cười lạnh một tiếng.
“… Cho nên?”
“Tiền gởi ngân hàng của ba tôi chỉ có ba vạn, hơn nữa bây giờ chân của ba còn phải xài tiền trong đó không ngừng. Thêm nữa là… căn hộ của cậu, ba tôi ở đấy. Chúng tôi giờ đang ở đây…” Lời của Mục Khả Hân thêm chút dè dặt.
Mục Liên Hạ sửng sốt: “Căn phòng đó đã bán cho nhà chị rồi, đó chính là phòng của hai người.”
Mục Khả Hân cười: “Không, đó là của cậu, ba nói, chờ cậu về thì sẽ cho cậu, dù trong quãng thời gian này không đưa tiền thuê nhà.”
Trong lòng Mục Liên Hạ liền ùa lên cảm xúc nói không nên lời: “Chị… chú có tốt không?”
Ba năm nay, cậu chưa từng liên hệ với Mục Thành qua, ngoại trừ năm mới gửi một tin nhắn. Năm đầu cậu có gửi, Mục Thành nhắn lại hỏi cậu là ai, nhưng Mục Liên Hạ không trả lời. Năm thứ hai chú nhắn một chuỗi dài dặn dò, có lẽ là từ chỗ Mục Khả Hân biết đó là số điện thoại của cậu.
Tình cảm mà Mục Liên Hạ đối với Mục Thành rất phức tạp. Trên thực tế là cậu kính trọng chú. Có thể lúc trước sau khi cha mình rời đi, cũng từng coi Mục Thành là cha để mơ ước. Nhưng khác nhau chính là Mục Thành không che gió tránh mưa vì cậu, hi vọng qua đi chính là thất vọng. Hơn nữa chú thật sự rất ít khi xuất hiện.
Lần cuối cùng đời trước, càng khiến Mục Liên Hạ chẳng còn chút hi vọng xa vời ấy. Đời này lần cuối cùng cậu và Mục Thành nói chuyện, thì lại là tiền muốn đi Song Hòe.
“Bây giờ ba không tệ, cảm xúc cũng ổn, ” Mục Khả Hân nói, “Lúc trước ba im lặng rất lâu, sau đó đồng ý ly hôn với mẹ tôi. Thêm nữa, ba biết chuyện của Mục Khả Kiệt… không dám nói chuyện với cậu.”
Mục Khả Hân dừng một chút: “Ba cảm thấy, Mục Khả Kiệt bị như vậy thì ba phải có trách nhiệm, ba còn nghĩ năm sau khi nào được, thì đi thăm Mục Khả Kiệt.”
Mục Khả Kiệt bị xử tám năm, những năm tháng tươi đẹp nhất trong đời người đều phải trôi qua trong nhà giam.
Mục Liên Hạ không thấy mình ác độc, dù sao cũng đâu có ai ép gã, gã hút ma túy buôn lậu thuốc phiện cũng tốt, bắt cóc vơ vét tài sản cũng tốt, đó là sự lựa chọn của gã, Mục Liên Hạ cũng không thánh mẫu tới mức để người hại mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chỉ là trong phút chốc, nghe thấy câu này, vẫn cảm thấy có chút cảm xúc nói không nên lời.
Cậu vốn còn muốn nói chút gì với chú, ít nhất thì cũng thăm hỏi ân cần một chút. Nhưng giờ khắc này cậu bỏ cuộc. Những câu thăm hỏi ân cần vẫn nên để Mục Khả Hân gửi giùm đi, cậu và Mục Thành, cuối cùng vẫn còn điểm chính không thể bước qua.
“Chị có tính gì cho sau này chưa?” Mục Liên Hạ hỏi Mục Khả Hân.
“Ba đồng ý tôi là về bên trường với tôi, ” Mục Khả Hân nói, “Tôi không thể về để chăm sóc ba được, để ba ở lại tôi cũng không yên lòng. Ban đầu tôi cho rằng tốt xấu gì thì mẹ tôi sẽ chăm sóc một chút, kết quả không nghĩ tới mẹ tôi trực tiếp muốn ly hôn… Thôi, tôi cũng không muốn nhận mẹ nữa, nhưng tôi sẽ chăm sóc ba tôi thật tốt.”
“Có gì cần thì nói với tôi, tôi có thể sẽ giúp được một chút, ” Mục Liên Hạ nói, “Mục Khả Kiệt với chị mà nói và với chú mà nói là khác nhau… Tôi không thể nói gì với chú, chị giúp tôi gửi một câu là được. Chuyện của Mục Khả Kiệt tôi chắc chắn không giúp được và cũng sẽ không giúp, nếu anh ta có biểu hiện tốt ở trong đó, có lẽ sẽ được giảm hình phạt.”
Mục Khả Hân im lặng một giây, nói một câu được.
“Vậy… Lý Tố Anh bây giờ sao rồi?” Mục Liên Hạ cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra.
Mục Khả Hân lần này im lặng lâu hơn lần trước.
“Tôi… biết mẹ tái hôn, với ai thì không biết, ” Mục Khả Hân dừng một chút, “Mấy hôm trước tôi thấy mẹ trên đường cái, sắc mặt rất không tốt, hơn nữa hình như còn bị đánh. Mẹ thấy tôi liền bụm mặt chạy, mẹ chưa bao giờ để ý đến tôi, cũng không nói gì với tôi, tôi ngay cả liên hệ với mẹ cũng không làm được.”
“Còn nữa… phòng nhà tôi, đã bị môi giới bất động sản treo biển bán rồi.” Mục Khả Hân thở dài, “Tôi thật sự không rõ… Mẹ làm như vậy, đến cùng là có gì tốt đây?”
“Đừng nghĩ nhiều quá, ” Mục Liên Hạ cũng thở dài, “Hai người, sống tốt là được. Sống tốt cuộc sống của mình.”
“Ừm.”
“Vậy… chúc mừng năm mới?”
“Chúc mừng năm mới. Tạm biệt.”
Đây là năm thứ ba từ khi cậu sống lại.
Mục Liên Hạ lật quyển sổ nhỏ kia ra, vẽ một vòng tròn trên năm.
Ừm, năm sau đi kiểm tra thân thể nữa vậy. Cậu chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng cậu vẫn rất để ý. Căn bệnh đó vĩnh viễn là điểm mấu chốt trong lòng cậu.
Buổi tối sau khi lăn với Tống An Hoài xong, cậu nằm trên người hắn: “Năm nay anh cả có qua không?”
“Mình đi nhà anh ấy chúc tết rồi về, bây giờ anh ấy rất yên tâm với mình, ” Tống An Hoài hôn hôn lòng bàn tay cậu, “Em thì sao? Trở về?”
“A, không muốn về, cũng tới chúc tết rồi đi, sau đó chỉ còn lại tụi mình được không?” Mục Liên Hạ cong mi mắt với hắn.
“Vậy thì thật sự rất tốt.” Tống An Hoài lại hôn cậu một cái.
Mục Liên Hạ nâng tay nhéo nhéo mặt hắn: “Yêu anh moah moah~ “
Tống An Hoài sửng sốt, sau đó cười: “Yêu em, moah moah.”