Mọi người nhanh chóng quay về Thanh Hà trấn, khi vào được trong trấn thì không khi im lặng, dọc đường lại đây tuyệt không đụng phải một con tang thi.
Đột nhiên phía trước mọi người xuất hiện một đợt sóng thần dâng cao hơn mét giống như chực chờ đổ ập xuống bọn họ vậy, da thịt cả người giống như có thể cảm nhận đến mát lạnh của bọt sóng rơi lên người. Liễu Tú Nhã nhìn mọi người thần tình hoảng hốt xung quanh thì lui về phía sau mấy bước trực tiếp dùng chuôi kiếm cho mỗi người một cú, Ngọc Lan Hân ôm đầu vừa nhảy, vừa kiêu: "Ô..oa...Nhã tỷ...tỷ ám sát em à"
Mọi người vì cú đánh vừa rồi điều có vẻ bừng tỉnh ra từ trong giấc mộng. Lý Ngự cau mày, thấp giọng hỏi: "Đây là có chuyện gì"
"“Ban nãy mọi người bị tang thi hệ tinh thần công kích, thiếu chút nữa rơi vào hỗn loạn.” Liễu Tú Nhã nhẹ giọng trả lời.
Nghe vậy lưng của mọi người thoáng cái phát lạnh, con tang thi này không phải vừa, có thể tạo ra ảo cảnh chân thật như vậy. Mọi người lập tức đề phòng nhìn xung quanh rất sợ nhất thời lơ là sẽ rơi vào bẫy của tang thi. Liễu Tú Nhã sử dụng linh lực bao trùm cả nơi này để dò xét năng lượng của con tang thi hệ tinh thần kia.
Vừa mới đi mấy chục mét, Liễu Tú Nhã liền cảm thấy ở phương hướng tay phải mình xuất hiện dao động tinh thần, hiển nhiên có tinh thần lực khác nỗ lực công kích nàng. Đột ngột quay đầu nhìn về phía phương hướng đó, chỗ trăm mét có một con tang thi đang trốn ở phía sau một bức tường, lặng yên không tiếng động phóng thích tinh thần lực nỗ lực mê hoặc Liễu Tú Nhã, lại không biết lúc này năng lượng của nó phóng ra đã tố cáo nó.
“Nơi đó” Liễu Tú Nhã thấp giọng nhắc nhở mọi người, bản thân thì không chút do dự trực tiếp đánh về phía bức tường.
Một cước mạnh mẽ đạp bức tường thành gạch vụn, mượn luồng lực lượng đó, Liễu Tú Nhã bay lên trời, liên tục mấy cái đạp bước ở không trung. Liễu Tú Nhã giữa không trung, tay phải nàng nhanh chóng phóng ra liên tiếp phong nhận đánh về phía tang thi.
Tang thi hệ tinh thần không ngờ đến Liễu Tú Nhã tới nhanh như vậy, thấy Liễu Tú Nhã ra chiêu ngoan độc như thế, tru lên một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Mấy cái phong nhận trực tiếp chém ra mấy đạo vết thương trên người nó, con tang thi không hỗ là cấp , thân thể không phải cứng bình thường, phong nhận Liễu Tú Nhã chém ra chỉ có thể tạo ra vết thương nhưng không lấy mạng được nó. Một tiếng quát khẽ phía sau lưng Liễu Tú Nhã.
"Võng điện"
Trên đầu con tang thi xuất hiện một tấm lưới điện đánh thẳng xuống đầu tang thi, nó kiêu lên thảm thiết, bỗng con tang thi nắm tấm lưới điện quăng mạnh một cái, tấm lưới điện lao vút về phía nhóm người Tống Cảnh Hàn đang chạy đến. Lâm Hạo Trạch trực tiếp dựng lên một bức tường đất ngăn chặn tấm lưới điện.
Mọi người lập tức phóng dị năng liên tục vào con tang thi hệ tinh thần kia, dị năng chưa kịp đánh lên người con tang thi thì giống như bị va đập vào bức tường trong suốt
"Oành_________" dị năng cùng bức tường trong suốt va chạm nổ lớn, nhất thời bụi đất bay lên làm mờ đi đường nhìn của mọi người. Lúc có thể quan sát thì phía trước đã không còn bóng dáng con tang thi kia đâu.
