33
Khi bộ phim "Trăng Đen" được đóng máy, nhà tài trợ đã dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham dự.
Phó đạo diễn Lý ôm hận trong lòng.
Ông ta xuất hiện cùng với một thùng xăng, đe dọa nhà tài trợ buộc phải đầu tư vào một bộ phim khác và cho ông ta làm tổng đạo diễn.
Tôi đứng gần phó đạo diễn Lý hơn mọi người.
Khi thấy tôi, ông ta tỏ ra tức giận, ngay lập tức bắt tôi làm con tin.
Nhà tài trợ lớn tiếng hét lên đầy giận dữ:
"Đừng làm bậy, tôi đầu tư cho ông một trăm triệu nhân dân tệ, lập tức thả cô ấy ra!"
Tất cả mọi người đều “ồ” lên!
Tôi thầm khen người này thật biết trân trọng mạng sống.
Phó đạo diễn Lý hiển nhiên không dễ bị số tiền làm cho ngất xỉu, tâm trạng có chút kích động.
“Cậu vừa nói cái gì cơ? Một trăm triệu nhân dân tệ sao?"
Ông ta phấn khích đến mức không nói nên lời.
Nhà tài trợ lo sợ rằng ông ta chê nó quá ít, vì vậy đã sốt ruột nói:
"Không đủ sao? Vậy thì một tỷ!"
Vừa xuống tay liền ra một nước cờ không theo lẽ thường như vậy, nhất thời khiến phó đạo diễn Lý chẳng biết phải tiếp chiêu như thế nào.
Trong lúc phó đạo diễn Lý đang mất tập trung, tôi đã ra sức hất đầu thật mạnh về sau và đụng trúng cằm ông ta.
Vào lúc phó đạo diễn Lý vẫn bận sờ cằm, có người đã chạy đến giật lấy chiếc bật lửa.
Nhân viên an ninh vội vã tiến lên để khuất phục ông ta.
Xong việc, người dẫn chương trình đã phỏng vấn nhà tài trợ.
"Anh hôm nay đã nói, tình nguyện lấy một tỷ để đổi với một con tin bình thường, chuyện đó là thật sao?"
"Đương nhiên! Cùng lắm thì tôi xin nhấn mạnh một chút, người dũng cảm giải trừ nguy hiểm cho chúng ta ngày hôm nay không ai khác, chính là em gái của tôi!"
Tôi đã nhìn vào khuôn mặt của anh trai mình rất lâu!
Anh ấy nói tiếp:
"Đồng thời cô ấy cũng là tác giả của tiểu thuyết cùng tên với bộ phim của chúng tôi!"
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, toàn thể mọi người trong trường quay liền bùng nổ.
Ngay khi mọi người đang nhìn xung quanh để tìm kiếm, tôi đã bị anh ba kéo lên sân khấu.
“Em mười tám tuổi rồi, không định cho ba người anh này một danh phận hay sao?”
Đêm hôm đó, top mười lượt tìm kiếm bắt đầu bùng nổ.
Trước đó, danh tính của tôi đã bị cư dân mạng suy đoán trên internet khá nhiều.
Với việc có người anh cả đang phát biểu trên các nền tảng, danh tính của ba anh em tôi đã sẵn sàng được tiết lộ.
Vì tôi là bí mật của những người chị em con nhà giàu của các ông lớn, tôi cũng không thể giấu giếm được nữa.
Một nhóm lớn các cô gái vẫy cờ và hét lên, mong muốn làm chị dâu của tôi.
Nhiều người thán phục tài năng văn chương của tôi hơn, những nhà xuất bản lớn đã gửi thư mời tôi viết bản thảo.
Các cuộc gọi đến cho tôi đều do mấy người không quen và cả người quen làm phiền.
Nên nhiệt độ của tôi rất nhanh đã tăng gấp hàng chục lần so với giai đoạn trước.
Khi trời vừa rạng sáng, bố tôi gọi đến.
Với tâm trạng muốn xem một màn kịch hay, tôi đã nhấc máy.
“Viên Viên, tối hôm qua bố có xem trên hot search. Con là em gái của ông chủ mỏ vàng sao?”
"Công ty của bố sắp phá sản rồi, con hãy xin cậu ta nhanh chóng đầu tư đi, coi như chúng ta sinh con ra chính là phần thưởng."
Mẹ giật lấy điện thoại và nói với giọng nhẹ nhàng mà tôi chưa từng nghe qua:
"Viên Viên à, năm đó chúng ta thật sự không biết con bị đánh tráo, nếu không, có đuổi tận cùng chân trời góc bể, chúng ta cũng tìm bằng được rồi đem con trở về."
Khả năng nói dối không chớp mắt của mẹ tôi đã cải thiện rất tốt.
Tôi đã cười trong suốt mười phút rồi mới dừng lại.
"Nếu không phải dựa vào phương thuốc cổ truyền mà chữa bệnh, nhất định con đang thoi thóp trên giường rồi!"
"Trời còn chưa sáng hẳn mà đã gọi điện muốn con giúp hai người sao, nằm mơ đi!"
Tôi cúp luôn điện thoại trước khi bọn họ có cơ hội chửi thề.
Tôi sau đó đã ngủ rất lâu, như thể chưa từng bị bất kỳ tổn thương nào làm ảnh hưởng vậy.
34
Lại một lần nữa tôi nghe được tin tức từ bố mẹ, chính Tiểu Tử, người đang được tìm kiếm nhiều nhất.
Tiêu đề được viết: Con gái nuôi đã cầm bố mẹ nuôi.
