"Không cần lo nghĩ quá gì nhiều.
Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa."
Bạch Khởi Song lẩm bẩm lại những lời Túy Thân nói.
Cô tự thấy bản thân mình thật khó hiểu.
Chỉ lần thứ hai gặp lại anh, vậy mà Bạch Khởi Song lại có một niềm tin mãnh liệt với người đàn ông xa lạ này tới như thế.
Cô nằm trên giường êm, là một khách sạn gần đó mà Túy Thân đã thuê cho, đem vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào chiếc gối mềm mại.
Tung tích của Hàn Khang Dụ hiện nay vẫn còn là điều bận tâm lớn đối với cô.
Bạch Khởi Song nằm lăn bên nọ sang bên kia, cuối cùng lặng lẽ buông ra tiếng thở dài.
Túy Thân đã nói mục đích anh tới đây là để mua lại cô.
Theo như những gì Lucifer rao rêu khắp đám bạn thương trường của lão, Bạch Khởi Song bất đắc dĩ trở thành một miếng mồi béo bở cho lũ chó săn tranh giành.
Rốt cuộc, mối quan hệ giữa Hàn Khang Dụ với chúng phải xảy ra mâu thuẫn lớn tới như thế nào thì mới dẫn tới cuộc truy sát khủng khiếp đến vậy.
Túy Thân vừa tắm rửa xong, trên tay còn ôm theo một chiếc đàn tì bà đẹp đẽ.
Khuôn mặt điển trai của anh đượm màu buồn bã, hai mắt hơi cụp mi, nhàn nhạt nở một nụ cười khiên cưỡng.
Anh ngồi trước cửa sổ, kéo rèm phòng rộng để cho sáng hơn.
Bầu trời ngoài kia cũng đã dần hửng sáng.
Thời tiết khá thoải mái, chiều lòng người, cũng không đến nỗi quá tệ.
Anh cúi đầu, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy trên từng chiếc dây tơ mỏng.
m điệu rung lên, tiếng nhạc ngân vang khắp căn phòng thơm mùi gỗ mới.
"Anh chưa từng nhớ những gì em đã làm cho anh.
Anh chỉ cần biết bản thân anh tốt đẹp là được."
Túy Thân mở choàng mắt, bàn tay bỗng chốc run rẩy.
Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được mớ cảm xúc khủng hoảng đang bùng cháy trong đầu, một đoạn dây đàn tì bà lập tức bị anh kéo đứt.
"Tại sao có thể giống nhau đến vậy!" Túy Thân lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chuyển hướng về phía phòng ngủ của Bạch Khởi Song ở ngay bên cạnh.
Hàn Khang Dụ!
Cả đời này, kiếp này, mối cừu hận lớn nhất trong lòng anh nhất định phải trả.
Nợ máu, trả bằng máu!
"Cô vẫn còn lo lắng cho gã đàn ông kia?"
Nhận thấy Bạch Khởi Song vẫn còn đắn đo suy nghĩ, nét mặt có phần ủ dột, Túy Thân lập tức lên tiếng hỏi han.
Bạch Khởi Sinh đưa tay xoa xoa phần cằm thon tinh xảo, bối rối đáp: "Hàn Khang Dụ đưa tôi tới Nam Mỹ.
Bây giờ, sống chết của anh ta và những thuộc hạ khác chưa biết thế nào.
Tôi…"
Cô chưa kịp nói dứt câu, Túy Thân đã cong môi cười nhạt.
Anh chống tay ngồi dậy, đi vào phía valy của mình, kéo khóa lấy ra một tệp hồ sơ được gấp gọn gàng.
"Đây là gì?" Bạch Khởi Song đón lấy thứ đồ Túy Thân đưa cho, ngờ vực cất tiếng hỏi.
Đối phương không trả lời, ngụ ý cô cứ tự nhiên mà mở ra xem xét.
Khi nhìn thấy những dòng chữ ghi trên tờ giấy, Bạch Khởi Song khẽ run.
Có trời cô mới biết, người đàn ông hai năm chung sống với cô dưới danh nghĩa vợ chồng kia lại dám giở trò lừa gạt đến trơ tráo như vậy.
Đây là giấy tờ đăng ký lịch trình máy bay gấp của Hàn Khang Dụ trong ngày hôm qua.
Điều này chứng tỏ chắc chắn, rằng Hàn Khang Dụ đã trở về nước cấp tốc, bỏ mặc sống chết của Bạch Khởi Song.
"Vì… vì sao anh lại có số giấy tờ này?" Bạch Khởi Song lắp bắp ngẩng đầu lên nhìn Túy Thân, thắc mắc dò hỏi.
Túy Thân hơi ngả người ra phía sau, chân vắt chéo lên nhau, khuôn mặt điển trai khẽ hếch.
"Không giấu gì cô Bạch.
Tôi là Nghiêm Túy Thân, giám đốc điều hành tập đoàn dầu khí.
Hừm, có thể nói, Hàn Khang Dụ vốn là kẻ thù sống còn của tôi." Nói đến đây, bàn tay Túy Thân vo tròn thành nắm đấm, hận một nỗi không thể vung tay đập chết gã tội đồ kia trong nháy mắt.
