Nụ hôn ngày càng trở nên mãnh liệt, làm Bạch Khởi Song muốn trốn cũng chẳng được.
Hơi thở nóng bỏng đan xen hòa quyện, ham muốn chiếm hữu, hòa quyện bất ngờ thêm cuồng nhiệt.
"Tôi muốn em."
"Không được."
Bạch Khởi Song run run kháng cự.
"Tôi đã nói chúng ta chỉ vui vẻ một đêm thôi mà."
Câu nói thẳng thắn này lập tức khiến Hàn Khang Dụ cứng đờ toàn thân.
Anh hít sâu một hơi, lấy hết chút lý trí cuối cùng còn sót lại, bình tĩnh ngồi dậy để không xảy ra những sự việc đáng tiếc.
Bạch Khởi Song ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó mở cửa bước thẳng ra bên ngoài.
Còn lại một mình Hàn Khang Dụ, men say khiến anh choáng váng đầu óc.
Anh nằm vật xuống, tay vắt trên trán, từ từ nhắm mắt lại.
Cả người rệu rã, lúc này Hàn Khang Dụ chỉ muốn được ôm Bạch Khởi Song trong vòng tay, nhưng mọi thứ lại trở nên quá đỗi xa vời.
Bạch Khởi Song thở dài, bước đi trong vô thức.
Cô biết Hàn Khang Dụ đang rất say, khắp người chỉ toàn mùi rượu.
Chính vì vậy, Bạch Khởi Song cũng không trách hành động ngông cuồng của anh mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Chí ít, anh cũng đang dốc công giải thích cho cô, rằng anh và người đàn bà kia hoàn toàn trong sạch.
Điều này chứng tỏ trong lòng Hàn Khang Dụ, vị trí của Bạch Khởi Song cũng không hề nhỏ.
"Ui cha, hết mè đen rồi."
Thanh Mẫn đang lúi húi nấu ăn, phát hiện bếp đã hết mè đen liền đập tay lên trán than trời.
Thấy vậy, Bạch Khởi Song vội vàng chạy tới, mỉm cười nói: "Để chị đi mua giúp.
Haa, đúng lúc trong người đang ngứa ngáy quá."
"Như thế… Có được không ạ?"
Thanh Mẫn vẫn không yên tâm cho lắm, theo phản xạ liền liếc mắt nhìn lên trên phòng của Hàn Khang Dụ.
Hiểu thấu nỗi lo từ cô, Bạch Khởi Song nhẹ nhàng vỗ vai Thanh Mẫn, nói nhỏ: "Yên tâm nào.
Anh ấy đang say quắc cần câu trên phòng ý."
Cả hai bụm tay che miệng cười khúc khích.
Bạch Khởi Song vội vàng mặc thêm áo choàng, sau đó chuẩn bị cầm theo chìa khóa xe bước ra ngoài cửa.
Nhưng đột nhiên cô chợt nghĩ, Hàn Khang Dụ say khướt thế kia, không có canh giải rượu thì biết đường nào mà tỉnh.
Chính vì vậy, Bạch Khởi Song trộm nghĩ, cô sẽ đích thân xuống bếp để nấu cho anh bát canh giải rượu.
bg-ssp-{height:px}
Ý nghĩ này càng thêm thôi thúc cô hơn.
Bạch Khởi Song kéo cao phần mũ lông, rảo bước về phía xe, đánh lái rời đi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Bạch Khởi Song cũng trở về nhà.
Trên tay cô lỉnh kỉnh những túi, bao gồm cả rong biển để nấu giải rượu cho Hàn Khang Dụ.
Thanh Mẫn nhìn theo từng động tác nấu ăn tỉ mỉ của cô, trộm cười trêu chọc: "Món canh này chứa rất nhiều tâm huyết của chị đó nha."
Hai má Bạch Khởi Song đỏ bừng.
Cô cười tủm tỉm, bối rối đáp: "Nào có.
Em cứ nghĩ tầm bậy không."
Vì Hàn Khang Dụ vẫn còn ngủ rất say, nên Bạch Khởi Song Không muốn đánh thức anh.
Cô vươn vai mấy cái, bước tới phòng sách của Hàn Khang Dụ.
Phòng sách đặt ngay bên cạnh chân cầu thang, to và rộng rãi, mỗi tủ gồm năm tầng sách đủ loại.
Cửa phòng mở hé, mùi thơm gỗ hương nhẹ nhàng bay thoang thoảng quanh sống mũi.
Bạch Khởi Song hít hà đầy thích thú, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đèn phòng cảm ứng theo nhiệt độ cơ thể của người.
Bạch Khởi Song vừa đặt chân tới, cả căn phòng lập tức sáng choang.
Cách bài trí rất ngăn nắp và gọn gàng, mùi sách mới, cũ bay tản mát, tất cả đều khiến Bạch Khởi Song hưng phấn.
Cô tùy ý cầm lên một cuốn sách nấu ăn khá dày, thanh thản ngồi xuống ghế tựa để đọc.
Trong đầu Bạch Khởi Song lúc này chợt nghĩ tới khoảnh khắc Hàn Khang Dụ ngồi một mình giữa căn phòng ngập tràn những cuốn sách, tác phong thư thái, quả thực thật đẹp trai và quyền lực.
Bất chợt, tầm mắt Bạch Khởi Song chợt dừng lại trên một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh được đặt trong góc phòng.
Tuy vẻ ngoài bụi bặm, cho thấy nó đã tồn tại lâu đời cùng với thời gian, nhưng lớp gỗ quý hiếm lại có giá trị hơn rất nhiều.
Bạch Khởi Song tò mò đoán, có thể trong chiếc hộp này chứa kỷ vật rất quan trọng của Hàn Khang Dụ.
Cô từ từ bước tới, bản tính tò mò làm Bạch Khởi Song muốn mở ra xem.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy sợ hoặc cơ bản là có lỗi, bởi bản thân mình đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Kỳ lạ, một luồng lực mạnh mẽ liên tục thôi thúc và giục giã Bạch Khởi Song, ép cô phải chạm vào, chạm vào bằng được.
Bạch Khởi Song cắn chặt môi, định quay đi, nhưng đôi chân lúc này giống như đang bị chôn chặt tại chỗ.
Nếu không thì....