Đây là một câu chuyện bắt đầu có bước ngoặt từ khi thi vào đại học.
Tống An Hoài mang máng đoán chuyện giữa họ không phải vấn đề này, nên cũng chậm rãi yên tâm, nghe Mục Liên Hạ đứt quãng kể câu chuyện có chút không hiểu ra sao này.
Hắn không nói, cũng không nghĩ, chỉ là nghe mà thôi.
Mục Liên Hạ chỉ kể một phần, không có tuyến thời gian, cũng không nói tên là gì. Nhưng câu chuyện bảy năm vậy mà cuối cùng không nói được mấy tiếng.
Tống An Hoài vỗ vỗ lưng cậu, nhịp tim vẫn trầm ổn như cũ: “Không sao, đều đã qua.”
Trong bóng tối ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Mục Liên Hạ: “… Đúng vậy, đã qua.”
Ai cũng không nghĩ tới, sau khi Mục Liên Hạ kể xong câu chuyện này, người đã không thấy tăm hơi.
Tống An Hoài ban đầu còn chưa phản ứng lại. Đêm đó hai người đều không xử lý bản thân, cứ vậy mà dựa sát vào ngủ. Khi tỉnh lại chỉ còn một mình hắn, hắn còn tưởng rằng Mục Liên Hạ đi làm gì đấy. Nhưng trong nhà chẳng có ai, cả buổi còn chưa trở về, cuối cùng gọi điện thoại lại phát hiện di động đã tắt máy.
Tống An Hoài bị dọa gần chết, nghĩ tới dáng vẻ mất hồn mất vía của Mục Liên Hạ lúc trước, lập tức gọi điện cho Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong, nhưng không ai thấy cậu qua.
Bị những chuyện đáng sợ mà mình tưởng tượng dọa, Tống An Hoài ra ngoài tìm người, nhưng không tìm thấy người đâu cả. Hắn gọi điện cho mấy người bạn, cũng không dám nói thẳng là sợ Mục Liên Hạ xảy ra chuyện, dù sao đây chỉ là suy đoán của hắn, chỉ có thể nói Mục Liên Hạ không mang di động, nếu có ai nhìn thấy cậu ấy thì nói cho hắn một tiếng.
Về phần Mục Liên Hạ rốt cuộc đi đâu… Cậu đang ngồi máy bay về Phụ Sa.
Vé máy bay được mua vào nửa đêm hôm qua, cậu cảm thấy, nếu có một số việc không làm, cậu sẽ hối hận.
Máy bay tự nhiên nhanh hơn xe lửa không ít, khi cậu ngồi xe khách nhỏ về ngôi nhà đã từng thuộc về mình ở Phụ Sa, còn chưa tới giờ cơm trưa.
Cậu dừng một chút, hít sâu, sau đó gõ cửa.
Mở cửa là chú Mục Thành, dưới nách chú chống gậy, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái mở cửa: “Con gái con…”
Sau đó liền sững sờ ở đấy.
Mục Liên Hạ có chút xấu hổ nói không nên lời, nụ cười cũng mang theo loại cảm giác ấy: “Chú…”
Mục Thành nhanh chóng hồi thần, lui ra sau một bước: “Liên Hạ về rồi… Mau vào mau vào.”
Mục Liên Hạ nhanh chóng vào cửa, đặt đồ mình mang tới ở cạnh cửa, giúp Mục Thành đóng cửa. Liếc thấy ống quần trống rỗng của Mục Thành, cảm xúc trong lòng không thể nói rõ.
Mấy năm nay, cậu không nhất định khi nào thì có chút liên hệ với Mục Khả Hân. Liên hệ với Mục Thành chỉ có tin nhắn ngày lễ ngày tết. Hai bên ăn ý như nhau, chỉ có lời chúc phúc khách sáo, không có Mục Khả Kiệt cũng không có gì khác.
