Khi Tống Tư Minh về nhà, Tống An Hoài còn đang chơi game.
Tống Tư Minh lại gần nhìn thoáng qua, bĩu môi: “Cái người cậu thích vẫn không online?”
Tống An Hoài nhìn nó một cái, ừ một tiếng.
“Vậy cậu còn chờ người ta?” Tống Tư Minh nhún nhún vai, “Đã hơn một tháng. Có lẽ là không chơi nữa rồi.”
“Em ấy không phải người như vậy, ” Tống An Hoài liếm môi khô khốc, “Em ấy sẽ không đi mà không lời từ biệt.”
Tống Tư Minh quả thực hết nói nổi ông cậu nhà mình. Trợn trắng mắt với Tống An Hoài, Tống Tư Minh đưa bài thi gần điểm đến trước mặt Tống An Hoài: “Cậu ký tên giúp con trước đi. Cậu vì người ta cũng sắp biến thành người bệnh nghiện internet rồi, cậu xác định cậu không nói với người ta là cậu thích người ta? Con biết hai người đã quen nhau hai năm… Coi như đáng tin đi.”
Tống Tư Minh nói là thật, hơn nữa nó thật sự không muốn thấy người cậu nhà mình như vậy.
Game online D “Chiến Đồ” là game đến từ “Phòng công tác Chinh Đồ” trên danh nghĩa của Tống An Hoài, sau được mở rộng rộng rãi cho nhiều người, đánh giá cũng rất tốt, giờ đã năm năm, còn đang mở server mới không ngừng, người cũ vẫn còn người mới cũng liên tục không ngừng, rất thành công.
Hai năm trước Tống An Hoài không biết sao lại muốn chơi game này, sau đó yên lặng tạo một tài khoản ở “Chiến Đồ”, còn tạo một em gái Y Giả thanh tú, đặt tên là Tống An An.
Giờ nghĩ lại… đúng là lịch sử đen.
Nhưng may mà vì điều này, quen biết Luyến Hạ.
Luyến Hạ là một cầm sư, hệ viễn trình công kích phụ trợ, mà Tống An An là đồ đệ của Luyến Hạ.
Trong game “Chiến Đồ” có mấy thiếp lập xem như chơi cho vui, thiết lập sư đồ. Sau khi max level thì phải nhận đồ đệ, liền đi đăng ký, sau đó sẽ có đồ đệ xa lạ được hệ thống phân công mà thành công bái sư. Đương nhiên, nếu chung sống vui vẻ thì có thể dạy đồ đệ, nhưng không muốn thì cũng có thể trả tiền vàng nhất định trong game để xóa bỏ quan hệ sư đồ.
Tống An Hoài lần đầu chơi game online, tuy đã ba mươi tuổi nhưng còn không bằng Tống Tư Minh mười tuổi lúc bấy giờ, chỉ có thể mò từng chút một. Khi hắn còn đang làm quen thao tác, Luyến Hạ xuất hiện.
Lúc đó có lẽ là một giờ rạng sáng, Luyến Hạ xuất hiện làm Tống An Hoài không phản ứng lại. Đối phương ở cạnh hắn, mặc trang bị môn phái của cầm sư đội ID “Luyến Hạ”, trên đầu còn tỏa bong bóng trắng: “Cô có thể để ý tôi chút được hay không?”
Cách xoát cảm giác tồn tại này Tống An Hoài tự nhiên là phát hiện. Hắn cũng đánh chữ: “Chuyện gì?”
“Cô có thể xem kênh sư đồ chút không?” Bong bóng trắng lại tỏa ra, “Tôi còn tưởng là acc của phòng công tác nữa.”
Chờ khi Tống An Hoài rốt cuộc hiểu được mấy công năng trụ cột, Luyến Hạ đã ngồi cạnh chờ rất lâu.
“Tôi không cần phiền cậu, ” Tống An Hoài đánh chữ trong kênh sư đồ, “Cậu đi làm chuyện của mình đi.”
Tiểu cầm sư đứng lên: “Tôi cũng không có chuyện gì, cô đừng ghét bỏ nước của tôi là được.”
Từ đó, hai người quen nhau sắp ba năm.
Mà Tống An Hoài, liền làm bạn với Luyến Hạ ngây thơ đơn thuần ấy từ hạnh phúc đến trầm lặng, luôn luôn.
Hắn biết đối phương có một người yêu đã bên nhau nhiều năm, nhưng người đó lừa cậu; hắn biết Luyến Hạ tự mình rời khỏi Song Hòe đi thành thị khác; hắn biết Luyến Hạ gần đây trong lòng có chuyện, nhưng đối phương không nói với hắn.
Tống An Hoài hối hận nhất, chính là không nói với Luyến Hạ là đừng đi, anh ở đây khi cậu rời khỏi Song Hòe.
Hắn làm một “ông già có chút cứng ngắc”, khi đó cảm thấy chuyện trong game quá mức không đáng tin.
—— cho nên sau này, hắn hối hận đến vậy.
Tống Tư Minh chắc là biết ông cậu nhà mình vẫn sẽ rối rắm tiếp nữa, chờ Luyến Hạ đó không biết lúc nào sẽ online, cho nên ánh mắt xoay xoay, có một mưu ma chước quỷ.
“Cậu, cậu đưa điện thoại cho con dùng chút, ” Tống Tư Minh nháy mắt mấy cái, “Con gọi điện thoại cho bạn học con.”
Tống An Hoài không nghi ngờ nó, tiện tay đưa di động qua.
