Hàn Khang Dụ trở về nhà, định lên phòng tắm rửa rồi sau đó nghỉ ngơi sau ngày dài mệt mỏi thì một cảnh tượng hết sức buồn cười khiến bước chân của anh khựng lại.
Anh đứng trân trân ở đó, hai mắt tròn xoe đầy kinh ngạc khi thấy Bạch Khởi Song đứng giữa vườn hoa cầm ngược chai rượu đặt trước miệng và hát hò ầm ĩ.
Những câu hát lệch tông, chồng chéo lên nhau không rõ bài hát nào nhưng cô vẫn say sưa hát chẳng biết trời đâu đất đâu, trên đầu cài mấy bông hoa dại, thỉnh thoảng cô lại tung nó lên nhẹ nhàng trên không trung như cách hưởng ứng bài hát của mình.
Thế nhưng, hình ảnh đó của Bạch Khởi Song trong mắt Hàn Khang Dụ có chút gì đó ngốc nghếch nhưng cũng thật đáng yêu.
Bất giác, trên môi anh nở nụ cười đầy cưng chiều.
Trời về khuya nhiều sương, Hàn Khang Dụ không nỡ để Bạch Khởi Song ở ngoài này một mình nhảy múa hò hát ầm ĩ, anh cất bước tiến lại gần chỗ cô.
Một tay bắt lấy cánh tay cô, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ xinh vào sát gần mình.
Ở khoảng cách gần như thế này, Hàn Khang Dụ ngửi thấy mùi rượu rất nồng từ người Bạch Khởi Song.
Cô gái nhỏ này, chắc lại trốn anh uống rượu say đến bí tỉ rồi.
Hàn Khang Dụ đỡ lấy hai vai cô đi vào trong nhà nhưng Bạch Khởi Song không phối hợp.
Cô giãy ra khỏi vòng ôm của anh, khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu, đôi môi chu ra giận dỗi nói với anh: “Tôi không muốn vào nhà, tôi muốn hát, anh đừng phá ngang.”
Bạch Khởi Song đã say đến mừng không thể kiểm soát nổi hành động của mình.
Cô lì lợm không chịu vào trong nhà, đến mức Hàn Khang Dụ suýt bó tay bất lực.
Anh tiến sát lại gần cô, giữ chặt hai vai Bạch Khởi Song, cố gắng bình tĩnh nhất có thể nịnh nọt con ma men này: “Ngoan, vào nhà cùng tôi thì tôi cho cô uống rượu.”.
ngôn tình ngược
Nghe tới rượu, đôi mắt Bạch Khởi Song sáng bừng lên hạnh phúc.
Cô không phá đám nữa, để cho Hàn Khang Dụ đỡ mình lên phòng.
Suốt chặng đường từ sân vườn lên đến phòng ngủ là cả đoạn gian lao khi Hàn Khang Dụ mang theo con ma men này.
Bạch Khởi Song không ngừng hát hò, miệng thỉnh thoảng chu lên trêu anh vài câu.
Trên khuôn mặt Hàn Khang Dụ thấp thoáng nét ẩn nhẫn, chịu đựng với tính cách tinh nghịch như một đứa trẻ của cô khi say rượu.
Hàn Khang Dụ mãi mới đỡ được Bạch Khởi Song về phòng, khi đặt cô nằm dài trên giường, miệng cô vẫn không ngừng làu bàu mắng anh bằng những lời lẽ ngốc nghếch: “Hàn Khang Dụ, anh là tên dở người.
Anh tưởng anh đẹp trai và giàu có là ngon lắm sao?”
Không dừng ở câu nói đó, càng lúc Bạch Khởi Song càng không biết trời cao đất dày mà mắng anh thậm tệ hơn.
Hàn Khang Dụ đứng ở cạnh giường, hai tay chống hông, mặt đen kịt lại như đít nồi nhìn con ma men đang ra sức mắng chửi.
Dù sao cô đang say nên tạm thời anh không tính sổ với cô.
Hàn Khang Dụ định đi vào phòng tắm lấy khăn ấm lau mặt và xuống nhà pha canh giải rượu cho Bạch Khởi Song, nhưng chưa đi được một bước thì bàn tay anh bị cô giữ chặt.
Chẳng biết một cô gái mỏng manh với dáng người nhỏ nhắn như Bạch Khởi Song lấy đâu ra sức lực lớn tới mức kéo anh ngã xuống.
Bị tấn công đột suất, Hàn Khang Dụ không kịp trở tay, anh ngã về phía Bạch Khởi Song, cả cơ thể cao lớn nằm đè lên cơ thể cô.
Hàn Khang Dụ chống tay xuống giường định ngồi dậy nhưng ngay lập tức, Bạch Khởi Song vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình.
Càng về đêm, không gian càng trở nên mê luyến, mờ ảo hơn, thêm sự xúc tác của rượu khiến những ham muốn tận sâu trong cơ thể con người nảy sinh.
