Những thái giám đi vào được chia thành hai nhóm: Phúc công công hầu hạ Hoàng thượng Đức Toàn là người tâm phúc của Phúc công công thì hầu hạ Đông Tuấn Phong.
Đức Toàn nhìn thấy áo ngoài trên người Đông Tuấn Phong, ánh mắt vẫn nghiêm túc. Trái lại Phúc công công lại cười mỉm như thường ngày.
So với ngâm nước nóng, Hoàng thượng càng hấp dẫn người hơn nhiều. Cho nên Đông Tuấn Phong tắm rửa rất nhanh, thay một bộ quần áo sạch sẽ, vẫn là bộ đồ màu xanh đen, trở lại trong phòng – nhìn thấy Hoàng thượng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đông Tuấn Phong khá là bất ngờ.
Chỉ đi có một chút thôi mà!
Hoàng thượng ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
Phúc công công cầm khăn nóng đi đến, cúi xuống.
Đông Tuấn Phong trong lòng thầm mắng: “Ngu ngốc”– Hoàng thượng vừa mới thoải mái xong, tâm tình tốt, tính tình tự nhiên cũng sẽ rất tốt. Vừa rồi có lẽ cũng nghe được vài tiếng động bên trong, lẽ ra không nên kinh ngạc khi Hoàng thượng mệt mỏi như thế. Y thật sự không hiểu được đám nô tài này như thế nào lại cho là Hoàng thượng đang không thoải mái.
Có điều nơi đây là Phi Sương điện, cũng không phải là phủ của y. Y cũng không tiện mà trách mắng những thái giám này, thậm chí còn không có nói chuyện với nhau – vì y là một võ tướng nắm binh phù trong tay, nếu quan hệ thân thiết với kẻ hầu quá sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ.
Cho nên Đông Tuấn Phong cũng không mở miệng, chỉ là chậm rãi đi tới.
Hoàng thượng thấy y lại gần, vẻ mặt mới dịu đi một ít, lấy khăn lau mặt, rồi ném trả lại cho Phúc công công, phất tay.
Phúc công công nhanh chóng hành lễ, dẫn tất cả thái giám yên lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Hoàng thượng đứng dậy vươn tay đến trước mặt Đông Tuấn Phong.
Trong lòng Đông Tuấn Phong nóng lên, mỉm cười đi tới đưa tay cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng nắm tay y kéo đến chiếc giường ở hướng Bắc, đi ngủ.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng thì Hoàng thượng đã tỉnh, không biết vì sao, rõ ràng ngủ rất ngon, nhung lại không có thần, nằm ngẩn người, lại sờ tim đang đập của hắn, nhưng vẫn chưa làm cái gì.
Buổi chiều hôm qua còn nói nhiều với y như vậy, tuy nói là gọi y đi đánh giặc……
Đông Tuấn Phong không biết, ngoại trừ Bắc Man, Hoàng đế còn phiền não chuyện gì nữa, nhưng là chỉ có chuyện này y mới có thể hỏi nên vì thế cầm tay Hoàng thượng, chậm rãi vuốt ve: “Trời đã sáng.”
“Ừ.” Hoàng đế có chút thất thần. Không chỉ thất thần, mà nét mặt rõ ràng là đang buồn bực.
Đông Tuấn Phong không vui khi thấy Hoàng thượng như vậy, lại hỏi: “Không đói bụng sao?” Hỏi chuyện ăn uống sẽ không đến nỗi rước hiềm nghi vào mình.
“Ừm.” Hoàng đế tiếp tục thất thần, một lát sau đột nhiên hoàn hồn, nhìn y: “Ngươi đói bụng à?” Nói xong ngồi dậy.
Đông Tuấn Phong đứng dậy, gọi người vào hầu hạ.
Hoàng đế không kiên nhẫn, nhận khăn xong liền phất tay cho Phúc công công xuống.
Đông Tuấn Phong liền tự tay mặc quần áo cho Hoàng thượng.
Sau khi buộc đai lưng, Hoàng thượng nhìn một lúc lâu, cầm tay y: “Lần này tướng quân phải bình an trở về.”
Thưở nhỏ Đông Tuấn Phong được phụ thân đích thân dạy dỗ, biết trường kỳ xuất chinh không phải chuyện tốt, hơn nữa y cũng muốn ở lại kinh thành, ở lại bên cạnh Hoàng thượng.Y trình tấu chương bàn giao binh quyền nhiều lần, nhưng Hoàng thượng cũng không chấp thuận, như cũ ra lệnh cho y đi đánh giặc. Nhưng hôm nay không giống lúc đó, tối hôm qua bọn họ cầm sắt hài hòa như vậy, Hoàng đế có lẽ sẽ phát hiện y ngoại trừ thích hợp mang binh đi đánh trận cũng rất thích hợp để lên giường, sẽ thay đổi chủ ý — dù sao triều đình không chỉ có mình là võ tướng. Tuy y giỏi, nhưng cũng không một người, chưa đến nỗi không thể không có y– cho nên Đông Tuấn Phong liền nhân cơ hội chuyện xưa nhắc lại: “Đúng vậy. Mạt tướng nhất định không phụ lại Thánh mệnh. Chỉ là mạt tướng muốn……”
“Cuối cùng.” Hoàng thượng cười khẽ một chút, đánh gãy lời y: “Chờ ngươi trở về, liễn bãi chức ở Bộ binh.”