Trong phòng còn tỏa mùi thức ăn, cả phòng đều đầy ắp cảm giác ấm áp của gia đình. Hai người cùng nhau ngồi trên sô pha, Mục Thành hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng tìm đề tài nói: “Liên Hạ gần đây sống thế nào, có phải tất cả đều rất thuận lợi hay không?”
“Chú…” Mục Liên Hạ hơi mím môi, “Con tới thăm chú. Lâu vậy không về, cũng rất ngại.”
Mục Thành cười sâu sắc hơn chút: “Người trẻ tuổi tụi con cố gắng làm việc, chú già rồi, có thăm hay không cũng không sao.”
Chú vẫn là người chú trong trí nhớ thuở ban đầu của Mục Liên Hạ, không có chuyện như đời trước, chú vẫn như vậy.
Hai người ở đó không khí hài hòa tán gẫu vài chuyện, chuyện nào cũng có. Cũng chỉ qua nửa tiếng, chuông cửa vang.
“Nha đầu Hân Hân này hôm nay quên mang chìa khóa.” Mục Thành theo bản năng muốn đứng dậy, Mục Liên Hạ đương nhiên không để chú đứng lên, mà là tự mình đi mở cửa. Quả nhiên, mở cửa, Mục Khả Hân đứng ở cửa.
Mà Mục Khả Hân ngược lại bị Mục Liên Hạ làm cho hoảng sợ.
Mục Khả Hân bây giờ hoàn toàn khác với trong trí nhớ của Mục Liên Hạ, cô vốn đã không xấu, giờ có tự tin và bản lĩnh, khí chất cũng rất tốt, mặc quần áo khéo léo, trang điểm nhạt, rất xinh đẹp.
Tuy kinh ngạc, nhưng hai người thỉnh thoảng có liên hệ, thêm phần mềm xã giao, cũng không quá xa lạ: “Sao em lại đến đây?”
Mục Liên Hạ mỉm cười: “Đến thăm hai người.”
Mục Khả Hân lén nhìn cha mình, sau đó nháy mắt với Mục Liên Hạ mấy cái: “Vậy giữa trưa ăn cơm ở đây đi, nếm thử tay nghề ba chị.”
Cô nói lời này, Mục Thành chợt như phản ứng lại, nhưng trong giọng nói là đương nhiên: “Nói gì đó, Liên Hạ không ăn trong nhà còn có thể đi đâu ăn chứ? Vừa lúc con về, mình ăn cơm đi.”
Mục Liên Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Đều là cơm gia đình cũng không có gì, tay nghề của Mục Thành không quá tốt, nhưng đều là người nhà, ăn cũng không tệ. Ăn xong mấy người còn chưa nói gì, Mục Khả Hân đã dọn cà mèn chuẩn bị ra ngoài.
Mục Liên Hạ sửng sốt, đứng lên: “Em đi với chị.”
“A?”
Mục Thành khoát tay: “Con đi làm gì? Lại đây tâm sự với chú.”
Mục Liên Hạ lắc đầu: “Không được, con đi thăm Mục Khả Kiệt.”
Ra cửa với Mục Khả Hân, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Mục Liên Hạ: “Em biết là đi thăm Mục Khả Kiệt?”
Mục Liên Hạ úp mở một tiếng.
“Chị cho rằng đời này em sẽ không trở lại, cũng sẽ không muốn gặp nó.” Mục Khả Hân có ý chỉ.
“Ừm… Đã qua lâu vậy rồi.” Mục Liên Hạ ngẩng đầu nhìn trời.
Kết quả công tố lúc trước là Mục Khả Kiệt nhận hình, dù là vụ án ở Song Hòe, nhưng cuối cùng Mục Khả Kiệt bị đuổi về Phụ Sa. Mục Khả Hân đương nhiên cũng không đi thăm Mục Khả Kiệt mỗi ngày, nhưng cuối tháng vẫn có thể thăm hỏi.
