Editor: Selene Lee
Lúc Hứa Lộc kịp nhận ra là mình đã nói gì, phản ứng đầu tiên của cô là: Đồ điên!
Với thân phận và địa vị của họ, thậm chí còn chệnh lệch về thế giới. Yêu nhau, khó khăn chồng chất. Cứ coi như là cô thích anh, vậy cũng không nên biểu lộ ra ngoài thẳng thắn như thế, hẳn phải tự “biết khó mà lui”.
Có thể mọi thứ sẽ khác, nếu anh chỉ là Phó Diệc Đình – một người xa lạ mới gặp chẳng quan trọng, thì lúc này cô sẽ chẳng như vậy. Hẳn là anh đã tính toán kĩ càng, ép buộc phải nói ra suy nghĩ chân thật, nhìn thẳng vào trái tim mình.
Giờ phút này, hơi thở anh bao lấy cô, như những giấc mộng dây dài mấy tháng nay của Hứa Lộc. Cô thích anh là thật, điều này không thể chối. Tuổi còn trẻ, không có những ưu tư phiền muộn như đa phần người trưởng thành, dễ dàng thẳng thắn với chính mình. Cô muốn đối diện với nội tâm của bản thân chứ không phải trốn tránh.
Răng môi hai người chạm nhau, khoang miệng bị khuấy động như hàng loạt những cơn sóng thần ập đến. Cảm giác “củi khô bén lửa” này kích thích từng tất da thịt cô, mà đầu óc cô cũng hưng phấn theo như thế. Chẳng mấy chốc, Hứa Lộc bị hôn đến mức thở không nổi nữa, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Ngay lúc này, Phó Diệc Đình buông cô ra, để hô hấp của cô nhận vào một làn không khí mới. Hứa Lộc hơi cúi đầu, ngực nhấp nhô lên xuống, hàng mi dài mà cong chớp nháy trông dịu dàng khả ái vô cùng. Phó Diệc Đình vuốt ve gò má cô, lại ôm cô vào ngực một lần nữa, siết thật chặc để nhận diện thứ xúc cảm xa lạ đó: Cảm giác trái tim đã bị chiếm mất chỗ.
“Không gặp được em mỗi ngày, hình bóng em cứ quanh quẩn trong đầu óc anh. Hãy ở lại với anh, em muốn gì, anh sẽ đồng ý hết.”- Từ trước đến nay, anh chưa từng hứa hẹn với một người phụ nữ nào, nhưng lời này là chân thật.
Anh lo ngại nguy cơ từ Lăng Hạc Niên, cũng băn khoăn những sóng gió phía trước. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy phản ứng của cô, lý trí gì, ranh giới cuối cùng gì, tất cả đều chỉ là những thứ đáng vứt. Một câu thích của cô, như thế là đủ rồi.
Hứa Lộc tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập gấp gáp, biết lời anh là thật lòng. Có thể lúc này cô còn hoảng loạn, không thể nào quyết định nổi, cũng có lẽ vì cả chính cô không thể thấy được tương lai.
“Sẽ có người thấy chúng ta mất.”- Cô nhỏ giọng: “Đổi chỗ trước đã.”
Nơi làm việc, người đến người đi, đúng là không phải chỗ hàn huyên tâm sự. Phó Diệc Đình chuyển sao nắm tay cô: “Đi với anh.”
Vương Kim Sinh và Viên Bảo vội vã lùi vào một xó tường. Viên Bảo cười thầm mấy tiếng. Vương Kim Sinh liếc cậu:
“Có phải thằng nhóc cậu đã gợi ý cho Lục gia không?”
“Tính cách của tiểu thư như thế, không khích không được. Lục gia của chúng ta, đâu phải anh không biết? Nhìn thì đào hoa thành thục lắm, thực ra còn trắng hơn cả giấy kia kìa, nhất là với người mình yêu, lại càng không biết phải ra tay thế nào. Em chỉ làm người dẫn đường thôi, tu hành sao còn phải xem ngài ấy.”- Viên Bảo phủi phủi tay.
Vương Kim Sinh đẩy mắt kính, lấy chìa khóa ra để mở cửa xe.