Nhận ra Túy Thân sắp không thể giữ nổi bình tĩnh, Bạch Khởi Song vội vàng hắng giọng, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Khi nào chúng ta sẽ bay?" bg-ssp-{height:px}
"Ba tiếng nữa!" Túy Thân nhanh chóng đáp.
Sau câu hỏi gượng gạo vừa qua, không khí trong phòng lại càng thêm khó xử.
Rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng lại cùng chung một đối tượng không có thiện cảm, chính là Hàn Khang Dụ.
Tận mắt chứng kiến hàng loạt những chuyện rắc rối liên quan tới các mối quan hệ phức tạp của Hàn Khang Dụ, Bạch Khởi Song càng thêm muốn trốn tránh khỏi anh.
Người đàn ông này thần thần bí bí, mưu cơ khó lường, không thể biết được lúc nào là thật, khi nào là giả.
Khoảng thời gian dài sau đó, Bạch Khởi Song chỉ giữ nguyên một tư thế nhạt nhẽo, hai tay chống cằm, mắt ngài nhìn xa xăm ra phía đường phố rộng ngợp.
Chỉ tới khi Túy Thân lên tiếng gọi, cô mới giật mình quay trở về hiện thực.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
Túy Thân đặt khoang hạng thương gia đặc biệt cho cả anh và cô.
Bạch Khởi Song hơi ngại, hai bàn tay đan thật chặt vào nhau, bối rối mở lời: "Anh cho tôi xin cách thức liên lạc.
Sau khi trở về nước, tôi sẽ thanh toán các khoản chi phí anh đã bỏ ra."
Túy Thân đang lim dim mắt, nghe thấy cô nói liền tỏ rõ thái độ ngạc nhiên, nhướn cao hai hàng lông mày mà hỏi lại: "Cô đang nói gì cơ? Muốn thanh toán tiền cho tôi à."
Bạch Khởi Song gật đầu, khẳng định những gì mình vừa nói là sự thật.
Túy Thân vươn vai mấy cái, ngồi thẳng lưng lên, khóe môi cong nhẹ: "Được.
Chuyến đi làm ăn lần này tuy đàm phán không thành, nhưng đổi lại tôi gặp gỡ được cô."
Ngừng một lát, anh tiếp tục bổ sung thêm: "Hừm, coi như chúng ta có duyên!"
Theo những gì Túy Thân giới thiệu, Bạch Khởi Song cũng đã hiểu thêm được đôi nét về hoàn cảnh của anh.
Người đàn ông này sinh ra đã ngậm thìa vàng, thừa hưởng khối gia sản khổng lồ của cha mẹ cả đời tiêu không hết.
Tuy đứng trên đỉnh tiền tài và danh vọng, nhưng Túy Thân chưa từng có ý định ngừng đầu tư làm ăn.
Anh móc nối, kết giao với các mối làm ăn có tiềm năng trên thị trường trong và ngoài nước, sau đó tiến hành thu gom tài sản.
Chuyến đi sang Nam Mỹ này cũng là một phần trong kế hoạch ngoại giao của Túy Thân.
Cuối cùng, lại có duyên gặp gỡ được Bạch Khởi Song, cứu cô thoát chết một mạng.
Chuyến bay trở về lần này, Bạch Khởi Song cảm thấy thời gian diễn ra nhanh hơn.
Có thể do tâm trạng của cô đang trở nên hụt hẫng, không còn hứng thú ngắm nghía cảnh sắc bên ngoài.
"Ồ! Nhanh thật đấy." Túy Thân nhìn xuống sân bay, nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Khởi Song không đáp, ánh mắt hờ hững liếc nhìn xung quanh.
Hàn Khang Dụ đã trở về nước trước cô.
Chuyện thật như đùa, nhưng chuyến đi này quả thực quá nhạt nhẽo.
"Cảm ơn anh!" Bạch Khởi Song chìa tay về phía Túy Thân, mỉm cười nói.
Túy Thân nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, vành tai hơi ửng đỏ.
"Không có gì.
Đây là danh thiếp của tôi." Anh đưa cho cô một tấm bưu thiếp, bên trên có ghi số điện thoại và địa chỉ liên lạc.
"Hẹn sớm gặp lại cô." Túy Thân gật nhẹ đầu, sau đó lên xe rời đi.
Bạch Khởi Song được người của Túy Thân đưa về nhà chính, tiếp tục đối mặt với mẹ con Mẫn Hoa Tang.
Mới đầu, trông thấy Bạch Khởi Song trở về tay không, Mẫn Hoa Tang vô cùng bất ngờ.
Trong đại não ngông nghênh của bà ta liên tục xuất hiện những suy nghĩ ích kỉ hết mực điên rồ.
"Cô… bị đuổi khỏi nhà họ Hàn?"
Nghe bà ta hỏi, Bạch Khởi Song chỉ cười nhạt.
"Chuyện này có liên quan gì tới việc con trở về nhà sao?"
Bị cô phản kích lại, da mặt Mẫn Hoa Tang đỏ ửng cả lên.
Bà ta khoanh hai tay trước ngực, hất hàm ra hiệu: "Phòng ngủ trước đây của cô đã được dùng để chứa đồ.
Nếu muốn ngủ lại đây thì hãy dọn dẹp khu nhà bếp mà ở."
Bạch Khởi Song vẫn tỉnh queo.
Cô không nói gì, xoay lưng bước về phía nhà bếp..