Mí mắt của anh ngưng đọng.
Anh nhìn chằm chằm chiếc vali trên tay cô, không khống chế được mà duỗi tay ra giữ lấy.
"Đừng đi, có được không?"
Thanh âm trầm khàn vang lên trong không gian yên tĩnh.
Bạch Khởi Song ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Khang Dụ, dùng sự kiên trì của nhiều năm tích tụ mà đáp: "Không được! Tôi phải đi rồi! Nơi này không thích hợp với tôi."
Hàn Khang Dụ tức giận giật lấy vali, túm chặt lấy cô đè lên tường.
Anh gằn giọng hỏi: "Không thích hợp ư?"
Bạch Khởi Song cắn môi, bình tĩnh thốt lên: "Thực sự không thích hợp chút nào!"
Anh cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, muốn chứng minh những điều cô đang nói là giả dối.
Những ngày qua vui vẻ là thế mà.
Chắc chắc cô đang giận anh.
Tự thôi miên chính bản thân mình, Hàn Khang Dụ nhìn Bạch Khởi Song thêm một lần nữa, sau đó vùi đầu xuống hõm cổ cô.
Thanh âm trầm khàn lúc này đã biến mất, thay vào đó là chất giọng nam dịu dàng, vừa như dụ dỗ, vừa như làm nũng.
"Khởi Song, em nỡ lòng nào bỏ lại tôi một mình nơi này ư? Khởi Song à, đừng đi mà!"
"Không thể! Tôi vẫn phải rời đi!"
Bạch Khởi Song đáp.
Biết anh đang nịnh nọt để không muốn cô phải rời đi.
Nhưng lý trí mạnh mẽ của Bạch Khởi Song lại đang kêu gào, nó muốn cô phải tỉnh táo lúc này.
Chấp nhận ở lại, có thể khiến anh vui vẻ lúc này, nhưng tương lai của bọn họ liệu rằng còn được vui vẻ như thế?
Đời người không thể nói trước điều gì.
Vui trong phút chốc thì cuối cùng cũng hoá thành mây khói.
Cô rất trân trọng tình cảm của hai người, cô cũng không muốn bản thân dễ dàng nói ra những lời giả dối như thế.
Nhưng...!
Dây dưa liệu sẽ có kết quả tốt?
Không thể!
Nghĩ đến những phiền muộn mà Hàn Khang Dụ sẽ phải đối mặt trong tương lai, Bạch Khởi Song làm không nổi nữa rồi.
Hàn Khang Dụ à, thật sự xin lỗi anh!
"Hàn Khang Dụ à, tôi..."
Cô đang định nói thì ngay lập tức đã bị anh cắt ngang.
"Nếu hôm nay em dám rời khỏi đây, tôi sẽ đánh gãy chân em! Để xem em còn có thể chạy đi hay không!"
Bạch Khởi Song nhìn anh, cười thấp trước lời đe doạ đó.
Hàn Khang Dụ, hẳn là không dám làm vậy đâu nhỉ?
Hơi nghiêng người, Bạch Khởi Song điều chỉnh tư thế cho thoải mái.
Tâm tình cũng đã điều chỉnh lại cho phù hợp.
Bạch Khởi Song không muốn Hàn Khang Dụ nhìn ra được cảm xúc của bản thân lúc này.
Lôi điện thoại trong túi ra, cô bấm nút rồi gọi cho Lăng Trì Viễn.
Cô không quá chú ý những lời Lăng Trì Viễn nói trong điện thoại.
Cô chỉ biết, ngay lúc này đây, cô nên đưa ra một phương án để có thể rời đi.
Bởi vậy, trong điện thoại, cô nói với Lăng Trì Viễn:
"Anh có thể đến đón em được không? Em đang ở nhà của Hàn Khang Dụ."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
"Em đang ở đó ư?"
Lăng Trì Viễn hỏi.
"Vâng."
Cô đáp nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Em không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Anh có thể đến đón em hay không?"
"Còn Hàn Khang Dụ thì sao?"
Lăng Trì Viễn hỏi.
Bạch Khởi Song không buồn nhìn anh, sau đó dứt khoát đáp: "Anh cứ đến đón em đi.