Bạch Khởi Song nhìn thẳng vào mắt Hàn Khang Dụ, đôi mắt mơ mơ màng màng ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt điển trai đầy sức hút của anh.
Cô không kìm lòng được chạm tay lên sống mũi cao, hàng lông mi dài khiến phụ nữ cũng phải ghen tị.
Bạch Khởi Song nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp lấp lánh như đoá hoa quỳnh nở rộ giữa đêm khuya.
Do tác dụng của rượu, cô càng trở nên bao gan hơn, Bạch Khởi Song chăm chú ngắm từng đường nét trên khuôn mặt Hàn Khang Dụ và thốt lên một câu: “Tôi muốn anh.”
Những cái động chạm nhẹ nhàng của Bạch Khởi Song khiến cho Hàn Khang Dụ vô cùng kinh ngạc, trước đây cô chưa từng chủ động với anh như vậy.
Có lẽ do cô say nên mới nói ra câu đó, nhưng Hàn Khang Dụ không say, anh không muốn khi cô tỉnh dậy sẽ ai oán khóc lóc khi phạm sai lầm.bg-ssp-{height:px}
Khi còn chút lí trí cuối cùng, Hàn Khang Dụ cố gắng gỡ tay Bạch Khởi Song ra khỏi người mình.
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai nhắc nhở cô: “Đừng làm bừa.”
Lời nhắc nhở đó không có tác dụng với Bạch Khởi Song.
Cô dứt khoát không chịu buông anh ra, ôm chặt lấy anh bên mình.
Hơi thở của Hàn Khang Dụ càng lúc càng nặng nề hơn.
Anh sắp không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi.
Đối diện với một cô gái xinh đẹp luôn miệng chủ động mời mình, anh đâu phải hoà thượng tâm không động lòng trước sắc dục.
Một lúc sau, Hàn Khang Dụ cúi xuống bắt lấy đôi môi của Bạch Khởi Song.
Nụ hôn ban đầu chỉ là những cái mơn trớn nơi đầu môi, nhưng dần dần, nụ hôn đó càng cuồng nhiệt hơn.
Hàn Khang Dụ nhanh chóng dẫn dắt Bạch Khởi Song vào nụ hôn mê luyến của mình, lưỡi anh đưa đẩy tách môi cô ra và nhanh chóng tiến vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi cô như muốn hút hết mật ngọt.
Nụ hôn đó không biết diễn ra bao lâu, cho đến khi cả hai khó thở mới chịu buông ra.
Đôi mắt Hàn Khang Dụ tối đi nhuốm màu dục vọng, anh nhìn cô gái dưới thân mình chỉ muốn nhanh chóng hoà với cô làm một.
Đôi mắt ngây thơ, sáng trong của Bạch Khởi Song như khiêu khích ham muốn trong anh nhưng Hàn Khang Dụ vẫn cố giữ lí trí cuối cùng hỏi cô: “Em có biết chúng ta sắp sửa làm gì không?”
Bạch Khởi Song gật đầu.
"Ngày mai em sẽ không hối hận chứ?”
Hàn Khang Dụ hỏi tiếp.
Cô lắc đầu một cái như câu trả lời dành cho anh.
Cái lắc đầu ấy như tín hiệu dành cho Hàn Khang Dụ.
Anh không chần chừ, tiếp tục nụ hôn khi nãy.
Lúc này, bàn tay bắt đầu không an phận di chuyển dọc trên cơ thể Bạch Khởi Song.
Bàn tay anh đi tới đâu, cởi hết từng món đồ trên người cô đến đó.
Hơi men trong người khiến Bạch Khởi Song bạo gan hơn hẳn.
Cô không để bản thân mình thua kém, hai tay loạng choạng cởi từng cúc áo sơ mi giúp Hàn Khang Dụ.
Một lúc sau, quần áo nằm lăn lóc dưới đất, hai người đối diện với nhau bằng phương thức nguyên thuỷ nhất.
Nụ hôn của Hàn Khang Dụ bắt đầu di chuyển xuống cổ và xương quai xanh, bàn tay không ngừng trêu đùa trên da thịt non mềm của cô.
Những cái ôm hôn, đụng chạm da thịt khiến cơ thể cả hai nóng lên, từ tận sâu trong người Bạch Khởi Song dâng lên thứ ham muốn khó nói thành lời.
Cô vặn vẹo người khó chịu ra hiệu cho Hàn Khang Dụ giúp mình.
Thấy hành động của cô như vậy, anh biết Bạch Khởi Song đã động tình.
Hàn Khang Dụ tách hai chân cô ra, di chuyển hông một cái từ từ tiến vào khai phá cấm cung chưa ai từng chạm tới.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao bởi hai thân thể quấn chặt lấy nhau trên giường.
Không gian mê tình mờ ảo đem đến cho họ những đê mê khó cưỡng.
Lần đầu tiên của cả Hàn Khang Dụ và Bạch Khởi Song, có chút vụng về nhưng vẫn đầy khoái cảm..