"Mẹ, lẫn còn nhanh hơn cá trạch" Mộc Tuấn Khanh nhịn không được thấp giọng mắng.
Liễu Tú Nhã vận dụng linh lực dò tìm như không có kết quả, chỉ đành lắc lắc đầu nói: "“Xem ra, năng lực công kích với năng lực ẩn nấp của con tang thi đó không thể đồng thời thi triển, nên lúc nãy tôi có thể phát hiện, còn hiện tại thì vô phương, bất quả lũ tang thi bình thường thì bị nó phân chia mai phục khắp nơi.” Lý Ngự thoáng suy nghĩ rồi nói “Như thế xem ra, nhất định phải cho nó tiếp tục công kích thêm một lần nữa, mà chúng ta nhất định phải nắm chắc lần cơ hội này. . .”
Lý Ngự thấp giọng mật đàm vài câu, mọi người tỏ ý hiểu rõ rồi tách ra hành động.
Tang thi hệ tinh thần trốn từ một nơi bí mật gần đó nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, không rõ vì sao nhóm lương thực sẽ tách xa hành động, bất quá nó tuyệt không phải quá coi trọng vấn đề này, đối với nó mà nói đám người này tách ra vậy là tốt nhất, nếu đối phó riêng lẽ nó không cần nhất định phải ẩn nấp, có thể chuyên chú tiến công, như vậy càng dễ thành công. Nghĩ tới đây, nó cảm thấy nước miếng sắp rơi ra, rốt cục lại có thể ăn được mỹ thực tươi mới rồi.
Mọi người vẫn bảo trì cự ly trăm mét không hề đi xa nhau để Liễu Tú Nhã vận dụng linh lực nếu có dị động sẽ lập tức báo động
Nhưng có vẻ con tang thi này thận trọng hơn bọn họ nghĩ, dọc đường đi bọn họ liên tục bị tang thi nỗ lực đánh lén, cũng may Liễu Tú Nhã thấp giọng thông báo các nơi mà bọn tang thi bình thường kia được ẩn dấu, bọn tang thi này điều là cấp thấp nếu hợp lại thì bọn họ không có cách nào nhưng con tang thi hệ tinh thần kia lại tách chúng ra mà ẩn giấu, dù có trí thông minh nhưng tang thi vẫn là tang thi chỉ suy nghĩ mai phục bắt mồi chứ không thể để ý đến mọi vấn đề khác, ngược lại tiện nghi cho bọn họ.
Đột nhiên Liễu Tú Nhã cảm thấy dao động tinh thần kịch liệt, nó hướng về chỗ của Lý Ngự, nàng vội thông báo một tiếng vào bộ đàm một tiếng, chạy vội đến bên Lý Ngự, lúc nàng tới nơi thì thấy Lý Ngự đang chiến đấu với một đám tang thi nhưng anh ta không được bình thường động tác cứng ngắt, né tránh cũng chật vật, mấy lần suýt tý nữa thì bị tang thi bắt trúng.
Liễu Tú Nhã nhanh chóng tới gần Lý Ngự, linh thức như ra đa bắn quét hoàn cảnh xung quanh Lý Ngự.
Mắt Liễu Tú Nhã sáng lên, tìm được rồi, cách mét bên trái Lý Ngự, một con tang thi giảo hoạt đang trốn ở nơi đó, chuyên chú nhìn chằm chằm Lý Ngự, chính là con tang thi hệ tinh thần đã đào thoát vừa nãy.
Chính là lúc này nên giải quyết thế nào, Lý Ngự bên kia cũng sắp chống không được rồi
Liễu Tú Nhã cực nhanh tới gần, đồng thời trong đầu cũng xoay chuyển suy nghĩ, dựa theo tình hình trước mắt cứu Lý Ngự trước tương đối thỏa đáng, dù sao muốn giết tang thi hệ tinh thần còn có cơ hội, nhưng vạn nhất Lý Ngự bị tang thi nắm được thì xem như hết.
Thế nhưng. . . Liễu Tú Nhã lúc này hồi tưởng lại trước khi tách ra hành động, nội dung kế hoạch.