Chuyện dài dòng lắm."
Lăng Trì Viễn im lặng không đáp.
bg-ssp-{height:px}
Mất khoảng vài phút sau, anh mới hồi phục lại tỉnh táo: "Được! Em chờ anh, anh sẽ đến đó đón em!"
Nói rồi, Lăng Trì Viễn cúp máy, thay đồ rồi cầm theo chìa khoá xe ra ngoài.
Trong phòng lúc này, không khí nặng nề bủa vây.
Hàn Khang Dụ im lặng, từ từ buông tay khỏi người cô.
Anh lạnh lẽo cất tiếng hỏi hết sức nặng nề: "Em vừa rồi là nói cho tôi nghe hay nói cho hắn nghe?"
"Cả hai."
Cô nhàn nhạt đáp.
Nghe được đáp án từ Bạch Khởi Song, Hàn Khang Dụ cảm thấy trái tim mình như đang bị người ta bóp chặt.
Sự đau đớn quặn thắt đến choáng ngợp.
Anh không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa.
"Em vừa nói gì hả?"
Anh quát lên, sắp sửa vỡ tung cảm xúc.
Bạch Khởi Song điềm đạm nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt chứa tia kiên định dị thường.
Mắt Hàn Khang Dụ lúc này đã đỏ ngầu, tựa như một con quái thú đang điên lên.
"Đi! Em đi đi.
Mau biến khỏi mắt tôi, đừng để tôi đổi ý!"
Tột cùng của sự tức giận chính là đây.
Bạch Khởi Song gắng gượng bước đi.
Khi đi ra khỏi cánh cửa nhà họ Hàn, cảm xúc trong cô vẫn bình thản đến kỳ lạ.
Lên xe của Lăng Trì Viễn, anh ta thấy tâm trạng của cô không tốt liền không hỏi, chỉ lái xe một mạch đưa cô về căn hộ của mình.
Lăng Trì Viễn chu đáo, phụ kéo vali vào trong nhà, ôn nhu nói: "Tạm thời em hãy ở lại nhà anh đi!"
Bạch Khởi Song chỉ biết gật đầu, lặng im không nói gì.
Anh sắp xếp phòng cho cô, giúp cô đem đồ đạc vào bên trong.
Sau đó rót cho cô ly nước ấm.
"Em ngồi đây nghỉ ngơi.
Anh đi xử lý một vài việc lặt vặt."
Trong lúc ấy, Lăng Trì Viễn đi nấu cho Bạch Khởi Song vài món.
Nhớ lại đôi mắt sưng đỏ, có vẻ như cô đã khóc nhiều, chắc hẳn sẽ đói.
Nghĩ vậy, anh liền sắn tay áo, vào bếp nấu một vài món đơn giản.
Thức ăn đã chín, Lăng Trì Viễn bưng đồ ăn ra, rồi đặt lên bàn.
Thuận tay mở tivi lên để cho không khí đỡ tẻ nhạt.
Vừa lúc đó, bản tin thời sự đang chiếu một hình ảnh máy bay bị nổ tung.
Đó là một chiếc may bay trở hành khách đi Mỹ vào lúc giờ chiều.
Nghe nói, chiếc máy bay ấy đã bị phát nổ, toàn bộ hai trăm hành khách và phi hành đoàn đều chết hết.
Bạch Khởi Song sững người.
Cô chợt nhớ ra đó là chuyến bay về Mỹ của mẹ Hàn Khang Dụ.
Cô vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho anh, nhưng đáp lại cô chỉ là thanh âm "tút"… " "tút" kéo dài.
"Trĩ Viễn, nếu em nhớ không nhầm, Hàn phu nhân sẽ đi chuyến xe này trở về Mỹ."
Lăng Trì Viễn nheo mắt, buông đôi đũa đang cầm xuống.
Anh thừa hiểu suy nghĩ của cô, biết cô muốn gì, nghĩ gì.
Bạch Khởi Song hoảng hốt, không nghĩ nhiều liền cầm theo điện thoại chạy đi.
Lăng Trì Viễn nhìn chằm chằm bản tin liền rơi vào trầm mặc.
"...".