Nghe thật đẫm làm sao.
Sau khi bố nhờ tôi giúp đỡ nhưng không thành, mẹ ngày nào cũng trách mắng Tiểu Tử vì đã xúc phạm tôi và hại cả nhà phải chịu khổ.
Tiểu Tử sau lần được tôi làm cho thức tỉnh, cô ta bắt đầu xem kỹ những sự thay đổi thất thường của bố mẹ mình.
Ngày qua ngày, nỗi thất vọng lớn cứ thế được sinh ra.
Công ty sắp phá sản, mẹ cô không muốn sống khổ cực nên muốn Tiểu Tử lên giường với ông chủ lớn để đổi lấy tiền đầu tư cho bố cô.
Tiểu Tử lập tức bộc phát sự căm phẫn.
Trong lúc hai vợ chồng ngủ say, cô ta lấy con gọt hoa quả vô cùng sắc nhọn và hơn chục .
Nội tạng của mẹ bị tổn thương, ruột của bố thì rơi hết ra ngoài.
Lâm Truy bị dọa sợ đến phát điên, vội vàng gọi cảnh sát đến bắt Tiểu Tử.
Bố mẹ cũng đã được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm để cấp cứu.
Lâm Truy đến để yêu cầu tôi thanh toán trước chi phí thuốc men cho hai người họ.
Không có chuyện đó đâu!
Ngay từ đêm bọn họ quyết định chọn tôi để , bản thân tôi đã cắt đứt mọi liên hệ huyết thống rồi.
Lâm Truy không quan tâm đến phẩm giá của mình, anh ta quỳ xuống trước mặt tôi và dập đầu một cách tuyệt vọng.
Tôi miễn cưỡng rút từ trong ví ra một đồng xu.
"Xin lỗi! Tôi chỉ có nhiêu đây tiền mặt, cầm lấy đi, không cần trả lại."
Tuyệt tình sao?
Nhưng anh hai từng nói rằng, nếu không phải tôi bị đánh tráo, trước sau gì cũng sẽ bị dìm tới trong nhà vệ sinh thôi.
Trên đời này, phải có nhân mới có quả, chẳng thể đổ lỗi cho ai.
Lâm Truy hoàn toàn bất lực.
Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán nhà để chữa bệnh cho bố mẹ, chỉ sẽ chuyển đến một ngôi nhà thuê lạnh vào mùa đông và nóng vào mùa hè sau khi vết thương đã lành.
Nhưng sau đó, không có tin tốt nào về bọn họ mà tôi nhận được cả.
35
Sau khi càn quét nhiều giải thưởng trong lĩnh vực điện ảnh, tôi và Lăng Đoan cùng nhau đến trường đại học vào buổi sáng.
Trước sự kèm cặp của tôi, cậu ấy đã đứng đầu trong lớp văn hóa.
Đủ để fan cậu ấy khoe khoang suốt cả năm.
Tại lễ trao giải hàng năm, Lăng Đoan đã rất xứng đáng với cái tên của mình, đồng thời giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Cậu ấy ném chiếc cúp vào tay tôi và nghiêm túc nhìn.
"Lần đầu tiên khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết này, tôi liền cảm nhận được một loại sức mạnh để sống lại từ cái và bản thân rất ngưỡng mộ tác giả."
"Nhưng tác giả này cứ thần thần bí bí, tìm hồi lâu mới phát hiện cậu cùng anh ba của mình có chút liên hệ."
Tôi chạm vào chiếc cúp vuốt ve, bĩu môi trả lời:
"Cho nên, ngay lúc đầu cậu từ chối giúp tôi đối phó với anti-fan, chỉ là vì muốn cùng tôi thiết lập mối quan hệ ư?"
Lăng Đoan nhẹ nhàng ôm hôn tôi.
"Thông minh lắm, không hổ danh là bạn gái tiểu thuyết gia tài năng của tôi! Cho hỏi, khi nào thì cuốn tiểu thuyết dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ được viết đây?"
Tôi định đáp lại bằng một nụ hôn.
Qua khóe mắt của cậu ấy, như thấy ai đó phía sau mình.
Tôi vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay của Lăng Đoan.
“Anh cả, anh hai, anh ba, sao các anh lại tới đây?"
Anh cả không hổ danh là bá chủ, đã nghe lỏm được chuyện này lại còn có thể lấy điện thoại ra, giả bộ bình tĩnh bàn chuyện làm ăn.
Anh hai giống như bị bắt quả tang, xấu hổ hỏi tôi:
“Có phải bọn anh đang cản trở khoảnh khắc thân mật của hai người không?”
Anh ba dùng ngón tay mảnh khảnh chơi đàn vĩ cầm:
“Nếu không, anh sẽ chơi một bản nhạc ngẫu hứng cho hai đứa thưởng thức nhé?”
Ba người anh ngồi xuống thành một hàng, ai nấy đều lộ vẻ tiếc nuối.
"Khó khăn lắm mới nuôi được cây cải nhỏ, giờ lại bị một con lợn nhặt được."
Lăng Đoan không chịu được trêu chọc từ các anh trai, cậu ấy đỏ mặt đứng dậy đi nhanh vào bếp gọt hoa quả.
Dưới sự trợ giúp của một người nào đó, tôi đã thành công yêu cầu Lăng Đoan đút miếng dưa hấu vào miệng cho mình.
Khó khăn ở trên đời đều được những nụ cười vui vẻ lần lượt lấp đầy trái tim bằng niềm hạnh phúc.
Cảm ơn số phận đã cho tôi có vinh dự gặp được người định mệnh của mình.