Trưởng xưởng Ngô vẫn chưa đi, còn đang đợi ở phòng khách trong lầu một, lại không biết cô chủ đã đi đâu rồi. Mãi đến khi cửa thang máy mở, Phó Diệc Đình và Hứa Lộc đi ra chung với nhau, ông vội vã tiến lên nói: “Cô cả… Cô…”
Hứa Lộc rụt tay về, sợ bị ông để ý, Phó Diệc Đình cũng không giữ lại, chỉ nói: “Phiền ông đưa tài liệu cho tôi.”
Trưởng xưởng Ngô sửng sốt một lát, đoạn mới lật tài liệu trong tay ra để đưa cho anh. Phó Diệc Đình lại dặn thêm: “Không còn việc ở đây nữa, ông có thể về rồi.”
“Cô cả…”- Trưởng xưởng Ngô nhìn về phía Hứa Lộc. Cô trả lời: “Tôi có vài việc cần bàn với ngài Phó, bác cứ về trước đi ạ.”
Lúc này trưởng xưởng Ngô mới gật đầu, không khỏi cảm thấy giữa hai người có gì đó rất lạ. Ông cũng cho là ban nãy ngài Phó đã quá vô tình. Nhưng quản lý Vương cũng nói rồi, trước nay ngài Phó luôn yêu cầu nghiêm khắc với công việc, nên đa phần tài liệu người này xem qua đều bị phê bình, cũng không phải là cố tình khiến tiểu thư khó xử.
Giải thích như thế, trưởng xưởng Ngô cũng hiểu rồi.
Phó Diệc Đình kéo Hứa Lộc đi, lúc đến cửa, cô gái trẻ ban nãy đứng lên ngay: “Ngài Phó, ngài phải đi rồi ạ?”
Anh chỉ gật đầu qua loa, sải bước nhanh ra cửa. Hiện tại anh không có thời gian cho người ngoài.
Xe đã đậu sẵn đó, Phó Diệc Đình để Hứa Lộc lên xe trước, đoạn mới vào ngồi với cô. Vương Kim Sinh và Viên Bảo đều ở đây, Hứa Lộc xin lỗi rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai người cùng chào cô:
“Chào tiểu thư ạ!”
Hứa Lộc thấy Vương Kim Sinh thì nổi giận: “Tôi cứ nghĩ thư ký Vương đây là người đàng hoàng, không ngờ ai cũng gạt tôi, không giữ kín bí mật.”
Vương Kim Sinh cười lịch sự, Viên Bảo thì cười haha: “Vậy hẳn là người đã nhầm rồi, ý xấu của anh Kim Sinh cũng chẳng đến đâu hết. Nhưng người không thể trách anh ấy hết được, Lục gia mới là người tìm được bản nháp đó.”
Nếu không tìm thấy bản nháp và câu chữ đó, sợ là Lục gia vẫn còn dỗi đến tết năm sau.
Hứa Lộc không biết anh đã phát hiện ra như thế nào, anh cũng chủ động giải thích: “Một bên hoa tai của em rơi trên ghế bành, lát nữa anh sẽ đeo lại cho em.”
Hứa Lộc thở dài, thì ra hoa tai của cô rơi ở đó à, chẳng trách cô tìm mãi không được.
Hẳn cũng là định mệnh đi?
Vừa về đến biệt thự là Phó Diệc Đình đã kéo cô lên lầu, còn lại hai người kia đứng ngây ra đó. Viên Bảo lao vào ghế salon: “Anh Kim Sanh à, liệu lần này Lục gia và tiểu thư có thể ở bên nhau không?”
Vương Kim Sinh không lên tiếng. Tất nhiên anh ta mong hai người yêu nhau rồi, bên cạnh Lục gia đã cần một cô gái biết nóng biết lạnh từ sớm. Nhưng anh ta cũng hiểu, hai người muốn bên nhau thì phải đối mặt với những vấn đề như thế nào. Đầu tiên là sự ngăn cản của Tam gia, ông ta luôn muốn thâu tóm Lục gia, nên mới để những người phụ nữ đến quyến rũ ngài ấy. Quan trọng nhất vẫn là nhà họ Phùng, mấy lần anh ta đưa bác sĩ Tây đến, bà Phùng cứ nói gần nói xa chuyện của ông chủ.
Không phải hứng thú, mà là phòng bị. Những người như ông chủ và họ, trong mắt những người bình thường, chẳng khác gì mấy kẻ cướp bóc.
Anh ta thở dài trong lòng, chỉ mong khởi đầu may mắn.
