Hôm ấy, một chiều thu ảm đạm, ngàn lau xạc xào, lá vàng rơi rụng, trong rừng tiếng quạ kêu sương. Ánh tà duơng vàng vọt chiếu xuống núi rừng mờ suơng khói càng tăng them sự não nùng…
Từ đâu đây, xa gần chợt vẳng đến tiếng tiêu réo rắt như khóc thuơng, hờn oán, tiếng tiêu vang lên dìu dặt trong cảnh chiều tà khiến nguờI ta phảI thảm sầu !
Lần theo tiếng tiêu tìm đến, chỉ là một nam hài tử mớI hơn muờI tuổI ! NgồI bên một gốc cây đã rụng hết lá, trơ cành vớI cây ngọc tiêu trên môi
Trong gió thu giá buốt như thế mà đưá trẻ chỉ mặc một cái áo vảI phong phanh đã cũ rách có thêm đàn dê chung quanh
Một lúc sau, đưá trẻ ngừng thổI tiêu, từ từ ngẩng mặt cao lên.
Nó có khuôn mặt cực kỳ lanh lợI, sáng láng, dễ thuơng chiếc cằm ẩn nét cuơng nghị.
Thế nhưng nhìn kỹ, trong đôi mắt đen láy, tinh anh của đứa trẻ phảng phất một nỗi buồn..
thiên duyên kỳ ngộ