Đông Tuấn Phong sửng sốt nhìn Hoàng thượng — mấy năm nay y đã đi đánh trận nhiều lần, lập được nhiều công trạng, vào Binh bộ, có thể ngồi lên vị trí…… kia cũng không được mấy người! Như y được gọi là tuổi trẻ tài cao, không nên “Cáo lão hồi hương” mới đúng chứ!
Hoàng đế lại là nghĩ tới cái gì, sắc mặt ảo não — bởi vì nói lỡ miệng?
Đông Tuấn Phong phục hồi thần, trong lòng nóng lên, vội vàng đáp: “Tuân lệnh”, giọng điệu tràn ngập khí phách nói: “Mạt tướng nhất định không phụ Hoàng ân!” Hoàng thượng muốn bãi chức thăng chức ai đó là chuyện của Hoàng thượng.
Hoàng đế nghe xong lại không thấy sự miễn cưỡng trong lời nói, trái lại nhẹ nhõm thở ra, dừng một lát, mới chậm rãi nói: “Ngươi phải nguyên vẹn mà trở về, phải nhớ không được vì ham lập công mà mạo hiểm tính mạng.”
Ngực Đông Tuấn Phong đột nhiên cảm thấy chua xót, hít sâu một hơi, mới có thể nói: “Mạt tướng nhớ rồi!”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng thượng nói xong trầm mặc, nhìn y trong chốc lát, chậm rãi sờ mặt y.
Đây là……
Muốn làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày sao?!
Nhưng mà hoàng đế vừa đồng ý tâm nguyện của y, Đông Tuấn Phong thật sự không thể cự tuyệt, thậm chí cũng có ý này.
Hơn nữa, ý của y……
Cũng không kém chuyện này là bao.
Chỉ là y chũng chưa làm chuyện đó vào ban ngày, cho nên tư vị này cực kỳ kích thích……
Cho nên, thẳng đến giữa trưa hai người mới dậy một lần nữa.
Do một trận hoang đường vừa rồi, Đông Tuấn Phong thậm chí thiếu chút nữa quên gọi người bắt mạch cho Hoàng thượng– nếu là trước kia, Đông Tuấn Phong hoàn toàn không hỏi qua việc này, nhưng hôm nay không giống: Đêm qua Hoàng thượng bị ngất một lần.
Vì lẽ đó Đông Tuấn Phong phải tận mắt nhìn Thái y bắt mạch cho Hoàng thượng, cho đến khi Thái y viết đơn thuốc như cũ, mới yên tâm một nửa.
Sáu ngày sau, Đông Tuấn Phong dẫn binh xuất chinh.
Hoàng thượng đến tiễn đại quân đi, tế cờ, thưởng rượu, tự tay viết một bài thơ thất luật cho y.
Đông Tuấn Phong tiếp nhận bằng hai tay, nhìn thoáng qua, tim đột nhiên như đánh trống, thật vất vả mới nhịn cười, trịnh trọng cất vào.
Hai câu thơ cuối cùng của bài thơ là —
“Ngày thái bình đợi chiếu trở về
Trẫm cùng tướng quân giải chiến bào.” (Chiếu: Ngày xưa người trên bảo kẻ dưới là chiếu, chỉ khi từ nhà Tần nhà Hán trở xuống thì chỉ vua được dùng thôi, như chiếu thư 詔書 tờ chiếu, ân chiếu 恩詔 xuống chiếu ra ơn cho, v. v.)
Tám tháng sau, Bắc Man rút lui.
Quân báo về kinh, Hoàng thượng khen ngợi không ngớt, hạ chỉ lệnh đại quân ở lại Quân doanh, còn Đông Tuấn Phong quay trở về triều để nhận ban thưởng.
Đông Tuấn Phong một lòng muốn về kinh, nén lệ mang theo mấy chục binh lính, trên đường cố gắng càng nhanh càng tốt, nửa tháng sau thì tới kinh thành. Ở ngoài thành nghỉ ngơi ở trạm dừng chân một đêm, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, sáng sớm hôm sau cổng thành vừa mở liền đi vào thành.
Chuyện thứ nhất sau khi vào thành là diện thánh. Quản gia tâm phúc của y đã đứng chờ trước cửa thành. Từ cổng thành đến hoàng cung, Đông Tuấn Phong vừa đi vừa nghe quản gia báo cáo những chuyện gần đây, vốn tưởng sẽ bị người khác buộc tội, lại phát hiện lần này không có — trong triều xảy ra chuyện lớn, nên không có ai đến gây phiền phức với y!