Vào đến thư phòng rồi, Phó Diệc Đình cũng không cởi áo khoác mà ném thẳng lên ghế bành, quay lại nói với Hứa Lộc: “Bây giờ không có ai nữa rồi.”- Đôi môi cô đỏ thắm như thế, trơn bóng đẹp đẽ. Anh muốn hôn cô làm sao… Nhưng như vậy lại không nói chuyện tốt được.
Hứa Lộc đã phải đấu tranh rất nhiều trên đường đi: Một bên là trái tim, một bên là thực tế. Đã đi đến đây rồi, sao phải dối gạt chính bản thân nữa chứ? Hai người đều đau khổ thêm mà thôi. Cô bèn nói với tất cả dũng khí của mình: “Chỉ cần anh đồng ý với em những điều này, chúng ta có thể bên nhau thử.”
Phó Diệc Đình cảm thấy hơi vô lý, đã bên anh rồi còn phải có điều kiện sao? Lại còn là “thử”?
Anh khoanh tay trước ngực: “Em nói thử anh nghe.”
“Thứ nhất. Quan hệ của chúng ta, tạm thời chưa thể để lộ. Nhà của em… Em còn chưa biết phải đối mặt như thế nào.”
Về chuyện này, Phó Diệc Đình cũng băn khoăn, quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của cô. Với anh thì không sao, như chuyện Tô Mạn thì chẳng cần để ý, nhưng cô thì không thể. Mặc dù điều này sẽ khiến cả hai ngột ngạt, nhưng cô đã chủ động yêu cầu thì anh có thể thỏa hiệp tạm thời.
“Được.”
“Thứ hai. Em mong quan hệ giữa hai chúng ta không ảnh hưởng đến công việc, cũng không thay đổi gì cả. Như chuyện bản kế hoạch hôm nay, em chưa hoàn thiện, em sẽ sửa. Công việc của em thì vẫn là của em, anh không được xen vào, cũng không được cung cấp sẵn.”
Phó Diệc Đình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, lời đã đến khóe miệng lại trở về.
Trong tư tưởng của anh, đàn ông tiêu tiền cho người phụ nữ của mình là chuyện “kinh thiên địa nghĩa”. Thật ra thì cô chỉ cần mặc đồ thật đẹp mỗi ngày, dạo phố mua sắm, uống trà xem phim, lại giao lưu với những quý bà và tiểu thư khác của giới thượng lưu là được. Thời gian còn lại, cô ở bên anh, những chuyện khác, cô chẳng cần để ý đến. Nhưng lời cô nói như thế, khiến anh cảm thấy cô hoàn toản không cần đến mình.
(Sel: Kinh thiên địa nghĩa – 天经地义的事情: Ý nói chuyện hiển nhiên)
Nhưng tính của cô, anh còn không hiểu sao? Cô không thích phụ thuộc vào đàn ông. Anh nói: “Được thôi. Còn nữa không?”
“Còn nữa. Lúc bên nhau rồi, quan trọng nhất là sự tin tưởng lẫn nhau. Em sẽ không hỏi đến chuyện xã giao bên ngoài của anh, cũng không hỏi những mối quan hệ mà anh đã trải qua trước đó. Nhưng khi anh đã quyết định bên em rồi, anh không được có ai khác nữa!”
Phó Diệc Đình bật cười, chưa quen nhau đã muốn quản lý anh rồi. Mặc dù cô có hơi bá đạo, nhưng hôm nay anh đã khiến cô khóc rồi, vẫn nên nhượng bộ.
“Được. Anh đồng ý.”
Anh đồng ý rất cả, dường như không do dự chút nào khiến Hứa Lộc khá bất ngờ. Lúc nghĩ đến những điều này, cô cũng chỉ nghĩ nhất thời mà thôi, thậm chí còn tự thấy có hơi quá đáng. Dù gì đi nữa, với địa vị và quyền lực của anh, muốn trở thành người của anh, ngoan ngoãn nghe lời là muốn gì được nấy, cũng không phải là cô không làm được. Nhưng để anh hiểu được “thế giới tâm hồn” của cô, sợ là sẽ hơi khó khăn. Nhất là hiện hay, quá nửa số phụ nữ phải phụ thuộc vào người đàn ông của họ, cũng không mong các cô ấy “xuất đầu lộ diện”, mà chuyện cưới ba bốn người vợ lẽ cũng là chuyện bình thường.
Vậy mà anh đã đồng ý tất cả, cũng xem là không quá khó khăn.
