Giang Minh, một tên nhân viên nhỏ của một công ty nhỏ, vì làm ăn thất bát nên công ty giải thể. Trên đường đi về gặp một cụ già bị cướp, xông vào cứu, cuối cùng bị một tên dùng dao đâm thủng ngực, chết. Ai dè cụ già là một vị thần, thấy Giang Minh trượng nghĩa bèn tặng cho Võ Hiệp Tiêu Dao hệ thống. Thế là từ đây Giang Minh dạo chơi giang hồ, một thân võ nghệ, một “bug” hệ thống...
Một thanh niên vừa đi trên đường vừa thở dài. Thanh niên mặt mũi sáng sủa, quần áo chỉnh tề. Tuy không gọi là đẹp giai như kiểu mấy thần tượng xứ Hàn của các cô gái thời nay, nhưng cũng được tính là mặt mũi sáng sủa nam tính. Thanh niên tên gọi Giang Minh, hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên quèn của công ty chứng khoán Đại Lôi.
Đại Lôi vốn là một công ty chứng khoán khá có danh tiếng trên thị trường chứng khoán. Nhưng một năm gần đây, Đại Lôi bị một đối thủ không rõ trực tiếp chèn ép, cộng thêm chứng khoán xuống dốc khiến cho ban lãnh đạo công ty quyết định chạy dài. Sau khi tẩu tán hết mức có thể, Đại Lôi tuyên bố phá sản. Dĩ nhiên là những nhân viên cấp dưới cùng như Giang Minh đều không tránh khỏi số phận bị thất nghiệp mà không hề có một đồng trợ cấp nào.
“Tháng này chỉ còn vài nghìn, sống sao đây?” Giang Minh ngẩng lên nhìn trời. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo càng làm cho lòng người nẫu ruột. Giang Minh vốn là trẻ mồ côi. Sau khi đỗ đại học, hắn tự thân một mình vừa học vừa làm, vất vả học xong bốn năm. Tốt nghiệp đại học xong, vất vả lắm mới kiếm được công việc ổn định, Giang Minh những tưởng cuộc đời mình từ bây giờ có thể khấm khá hơn, có thể tìm một người bạn gái, có thể tích góp dần mua nhà, lập gia đình, có hài tử...
Vậy mà giờ đây bị thất nghiệp, Giang Minh thở dài. Chỗ ở Giang Minh thuê hiện tại là một khu phố nhỏ, cách công ty khá xa. Mỗi sáng, Giang Minh đều dậy rất sớm để đi bộ tới không ty. Vì xa trung tâm thành phố, lại vắng vẻ nên phòng thuê rất rẻ, lại cũng không có ai đến thuê trừ Giang Minh ra. Đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng kim loại va chạm đánh gãy suy nghĩ của Giang Minh...
chương 1: giang minh