Mục Liên Hạ theo sau Mục Khả Hân, đưa ra chứng kiện của mình, cảnh ngục cũng không làm khó xử cậu. Mà Mục Khả Kiệt vừa đi ra, đã thấy Mục Liên Hạ dựa trên vách tường. Gã hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng quay đầu đi chỗ khác, chỉ nói chuyện với Mục Khả Hân.
Gã thay đổi rất nhiều, đi tù mấy năm đã giải nghiện, cũng trưởng thành rất nhiều. Hoặc là nói, không có ai thương gã nữa, gã cần phải trưởng thành.
Mục Liên Hạ cũng chỉ tới nhìn xem thôi, tối hôm đó cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, trở về nhìn xem là chuyện cậu luôn muốn làm nhưng lại không làm, cậu muốn mở lòng thật sự, liền đến đây.
Cho đến khi đi, hai người cũng không nói một câu.
Nhưng trước khi cửa đóng lại, Mục Khả Kiệt lớn tiếng la lên: “Mục Liên Hạ! Tôi sẽ không giải thích.”
Mục Liên Hạ vịn tay ở trên cửa, không quay đầu: “Tôi biết.”
“Cậu bây giờ… sống tốt không?” Giọng Mục Khả Kiệt thấp hơn vừa nãy một chút.
“Tôi rất tốt, ” Mục Liên Hạ hơi nghiêng đầu nhìn gã một cái, “Anh cũng biểu hiện tốt đi, ra ngoài sớm chút.”
Có lẽ là thời gian thật sự rất lâu rồi, thù hận ban đầu, từ lâu đã không còn.
Buổi tối hẹn đám bạn đi ăn bữa cơm, mọi người đều rất vui vẻ.
Quan Dũng và Phó Kỳ Kỳ sớm đã kết hôn, con cũng sắp sinh.
Chưa từng cắt đứt liên hệ với đám bạn này, khi cậu đến tìm người còn suýt chút bị hại: “Đúng là không nói một câu đó người anh em, về mà không nói cho tụi này biết sớm chút?”
“Bỗng dưng muốn về bỗng dưng muốn về thôi, ” Mục Liên Hạ vội vàng xin tha, “Không thì chắc chắn đã nói cho mấy người trước rồi đúng không! Lần này tôi nhận sai, đến Song Hòe tôi mời khách.”
“Đi, ông nói được thì làm được đó, ” Quan Dũng cười xấu xa, “Vu Hiểu Nhiên nói với tôi, chờ nó kết hôn muốn tới chỗ cậu để cậu chiêu đãi, đến lúc đó tôi và Kỳ Kỳ dắt con đi, ăn cho ông nghèo!”
Mục Liên Hạ vờ vô tội buông tay: “A? Vừa nãy mình mới nói gì ta?”
Mọi người lại cười một trận.
Cuối cùng bởi vì phải nghĩ cho Phó Kỳ Kỳ, nên tan cuộc sớm. Mấy người mấy năm gần đây đều rất không tệ, đã mua nhà mới ở nơi khác, về nhà cũng không còn chung một con đường nữa.
Thời tiết thật tốt, buổi tối cũng không oi bức, một mình cậu, chậm rãi đi về. Trên nửa đường, khi đi ngang qua một chỗ vứt rác, không khỏi dừng lại bước chân.
Nương theo ánh trăng, cậu nhìn thấy khuôn mặt người đó…
Là Lý Tố Anh.
Bà ta đã già đi rất nhiều, không còn dáng vẻ sáng sủa gọn gàng nữa, ngược lại còn già hơn tuổi thật của mình mấy tuổi. Mục Liên Hạ nhìn bà ta ở đấy bận rộn thu dọn rác, lấy được đồ có ích có thể bán lấy tiền, sau đó kéo chiếc xe ba bánh cũ nát của mình chậm rãi rời đi.
Mục Liên Hạ đứng đấy nhìn, nhớ lại người thím cũng từng cười với cậu, mua đồ ăn cho cậu, chậm rãi ngẩng đầu.
Có giọt nước rơi trên quần áo, nhưng trời lại chẳng hề mưa.
Ánh trăng rất sáng.