Có lẽ hai người nên thử… Dù thế nào đi nữa, không hối tiếc là tốt rồi.
Nói xong, trong một lúc yên lặng nhất thời, hai người dựa vào rất gần nhau, bầu không khí mập mờ xung quanh cũng dần ùa đến. Đầu óc Hứa Lộc hiện tại thiếu dưỡng khí rất nghiêm trọng, toàn thân căng cứng, sợ anh lại hôn mình lần nữa, có khi cô sẽ ngất luôn cũng nên.
Cô chủ động đề nghị: “Hay bây giờ em sửa lại bản kế hoạch luôn nhé?”
Phó Diệc Đình ngồi xuống sau bàn sách: “Đến đây, sửa ở đây đi em.”
Hứa Lộc vâng lời bước đến, Phó Diệc Đình kéo cô ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm lấy cô. Bộ xương cô gầy nhỏ vô cùng, chẳng có bao nhiêu, ôm vào lòng cứ như một chú mèo Ba Tư ấm áp, cảm giác như muốn khảm cô vào lồng ngực mình. Anh thích cảm giác này làm sao, cứ mong có thể ôm cô mãi, dù có bao lâu nữa cũng không thấy chán.
Anh xua đi những suy nghĩ không phải kia, đoạn mở tài liệu ra, cầm bút máy lên: “Em muốn anh khách khí hay nghiêm khắc? Để anh nói trước, nếu em chọn nghiêm khắc, không nghe hay đâu đấy.”
Hứa Lộc nín cười, thả lỏng hơn một chút: “Anh cứ nhận xét thôi là được.”
Thật ra thì cô biết yêu cầu của anh rất cao, bản kế hoạch đầu tiên của cô đã bị nói là “lảm nhảm huyên thuyên”. Ban đầu cô còn không phục, bây giờ nhìn kỹ lại, đúng là vấn đề rất nhiều. Với ánh mắt của anh, bản kế hoạch này không được thông qua cũng là chuyện thường.
Ở trường học của cô, quan hệ cung – cầu hay khái niệm kinh doanh đều đã học cả, nhưng cũng chỉ mỗi lý thuyết. Vào xã hội rồi mới biết, chương trình ở đại học, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là chìa khóa, muốn có kinh nghiệm thì phải thực hành.
Hứa Lộc vừa nghe vừa ghi chép lại, nom rất nghiêm túc.
“Thực ra em đã rất may mắn rồi, gặp được Diêu Quang Thắng và quản lý Vương, những trưởng bối rất ân cần. Họ thấy em là một cô gái nhỏ nên mới đồng ý cho em cơ hội. Năm anh , lần đầu đi xin đầu tư, lúc đó chưa có điều kiện gì cả. Anh phải cầu bà cáo ông, lăn lộn mãi mới viết được một bản kế hoạch, sau đó lại tốn thêm nửa năm đôn đáo ở Thượng Hải, vậy mà vẫn không tìm được ai đồng ý giúp cả.”- Phó Diệc Đình nói.
“Vậy sau đó thì sao?”- Hứa Lộc nhìn anh, hỏi. Một thiếu niên tuổi , không có bất kỳ bối cảnh hay quan hệ gì, ai sẽ đồng ý giúp anh? Hẳn là lúc đó anh đã tuyệt vọng lắm. So với anh, rõ là cô may mắn hơn nhiều.
Phó Diệc Đình làm vẻ không quan tâm: “Anh chỉ có thể bỏ cuộc thôi, rồi sống cho đàng hoàng để chờ cơ hội. Nếu cứ gặp thất bại là khóc lóc, hẳn bây giờ anh vẫn còn là một thằng côn đồ.”
Hứa Lộc biết anh đang trêu chọc mình, bèn đánh anh một cái, song cũng không tức giận. Cô thừa nhận là bản thân có một chút kiêu căng từ xương cốt, luôn nghĩ là thời đại này lạc hậu hơn thế giới của mình nhiều. Tư tưởng đi quá đà, lại không thích nhiều tư tưởng ở đây. Nhưng dù là ở thời đại nào đi nữa, những người thành công luôn có những điều đáng để học tập.
Phó Diệc Đình nói xong rồi, Hứa Lộc bắt đầu sửa lại bản kế hoạch rất nghiêm túc. Anh bật nắp bật lửa, vừa định hút một điếu như thường lệ thì nhớ ra việc cô không thích mùi thuốc, đành phải kìm xuống, tự véo mình, lại gọi Viên Bảo pha hai ly hồng trà mang lên.