Mật khẩu điện thoại của Tống An Hoài là sinh nhật Tống Tư Minh, Tống Tư Minh tự nhiên mở khóa, sau đó cảm thấy có chút ê răng với bức hình sư đồ đó. Ai mà nghĩ tới Tống An Hoài bên ngoài thì cuồng soái khốc bá duệ nhưng lại thầm muộn tao như vậy… Theo cái phương pháp tình yêu này của cậu, Luyến Hạ đó nếu biết cậu thích mình… Đúng là muốn gặp quỷ!
Nhấn vào danh bạ, Tống Tư Minh trực tiếp nhấn vào số điện thoại của Luyến Hạ, rồi cười xấu xa nhét điện thoại vào tay Tống An Hoài, mình thì chạy mất.
Sau đó, nó nghe thấy trong phòng sách phát ra tiếng vang lớn, rồi Tống An Hoài chạy đi.
Tống Tư Minh hơi mờ mịt nhìn cửa phòng chưa đóng, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau này nó mới biết được, đầu bên kia điện thoại nói với họ, Luyến Hạ đó, đã chết.
Tống An Hoài khi nghe thấy tin tức này là không tin.
Sao có thể tin chứ? Một tháng trước cậu vẫn còn, còn rất tốt, tuy có chút suy sút nhưng vẫn còn tốt mà… Lúc này mới, lúc này mới hơn một tháng… Người, sao có thể nói không liền không có chứ?
Nhưng sự thật không cho phép hắn không tin.
Hắn không phải người xúc động, nhưng hắn thật sự xúc động đi mua vé, trực tiếp chạy tới Đàm Giang —— Luyến Hạ nói qua, cậu ở Đàm Giang.
Luyến Hạ thật sự đã chết.
Cậu chết do vụ nổ của một trận tai nạn giao thông.
Bởi vì muốn kịp giờ, không đợi được xe taxi cậu đã ngồi một chiếc xe đen. Chiếc xe này đã hỏng, nhưng chủ xe ôm tâm lý may mắn để tiếp tục sử dụng. Người lên xe cũng không biết, cuối cùng dùng mạng của mình để trả giá. Xe trên nửa đường thì mất khống chế, tông vào bồn hoa bên đường. Bởi vì tài xế theo bản năng bảo vệ bản thân, cho nên hành khách ngồi ở ghế lái phụ bị thương nặng còn bị nhốt, trơ mắt nhìn tài xế đi ra ngoài, mình thì bị nhốt ở trong xe, bị một vụ nổ cướp đi mạng sống.
Tống An Hoài cũng không nhìn thấy một mặt cuối cùng của người đó, bởi vì thi thể thật sự là không thể nhìn được.
Hắn chỉ có thể dùng đầu ngón tay vuốt ve bức ảnh chụp duy nhất mà đối phương gửi cho hắn. Đó là một gương mặt gầy yếu còn mang theo chút ngây thơ, tuy có chút suy sút nhưng cũng không giấu được gương mặt xinh đẹp ấy, ý cười nhàn nhạt bên môi khiến Tống An Hoài cảm thấy ấm áp từng cơn.
“Anh còn chưa nói, anh thích em nữa…” Tống An Hoài nhẹ giọng nỉ non, “Dù em có không thích anh, cũng không nên đi như vậy…”
Nhưng sự thật tàn khốc đến thế, câu thích đó, người ấy vĩnh viễn cũng không nghe được.
Sau này rồi sau này, Tống An Hoài biết rất nhiều chuyện.
Ví dụ như “người yêu yêu nhau nhiều năm” của Luyến Hạ, ví dụ như gia đình làm người phiền lòng của cậu. Nhưng “người yêu” đó bây giờ cũng như điên rồi, mà người trong “gia đình” đó của cậu, cũng không có kết cục gì tốt.
Họ đều quá tham lam, không biết đủ, mà người quá tham lam thì không bao giờ có kết cục tốt.
Người đàn ông tên Lô Quảng Hằng đó tìm hắn, muốn biết mộ của Luyến Hạ ở đâu, nhưng bị Tống An Hoài từ chối. Luyến Hạ nhất định không muốn nhìn thấy gã, Tống An Hoài nghĩ.
Hắn ngồi bên mộ Luyến Hạ, âm điệu vững vàng kể một vài chuyện có không, nói với cậu những chuyện đã xảy ra trên thế giới này sau khi cậu rời khỏi.
Nói qua rất lâu, không biết từ đâu thổi đến một luồng gió, mang theo hơi lạnh từng cơn, sau đó, trên bầu trời bắt đầu phấp phới mưa bụi.
Tống An Hoài đứng lên, tay sờ mộ bia lạnh lẽo, lại dùng đầu ngón tay ma sát mặt người trên tấm ảnh chụp ở mộ bia
“Luyến Hạ, anh thích em.”
Giọng hắn vẫn trầm ổn lại rất nặng, nhưng trừ nghiêm túc, thì còn mang theo một chút vụng dại.
Lát sau, hắn lặp lại một lần, dùng tên thật của người ấy.
“Anh thích em, Mục Liên Hạ.”
“Nếu… nếu đúng lúc, gặp được em, thì tốt rồi.”
Tống An Hoài nói.
Hắn lại nhìn chằm chằm mộ bia một lúc lâu, khi quần áo đã sắp ướt đẫm, xoay người.
Không biết từ đâu lại đưa đến một luồng gió, thổi tan bó hoa bách hợp trước mộ tỏa ngát hương thơm.
Một ngày trời quang.