“Anh có tê chân không? Hay là để em qua kia ngồi nhé?”- Hứa Lộc hỏi.
Thật ra thì cô chỉ không muốn bị Viên Bảo thấy cảnh mình đang ôm anh thôi. Tên nhóc đó, không biết bát quái ngầm thế nào đâu.
“Không sao.”- Phó Diệc Đình hôn lên mái tóc cô, nói: “Em cứ viết tiếp đi.”
Một lát sau, Viên Bảo bưng mâm trà, gõ cửa ngoài. Vừa vào trong, cậu đã thấy cô gái ngồi trên đùi người đàn ông, tay lại vịn vào bả vai người nọ, hai người đối diện nhau, không biết đang thủ thỉ điều gì. Tiến triển thần tốc! Viên Bảo vội nhắm mắt lại, đặt đồ xuống rồi rồi lui ra ngay. Lúc đến cửa, xém chút nữa là cậu ngã chúi.
Phó Diệc Đình không thèm để ý cậu, chỉ nói với người trong lòng: “Anh có đề nghị thế này, em có muốn nghe thử không?”
“Dạ.”- Hứa Lộc gật đầu.
“Nếu dời công xưởng hiện tại, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề mới. Ví dụ như nhiều máy móc đời đầu dễ bị hỏng. Hơn nữa có rất nhiều công nhân làm việc gần nhà, không có thói quen phải đi xa. Nếu là anh, anh sẽ đầu tư xây một nhà máy mới, em nắm một nửa cổ phần, vẫn do em quản lý.”
Anh nói rất đúng, trước đó cô và trưởng xưởng Ngô cũng đã hỏi những công nhân lớn tuổi rồi, rất nhiều người trong số họ băn khoăn vấn đề đi lại. Sợ là nhà quá xa, khó có thể xoay sở. Nhưng muốn Ánh Dương đầu tư nhà máy mới, sợ cũng không phải chuyện họ có thể quyết định.
“Em không có tiền để mua một nửa cổ phần đâu.”- Hứa Lộc thẳng thắn.
“Anh có thể cho em mượn, giống như một khoảng đầu tư gia tăng vậy, có hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng. Em trả hết tiền, em sẽ có số cổ phần đó. Dĩ nhiên là nếu như em không kinh doanh được, chúng ta sẽ cùng giải quyết. Đây là đề nghị dựa vào tình hình nhà máy của anh, không phải “lấy công mưu tư.”
Dù anh nói như thế, nhưng cô biết anh đang giải quyết khó khăn giúp mình. Có một người đàn ông quá tài giỏi ở cạnh, sức chiến đấu của bạn sẽ bị hao dần mất.
“Có vật này cho em.”- Phó Diệc Đình mở ngăn kéo ta, đặt một túi Chocolate lên bàn. May là thứ đồ chơi này để lâu được.
“Đây là gì vậy? Tiếng Pháp? Anh mang từ Pháp về cho em à?”
Phó Diệc Đình gật đầu, tỏ ý bảo cô mở ra. Bên trong có một hộp quà hình trái tim, thắt nơ bướm màu hồng rất đẹp. Hứa Lộc vừa mở vừa tự nhủ… Một người đàn ông mà biết chọn quà thế này, đúng là “thổn thức” lòng thiếu nữ.
Bên trong hộp là những viên Chocolate được bọc rất đẹp. Thật ra thì cô thích đồ ngọt lắm, lúc ăn cũng thấy vui vẻ. Nhất là ở thời đại này, chocolate Pháp lại càng hiếm gặp.
Cô xé giấy bọc ra, bỏ một viên vào miệng, hương vị đậm đà và mùi thơm ngọt lan tràn khoang miệng cô chỉ trong nháy mắt.
“Anh có muốn thử một chút không? Ngon lắm đấy.”- Cô cầm thêm một viên nữa, định lột ra cho anh.
Phó Diệc Đình đè gáy cô, lưỡi tiến vào mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Hứa Lộc. Cô sửng sốt, khẽ nhếch môi, một chút hương vị chocolate cô chưa nuốt cũng bị cuốn đi mất.
Phó Diệc Đình buông cô ra, nói rất bình tĩnh: “Ừ, ngọt lắm.”